Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xét một cách khách quan, tách khỏi bộ phận chính, sự phát triển hiện tại vẫn khá tốt, xem như Jeong Jihoon không phải là kẻ vô dụng. Những cuốn sách ở nước ngoài cũng không phải đọc suông, thêm vào đó, mọi người đều kiêng nể thân phận này, làm việc gì cũng nghiêm khắc, quyết đoán.

Jeong Jihoon thỉnh thoảng nghe được từ miệng những cấp dưới tán gẫu những lời đại loại như công tử cả lại đi tán tỉnh thư ký của ai đó, vị giám đốc nào đó tức giận đến mức phải nhập viện. Jeong Jihoon bảo trợ lý điều tra xem ở bệnh viện nào, ngày hôm sau đích thân mang theo đồ bổ đến thăm.

Vài tháng sau, nghe nói ban giám đốc có ý muốn nâng đỡ một người quản lý mới.

Đường dây ngầm cài ở công ty mẹ có truyền ra những lời đồn đại về việc chuyển nhượng cổ phiếu, Jeong Jihoon có chút không chắc chắn, chỉ nói rằng, "Nếu có tin tức gì thì làm phiền báo cho tôi biết."

Trước đây, đứa cháu đích tôn của nhà họ Jeong muốn sống muốn chết để cưới một ngôi sao nữ, bây giờ đang dắt theo con đến gây gổ với hắn ta. Cô ta cũng không phải là một người dễ chọc, đại công tử Jeong không dỗ dành được cô ta, ngược lại còn bị cô ta cho một vố đau, nghe nói như muốn mất mạng.

Jeong Jihoon một lần nữa đến thăm vị giám đốc kia thì tình cờ gặp người quen ở cửa thang máy, nói chính xác là người quen của Lee Sanghyeok.

Bae Seungwoong chủ động mở lời chào hỏi cậu, lại nói đến tình hình gần đây của Lee Sanghyeok. Bae Seungwoong bảo cậu đợi vài phút, mình còn một lát nữa mới tan làm, có lẽ có thể đi thăm Lee Sanghyeok.

"Cậu ấy đã rất lâu không đến đây rồi."

Jeong Jihoon nghe không ra giọng điệu này là tốt hay xấu.

"Đừng lo, không phải chuyện xấu." Jeong Jihoon căng thẳng đến mức hiện rõ trong mắt, Bae Seungwoong nhịn không được vỗ vai cậu.

Trên xe tình cờ nói đến chuyện xấu của đại công tử Jeong, Bae Seungwoong không khỏi cảm thán một câu, "Thật khéo, lần trước là em gái tôi phẫu thuật chân, lần này là em họ tôi phẫu thuật."

"Đừng lo, nếu không có gì khác xảy ra thì sau này sẽ không có vấn đề gì."

Jeong Jihoon trong lòng nghĩ rằng chỉ hận không thể để hắn ta có vấn đề, bớt đi làm hại người khác, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra tử tế, chỉ đành cười với Bae Seungwoong.

"Nhưng mà, tôi lại thấy cơ hội của cậu đến rồi."

Bae Seungwoong chỉ vào tòa nhà không xa, cách đây không lâu Jeong Jihoon vẫn còn làm việc ở đó.

"Cậu thích hợp với vị trí đó hơn anh ta."







Hai ngày sau, đường dây tình báo gửi tin nhắn, Tổng giám đốc Jeong gần đây vào sòng bạc nhiều lần, có thể gây chú ý. Tài sản mà ông Jeong để lại cho hắn ta đã đủ nhiều rồi, cứ đà này thì sẽ tiêu sạch hết.

Jeong Jihoon đặt tách cà phê xuống, đi đến trước cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, máy bay bay qua để lại những đường kẻ màu trắng, lặng lẽ nhìn rất lâu, cho đến khi những vệt đuôi máy bay bị xóa nhòa, lại trở về như cũ. Bên ngoài tòa nhà san sát nhau, cậu có linh cảm rằng cơ hội đó có lẽ ngày càng đến gần.

Jeong Jihoon nhân cơ hội mua cổ phiếu vào, cờ bạc giống như một cái hố không đáy, trước tuổi hai mươi chơi bời lêu lổng, cái gì xấu cũng muốn thử. Nếm được chút ngọt ngào thì không chịu dừng lại, chỉ biết càng lún càng sâu.

Cơ hội đến nhanh hơn cậu tưởng, lần nữa trở về nhà cũ họ Jeong thì thấy công tử cả trước kia còn phong quang vô hạn, giờ đang quỳ ở từ đường. Việc bán thông tin mật của công ty là trọng tội, hắn là người thứ hai của nhà họ Jeong.

Dù được cưng chiều đến mấy cũng không thể chạm đến giới hạn, vì sợ mất mặt, gia tộc đã ra mặt nhốt hắn lại, tước chức Tổng giám đốc, còn xử lý thế nào sau này phải bàn bạc thêm.

Jeong Jihoon ngồi trong phòng làm việc có một khoảnh khắc không chân thực, mọi thứ dường như đều quá suôn sẻ, điều mong mỏi bấy lâu nay, bỗng chốc đã nằm trong tay cậu. Jeong Jihoon dụi mắt, vị giám đốc đã khỏi bệnh kia khen ngợi thành tích mà cậu đạt được ở chi nhánh, trước khi đi còn vỗ vai cậu, ý tứ không nói cũng hiểu.

Đối thủ cạnh tranh không nhiều, các chú bác đều có vị trí riêng, những người anh em khác thì kẻ chơi bời, người đi học, Jeong Jihoon đương nhiên nhận lấy gánh nặng này.

Tan làm cậu đến đón Lee Sanghyeok về nhà.

Gần đây Lee Sanghyeok đang nghiên cứu triển lãm tranh, bảo là có một người bạn đang làm, nhờ anh giúp đỡ một chút. Jeong Jihoon nhìn bức tranh trừu tượng của anh lắc đầu rất khó đồng tình, sau đó hào hứng cầm bút lên vẽ thì thấy tranh của mình còn trừu tượng hơn.

Cậu thu gom hai "tác phẩm nghệ thuật" lại, thở dài, "Nhìn thế này thì thế hệ sau của chúng ta, gen nghệ thuật có vẻ không ổn lắm." Nói xong bản thân còn ngẩn người một lúc, ngẩng đầu nhìn vẻ trầm ngâm của Lee Sanghyeok, có chút nịnh nọt đi ôm anh, nói mình đã đặt vé du lịch, lần sau đi chơi vài ngày.

"Không phát triển hội họa, cũng có thể phát triển thứ khác, gen âm nhạc của anh có vẻ ổn."

Lee Sanghyeok suy nghĩ rất nghiêm túc, bàn tay trên eo đột nhiên siết chặt, anh muốn gỡ ra, hơi thở của Jeong Jihoon khựng lại một lúc, quay người đối mặt với Lee Sanghyeok rồi nói muốn cùng anh nhảy.

"Anh không biết nhảy..." Lee Sanghyeok khó xử nắm tay cậu.

Jeong Jihoon đỡ lấy eo anh, nói, "Em cũng không biết."

Tiếng nhạc du dương vang lên, hai người nắm tay nhau đi vòng quanh trong phòng, một lúc sau lại bị bế lên áp vào góc tường hôn, Lee Sanghyeok mệt lả dựa vào vai cậu, trước khi ngủ thì mơ màng nói một câu:

"Xem ra thế hệ sau cũng không hợp học nhảy rồi."








Chuyến đi mà Jeong Jihoon đã lên kế hoạch cuối cùng vẫn bị trì hoãn vì nhiều chuyện rắc rối.

Có ba điều một quan chức mới nên làm khi nhậm chức. Sau một tuần làm việc liên tục, Jeong Jihoon đã giao những công việc không quá quan trọng cho cấp dưới và tan làm sớm. Trong thời gian bận rộn, khi về nhà, Lee Sanghyeok đã ngủ say trong chăn. Lần này cậu ấy đã đặt bàn ở nhà hàng từ sớm để bù đắp cho việc bỏ bê người yêu.



Lee Sanghyeok gục đầu xuống bàn, trước mặt là đủ loại tài liệu được sắp xếp gọn gàng, người cháu trai mới tiếp quản công việc gia đình đứng bên cạnh, vẻ mặt bối rối.

"Một nhóm người ở đằng kia đã cắm trại dưới tòa nhà công ty mấy ngày rồi, đuổi mãi không đi." Đúng lúc ba ngày sau, cơ quan quản lý cấp trên tiến hành thanh tra, nếu không thực sự bất lực, cậu ấy cũng không muốn đến làm phiền người chú này.

"Anh hai của cháu đâu?" Lee Sanghyeok tiện tay cầm một báo cáo kiểm tra ở dưới cùng, cau mày hỏi cậu.

"Anh ấy bây giờ đang đi du lịch khắp nơi, không biết ổng đang ở chỗ nào nữa, bảo cháu tự giải quyết."

Lee Sanghyeok khẽ ừ một tiếng, rồi lại lắc đầu, "Bây giờ nước ngầm đã bị ô nhiễm, hệ thống xử lý nước thải có vấn đề, tại sao lại không báo cáo sớm hơn?"

"Cháu nhớ bộ phận tài chính của công ty sẽ để lại một khoản cố định để theo dõi hệ thống bảo trì mà."

Vừa mới nhậm chức không lâu đã gây ra một rắc rối lớn như vậy, có vẻ như có người muốn tìm cách gây khó dễ cho anh. Lee Sanghyeok nhìn người cháu trai cúi đầu đứng im lặng một bên, cũng không thể trách móc, "Bây giờ việc cấp bách nhất là phải trấn an những người dân bị đe dọa, đã đưa họ đi kiểm tra hết chưa?"

"Đã kiểm tra rất kỹ, ngoài một số người vốn đã mắc bệnh, những người khác đều không có vấn đề gì!"

"Vậy thì tốt." Lee Sanghyeok gật đầu, bổ sung thêm: "Nhất định phải phong tỏa tin tức."

"Trong dân chúng có thể sẽ xuất hiện những người kích động, nhất định phải bồi thường đầy đủ."

"Dạ. Hệ thống cũng đã được bảo trì toàn diện, sau một thời gian nữa sẽ có thể hoạt động bình thường."

Lee Sanghyeok mím môi, lên tiếng: "Ừ, trước tiên hãy tìm một nơi tạm thời để ở, mảnh đất đó không thích hợp để ở nữa."

Đối phương thấy anh rút điện thoại ra xem, rõ ràng là có việc, liền tự giác lui ra: "Vậy thì cháu về sắp xếp trước."

Chưa kịp để cậu ấy bước ra khỏi cửa, Lee Sanghyeok lại gọi lại: "Vừa hay cháu cũng về công ty, tiện đường chở chú một đoạn đi."

"Mặc dù có rất nhiều việc đang chờ cháu giải quyết, nhưng cũng phải nghỉ ngơi hợp lý." Lee Sanghyeok ngồi ở ghế phụ, trả lời tin nhắn của người yêu, quay đầu nhìn đứa cháu trai đang tập trung lái xe. "Mặc dù sau này, những rắc rối mà cháu phải gặp sẽ không ít đâu..." Lee Sanghyeok vươn vai, vừa quan tâm như một trưởng bối, vừa không quên âm thầm đâm thêm một nhát dao sau lưng.

"Cháu rất tự tin mà, được chưa!"

Lee Sanghyeok quay đầu nhìn những hàng cây ven đường, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, "Ừ, tự tin là tốt."

"Chú đi hẹn hò với cậu ấy à?" Từ lúc nhìn thấy điện thoại, Lee Sanghyeok đã có vẻ rất vui vẻ, trái ngược hẳn với vẻ mặt cau có lúc đầu.

Lee Sanghyeok nhìn anh ta một cách rất kỳ lạ, "Con cũng có thể gọi chú ấy là chú."

"Không muốn." Đối phương "vô lễ" từ chối lời đề nghị của anh.

"Ồ, vậy thì cháu hãy gọi em ấy là dì đi."

......









Ăn xong, hai người lại lái xe ra bờ sông đi dạo một vòng rồi mới về nhà. Jeong Jihoon ôm anh từ phía sau, cảm thán: "Thời gian trôi qua thật nhanh."

Lee Sanghyeok xoay người đối mặt với cậu, dùng ngón tay phác họa vành tai của đối phương, nhớ ra điều gì đó rồi nói: "Anh nhớ trước đây em đã nói về một dự án công trình." Khoảng thời gian đó, họ vừa mới nhận được giấy tờ, Jeong Jihoon ngày nào cũng không về nhà, chuyển đến công trường ngủ một tuần, sau đó vẫn bị ông nội đuổi về.

Jeong Jihoon suy nghĩ kỹ lưỡng vài giây, mơ hồ nhớ ra tình huống này, vô thức cắn môi: "Ừm, chăn ở khách sạn gần đó đều bị mốc hết, ngủ rất khó chịu." Nói xong, cậu còn cố ý nép vào lòng Lee Sanghyeok.

"Thế còn những tòa nhà ở đó thì sao?"

"Em lúc đó đang chạy đi giám sát, lúc em rời đi thì cũng gần xong rồi."

"Mà này, sao anh lại hỏi chuyện này?" Jeong Jihoon khó hiểu nhìn anh.

Lee Sanghyeok trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: "Khu đất xảy ra cách nhà máy xảy ra vụ tai nạn không xa, anh đang tự hỏi liệu nếu có thể thì có thể dùng nó như một phần tiền bồi thường hay không?"

"Giá cao quá phải không?" Jeong Jihoon sờ cằm. Mặc dù vị trí đất không bằng trong quận, nhưng dù sao cũng là nhà, giá thấp đến đâu cũng sẽ không thấp hơn bao nhiêu.

"Anh đang suy nghĩ xem liệu mình có thể mua mảnh đất ban đầu theo cách này để bù đắp một phần thiệt hại hay không. Dù cây trồng trên mảnh đất đó có trồng cũng không đủ ăn, dân số thường trú tại địa phương chỉ dưới 30 hộ."

"Bằng cách này, một số vấn đề tồn tại có thể được giải quyết. Hơn nữa, thị trường những năm gần đây dần dần mở rộng, nhà máy cũng vừa vặn mở rộng hơn."

Jeong Jihoon nằm sấp, im lặng nghe anh nói. Lee Sanghyeok không khỏi sờ đầu cậu: "Em thấy ý tưởng của anh thế nào?"

"Em á hả?" Jeong Jihoon cử động tay, nhìn anh.

"Ừm."

"Em nghĩ điều đó có thể thực hiện được." Jeong Jihoon suy nghĩ vài giây rồi từ từ đưa ra câu trả lời. "Em nghĩ gia đình anh làm ăn lớn nên anh sẽ không coi trọng số tiền ít ỏi này. Anh còn đang có tâm tư nào nữa sao?"

Lee Sanghyeok mỉm cười chạm vào mắt cậu: "Sao em biết anh còn có tâm tư khác?"

Jeong Jihoon nghiêng người hôn lên môi anh: "Người đã lập gia đình sẽ ngày càng giống nhau. Bây giờ anh đã là một phần của em rồi."

"Ai nói với em rằng những người đã kết hôn càng ngày càng giống nhau?" Lee Sanghyeok cười, nhéo một bên mặt cậu, rõ ràng là họ không giống nhau chút nào, được chứ?

"Nhưng anh có một ý tưởng. Sẽ là một ý tưởng hay nếu tận dụng làn sóng này để nâng cao nhận thức về môi trường."

"Quảng cáo sản phẩm một cách trá hình?" Jeong Jihoon nói rất thẳng thắn, Lee Sanghyeok thậm chí còn có thể nắm bắt được giá trị vô hình này một cách triệt để, sau này sẽ không bị chỉ trích, hình ảnh doanh nghiệp cũng sẽ được nâng cao.

Cậu nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, Lee Sanghyeok nhìn cậu nhanh chóng mặc quần áo vào có chút khó hiểu: "Đi đâu vậy?"

"Đi giúp anh hạ giá!"






Jeong Jihoon làm việc rất nhanh, chỉ tiếc là hai người không thể ôn lại tình xưa quá lâu, Jeong Jihoon lại phải thu dọn hành lý chuẩn bị "công tác".

Ánh nắng buổi trưa khiến người ta không nhịn được mà buồn ngủ. Lee Sanghyeok nằm trên ghế sofa, xem sách một lúc rồi lại gấp lại đặt lên bụng, sau đó quay đầu nhìn Jeong Jihoon đang thu dọn quần áo.

Nói thật lòng, Jeong Jihoon trong lòng vô cùng lo lắng cho chuyến đi này, vì vậy khi đối mặt với câu hỏi của Lee Sanghyeok, cậu chỉ trả lời qua loa bằng một câu "công việc cần thiết".

"Bao giờ thì em về?" Lee Sanghyeok gối đầu lên tay nhìn cậu ngẩn ngơ.

Jeong Jihoon vẫn tiếp tục làm việc, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có lẽ một tuần nữa, anh tự chăm sóc mình nhé, em sẽ sớm về thôi."

"Em nhớ chú ý an toàn."

"Ừ." Dừng một chút, Jeong Jihoon lại nói thêm một câu: "Anh yên tâm."

Dự án lần này vô cùng quan trọng, ngay từ ngày đầu tiên nhậm chức, mọi ánh mắt trong công ty và gia tộc đều đổ dồn vào cậu như thể bất cứ lúc nào cũng có thể kéo cậu xuống. Jeong Jihoon thực sự rất cần thành tích này để chứng minh bản thân. Trước khi lên tàu, Jeong Jihoon thầm lau mồ hôi cho chính mình.


Gió biển hiền hòa thổi nhẹ, Jeong Jihoon dựa vào lan can trả lời tin nhắn cho người yêu, quay đầu lại thì thấy "người quen" đang đứng trên boong tàu, đối phương khẽ gật đầu với cậu, trên mặt nở nụ cười đắc thắng.

Ông Evans đã làm ăn phát đạt trong lĩnh vực sòng bạc ở nước F. Thời còn du học, Jeong Jihoon đã từng nhìn thấy ông từ xa trong một bữa tiệc xa hoa. Thêm vào đó, ông còn có một thế lực quân sự chống lưng, làm ăn vô cùng thoải mái. Đã có tin đồn rằng ông Evans từ lâu đã để mắt đến lĩnh vực dược phẩm sinh học và đang tìm kiếm thị trường mới.

Nhờ các yếu tố như dân số già hóa, tỷ lệ mắc bệnh mãn tính gia tăng, thị trường dược phẩm sinh học dự kiến sẽ tiếp tục tăng trưởng trong những năm tới. Việc mở rộng thị trường tất nhiên không thể thiếu đất đai, Jeong Jihoon không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Trên boong tàu du ngoạn, mọi người thong thả tản bộ hoặc ngồi tắm nắng trên những chiếc ghế thoải mái, trong số đó có không ít gương mặt quen thuộc với Jeong Jihoon. Đối thủ cạnh tranh không phải là ít, họ cũng đang chờ đợi cơ hội "ăn bánh".

Những đồ trang trí màu vàng và đèn chùm pha lê rực rỡ ở khắp mọi nơi đều thể hiện sự xa hoa của giới thượng lưu, Jeong Jihoon đã đợi trong nhà hàng nửa khắc, nhân vật chính của đêm nay mới "chậm trễ" xuất hiện.

"Bruni có kể cho tôi nghe về cậu." Evans chậm rãi uống một ngụm rượu vang đỏ, nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của Jeong Jihoon, ông ấy không khỏi mỉm cười: "Không phải cô ấy nói với cậu rằng mẹ tôi là người ở đây sao?"

"Cậu Jeong, có vẻ như thám tử của cậu không đủ năng lực."

Jeong Jihoon mỉm cười: "It's always a pleasure doing business with professionals."

(Thật lấy làm vinh hạnh khi được làm việc với những người chuyên nghiệp)

Sự chân thành đã được chuẩn bị sẵn sàng, diện tích đất mà Jeong Jihoon trình bày đã đủ đáp ứng nhu cầu về sản xuất, nghiên cứu và phát triển, kho bãi và hậu cần của đội ngũ Evans.

Không chỉ vậy, xét đến lĩnh vực dược phẩm sinh học cần có kiến thức và kỹ thuật chuyên môn cao, doanh nghiệp đồng thời cần có một đội ngũ có trình độ chuyên môn cao và kinh nghiệm dày dặn.

"Nếu cần, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ." Jeong Jihoon tỏ ra bình tĩnh, lịch sự và không mất phong độ.

"I'm excited about the potential of this partnership."

(Tôi rất vui mừng về tiềm năng của sự hợp tác này)

Tiếng va chạm ly vang lên trong trẻo, Evans đứng dậy và ngay lập tức đưa ra lời mời: "Cậu Jeong có phiền nếu chúng ta nán lại thêm chút nữa không?"

"Tất nhiên là không."

Những bức bích họa tinh xảo và những tác phẩm điêu khắc tỉ mỉ tỏa sáng dưới ánh đèn, toát lên một vẻ sang trọng, tiếng nhạc du dương trôi trong không khí như thể đang lạc vào một cung điện trên mây.

Jeong Jihoon nhanh chóng hiểu được "bữa tiệc" mà ngài Evans nói.

Thang máy đưa thẳng lên tầng cao nhất, thảm đỏ rực rỡ, rèm cửa lộng lẫy, từng chi tiết đều toát lên chất lượng vô song. Những người hầu đứng hai bên cung kính mở cánh cửa tinh xảo, căn phòng tràn ngập mùi hương xa xỉ, ham muốn trần trụi được viết ra thầm lặng. Gần như theo bản năng, Jeong Jihoon lập tức nín thở.

Đây là sự dâm đã và dục vọng chỉ dành riêng cho tầng lớp thượng lưu.

Những vị khách ăn mặc chỉnh tề nâng ly, vừa trò chuyện vừa nhìn chằm chằm vào những "thú cưng" xếp thành hàng trước mặt, dưới hàng mi viền kim loại là sự xảo quyệt và trần trụi không thể che giấu.

Nhân vật chính xuất hiện, ánh nhìn của mọi người nhanh chóng đổ dồn vào họ, với tư cách là "chủ nhân", Evans chỉ mỉm cười, tự mình ngồi vào giữa chiếc ghế sofa bọc da thật. Jeong Ji-hoon thấy một người mặc vest đen nhanh chóng đến bên Evans thì thầm vài câu, theo tiếng búng tay vang lên. Bữa tiệc thực sự sắp bắt đầu.

Jeong Jihoon không phải chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này. Năm đó, một số công tử nhà giàu quen biết đã lợi dụng lúc cậu đau buồn vì chuyện tình cảm, vừa chế nhạo vừa không quên chỉ cho cậu một "đệ nhất mỹ nhân" nào đó. Jeong Jihoon uống vài ly rượu, nhìn người đó thẳng thắn ngồi xuống bên cạnh mình, lông mày nhếch lên.

Tất nhiên hắn ta biết Jeong Jihoon cũng đang nhìn mình, người có thể trở thành "đệ nhất mỹ nhân" chắc chắn không đơn giản, thủ đoạn câu dẫn không thể quá buông thả cũng không được quá cứng nhắc. Hắn ta hướng về phía Jeong Jihoon có thể nhìn thấy, phối hợp với ánh đèn lộng lẫy của phòng sang trọng, để lộ khuôn mặt nghiêng kinh diễm nhất, cố tình kéo dài thời gian rót rượu.

Ánh mắt lười biếng của Jeong Jihoon chỉ dừng lại ở đó, đột ngột ngửi thấy mùi hương trên người đối phương, cậu không kìm được mà cau mày. Đây là một mùi hương rất khó để nói rõ, cậu gần như lập tức đẩy cái người đang muốn phủ lên người mình ra. Trong một khoảnh khắc, "đệ nhất mỹ nhân" vô cùng kinh ngạc vì mình lại bị đối xử như vậy, thứ rượu ngon thượng hạng cũng kịp thời đổ ướt người Jeong Jihoon.

Có lẽ điều này không giống với quan niệm mà cậu vẫn luôn chấp nhận, Jeong Jihoon lấy lại tinh thần trong tiếng xin lỗi của những người bạn nhậu, cậu luôn chung thủy với tình yêu của mình.

Trong hoàn cảnh hiện tại, cậu không tiện rời đi, ngài Evans mời cậu ngồi xuống, người phục vụ riêng bước tới rót rượu cho họ. Dựa vào rượu nho trong ly thủy tinh, Jeong Jihoon miễn cưỡng tìm được một chỗ dừng chân cho ánh mắt của mình. Những "thú cưng" vừa rồi chân trần nhanh chóng rời khỏi tấm lụa đỏ dưới chân, như đã làm vô số lần, tiến về phía chân những vị khách trong nhà, quỳ gối bên đầu gối của họ, ngoan ngoãn để lộ làn da trắng muốt được bao bọc bởi tấm lụa đỏ.

Khi ánh đèn mờ dần đi, một hàng "người đẹp" thật sự khác xuất hiện với những vệ sĩ cường tráng đứng nối tiếp nhau. Dù không có hứng thú nhưng Jeong Jihoon vẫn không khỏi bị tấm vải che phủ màu đen này hấp dẫn. Phương pháp tạo hình độc đáo không tốn quá nhiều thời gian, đèn chùm pha lê tỏa sáng dưới ánh sáng mờ, vô tình tạo nên cảm giác trang nhã, huyền bí.







Trong lúc đợi tác giả ra chap mới, tui sẽ đăng một bộ khác lên nha!

Bộ này ra full rồi nên mỗi ngày 1- 2 chap nhá~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro