Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của việc ngủ quá nhiều là họ thức dậy vào buổi chiều tối. Sau đó ăn tối xong không biết làm gì, Lee Sanghyeok trả lời xong tin nhắn tiện tay lấy một cuốn sách trên giá sách lật ra đọc, Jeong Jihoon nằm dài trên giường thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại rồi lại nhìn anh.

"Quả nhiên là em không thích đọc sách." Lee Sanghyeok vuốt những trang sách mới tinh, từ đó sờ thấy một tờ giấy gói kẹo rất tinh xảo.

Jeong Jihoon sửng sốt một chút, nhận lấy thứ không biết nhét vào lúc nào từ tay đối phương, cười khổ nói: "Hồi nhỏ, có một người chú từ nước ngoài về, thấy mấy đứa trẻ tụi em thì liền cho một nắm kẹo."

Đáng lẽ mỗi đứa trẻ đều có thể được chia kẹo, cuối cùng Jeong Jihoon chỉ nhận được một tờ giấy gói kẹo nhăn nhúm.

Anh cả được cưng chiều đặc biệt, những người anh em khác cũng không nên tranh giành với hắn.

"Nhưng em đã lấy trộm một viên." Jeong Jihoon nháy mắt với anh.

"Ngon không?"

"Ngon lắm, sau này ăn kẹo cũng không có được hương vị đó nữa." Jeong Jihoon tiện tay vứt tờ giấy gói kẹo đã bị ép dẹt vào thùng rác, ánh mắt sâu xa phức tạp.

Lee Sanghyeok lại nghe cậu lạnh lùng nói một câu: "Trước đây sao em lại cố chấp với thứ này thế."


~

Trong lúc một đám trẻ con giành giật, vốn dĩ chỉ có vài viên kẹo trong nháy mắt đã hết sạch, tất cả đều rất nghịch ngợm. Trong mắt trẻ con kẹo chính là thứ tuyệt vời nhất trên thế gian, huống hồ lại còn là do ông chú nước ngoài mang đến.

Jeong Jihoon đúng là đã lấy một viên trong đĩa, vừa mới nắm trong tay, đã bị một đứa em trai mắt tinh chỉ vào viên kẹo trên tay cậu, lớn tiếng hét: "Em muốn em muốn."

Jeong Jihoon nhìn hai viên kẹo trên tay đối phương, giấu tay ra sau lưng, không muốn đưa cho cậu ta.

"Tại sao em đã có của riêng mình rồi mà còn muốn của anh nữa, điều này không công bằng."

Nhìn thấy tiếng khóc của đứa em trước mặt ngày càng lớn, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu, Jeong Jihoon vội vàng bóc vỏ kẹo nhét vào miệng, chưa kịp nếm thử thì một cái tát đã giáng xuống, viên kẹo trong miệng cũng theo đó rơi xuống đất.

Đầu bị đánh choáng váng, khoang mũi có một dòng chất lỏng nóng hổi cũng đang chảy xuống, nước mắt gần như bị ép trào ra. Jeong Jihoon cúi đầu nhìn viên kẹo rơi trên đất dần dần nhuốm màu đỏ, trên đầu truyền đến tiếng trách móc của một người thân, đầu cậu hơi nặng, tuy sắp đứng không vững nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào viên kẹo dưới chân.

Chắc là vị dâu, Jeong Jihoon nghĩ.

~


Lee Sanghyeok tiến lên vòng tay qua cổ cậu, dựa vào tai cậu nói: "Sau này anh sẽ mua cho em."

Jeong Jihoon kéo anh lên ngồi trên người mình, nhìn kỹ lại, lại hôn một cái, cười cười xoa xoa tai anh trả lời: "Được thôi."

Lee Sanghyeok bị cậu hôn đến nỗi hốc mắt ươn ướt, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cậu, cánh tay vô lực nhưng không muốn buông vòng eo của Jeong Jihoon.

Chết tiệt... Jeong Jihoon thầm chửi một câu: Quá quyến rũ rồi...

Mùi hương thoang thoảng trong không khí len lỏi vào khoang mũi, dần dần lại tràn ra vài tiếng rên rỉ nhớp nháp. Mái tóc ướt đẫm của Lee Sanghyeok bị gạt sang một bên, Jeong Jihoon nhận ra có điều gì đó không ổn nên thử thì đúng là bị sốt rồi.

Cậu vội vàng cài cúc áo cho Lee Sanghyeok, xuống giường đi tìm thuốc. Lee Sanghyeok có chút mơ màng, người còn toát mồ hôi, đôi mắt mơ hồ nhảy nhót trước mắt, miễn cưỡng uống vài ngụm nước rồi không chịu há miệng nữa.

Đêm đó, Jeong Jihoon không thể ngủ ngon được, cứ hai tiếng lại đo nhiệt độ một lần. Cho đến khi trời sáng, nhiệt độ dần trở lại bình thường, cậu mới an tâm.

Có tiếng gõ cửa, một giọng nói trịnh trọng vang lên, Jeong Jihoon dém lại góc chăn vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.











"E rằng sẽ ông sẽ chỉ chịu được trong một thời gian ngắn nữa thôi."

Jeong Jihoon đọc được ý định trên khuôn mặt nghiêm nghị của cha mình, nhanh chóng mặc quần áo và rửa mặt. Trước khi rời đi, cậu dặn bảo mẫu chăm sóc Lee Sanghyeok vẫn đang ốm.

Nhiều người tụ tập bên giường bệnh, ông Jeong đã thay quần áo, trông có vẻ tỉnh táo hơn một chút. Nhìn kỹ cũng không biết ông đang nhìn gì, ánh mắt không tập trung vào một điểm nào.

Jeong Jihoon đứng sau chú bác của mình, mệt mỏi dụi mắt, lúc này không ai để ý đến cậu, cậu miễn cưỡng chợp mắt một lúc.

Không lâu sau, một giọng nói trầm ấm khác hỏi cậu: "Jihoon, anh cả của em đâu?"

Là cháu đích tôn, vào thời khắc cuối cùng này sao có thể không có mặt.

Jeong Jihoon gãi tai, lắc đầu.

Trong lòng lẩm bẩm, "Không biết, có lẽ lại đang trên giường của một cô minh tinh nào đó."

Được thiên vị thì chẳng sợ gì, dù sao thì phần của hắn ta cũng chẳng thiếu một xu.

Tình trạng của Lee Sanghyeok không được tốt lắm, anh tỉnh dậy trong tình trạng ướt sũng, như thể vừa bị vớt lên từ nước. Đầu vẫn còn choáng váng, người thì nóng ran, bên cạnh không còn một cơ thể quen thuộc nào khác. Lee Sanghyeok co ro trên giường, bồn chồn chui vào chiếc gối mà Jeong Jihoon gối đầu, cố gắng hít lấy chút mùi hương quen thuộc.

Vất vả chống tay xuống giường đứng dậy, rất nhanh chân anh đã mềm nhũn ra, may là nệm giường mềm, không bị đập đầu. Anh cần tắm rửa, mở nước ra, tầm nhìn mờ đi, Lee Sanghyeok thậm chí không còn sức để cởi bỏ bộ đồ ngủ. Hơi nóng trong phòng tắm bốc lên dữ dội, Lee Sanghyeok từ bỏ việc mở những chiếc cúc áo, dùng đầu ngón tay chống vào bức tường lạnh lẽo rồi từ từ ngồi vào bồn tắm, nước lạnh miễn cưỡng kích thích một chút vào các dây thần kinh, anh tạm thời lấy lại được chút tỉnh táo.

Nhiệt độ cơ thể liên tục tăng cao dưới sự kết hợp giữa nóng và lạnh , Lee Sanghyeok run rẩy vì lạnh co ro trong bồn tắm, nhưng lại không dám rời đi, sốt cao và mất nước chỉ khiến anh thêm đau đớn.

Jeong Jihoon vẫn chưa trở về. Từng đợt sóng nhiệt cuồn cuộn trong cơ thể, Lee Sanghyeok đau đớn dựa vào tường, nơi khó nói đang tiết ra chất lỏng, không khí để anh thở ngày càng ít, ý thức như bị nhấn chìm trong làn nước sâu thẳm. Đợi đến khi tỉnh táo, trong chốc lát, Lee Sanghyeok vội vã loạng choạng chạy ra khỏi phòng tắm. Nước trên người anh làm ướt cả chiếc giường lớn, Lee Sanghyeok ôm chặt gối không nói nên lời, đây là thứ duy nhất anh có thể dựa vào lúc này.

Mùi hương trong không khí ngày càng nồng nặc, một tiếng bước chân khác vang lên cùng với tiếng mở cửa.

Omega trong thời kỳ động dục vừa nhạy cảm vừa quyến rũ, khuôn mặt tái nhợt và thân hình mảnh mai, cùng những giọt nước mắt khao khát yêu thương không ngừng trào ra. Lee Sanghyeok đang sốt cao, ôm chặt gối không buông, cảm nhận được người đến, cố gắng mở mắt ra nhìn. Hàng mi ướt đẫm nước mắt cuối cùng cũng không chịu nổi, Lee Sanghyeok vô thức nhận ra có điều không ổn, lùi về phía sau, nhưng lại dễ dàng bị bắt lấy.

Một bóng người cao lớn xé miếng băng gạc vẫn chưa bong hết ở gáy, Lee Sanghyeok có thể cảm nhận được đường nét của hắn ta, cùng một tiếng khinh miệt: "Chậc, miếng gạc ngăn cách chất lượng kém vậy."

Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Lee Sanghyeok, không nhìn rõ người đến khiến anh bồn chồn, theo bản năng anh tạo ra một tư thế tự vệ nhưng lại nhanh chóng bị đối phương kéo ra, như thể đang trêu chọc một con vật cưng rồi đẩy Lee Sanghyeok đến bờ vực sụp đổ.

"Thật hấp dẫn, tôi không ngờ là cậu vẫn chưa bị đánh dấu."

Nhận ra bàn tay to lớn kinh tởm đang đặt trên lưng mình, sắc mặt của Lee Sanghyeok nhanh chóng mất đi giọt máu cuối cùng. Những ngón tay không ngừng siết chặt như thể muốn xông lên xé nát kẻ xâm phạm vào vùng cấm địa của mình, những lời tục tĩu không ngừng phát ra từ phía trên, Lee Sanghyeok dùng hết sức lực để cắn vào đối phương. Đây là cơ hội cuối cùng mà anh có thể tìm thấy.

Rất nhanh chóng cảm thấy có thứ gì đó nóng hổi nhỏ xuống bên má, cổ của Lee Sanghyeok bị bóp chặt, máu kinh tởm từ từ nhuộm đỏ cả bên má, trái tim đau đớn như muốn xé nát.

"Xem ra em trai thứ ba của tôi không ngốc, biết rằng cậu không trong sạch, không muốn đụng vào cậu." Đối phương cúi xuống, hung dữ áp sát tai Lee Sanghyeok, "Không sao, tôi sẽ thay em ấy thương hoa tiếc ngọc."

Tiếng xé toạc ngăn cách giống như một nhát dao lăng trì, Lee Sanghyeok vùng vẫy dữ dội, máu nóng khắp người như bị đông cứng. Cảm giác quen thuộc này lại đến, một sự áp bức của pheromome tàn bạo khác.

Một loại sợ hãi từ tận đáy lòng đè nén anh, mặc dù không ngửi được, nhưng sự áp bức ghê tởm và tàn nhẫn này gần như hủy diệt anh. Trước mặt là một màu trắng xóa, Lee Sanghyeok đã mất đi bản năng thở, hơi thở lạnh lẽo ghìm chặt anh ở đây vì lượng oxy khan hiếm. Cơ thể anh trở nên yếu ớt theo bản năng và cứng đờ vì nỗi sợ hãi bị hủy diệt chồng chất hiện lên.

Toàn thân Lee Sanghyeok bị tra tấn đến thương tích đầy mình, ý thức đã bị chia cắt và chia rẽ một cách độc ác, đôi tay đôi chân vốn vùng vẫy giờ trở nên căng thẳng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Kẻ ác trên người anh vẫn tiếp tục buông lời lẽ cay độc, đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, không khỏi cảm thán một câu: "Thật là một bức tranh hoàn hảo, vì bị vấy bẩn nên càng trở nên động lòng người."

"Thật đáng thương."

Lee Sanghyeok hoàn toàn không nhìn thấy gì, đôi tai cố gắng nghe thấy tiếng cười chế giễu vẫn không khỏi run rẩy. Đôi tay đó đã vươn tới quần áo của mình, Lee Sanghyeok không kìm được tiếng kêu thảm thiết, nước mắt lã chã rơi xuống, làm ướt bàn tay đang đặt trên má mình của đối phương, "Tôi cầu xin anh, hãy tha cho tôi, tôi cầu xin anh..."

Cảnh tượng nhiều năm trước lại tái diễn, Lee Sanghyeok không ngừng kêu gào thảm thiết, cầu xin đối phương tha cho mình.

Đôi tay của đối phương vẫn chưa hạ xuống, Lee Sanghyeok miệng lẩm bẩm. Đã đến bờ vực cuối cùng, sự sụp đổ về mặt sinh lý và cú đánh kép về mặt tinh thần đã đè anh chết trên bùn đất, rồi thì, mưa như trút nước.

Trước khi mất đi ý thức, Lee Sanghyeok mơ hồ nghe thấy một tiếng hét xé lòng, có thứ gì đó nhanh chóng rơi xuống từ cửa sổ.

Mọi thứ giống như một cơn ác mộng.

Lee Sanghyeok tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có một ánh đèn nhỏ đang cháy.

Mở đôi mắt mơ màng, Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu, người bên cạnh nhận ra dấu hiệu anh tỉnh lại, tiến lại gần hơn.


Ông Jeong cuối cùng cũng nhắm mắt, Jeong Jihoon trong khoảng thời gian đó đã gửi không ít tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm, lo lắng tình hình bệnh của đối phương trở nên nghiêm trọng hơn và nỗi bất an trong lòng lại càng mãnh liệt. Cậu vẫn chưa thể rời khỏi đây, các chú bác thỉnh thoảng lại nói chuyện với cậu, cậu cũng không thể cẩn thận suy xét xem họ rốt cuộc đã nói những gì. Đầu óc cậu lúc này rất hỗn loạn, thỉnh thoảng cậu lại lén lút xem điện thoại, hờ hững đáp lại. Cuối cùng cũng được cha liếc nhìn một cách sâu xa, coi như là giải cứu cậu vậy.

Cậu chạy xe về nhà không ngừng nghỉ, cửa lớn đã mở toang, cô bảo mẫu đã ngất xỉu trên sàn, Jeong Jihoon không kịp đỡ cô dậy, mùi hôi thối trong không khí khiến người buồn nôn, đôi mắt đỏ ngầu xông qua cửa phòng. Đập vào mắt là cảnh tượng Lee Sanghyeok bị cưỡng bức phát tình. Cậu gần như mất hết lý trí, lập tức ra tay ném gã say rượu chết tiệt này ra ngoài cửa sổ. Lee Sanghyeok trên giường đã đến cực hạn, ngất lịm đi.

Bảo vệ nhanh chóng khiêng người bị thương ở dưới lầu đi, Jeong Jihoon cố gắng ra lệnh cho người ta khử mùi máu tanh. Bác sĩ kiểm tra nói trên người không có gì đáng ngại, hòn đá trong lòng cậu mới miễn cưỡng hạ xuống. Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Jeong Jihoon nhìn dấu tay trên tường phòng tắm, cậu cố gắng đứng dậy rồi lại ngã xuống. Hơi nóng đã hoàn toàn tan biến, vì vết tích tình dục đau đớn sẽ mãi mãi ở đây, rồi lại biến thành một vết sẹo khó lành trên trái tim. Jeong Jihoon đập vỡ gương, tay cậu cũng bị thêm một vết sẹo, bản thân tan nát chẳng khác gì tên cầm thú vừa rồi.

Những mảnh vỡ của chiếc gương rơi xuống đất, phản chiếu một con quỷ khác. Con quỷ đau đớn ôm đầu ăn năn, quỳ xuống miệng không ngừng rên rỉ nhỏ, cậu rõ ràng sắp làm được rồi... Anh ấy có lẽ sắp khỏe rồi...

Xin lỗi anh.

Ở nơi nạn nhân không nhìn thấy, ác quỷ đã nói lời xin lỗi rất nhiều lần. Không phải tất cả những lời xin lỗi đều được tha thứ, nếu có một chút cơ hội, ác quỷ sẽ chọn nói cả đời.


Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Jeong Jihoon cầm khăn ấm cẩn thận lau người cho người vẫn đang hôn mê trên giường.

Bộ đồ ngủ ướt đẫm nước lạnh bị hơi ấm của cơ thể làm nóng lên, Jeong Jihoon run rẩy cởi đồ cho anh, Lee Sanghyeok đang ngủ mơ phản ứng lại nắm lấy tay cậu, giọng còn nức nở nói, "Đừng mà."

Jeong Jihoon im lặng ôm chặt lấy anh, dùng chăn quấn quanh người ôm vào lòng, ra lệnh cho bảo mẫu thay hết đồ trên giường.

Sau đó, cách ly mọi thứ, trong không gian này, chỉ còn lại họ.





"Bên ngoài trời có mưa không?" Giọng khàn khàn vọng ra từ trong chăn.

"Không." Jeong Jihoon cẩn thận đo nhiệt độ cho anh, kiên nhẫn trả lời.

"Ừm."

Lee Sanghyeok gật đầu, lại không nói gì nữa.

Cùng một cảnh tượng thay đổi trước mắt, khi đó Jeong Jihoon hỏi anh, "Bên ngoài trời có mưa không?" Bây giờ Lee Sanghyeok cũng không chắc mình có nghe thấy tiếng mưa hay không.

"Sao vậy?" Jeong Jihoon nhìn anh đang cẩn thận ngửi bản thân.

"Mặt anh hình như có máu." Lee Sanghyeok có chút chán ghét.

Jeong Jihoon tiến lại gần cẩn thận sờ mặt anh, nhìn kỹ, hôn nhẹ lên mũi anh, dịu dàng nói, "Em lau sạch rồi, Lee Sanghyeok."

Có vẻ như thực sự không còn mùi gì nữa, Lee Sanghyeok nhìn cậu, đưa tay sờ người anh yêu, "Vậy em có muốn phần thưởng không?"

Jeong Jihoon lại chủ động tiến lại gần hơn, đảm bảo đối phương có thể hôn mình, đợi đến khi nụ hôn nóng bỏng nhẹ nhàng rơi xuống môi mình, Jeong Jihoon gần như rơi nước mắt.

"Tay em sao vậy?" Lúc này Lee Sanghyeok mới chú ý đến đôi mắt đỏ hoe và bàn tay băng bó của cậu.

Jeong Jihoon cười với anh và cười nhạo chính mình: "Em sơ ý làm vỡ gương."

"Em cũng bất cẩn thật đó."

"Ừm, cả hai chúng ta đều bất cẩn." Jeong Jihoon nắm lấy tay anh, đặt ở một bên mặt cậu.

"Điều này đáng tự hào lắm hả?" Lee Sanghyeok bị cậu chọc cười.

"Tự hào, em nói tự hào là tự hào."

"Được." Lee Sanghyeok cẩn thận chạm vào cậu rồi nói: "Anh cũng nghĩ như vậy."

"Anh có đói không?" Jeong Jihoon hỏi anh.

Lee Sanghyeok lắc đầu nói rằng anh không đói.

"Em thích anh nhiều lắm."

Lời tỏ tình bất ngờ kèm theo câu nói "Anh có đói không?", Lee Sanghyeok nhéo má mình và giả vờ phàn nàn: "Sao có thể như vậy được chứ?"

"Em thích như vậy." Jeong Jihoon trả lời rất tự tin.

"Em thích anh nhiều lắm."

"Em thích anh nhiều lắm."

"Em thích anh nhiều lắm."

Lee Sanghyeok chăm chú nhìn cậu, Jeong Jihoon hôn lên ngón tay anh và ngoan ngoãn nói: "Lee Sanghyeok, em yêu anh rất nhiều."

"Anh cũng vậy."

Lee Sanghyeok nói một cách nghiêm túc,

"Anh cũng yêu em nhiều lắm."

"Anh..."

"Hửm? Sao thế?"

Jeong Jihoon cúi đầu gạt bỏ tâm tư, nằm sấp bên tai anh thì thầm: "Anh yêu à, anh nói lời đường mật nghe thật quyến rũ."

Sau đó, đổi lại là một cú đấm không chút nương tay của Lee Sanghyeok.

Jeong Jihoon ôm ngực, giả vờ đau đớn như thật, Lee Sanghyeok cau mày, rõ ràng anh chẳng dùng bao nhiêu sức.

"Phải thổi mới khỏi được." Một ngón tay lặng lẽ đưa đến trước mặt Lee Sanghyeok.

Biết là cậu giả vờ, Lee Sanghyeok vẫn hơi nhô ra khỏi chăn, thổi vào ngón tay mà anh thậm chí không chạm tới, Jeong Jihoon run rẩy hàng mi, vươn tay ôm lấy anh. Tay của Lee Sanghyeok vô thức vòng quanh cổ cậu, cảm nhận được một cơn tê dại truyền đến từ gáy, Jeong Jihoon hôn nhẹ qua miếng gạc mới thay, rồi từ từ xoa bóp lưng anh. Cứ ôm như vậy một lúc, Jeong Jihoon cảm thấy hơi thở trên vai mình trở nên nặng nề, dạo này Lee Sanghyeok lúc nào cũng buồn ngủ, Jeong Jihoon khẽ thở dài, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, vuốt ve những đốt ngón tay trắng bệch của Lee Sanghyeok, nhét anh trở lại chăn.

Dấu vết có thể xóa nhòa, nhưng ký ức thì không.

Cháu trai cả nhà họ Jeong say rượu ngã gãy chân từ cửa sổ, cha của Jeong Jihoon ngồi trên ghế sofa lạnh lùng nhìn cậu, bắt cậu giải thích rõ ràng, tại sao hắn lại ngã từ cửa sổ phòng cậu.

"Có gì đâu chứ? Anh cả say rượu quậy phá không phải một hai ngày rồi, ngã gãy chân là còn nhẹ chán."

"Tôi nói cho ông biết, ông đừng có mà hung dữ với con trai tôi."

Mẹ của Jeong Jihoon ngồi ở đầu kia ghế sofa, trong lòng bà trách chồng nhiều hơn, "Nhà cửa ở nhà ông không lo, có chuyện gì sai trái thì lại đổ lỗi cho chúng tôi."

Không có nhiều người biết sự thật, ngày hôm sau Jeong Jihoon thấy mẹ mình cắt móng tay, vênh váo trở về từ bệnh viện, sau đó khi nhìn thấy anh cả nhà họ Jeong, mặt hắn ta đã bị đánh bầm dập.

Bà Jeong nhấn điều khiển, "Chỉ cho tên ngốc đó một bài học thôi, sau này nhà chúng ta không được phép cho con chó điên đó vào."

Bài học là để trả thù cho bảo mẫu đã gắn bó với gia đình suốt mười năm.


Họ đều mặc định không nói về chuyện này, Lee Sanghyeok thường ngồi ngẩn người ở bệ cửa sổ, một lúc sau nhắm mắt lại tĩnh tâm. Jeong Jihoon giúp anh đeo kính vào, nhẹ nhàng khoác vai anh nói, "Tài sản đã được phân chia rồi đó anh."

Không ngoài dự đoán, Jeong Jihoon vốn không trông mong mình có thể nhận được gì, cha mình rất ít khi tham gia quản lý gia tộc, gánh nặng cũng không thể đè lên người vô quyền vô thế như cậu được.

"Em có ghen tị không?" Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn cậu.

"Trước đây thì có, bây giờ thì không rồi."

Ghen tị có thể nhận được sự chú ý của nhiều người, ghen tị có thể làm sai mà không sợ hãi.

"Chân của anh ấy?"

Jeong Jihoon có chút xấu hổ nhìn anh, Lee Sanghyeok mạnh mẽ hơn cậu tưởng tượng.

"Đã nối lại rồi, gần đây anh ấy sẽ ngoan ngoãn một thời gian."

"Ừm."

Jeong Jihoon nhận được một phần nhỏ cổ phần và bất động sản, thêm vào đó là một phần do cha chuyển nhượng cho cậu. Sau khi cân nhắc thận trọng, cậu quyết định tự mình từ bỏ chức vụ hiện tại và bắt đầu làm việc tại chi nhánh.

Lee Sanghyeok sờ gọng kính, đôi môi mỏng hơi hé mở: "Với năng lực của em, anh tin là em có thể làm tốt."

"Em cũng thấy vậy." Jeong Jihoon nhẹ nhàng hít hà mái tóc của anh, nghe người cậu yêu khẳng định mà vô cùng mãn nguyện.

Mọi chuyện đã giải quyết xong, Jeong Jihoon chuẩn bị đưa Lee Sanghyeok về nhà, những ký ức về ngôi nhà cũ này thực sự không mấy tốt đẹp. Trước khi đi, Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào rèm cửa căn phòng hồi lâu, khi cậu gặp ác mộng, chính khung cảnh như thế này, ẩn núp sau rèm cửa phát hiện ra sự việc bại lộ, bản thân phải chịu cảnh tù tội bỗng chốc biến thành cảnh Lee Sanghyeok không ngừng chất vấn cậu tại sao.

Cậu bảo người ta giật tung rèm cửa xuống, rồi đốt cháy chúng, thay vào những tấm rèm cửa hiện đại hơn. Ánh nắng buổi trưa ấm áp, gió thổi cũng không khiến người ta thấy lạnh, Lee Sanghyeok ngồi bên cửa sổ, những góc rèm trắng tinh khẽ tung bay trong gió, nhẹ nhàng như váy của thiếu nữ.

Đêm đến, họ nằm trong chăn thì thầm, Jeong Jihoon sờ mũi, rồi áp sát vào eo Lee Sanghyeok, nhỏ giọng nói rằng mình muốn nhìn váy trắng.

Lee Sanghyeok đếm từng sợi tóc của cậu, rồi dừng lại, khó hiểu hỏi cậu, "Váy trắng nào cơ?"

"Lén mặc cho em xem được không?"

"Không được."

Cuối cùng, không chịu nổi sự nài nỉ của đối phương, Jeong Jihoon đã thành công dùng một câu nói ngọt ngào để đổi lấy một việc đó, "Làm tốt thì sẽ thưởng."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro