Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*H nhẹ!


~


Ngón chân dần dần rời khỏi mặt đất, Lee Sanghyeok bị đè xuống giường gần như tắt thở, vừa cố gắng tránh né, anh vẫn mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của đối phương, dù sao anh cũng từng là người từng học về sinh lý. Đây chính là dấu hiệu cho thấy cậu tới thời kỳ phát tình, Lee Sanghyeok đã thầm nghĩ như vậy.

Hiện tại không có cách nào hiệu quả, tất cả các phán đoán đều phức tạp đan xen vào nhau, hỗn tạp không chịu nổi, mùi máu tươi hòa quyện trong miệng của nhau, Lee Sanghyeok cố gắng sờ cổ mình, cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh hơn một chút:

"Jihoon, cậu đè tôi hơi đau, nhẹ một chút được không...hic..."

Cách này thực sự có hiệu quả, lý trí lung lay của Jeong Jihoon miễn cưỡng được kéo lại, cậu không còn ôm chặt anh như đang ôm món quà quý giá nữa, sự gặm nhấm mãnh liệt biến thành một nụ hôn mỏng lên xương quai xanh, mặc dù không thoải mái nhưng so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều.

Lee Sanghyeok do dự một chút rồi quyết định dùng chiêu, anh trìu mến móc cổ người kia, có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đối phương căng cứng, đôi môi tự chủ áp xuống giúp anh lấy lại thế chủ động.

Alpha đang phát tình, trên khuôn mặt tuấn tú có chút bối rối. Lee Sanghyeok nhân cơ hội đổi vị trí cho cậu, nằm trên người cậu mà hôn một cách nịnh nọt khiến đối phương đang trong giai đoạn nhạy cảm có thể buông bỏ sự cảnh giác của mình trước.

Bé trợ lý vội vàng mang thuốc ức chế đến, lo lắng gõ cửa bên ngoài, một lúc sau, cậu ấy nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.

Lee Sanghyeok sắc mặt tái nhợt mở cửa, mùi trong phòng khiến anh đau đầu, lúc này trợ lý mới nhìn rõ phía sau Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon – người đang nhìn cậu ấy với đôi mắt đỏ ngầu, giây tiếp theo dường như chuẩn bị lao vào, cắn cậu ấy thành từng mảnh rồi ném vào thùng rác không thương tiếc. Lee Sanghyeok với những ngón tay tê cứng của mình lấy ra vài ống thuốc nhỏ, cơ thể anh vẫn còn quấn trong chăn nên cử động thực sự rất bất tiện.

Anh đau đầu, giọng điệu rất trách móc: "Jihoon, cậu buông tôi ra trước đã. Cậu cứ như vậy tôi không thể nào lấy đồ được."

Lúc này trợ lý mới nhìn rõ ràng, Jeong Jihoon đã quấn cậu và Lee Sanghyeok cùng nhau trong một tấm chăn, cậu trợ lý không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hung dữ đó, co người lại và dũng cảm hỏi Lee Sanghyeok có cần hỗ trợ y tế không.

Lee Sanghyeok thúc khuỷu tay vào Alpha phía sau, ra hiệu cho cậu thả lỏng một chút. Trong khoảng thời gian đặc biệt này, tốt nhất đừng gây ra quá nhiều rắc rối, anh nghĩ anh có thể tự mình giải quyết vấn đề nên đã từ chối lòng tốt của trợ lý. .

Cửa vừa đóng lại, Jeong Jihoon liền kéo tấm chăn đắp trên người hai người sang một bên, Lee Sanghyeok bị ép sát cửa hôn một lúc, sự nuông chiều này đã vô hình đẩy anh sang một cái hố khác.

Hơi thở nóng bỏng của Alpha đốt cháy cổ tay anh, Lee Sanghyeok nghe thấy giọng nói đau khổ của cậu: "Em cảm thấy khó chịu quá..."

Lee Sanghyeok cũng khó chịu không kém, cách dỗ dành nhẹ nhàng rất hiệu quả với Jeong Jihoon, nhưng bản năng cơ thể sẽ dần dần ăn mòn lý trí. Anh là một Beta, vì vậy không có cách nào để giải tỏa cho cậu một cách nhanh chóng và hiệu quả, anh đối với bẫy dụ dỗ động dục của cậu cũng không hứng thú.

"Em cảm thấy khó chịu quá... vợ ơi, em thấy khó chịu... đau quá..."

Bàn tay của đối phương đã từ thắt lưng đưa vào, lòng bàn tay ôm chặt lấy làn da của anh, Lee Sanghyeok cảm thấy choáng váng vì ngột ngạt, nóng lòng muốn ngăn chặn động tác tiếp theo của đối phương.

Lúc này một tia thờ ơ cùng cự tuyệt là quá tàn nhẫn đối với một Alpha trong lòng và trong mắt đều tràn ngập hình bóng của anh, Jeong Jihoon nắm chặt quần áo sát vào da thịt đối phương. Gạt sự tỉnh táo còn sót lại của mình sang một bên, có lẽ trong một giây tiếp theo, quần áo của Lee Sanghyeok sẽ nằm thành từng mảnh dưới chân cậu, cậu thực sự không dám làm điều này.

Cơn dục vọng dâng lên như sóng, lòng người lại càng hoảng loạn, may mắn thay Lee Sanghyeok không chống cự mạnh mẽ, đây được coi là một tin tốt. Jeong Jihoon nhắm mắt lại và áp sát vào cơ thể Lee Sanghyeok, mong muốn cơ thể anh từ từ bình tĩnh lại thông qua sự tiếp xúc này.

Lee Sanghyeok không hề cử động, để cậu làm với một tư thế rất ngoan ngoãn, xương quai xanh xinh đẹp của anh đã in đầy vết sẹo cắn. Jeong Jihoon, người sau đó đã hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy rất khó chịu, và cậu thực sự may mắn khi Lee Sanghyeok lúc đó không đuổi cậu ra ngoài, những dấu hôn này cũng đủ khơi dậy khát khao không thể diễn tả thành lời của Alpha, người sinh ra để làm kẻ chinh phục.

Nếu không đẩy mình ra, điều đó có nghĩa là anh ấy đồng ý? Thần kinh của Jeong Jihoon đang bị xúc tác bởi ham muốn kiểm soát không ngừng kêu gào trong cơ thể cậu, và một câu cứ lởn vởn trong đầu cậu: Cứ tiếp tục đi, Lee Sanghyeok không từ chối.

Lee Sanghyeok thực sự không từ chối cậu, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh chấp nhận.

"Anh, làm ơn,..."

"...Đánh ngất em bằng thứ gì đó đi."

Jeong Jihoon ôm lấy anh, thở hổn hển như cá sắp chết đuối.

Làm sao một con cá có thể chết đuối trong nước... Lee Sanghyeok theo chỉ tay của cậu và nhìn thấy những món đồ trang trí tinh xảo trên tủ, trông chúng giống như có thể quật ngã được bất cứ ai.

Người đã cho Lee Sanghyeok ý tưởng tồi đang tựa đầu vào vai anh, một người rất sợ đau đớn lúc này vẫn là người rộng lượng và quan tâm đến người khác. Lee Sanghyeok vỗ nhẹ hai bên má và cảm thấy tay mình ươn ướt.

Khóc rồi?

Jeong Jihoon vùi đầu, cổ họng khát nước, dùng giọng điệu vô cùng thống khổ cầu xin: "Làm ơn nhanh lên... Vợ... Không, anh... Em khó chịu quá sắp chết rồi."

Vịt thì không thể nhảy lên như vậy.

(Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người)

Lee Sanghyeok không phải là người tin vào việc dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nếu mặt mũi cậu ấy hỗn loạn như thế này, liệu công ty của các người có cần tôi hỗ trợ cậu ấy đến hết cuộc đời không... Hợp đồng vẫn chưa hết hạn, Lee Sanghyeok sẽ không phải là người chủ động bỏ rơi người khác trước.

Đưa tay lau đi những giọt nước mắt đầy dục vọng trong mắt, Lee Sanghyeok nặng nề thở dài, xoay người nhường cổ cho cậu, nhắm mắt lại nói, "Cắn nhẹ thôi."

Im lặng một lúc, toàn thân Jeong Jihoon run lên dữ dội, cậu càng siết chặt cổ tay Lee Sanghyeok hơn. Một giây tiếp theo, hơi thở nóng hổi bao trùm lấy cổ, mọi lỗ chân lông dường như được lấp đầy, đôi môi mềm mại, ướt át do hôn quá nhiều lần đầu tiên chạm vào vị trí này.

Không khí áp bức tràn ngập khắp nơi, vô hình giam chặt Lee Sanghyeok vào góc tường tối tăm. Động tác của Jeong Jihoon bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn,

Đây thực sự là một thảm họa, những chiếc răng nanh và hàm răng sắc nhọn xuyên qua mô da như thế này, Lee Sanghyeok hít một hơi và cảm thấy choáng váng vì đau đớn. Những lời phản kháng lắp bắp của anh yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng, khi truyền đến tai đối phương, nó biến thành tiếng rên rỉ khích lệ.

"Jeong Jihoon..." Lee Sanghyeok run rẩy không ngừng, có thứ gì đó từ từ tiêm vào sau gáy khiến anh đau đớn kêu lên. Anh không biết đó là nước mắt hay mồ hôi, cơ thể Lee Sanghyeok vô cùng đau nhức, tầm nhìn dần dần mờ đi, sự chiếm hữu trần trụi trong mắt Jeong Jihoon khiến người ta bất an, hơi thở nóng hổi phả ra từ khóe miệng cậu dường như đang đóng đinh Lee Sanghyeok vào giá và tra tấn.

Đau quá... Nước mắt lưng tròng, Lee Sanghyeok không khỏi cầu xin, thắt lưng anh lại bị nắm ép vào tường, phải rất lâu sau mới cảm thấy hơi nóng sau gáy biến mất. Chỗ bị cắn đau và sưng tấy, mạnh đến nỗi như những máy chém từng cái một rơi xuống. Đó là nỗi đau rỉ ra từ những khớp xương, máu tràn ra khó tránh khỏi nhuộm đỏ cổ áo, một ít máu đọng lại trên vết thương, trông rất kinh khủng.

Cuộc tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, đôi môi nhợt nhạt bị cắn của anh run rẩy, anh thậm chí không thể thốt ra một lời trách móc nào. Lee Sanghyeok yếu ớt cúi đầu và mở miệng trong sự bàng hoàng, nỗi đau không thể che giấu hiện rõ trên khuôn mặt không chút máu.

Khi tỉnh lại, căn phòng đã trở lại như cũ, cơ thể còn đau nhức khiến anh khẳng định mình không nằm mơ, Lee Sanghyeok cử động ngón tay, thủ phạm ngồi bên giường giật mình suýt đánh rơi lọ thuốc ức chế trên tay.

"Anh..." Lee Sanghyeok bị giọng nói khàn khàn của cậu làm cho sợ hãi, nó giống như âm thanh của một bệnh nhân bị sốt suốt một tuần.

Jeong Jihoon lo lắng cầm lấy mũi tiêm, nhìn chằm chằm vào ngón chân, cậu thực sự không biết phải đối mặt với Lee Sanghyeok như thế nào.

Vì cái gì mà đột nhiên lại phát tình! Điều này thật không khoa học...

Cậu thậm chí còn tra tấn Lee Sanghyeok đến chết... Đm lần này thực sự xong rồi.

Đầu của Lee Sanghyeok vẫn còn hơi đau nên cũng không cố đoán xem đối phương đang nghĩ gì mà thản nhiên móc ống tay áo đối phương nói: "Có gì ăn không? Tôi đói quá."

Chắc hẳn anh đã ngủ rất lâu, chất pheromone được tiêm vào những tuyến không thích hợp, đó là một công việc đòi hỏi thể chất rất cao, cảm giác bụng đói thật sự rất khó chịu.

Jeong Jihoon mới sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng hâm nóng phần cơm được mang đến vào buổi sáng. Lee Sanghyeok dựa vào giường với một chiếc gối mềm mại, từ góc độ này có thể dễ dàng nhìn thấy hàng mi chớp chớp của Jeong Jihoon khi đặt đồ ăn lên, ánh mắt có chút mất tự nhiên nhìn xung quanh.

Các ngón tay của Lee Sanghyeok vẫn còn hơi yếu, tay cầm bát được đưa lên miệng một cách khó khăn, người nhận ra lỗi của mình đã chủ động đỡ lấy, dùng thìa múc một ít và giữ trên mép bát một hai giây trước khi đưa nó đến miệng Lee Sanghyeok.

Cậu thậm chí còn không biết mình đang run rẩy đến mức nào, Lee Sanghyeok cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả, anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon một lúc, nhưng người đối diện vẫn cụp mắt xuống, hàng mi không ngừng bộc lộ mọi cảm xúc, bao gồm cả sự tự trách móc và hối hận.

Hay là dựa vào chính mình...

Lee Sanghyeok không muốn cùng cậu vòng vo nên nắm lấy cánh tay đang run rẩy của cậu, cố định ở vị trí thích hợp trước mắt, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, thuận lợi đưa cháo vào miệng, cháo mềm ngọt trượt vào thực quản, mọi thứ tốt đẹp mà anh theo đuổi dường như trở nên vô cùng đơn giản, Lee Sanghyeok nhướn mày hài lòng. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, liền thấy Jeong Jihoon đang lo lắng nắm tay mình, vẻ mặt bồn chồn.

Lee Sanghyeok nghe thấy cậu thì thầm,

"Em cảm thấy rất xấu hổ, em xin lỗi."

Cậu có chút bất lực, đột nhiên nắm lấy tay Lee Sanghyeok.

"Anh ơi, anh có thể... tha thứ cho em lần này được không..."

Lee Sanghyeok lặng lẽ nhìn cậu, tim đột nhiên thắt lại, ngay cả tứ chi cũng có chút tê dại. Jeong Jihoon xấu hổ ngẩng đầu lên, tư thế nghiêng người và thân hình gầy gò khiến đường viền cổ áo mở rộng, kiệt tác mơ hồ trên cổ đang nóng bỏng đến mức Jeong Jihoon hoảng sợ và chuyển ánh mắt, Aishh, anh ấy đang làm gì vậy...

"Không sao đâu." Lee Sanghyeok mím môi, bình tĩnh đẩy chiếc bát trước mặt ra xa, "Cậu đã tiêm thuốc chưa?"

Jeong Jihoon đặt chiếc bát trong tay sang một bên, ánh mắt rơi vào những thuốc ức chế còn sót lại trên bàn, cậu bàng hoàng nói rằng sau khi tỉnh dậy cậu đã uống hết rồi.

"Bây giờ cậu đang không ổn định, hay là..."

"Anh ơi, em không phải là người dễ dàng yêu người khác." Jeong Jihoon đột nhiên ngắt lời anh, ngón tay vô thức nắm chặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Sau khi trải qua sự việc này, Lee Sanghyeok sẽ nghĩ gì về cậu? Cậu thực sự không phải là người tùy tiện, lần này là lỗi của cậu. Cậu yêu Lee Sanghyeok một cách khó hiểu, quấy rầy anh để hôn và cắn anh, thậm chí còn đánh dấu tạm thời.

Mùi trên cơ thể Lee Sanghyeok vẫn nồng nặc, mặc dù không tồn tại lâu, Jeong Jihoon ngồi bên giường, áy náy và thầm tham lam cầu nguyện, giá như mùi hương đó có thể lưu lại trên cơ thể Lee Sanghyeok lâu hơn.

Yếu tố chiếm hữu của Alpha đang khiến cơ thể cậu gặp rắc rối, dấu ấn không có kết quả khiến Jeong Jihoon cảm thấy buồn bã, cậu thực sự có cảm giác muốn thoát ra khỏi cơ thể mình, sau đó bước tới chặn đôi môi mỏng của đối phương, hướng vào cơ thể đối phương nói: Em muốn anh.

Lee Sanghyeok không thể nắm bắt chính xác những suy nghĩ trong đầu mình, Jeong Jihoon đã đưa ra cho anh một câu hỏi khó, nhất thời không tìm ra được lời nào để nói, anh im lặng vài giây, đành phải gật đầu nói: "Ồ."

"Anh à, anh có thấy em phiền phức không?"

"Không."

"Anh ơi, anh có nghĩ em là người tầm thường không?"

"Không."

Lee Sanghyeok sẽ không dễ dàng kiểm soát hành vi của đối phương, và sự bối rối khi phát tình không phải là điều không thể hiểu được.

Jeong Jihoon kiên trì hỏi:

"Anh ơi, lúc đó anh có thấy em xấu xí không?"

Cậu lúc đó không tỉnh táo, chắc chắn lúc đó cậu đang ở trong tình trạng rất xấu xí...

"Không."

Ừm, kỳ thực anh cũng không nhớ rõ, ít nhất anh hiện tại khá hài lòng với khuôn mặt này.

"Em cắn anh có đau không?"

"Chỉ một chút thôi." Lee Sanghyeok nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, xương cốt cũng đau nhức, hừm, thằng nhóc này thật là tàn nhẫn.

"Anh có hay nói dối không?"

"Thỉnh thoảng."

"Anh ơi, xin anh đừng nói dối vào lúc này được không?"

"Được."

Điều này không khó lắm.

Jeong Jihoon có chút bất an, giấu nửa thân thể vào trong tủ quần áo, có chút chật vật tiếp tục hỏi anh:

"Anh có thể tha thứ cho em được không?"

"Tôi không trách Jihoon."

Lee Sanghyeok dừng lại rồi lại nói: "Đừng để trong lòng." Từ khi tỉnh dậy, Jeong Jihoon luôn miệng xin lỗi anh, dè dặt vì sợ chọc giận anh.

Lee Sanghyeok nhìn cậu lặng lẽ cúi đầu, sửng sốt một lúc, sau đó giọng nói trở nên rất trầm, dường như nhịp tim đập rất mạnh.

Lee Sanghyeok không thể nắm bắt chính xác những suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, Jeong Jihoon đã đưa cho anh một câu đố khó, anh chợt tự hỏi liệu đó có thực sự là một cú sốc lớn như vậy không? Lee Sanghyeok có chút khó hiểu nhìn cậu, bản năng sinh học là không thể tránh khỏi, chẳng lẽ Jeong Jihoon cảm thấy nhân cách hoàn hảo của mình đã sụp đổ, khó có thể tiếp nhận?

Thật sự rất khó dỗ... Hôm nay Jeong Jihoon đặc biệt kiêu ngạo, Lee Sanghyeok thầm phàn nàn.

Jeong Jihoon đột nhiên ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt không thể xuyên thấu của cậu rơi vào Lee Sanghyeok,

"Anh có thể thích em được không?"

Jeong Jihoon hỏi rất nhỏ.





~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro