Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Jeong Jihoon bước tới cửa, cậu cảm thấy những gì mình vừa nói không đúng lắm. Lee Sanghyeok, một bệnh nhân còn khó có thể ngồi dậy, sao có thể tự gọi cậu được?

Người dì nhìn thấy cậu chạy xuống cầu thang, đoán rằng cậu đã ăn xong, nghĩ quả nhiên là đôi vợ chồng trẻ, vui vẻ cầm tạp dề quay vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Jeong Jihoon lục lọi trong phòng khách, gãi gãi đầu, "Rõ ràng là ở đây mà?"

Cậu nhớ rằng có một người bạn cùng lớp tặng cậu một sản phẩm mới sản xuất, anh nhét nó vào ngăn kéo, lúc này lục lọi các hộp, tủ thì vật đó đã biến mất.

"Cậu, cậu đang tìm gì vậy?"

"À dì, trước đây tôi có để một cái hộp nhỏ ở đây, dì có thấy không?" Jeong Jihoon không dừng lại, ngồi xổm xuống đất nhìn xuống gầm tủ TV xem nó có rơi rớt ra ngoài không.

"À cái đó, tôi biết."

Người dì đặt hoa quả vừa rửa sạch lên bàn, quay lại kệ bên cạnh, vươn tay sờ vài cái rồi lấy hộp ra.

"Lần trước phu nhân mang mấy lon trà cất vào ngăn kéo kia, không thấy cậu dùng, liền nhét lên trên kệ."

Jeong Jihoon đưa tay nhận lấy chiếc hộp, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nó.

"Tôi tưởng mình nhớ nhầm, không sao đâu, cảm ơn dì."

Đây có thể được coi là vật hữu ích! Jeong Jihoon vui vẻ gõ vào hộp, trước đó thứ này đối với cậu thật sự vô dụng.


Lee Sanghyeok mở mắt ra và nhìn thấy Jeong Jihoon, người vừa rời đi cách đây không lâu, lại đến gần anh.

Jeong Jihoon đang đeo thứ gì đó trên tay anh, anh giơ tay lên nhưng lại bị ấn xuống và được ra lệnh không được cử động.

Anh không còn sức lực phản kháng, liền nheo mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, liền thả cậu muốn làm gì làm.

Sau khi cài dây đồng hồ vừa vặn với cổ tay anh, Jeong Jihoon nhìn lại cổ tay của mình và đặt cổ tay cậu cạnh cổ tay Lee Sanghyeok.

Cậu nói với vẻ có chút tiếc nuối, "Có phải là do ánh sáng không? Lần đầu nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ nó thật xấu xí."

"Nó trông rất tuyệt trên tay của anh!"

Lee Sanghyeok quay người lại, nhìn hai cổ tay kế nhau rồi tò mò nói,

"Cái này để làm gì vậy?"

"Anh xem, nếu đói hoặc khát, anh chỉ cần nhấp vào nút bên cạnh."

Jeong Jihoon nhấn nút rồi giơ đồng hồ lên: "Tôi sẽ biết rằng anh cần tôi."

"Anh bây giờ làm gì có đủ sức mà kêu tôi."

Lee Sanghyeok quay đầu lại nhìn, có chút không nhịn được cười.

Jeong Jihoon: ???

Lee Sanghyeok: "Không có gì, đúng lúc tôi cũng đang cần một chiếc đồng hồ đeo tay."


Tuy nhiên, Jeong Jihoon ngồi trong phòng làm việc mấy tiếng đồng hồ, thậm chí còn nghi ngờ đồng hồ hết điện nên sạc đi sạc lại nhưng vẫn không nhận được tín hiệu mà người duy nhất bị ràng buộc cần.

"Không phải là bị hỏng rồi chứ?"

Trong nháy mắt liền chuyển sang trạng thái ủ rũ, cậu nhìn vào đồng hồ thấy các chỉ số khác của đối phương không có vấn đề gì, chỉ trừ nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hạ xuống.

Lại có chút bực bội nghĩ rằng:

Sao Lee Sanghyeok có thể ngủ lâu như vậy chứ?

Mãi cho đến khi ngủ dậy, Lee Sanghyeok mới thấy hơi đói, trời đã tối, đèn đường hắt vào một chút ánh sáng, có vẻ như mưa đã tạnh. Một khoảng không tĩnh lặng, không hiểu sao, cảm xúc cô đơn bắt đầu len lỏi theo những khe hở của mặt sàn và góc tường.

Cảm giác nặng trĩu trên tay khiến lông mày anh hơi động đậy, đã bảy giờ rưỡi rồi.

Anh nhìn chằm chằm vào người bạn đồng hành mới đã ở bên mình suốt mấy tiếng đồng hồ, hai phút sau, anh chớp mắt và nhấn nút bên cạnh.

Tiếng mở cửa vang lên ngay sau đó.

Một đôi bàn tay ấm áp đã che mắt anh trước khi anh kịp phản ứng, Lee Sanghyeok nhanh chóng nghe thấy tiếng "tách" của đèn bật lên.

Đến khi đôi mắt thích nghi được với ánh sáng, Lee Sanghyeok mới nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt, người đó lại còn mỉm cười với anh.

Vừa lấy tay ra khỏi mắt, cậu lại đưa tay lên trán, Jeong Jihoon dùng tay kiểm tra xem anh còn sốt không.

Sờ một lúc lâu, Jeong Jihoon nghi ngờ tay mình sẽ không sờ được gì cả, không biết là cố ý hay vô tình, cậu tiến tới dùng trán áp vào trán Lee Sanghyeok.

Mí mắt Lee Sanghyeok giật một cái, anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể vốn đã hạ xuống của mình lại tăng lên.

Sự tiếp xúc thân mật này nhanh chóng bị người dì mang bát canh tiến vào phá vỡ, Jeong Jihoon chậm chạp lùi lại một bước, giải thích một cách nghiêm túc, "Chắc là không sao rồi, tôi sờ thấy không còn nóng nữa."

Nhớ lại việc không cầm chắc cốc nước vào buổi trưa, Jeong Jihoon nhận lấy bát nhỏ từ tay người dì, chuẩn bị tự mình đút cho anh ăn.

"Tôi thực sự không sao, bây giờ tôi khỏe hơn nhiều rồi." Nói xong, Lee Sanghyeok lắc lắc tay mình, đấu tranh cho quyền tự ăn cơm.

"Bộ chén dĩa này được nhập khẩu từ Ý đó."

Người vừa nãy mới còn ra sức chứng minh mình nghe thấy vậy thì lập tức buông hai tay, ngoan ngoãn há miệng về phía Jeong Jihoon.

Người dì lấy tay che miệng, lén lút đóng cửa cho họ, còn có chút trách móc bản thân tại sao lúc nãy lại nhanh hơn vài phút, làm hỏng chuyện tốt của người khác.

Gọi là gì nhỉ? À, ôm ấp! Bà ấy thường xem trong phim truyền hình, bây giờ giới trẻ, ôm ấp, hôn hít, bà ấy hiểu!


Sự thật chứng minh, Lee Sanghyeok hiện tại vẫn còn hơi mơ màng, thật sự là cầm đồ không vững.

Nhìn chiếc cốc trưa nay không vỡ, bây giờ lại vỡ tan dưới chân, Lee Sanghyeok hoảng hốt mấy phần, có chút buồn bã hỏi,

"Cũng, cũng là hàng nhập khẩu từ Ý à?"

"Không phải."

"Ồ." Lee Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi mua ở Hồng Kông."

......

Đột nhiên, Lee Sanghyeok cảm thấy đau nhói.

"Nếu sau này chúng ta chia tay, cậu không cần những chiếc cốc và bát trong nhà này nữa thì có thể cho tôi không?"

Jeong Jihoon sửng sốt, dùng tay búng vào trán anh, "Anh nói cái gì vậy?"

"Đến đây."

"?"

"Giường ướt hết rồi, ngủ thế nào được?" Jeong Jihoon vén ga giường, ấn vào tấm nệm ướt đẫm bên dưới, xem ra hiện tại không thể ngủ được rồi.

Lee Sanghyeok vẫn giữ nguyên tư thế, cẩn thận mở lời: "Hay là để dì đến thay nhé?"

"Con trai của dì giúp việc lên núi nghiên cứu rồi, con dâu thì vẫn chưa khỏe, không có sức trông trẻ, tôi đã cho dì ấy nghỉ mấy ngày rồi."

"Hơn nữa, dì cũng đâu có phép thuật, làm sao có thể làm cho nệm khô ngay được chứ?"

"Đến đây."

Jeong Jihoon dang hai tay ra, giục anh lại gần.

"Thực ra tôi tự đi được." Lee Sanghyeok hơi do dự vòng tay qua cổ Jeong Jihoon.

"Chân không đau nữa à?"

Đến khi vào phòng ngủ phụ, Lee Sanghyeok mới hiểu ra, Jeong Jihoon đang nhắc đến chuyện lần trước anh giẫm phải mảnh thủy tinh ở phòng làm việc.

Ngay khi Jeong Jihoon đặt anh lên giường, anh liền đá một cú không chút khách sáo, suýt quên mất mối thù lần trước.

"Lần trước là tại cậu."

"Tôi đâu có nói không phải lỗi của tôi đâu." Jeong Jihoon nắm lấy đôi chân của anh, những ngón chân trắng hồng, vẫn còn hơi lạnh.

Thế là cậu với tay kéo chăn đắp lên, nhưng rồi rất nhanh sau đó lại bị kéo ra.

"?"

"Tôi vẫn chưa tắm." Lee Sanghyeok có chút ghét bỏ bản thân mình.

Jeong Jihoon không yên tâm nhìn anh vào nhà tắm, mở nước cho anh, lúc đóng cửa lại nói thêm một câu,

"Cần gì thì gọi tôi."

"Ừm." Lee Sanghyeok xua tay về phía cậu, vẻ mặt hiếm khi thoải mái, sốt một ngày một đêm, người toàn đầy mồ hôi rồi.


Lee Sanghyeok bước đi còn có chút lảo đảo, hơi nóng bốc lên làm cho trước mắt phủ một lớp trắng xóa, anh tiện tay gỡ kính, cởi quần áo, chui vào bồn tắm, hơi nóng ập đến như muốn nhấn chìm anh khiến anh cảm thấy như mình được sống lại.

Bóng người bên ngoài cửa khẽ động đậy, cảm xúc mơ hồ bắt đầu nhen nhóm trong không gian tĩnh lặng. Lee Sanghyeok dựa vào bồn tắm nhìn về phía cửa, mấy chục giây sau, người bên ngoài lại đổi tư thế đứng chờ.

Trong hoàn cảnh thích hợp để thả trôi mình như thế này, anh rất khó để giữ được sự tỉnh táo để xem xét mối quan hệ này, Lee Sanghyeok chống hai tay, nắm chặt mép bồn, hơi cúi xuống, những ngón chân trắng nõn nhô lên khỏi mặt nước, nước tắm dâng lên đến cổ họng, một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ dâng lên. Lee Sanghyeok hơi khó chịu ngồi dậy, ngâm thêm một lúc nữa thì thấy ổn hơn, anh cầm lấy khăn tắm choàng lên người.

Đi đến trước gương, anh đột nhiên nghĩ đến việc sẽ gội lại mái tóc vừa mới gội chưa được bao lâu, anh quay người kéo khăn tắm, mở vòi sen, anh không muốn Jeong Jihoon cho rằng anh rất luộm thuộm.

Anh thậm chí còn có chút công bằng và hợp lý, trong lòng còn thầm đưa ra yêu cầu với Jeong Jihoon rằng sau này nếu ở phòng anh thì cậu cũng phải gội đầu!


Khi thấy những giọt nước vẫn còn nhỏ xuống từ tai người trước mặt, trán Jeong Jihoon liền nhăn lại, lập tức đẩy Lee Sanghyeok vào trong, cúi người lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra, vừa sấy tóc cho anh vừa trách móc bằng giọng hơi khàn, "Sao lại không sấy tóc mà ra ngoài, còn đang ốm mà."

Lee Sanghyeok không trả lời cậu, theo bản năng bước tới gần gương một bước, Jeong Jihoon cũng đành phải tiến lên, đỡ đầu anh khẽ nói, "Đừng cử động, sắp xong rồi."

Chú mèo nhỏ không chịu yên phận cuối cùng vẫn tiếp tục hành động tiếp theo của mình. Lee Sanghyeok đưa tay lau lớp hơi nước dày đặc phủ trên tấm gương trước mặt, để lộ ra bản thân mình, lại lau thêm lần nữa, để lộ cả Jeong Jihoon ra.

Tay Jeong Jihoon vẫn không ngừng cử động, theo tầm mắt của Lee Sanghyeok nhìn vào gương, có lẽ là do vừa mới tắm xong, khóe mắt và đầu mũi của Lee Sanghyeok vẫn còn hơi ửng hồng kết hợp với ánh đèn dịu nhẹ, Jeong Jihoon đột nhiên nhớ lại cảnh tượng anh trai mình cầm bức ảnh một cô minh tinh trang điểm đậm cười tươi như hoa khoe với mình, còn nói sau này sẽ giới thiệu cho cậu vài cô cực phẩm, sống cả đời với một khúc gỗ chẳng ai thèm ngó ngàng có ý nghĩa gì.

Lúc đó thế nào nhỉ, Jeong Jihoon nhớ lại dáng vẻ của Lee Sanghyeok thoáng qua trong đầu mình, cũng không phải là dáng vẻ hiện tại, mà là hình ảnh bốn năm trước còn đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào với bạn trai, vừa đẹp đẽ vừa chướng mắt.

Cậu lạnh lùng nhìn về phía tên công tử nhà giàu đang còn đang lựa chọn các cô gái đẹp, giữ thái độ bình tĩnh, chỉnh lại cà vạt, "Không cần đâu anh trai, anh nên chú ý đến sức khỏe của mình đi, đừng có lúc nào cũng lôi người khác lên giường, đến lúc đó lại phải xếp hàng chờ xét nghiệm ADN."

Cậu vỗ vai đối phương, tốt bụng nhắc nhở: "Ông nội rất chướng mắt với những người đó."


Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm vào gương, người chồng dịu dàng đang sấy tóc cho mình, cảnh tượng này quả thực có thể được coi là một câu trả lời hoàn hảo để chứng minh sự bền vững của một mối quan hệ.

Rất đẹp đôi, phải không?

Lee Sanghyeok cảm thấy một nỗi đắng cay khó tả dâng lên trong lòng, trái tim không thể kiềm chế được nắm lấy một chút tình cảm vượt quá khuôn khổ và muốn thoát khỏi lồng giam để trốn thoát.

Anh cúi mắt, hàng mi ướt át vô thức run lên khi lòng bàn tay ấm áp lướt qua vành tai.

Anh dùng lý trí còn sót lại để đè nén cảm xúc muốn bộc phát, bây giờ không phải lúc thích hợp để nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Jeong Jihoon không nhận ra sự khác thường của anh, cất máy sấy rồi lấy khăn lau tay cho anh.

Ngón tay của Lee Sanghyeok rất thon dài và sạch sẽ, móng tay cũng được cắt tỉa cẩn thận, Jeong Jihoon vẫn đồng ý với hai chữ "khối gỗ" của anh mình, đôi khi Lee Sanghyeok thực sự giống như một khúc gỗ nhỏ.

Tuy nhiên cũng không hẳn là chính xác,

Bình thường thì ngốc nghếch, giống như loài chim cánh cụt đi khập khiễng.

Đôi khi mệt mỏi lại vươn vai ngáp dài, vui vẻ thì có thể cho người ta gãi bụng như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn.


Lee Sanghyeok bước vào phòng, nhìn thấy sàn nhà được trải chăn đệm bên cạnh giường, không khỏi liếc nhìn Jeong Jihoon lần nữa.

Đương sự bị anh nhìn chăm chú đến sợ hãi, cậu bèn kéo chăn đắp lên người Lee Sanghyeok và giục anh đi ngủ.

"Tôi ngủ cả ngày rồi, bây giờ không buồn ngủ chút nào." Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm vào chiếc đèn ngủ ở đầu giường, từ tận đáy lòng nói.

Jeong Jihoon đắp chăn nằm trên sàn, nghe xong liền ngồi dậy nhìn Lee Sanghyeok, một lúc sau mới đưa cho anh chiếc máy tính bảng cạnh giường.

"Tôi không muốn xem gì cả."

Jeong Jihoon không chắc chắn về tình hình này, hỏi thăm dò, " Vậy anh có đói không?"

......

Ôi suýt quên mất, Lee Sanghyeok mới ăn tối cách đây một giờ.

Ngượng ngùng quay mặt đi, Jeong Jihoon lại nằm ngửa trên đệm, cậu cũng chẳng thấy mệt chút nào.

Vài phút sau, cậu nghe thấy người trên giường ngồi dậy.

"Anh định đi đâu vậy?"

Lee Sanghyeok xỏ dép vào, "Tôi đi lấy chút đồ."

"Để tôi đi cho."

"Tôi tự đi được." Nói xong, cậu nhìn thấy Lee Sanghyeok bước ra khỏi cửa.

Chẳng bao lâu sau, Jeong Jihoon đã nhìn thấy anh bước vào với một giỏ đầy len.

Đây là thứ mà Lee Sanghyeok đã đích thân đến trung tâm thương mại để lựa chọn vào hai ngày trước.

Ngày hôm đó, Jeong Jihoon cũng ở đó.

Khôngcó gì ngạc nhiên khi họ còn cùng nhau ngắm hoàng hôn.


~

Trên thực tế, ngày hôm đó Jeong Jihoon đến đó với một nhiệm vụ, cậu ấy vừa để mắt đến một lô đất. Theo thông tin thu thập được từ buổi tiệc rượu, chính phủ có ý định phát triển khu vực đó, nếu có thể giành được, có lẽ khoảnh khắc mà cậu ấy đã dày công tìm kiếm bấy lâu nay sẽ đến.

Mua đất cần phải đầu tư, phần vay ngân hàng đã giải quyết xong, Jeong Jihoon đặt nhiều hy vọng hơn vào gia tộc Kim.

Cậu đã bị từ chối nhiều lần, ngay cả khi cậu đưa ra những điều kiện tốt nhất.

"Chúng ta không nên mạo hiểm đầu tư vào một vùng đất hoang." Jeong Jihoon nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia, "Tôi đề nghị cậu Jeong không cần phải tốn công gửi thư vào hộp thư của tôi nữa."

Giám đốc Kim tuổi đã cao, đầu năm nay đã hoàn toàn trao quyền cho con trai cả của mình, Jeong Jihoon đã gặp không ít khó khăn ở đây.

"Bất kỳ ai cũng có điểm yếu, với lại cậu ta đều có nhược điểm, hay nói cách khác là điểm yếu."

"Con nên tránh mũi nhọn của cậu ta mà đi tìm điểm yếu của nó đi."

Jeong Jihoon đi ra khỏi văn phòng của chú mình, lẩm nhẩm những câu này, cuối cùng cũng tìm ra một cơ hội ở quán cà phê bên cạnh tòa nhà Kim thị.

Vào mỗi chiều thứ Năm, bất kể bận rộn đến đâu, anh chàng cục súc họ Kim này cũng luôn kết thúc công việc sớm để đi dạo trung tâm thương mại cùng người yêu.

Họ không đến những cửa hàng xa xỉ nào, chỉ loanh quanh các cửa hàng nhỏ trong trung tâm thương mại, sau đó vào một cửa hàng để chọn đồ.

Jeong Jihoon cố tình tạo ra "cuộc gặp gỡ tình cờ" này.

Nhưng rõ ràng là khi nhìn thấy Lee Sanghyeok, biểu cảm của cậu đã thay đổi.

Lee Sanghyeok chọn đồ ở cửa hàng vải cả buổi chiều, cuối cùng bước ra khỏi cửa hàng với một giỏ len, quay người lại thì gặp người chồng sáng nay còn ăn cơm cùng mình.

Jeong Jihoon hơi bất ngờ khi nhìn thấy Lee Sanghyeok đột nhiên xuất hiện ở đây, cậu nhanh chóng phản ứng lại, nắm tay Lee Sanghyeok giới thiệu với hai người trước mặt.

Tuy nhiên, Lee Sanghyeok lại có vẻ quen biết với người đàn ông này, người vừa lạnh lùng cách đây không lâu trông như thể không muốn tiếp xúc với người lạ, anh còn cười và nói với người đó rằng đã lâu không gặp.

Sau này Jeong Jihoon mới biết, hai người là bạn học thời cấp Ba.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Jeong Jihoon không còn thời gian để suy nghĩ về những việc tiếp theo cần làm, thấy tâm trạng của Lee Sanghyeok hôm nay có vẻ không tệ, cậu chủ động xách giỏ, dẫn Lee Sanghyeok đi dạo ở con đường nhỏ gần đó, bên cạnh đó còn có bãi cỏ, có khá nhiều phụ huynh đang cùng con chơi trên bãi cỏ.

Hoàng hôn rất đẹp, Lee Sanghyeok chống hai tay lên lan can bên bờ suối, mặt hướng về phía tây, tận hưởng cảm giác ánh hoàng hôn chiếu lên người mình một lúc, rồi quay đầu nhìn Jeong Jihoon.

"Tôi không làm gián đoạn cuộc nói chuyện của cậu chứ?"

Jeong Jihoon đặt chiếc giỏ trong tay sang một bên, hiếm khi thở phào nhẹ nhõm, nhún vai, "Không có."

Cậu không giỏi đoán ý người khác, con đường này không đi được thì còn nhiều con đường khác.

Đối tác kinh doanh lạnh nhạt hà khắc, dù có thể giành được cơ hội hay không, nhưng Jeong Jihoon vẫn rất khó thích tính cách của người này.

Không nghĩ nữa, hiếm khi có khoảng thời gian rảnh rỗi để thư giãn!

Jeong Jihoon cũng học theo tư thế của Lee Sanghyeok, cùng anh đắm chìm dưới ánh hoàng hôn.

"Hôn lễ sẽ diễn ra vào tháng tới." Lee Sanghyeok vô thức nắm chặt lan can,

"Cậu nói xem, chúng ta có nên tập dượt trước không..."

Jeong Jihoon nhìn hàng mi rũ xuống của anh, "Tập dượt cái gì?"

Cậu nhớ rằng trợ lý đã sắp xếp mọi thứ gần như ổn thỏa rồi.

"Đến lúc đó, cần phải phải hôn nhau." Giọng nói của Lee Sanghyeok trầm hơn. Từ góc nhìn của Jeong Jihoon, má và tai anh hơi đỏ, không biết là do ánh hoàng hôn hay do điều gì khác.

Điều này đúng là vậy, lòng bàn tay Jeong Jihoon không khỏi toát mồ hôi, ngày cưới nào mà cô dâu chú rể lại không hôn nhau trước mặt mọi người.

Thật là một câu hỏi khó.

Jeong Jihoon hơi nghiêng người, tiến lại gần Lee Sanghyeok một chút, lần này anh không né tránh cậu, nhưng đôi mắt vô thức mở to.

Vẫn còn bất an, Jeong Jihoon hiểu được cảm xúc của anh thông qua đôi mắt và đôi bàn tay nắm chặt.

Cậu táo bạo đưa ra phán đoán rằng cơ thể Lee Sanghyeok vô thức kháng cự, nhưng trong lòng thì chưa chắc, hoặc có thể nói, anh ấy cũng đang kiên nhẫn chờ đợi?

Cậu giật mình vì suy nghĩ này, thầm mắng mình một câu, tưởng mình là ai chứ?

Cảm giác như tâm trí cậu đã trở lại thời điểm ngông cuồng và tự phụ trước đây.

Có lẽ đã đến lúc đầu óc sáng suốt, cũng có thể là não không nghe lời và có chút ích kỷ, cậu lưỡng lự nói:

"Hãy coi như đó là phần thưởng đi."

"?" Lee Sanghyeok có chút bối rối.

Jeong Jihoon chỉ tay vào một giỏ len gần đó, có chút tự tin:

"Tôi xách mấy thứ này về anh có vui không?"

Đầu óc Lee Sanghyeok như bị ngắt kết nối, sau khi sắp xếp lại những từ này và xác nhận không có gì sai sót, anh do dự gật đầu.

Jeong Jihoon đưa tay ra ôm lấy eo anh, hơi cúi đầu xuống đếm những sợi mi của Lee Sanghyeok đang rung lên vì một cảm xúc không tên:

"Vậy thì tôi làm anh vui rồi, anh thưởng cho tôi một nụ hôn được không?"

Điều này rất công bằng mà.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Jeong Jihoon dùng tay nâng gáy người đang ngẩn ngơ trước mặt, áp đôi môi mềm mại của mình lên.

Một nụ hôn hời hợt lướt qua, Lee Sanghyeok vô thức nhắm mắt lại.

Trong tình thế thụ động, mọi thứ dường như đều trở nên chật chội. Anh không từ chối, Jeong Jihoon lại ngập ngừng nghiêng người về phía trước, hai đôi môi dịu dàng quấn lấy nhau, hơi thở của cả hai phả vào mũi đối phương. Lee Sanghyeok nhắm mắt thở hổn hển, đưa tay nắm lấy vạt áo đối phương, Jeong Jihoon có thể cảm nhận được những ngón tay hơi run của anh, đưa tay nắm lấy mấy ngón tay anh, cẩn thận vuốt ve quanh đầu ngón tay để trấn an.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, không còn nhìn thấy gì nữa.

~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro