Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự ra đời của Jeong Jihoon là chuyện ngoài ý muốn của ba mẹ cậu.


Khi biết mình có thai, ba mẹ cậu đang trong quá trình ly hôn.

Bà Jeong không hài lòng với việc chồng suốt ngày ở viện nghiên cứu, còn ông Jeong cảm thấy vợ nên hiểu và ủng hộ ông.


Vì Jeong Jihoon mà chuyện ly hôn đã được giải quyết.


Nhưng có những việc không giải quyết được thì nó sẽ như một cái gai, còn mọc ở đâu đó, vô tình chạm vào vẫn bị chích, lúc đó bạn sẽ hối hận và nói rằng nếu biết trước thì đã rút nó ra rồi.

Jeong Jihoon bỗng nhiên trở thành cán cân ổn định lại gia đình.

Ông Jeong đã giảm một phần thời gian làm việc và về nhà dạy Jeong Jihoon học khi rảnh rỗi, mặc dù lúc này Jeong Jihoon chỉ có thể bập bẹ mấy tiếng.

Bà Jeong thì bắt đầu tập trung vào việc chơi mạt chược và mua sắm với nhiều phú bà giàu có, khi vui sẽ đưa Jeong Jihoon đi uống trà chiều. Thông thường, bà sẽ giao việc đó cho bảo mẫu hoặc em trai bà hoặc em trai của người kia, đó cũng là anh rể của Jeong Jihoon.

Giọng của người chú vẫn đang phàn nàn về cặp đôi này, Jeong Jihoon dường như là một công cụ để họ duy trì mối quan hệ vợ chồng.

Lee Sanghyeok nghe vậy thở dài. Im lặng một lúc, sau đó chú lại nói thêm, "Jihoon hiếm khi nhận được tình yêu thương từ cha mẹ."


Cậu chủ Jeong mất cha mẹ từ rất sớm nhưng hắn vẫn có được sự yêu thương và chăm sóc của ông bà.

Nhưng Jeong Jihoon dường như không có gì cả.

Làm sao Lee Sanghyeok có thể không biết tình huống này trước khi kết hôn với cậu được chứ.

Không có quyền thế, không có thế lực, mới là không có sự uy hiếp nào nhất.

Từ nhiều góc độ, chính Jeong Jihoon, người con trai thứ ba có cha mẹ không yêu thương nhau, là người đã tìm ra Lee Sanghyeok, người vướng vào nhiều vụ bê bối.


Trước khi kịp suy nghĩ một lúc, Lee Sanghyeok đã nghe thấy một điều khác được đề cập ở đó mà anh không biết.

"Lần này nó trở lại, tính tình có chút thay đổi."

"Trước khi nó đi du học, có một Omega mà nó đã thích từ lâu. Hai đứa dự định sẽ kết hôn, nhưng vì lý do nào đó lại chia tay."

"Có lẽ là vì nó cảm thấy đau lòng. Trước đây nó không thích học cho lắm, nhưng sau này đã chủ động nộp đơn đi du học. Có lẽ nó không muốn ở lại nơi buồn bã này."

"Nhưng cũng có thể nó đã bị ảnh hưởng bởi chú út."

Lee Sanghyeok có chút bối rối, anh chưa từng nghe nói đến việc Jeong Jihoon có người chú khác khi gia đình gặp nhau nên hỏi.

Chú cũng sững sờ một lúc rồi ngay lập tức phản ứng lại.

"Ôi cái trí nhớ của tôi, người đó đã bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi."

Mặc dù khi còn nhỏ Jeong Jihoon không cha mẹ bên cạnh, nhưng cậu vẫn có một người chú miệng chua ngoa đanh thép nhưng lòng dạ tốt bụng và một người chú út hiền lành.

Chú út của Jeong Jihoon thực chất là con ngoài giá thú, đây cũng là rào cản và mối oán hận giữa ông bà nội của Jeong Jihoon.

Trước đây anh ta sống ở nông thôn với mẹ ruột. Sau này mẹ ruột qua đời, dù sao anh vẫn có quan hệ huyết thống nên được nhận vào nhà họ Jeong.

Về già có con trai có lẽ là chuyện đáng mừng, nhưng thân phận lại đáng xấu hổ, chỉ hơn Jeong Jihoon mười tuổi.

Khi Jeong Jihoon còn nhỏ, cậu luôn chạy theo sau chú ấy. Khi cậu bắt được một con cá và ném nó đi, người chú sẽ vớt nó lên khỏi vũng bùn. Khi cậu viết bức thư tình nhưng lại mắc lỗi chính tả xuyên suốt, chú sẽ cất nó đi và nói rằng nó có thể được dùng làm kỷ niệm khi lớn lên.

"Hai đứa nó rất thân với nhau."

Lee Sanghyeok nghe thấy chú của Jeong Jihoon thở dài ở đầu bên kia, nhưng cuộc trò chuyện nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn:

"Nhưng sau đó người chú út của Jihoon đã xích mích với gia đình vì Beta."

"Nghe nói người đó chỉ muốn trở thành Omega, muốn Alpha mà người đó thích thích nhìn mình nhiều hơn. Không biết cậu ta nghe nói phẫu thuật tái tạo tuyến ở đâu đó nên đã vay mượn người cho vay nặng lãi và liều mạng đến bàn mổ."

Lee Sanghyeok chưa bao giờ nghe nói đến loại phẫu thuật này và tò mò hỏi: "Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

"Sau đó đã từ cổng địa ngục cứu được mạng sống của cậu ta trở về. Để kiếm tiền, chú út của Jihoon đã bán thông tin công ty cho các đối thủ cạnh tranh. Nhưng nhà họ Jeong không nỡ đưa anh ta ra tòa."

"Nhưng sau đó anh ta đã đến nhà Jeong và quỳ một ngày, rồi tự nộp mình vào ngày hôm sau."

"Người chú út của nó vốn dĩ là một người cởi mở nhưng lại bị tình yêu trói buộc và đánh mất chính mình. Có lẽ anh ta cũng không muốn trở thành loại người như vậy."


Cúp điện thoại đi, Lee Sanghyeok im lặng hồi lâu.

Những lời vừa được nói vẫn còn đọng lại trong đầu, rất lâu không thể xóa bỏ được.

"Đúng rồi, người chú útcủa nó từng là một Alpha. Anh ta lịch sự và cư xử đúng mực, chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng."

"Nhưng không thích thì vẫn là không thích. Sau khi phẫu thuật, Beta kia không hiểu sao lại rất nhạy cảm với mùi, càng từ chối anh ta nhiều hơn. Anh ta sau đó đã trải qua cuộc phẫu thuật cắt bỏ tuyến trước khi bị giam cầm, biến thành một con quái vật không phải Alpha hay Beta."


Đánh mất đi phẩm giá của Alpha nhưng vẫn giữ được khát vọng của Alpha.


Lee Sanghyeok thầm đọc những lời này trong lòng, nhìn đàn chim đang làm tổ ngoài cửa sổ, cau mày hồi lâu.

Ngay từ khi bắt đầu đã sợ, vậy có lẽ ngay từ đầu cậu ấy đã khép kín trái tim mình.

Lee Sanghyeok không biết liệu cách giải thích của anh có phải là một phần khiến Jeong Jihoon từ chối anh, hoặc là đang giải thích nguyên nhân của một phần tình cảm này.

Vậy là cậu ấy quá ham muốn níu giữ tình cảm, để khi đánh mất chúng, cậu nhanh chóng dọn dẹp và bỏ đi?

Anh không biết lý do tại sao mối quan hệ của Jeong Jihoon lại kết thúc và rất khó đoán được vấn đề liên quan.

Anh hơi buồn ngủ kéo rèm cửa sổ cạnh giường.

Có lẽ cậu ấy không thích mình chút nào. Lee Sanghyeok quỳ gối và tự mình đưa ra kết luận này.

~


Sau khi Jeong Jihoon ăn tối xong, cậu chủ động đến gần cửa phòng Lee Sanghyeok, anh giả vờ như không nhìn thấy cậu, mở cửa bước vào trong.

Jeong Jihoon chủ động đi theo anh, sau đó lưỡng lự ngồi lên giường Lee Sanghyeok, nhìn anh nằm sấp ở đầu giường bên kia chỉnh sửa sợi len.

Lee Sanghyeok suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cảm thấy màu sắc này không phù hợp với Jeong Jihoon chút nào, nên anh đã tàn nhẫn gỡ bỏ toàn bộ len ở góc mà anh đã dày công đan suốt mấy tiếng đồng hồ.

Jeong Jihoon chậm rãi di chuyển toàn bộ cơ thể lên giường, có lẽ là do uống thuốc, hơn nữa vì giường tân hôn cậu chưa ngủ qua bao giờ quá thoải mái đi, cuối cùng trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Lee Sanghyeok lấy trong tủ ra một chiếc chăn nhỏ, đắp nhẹ lên cho cậu rồi tiếp tục tháo sợi len ra.

Sau khi xong việc, anh nằm xuống chân giường nghỉ ngơi một xíu, dùng tay chống đầu nhìn Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon khi ngủ rất yên tĩnh, nằm đó giữ nguyên một tư thế.

Lee Sanghyeok chợt nhớ ra lần trước anh có vào nhầm phòng ngủ, lúc đó Jeong Jihoon thì lại đè anh trên giường, phải mất vài ngày vết bầm tím trên cánh tay mới mờ đi.

Nghĩ đến đây, Lee Sanghyeok lén dùng kim đan len chọt vào tay áo Jeong Jihoon hai lần với một chút oán giận.

Nếu không phải vì trời chưa tối, anh còn cho rằng Jeong Jihoon chỉ có thể ngủ được trong môi trường tối tăm.

Lẩm bẩm câu này trong lòng, Lee Sanghyeok lại ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhỏ cạnh đầu giường.

Ánh đèn này đã được bật sáng từ bốn năm trước, và kể từ đó anh hiếm khi có thể ngủ được trong môi trường tối tăm.

Không hiểu vì lý do gì, Lee Sanghyeok ngừng nhìn ánh đèn kia, ánh mắt anh lại rơi vào Jeong Jihoon.

Anh đặt chiếc kim đan len xuống, duỗi tay hướng về phía trái tim của Jeong Jihoon.

"Em có muốn trở thành ngọn đèn của anh không?"

Người đang ngủ không thể nói được. Lee Sanghyeok thu tay lại, từ từ nằm xuống mép giường và nhắm mắt.


Khi anh tỉnh dậy, Jeong Jihoon vừa hay thu vào tầm mắt, hơi thở của Lee Sanghyeok có chút nóng bừng. Nhìn thấy Jeong Jihoon, anh lập tức bình tĩnh lại và trở lại biểu cảm ban đầu một cách khó tin.

Dụng cụ đan len trong tay đã được cất lên trên bàn nhỏ, không cần nghĩ cũng biết là ai đã lấy đi. Để ở đây quả thực rất nguy hiểm.

Lee Sanghyeok lười biếng duỗi người, trong lòng đã cho đối phương thêm một điểm nữa coi như đó là một sự suy nghĩ thấu đáo hiếm thấy của Jeong Jihoon.

Có trời mới biết, lần trước Jeong Jihoon mời anh đi ăn tối tất cả chỉ là hời hợt, giống như hoàn thành nhiệm vụ một cách gượng gạo hơn.

Lần nào anh cũng muốn đứng trước mặt đối phương và phàn nàn về đồ ăn ở nhà hàng năm sao đó tệ và đắt đến mức nào.

Sau đó, khi đắc ý phàn nàn xong, anh sẽ vỗ nhẹ vào vai đối phương và nói, "Nếu cậu không phiền, tôi có thể đãi cậu Haidilao."

Nhưng đây đều là những khát khao đẹp đẽ trong lòng Lee Sanghyeok, giờ đây Jeong Jihoon đáng thương đến mức sợ không muốn cho người khác nhìn thấy.


Nhấc điện thoại từ chiếc thảm dưới sàn lên và nhìn vào nó, Lee Sanghyeok nhận ra mình đã ngủ chưa được bao lâu. Jeong Jihoon theo anh xuống lầu, khi tới bậc thang ngắn cuối cùng, cuối cùng cậu không nhịn được mà bước tới kéo quần áo của Lee Sanghyeok. Vừa rồi anh tỉnh dậy cũng không để ý, một phần nhỏ ở vòng eo và bụng trắng nõn của anh đã lộ ra trực tiếp. Mặc dù không có người lạ nào trong căn nhà này, Jeong Jihoon vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Lee Sanghyeok cúi đầu thờ ơ nhìn quần áo của mình, sau đó bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, chống tay nhìn ra ngoài.

Đàn én bay thấp ngoài cửa sổ, Lee Sanghyeok chợt cảm thấy đau âm ỉ ở những tuyến nằm sâu sau gáy.


Trời muốn mưa rồi.

Có lẽ dùng cảm xúc để kiềm chế đối phương có thể tránh được cơn bão vô danh này.










Jeong Jihoon đẩy cửa phòng ngủ, ngửi thấy một mùi thơm khác thường. Cậu đợi dưới lầu rất lâu nhưng vẫn không thấy Lee Sanghyeok xuống, uống ngụm sữa cuối cùng, cậu đá đôi dép ra và gõ cửa phòng Lee Sanghyeok. Thực ra cậu cũng không gõ cửa, cứ đứng đó thăm dò, đợi nửa phút cũng không có tiếng động, liền đưa tay đẩy cửa vào.

Càng đến gần giường, mùi càng rõ ràng, Jeong Jihoon tiến lại gần và nhìn Lee Sanghyeok hai má có chút ửng hồng. Qua ánh đèn ngủ ở đầu giường, một mùi hương càng nồng nàn bay vào mũi cậu, cậu muộn màng nhận ra đó là mùi pheromone của đối phương, rồi vô thức lùi lại một bước và nín thở.

Một ký ức thoáng vụt qua, cậu hóa thân thành ác quỷ trong đêm tối, đầu răng biến thành lưỡi dao tàn nhẫn, mùi vị nhai các tuyến trong miệng càng khiến cậu nghiện hơn. Có lẽ là do sau đó trời mưa quá to, mùi pheromone và mùi quyến rũ còn sót lại trong không khí đã tan đi, hoặc có lẽ, sau hơn 1500 ngày, có một số thứ đã đủ để quên đi.

Cậu luôn tiêm thuốc đều đặn hàng tháng, nên mùi hương thoang thoảng trong không khí tạm thời không thể khơi dậy ham muốn của cậu.

"Anh bị sốt rồi, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện hoặc gọi bác sĩ tư tới..."

Cậu còn chưa nói xong, một đôi bàn tay ấm áp đã trực tiếp nắm lấy cánh tay cậu,

Lee Sanghyeok khẽ mở mắt và cố gắng cử động đôi môi, khuôn mặt đầy phản kháng.

"Không cần."

"Tôi không sao đâu, tôi uống thuốc rồi, sẽ sớm ổn thôi."

Bởi vì âm thanh trầm và khàn phát ra từ cổ họng do bị bệnh, nên Jeong Jihoon cúi xuống, ghé sát vào môi đối phương. Lúc này cậu mới nghe rõ ràng Lee Sanghyeok muốn nói gì, hơi thở nóng hổi quấn quanh cổ cậu mang theo mùi thơm vừa lạ vừa quyến rũ.

Ngay sau đó Lee Sanghyeok lại nhắm mắt lại, chỉ để lộ phần đầu để đảm bảo rằng mình vẫn có thể thở bình thường.

Jeong Jihoon đứng thẳng dậy, đứng cạnh giường một lúc rồi mới chậm rãi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bên ngoài những giọt mưa vẫn rơi không ngừng và chưa bớt tạnh. Jeong Jihoon mở cửa sổ, đưa tay ra cảm nhận, cơn mưa mát lạnh từ từ tụ lại trong lòng bàn tay sau đó lại tràn ra. Jeong Jihoon cảm thấy chán nản, nhanh chóng quay mu bàn tay lại, nước mưa trực tiếp từ đầu ngón tay và lòng bàn tay rơi xuống mà không hề có ý định níu kéo.

Chỉ là một cơn mưa mùa thu, Jeong Jihoon rũ bàn tay ướt đẫm, đóng cửa sổ lại.


Tối đó, khi Jeong Jihoon đang kiểm tra báo cáo của công ty trong phòng làm việc, bảo mẫu bước vào bưng tô cháo mà cô đã nấu, vì buổi trưa cậu không có ăn gì mà chỉ ở lì trong phòng này thôi.

Jeong Jihoon cầm chiếc thìa lên nhẹ nhàng khuấy đều, dường như nhớ ra gì đó, cậu hỏi xem Lee Sanghyeok dậy ăn cháo chưa, người dì có chút ngơ ngác lắc đầu. Lúc nãy dì vừa đi gõ cửa phòng, vừa hay Lee Sanghyeok mới tỉnh dậy được một lúc, anh có chút chán nản rúc vào trong chăn, thờ ơ nói không cần.

Jeong Jihoon đưa cháo vào miệng, lại nghe thấy dì lo lắng nói,

"Không ăn thì sao mà khỏe lại được chứ?"

"Từ hôm qua đến giờ cậu ấy vẫn chưa ăn gì, dạ dày cậu ấy sẽ không chịu nổi đâu."

Với tư cách là một người chồng, Jeong Jihoon tự giác nói, "Lát nữa tôi sẽ đi xem, tí nữa phiền dì hâm nóng lại giúp tôi."

Dì cúi đầu xua tay, có chút xấu hổ nói: "Không phiền đâu, đó là nghĩa vụ của tôi."

"Nhưng mà, tình trạng của cậu Lee không đúng lắm, có lẽ là đang trong thời kỳ phát tình?"

Người bảo mẫu nhớ đến đôi má hơi ửng hồng của Lee Sanghyeok với bầu không khí mơ hồ và quyến rũ trong phòng, bà dựa trên kinh nghiệm của bản thân suy đoán và ân cần nhắc nhở Jeong Jihoon.

Chiếc thìa tuột khỏi miệng, phát ra âm thanh chói tai khi chạm vào thành bát.

Cậu thực sự không nghĩ tới trường hợp này, có lẽ Lee Sanghyeok thực sự tới kỳ phát tình.

Jeong Jihoon run rẩy cầm chiếc thìa lên, cầm trong tay nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo.

Là một trong những trách nhiệm của người bạn đời, cậu có nghĩa vụ chắc chắn phải cùng vợ vượt qua thời kỳ động dục.

Nhưng tụi tôi...

Jeong Jihoon đẩy chiếc bát về phía trước như thể mất cảm giác ngon miệng. Khi nhìn thấy điều này, bảo mẫu nhanh chóng bước tới để thu dọn bộ đồ ăn và cẩn thận đóng cửa lại trước khi rời đi.

Nhưng Lee Sanghyeok đang thực sự rất khó chịu, còn Jeong Jihoon thì chán nản đến mức không thể diễn tả được cảm xúc của mình.

Cuối cùng, cậu đi đến cánh cửa bên cạnh lén mở hé, ánh sáng trong phòng mờ mịt, bầu không khí vốn đã u ám mơ hồ xuyên qua tấm cửa sổ trong suốt. Với không khí quyến rũ như vậy, hương thơm dường như càng nồng nàn hơn.


Cháo đã được dì hâm nóng lại rồi, Jeong Jihoon sờ vào thành bát kiểm tra nhiệt độ, cậu lại đứng dậy đi vào bếp nhìn xung quanh. Một lúc sau, cậu múc nửa thìa đường đi ra, nhìn thấy tình thế trước mắt, cậu trực tiếp cho thẳng vào bát. Dì đến muộn một bước, không cản được cậu, bà không khỏi lẩm bẩm, "Ngọt như vậy sao mà ăn được chứ."

Jeong Jihoon cảm thấy nhiệt độ đã không còn nóng nữa, có chút ngây thơ nhìn bà, "Thì ăn bằng miệng thôi chứ sao."

Dì bảo mẫu:....

Khi Jeong Jihoon bưng cháo vào, Lee Sanghyeok cũng đã tỉnh lại.

Anh đã ngủ rất lâu rồi, không ngủ được nữa, nằm trên giường và lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.

Jeong Jihoon do dự đóng cửa lại, đặt cháo lên bàn đầu giường, khuyên anh ăn một ít.

Lee Sanghyeok không có cảm giác muốn ăn, nhẹ lắc đầu nói rằng mình không đói.

Nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, Jeong Jihoon có một cảm giác khó tả.

Cậu lấy ra một tờ giấy và lau mồ hôi trên trán Lee Sanghyeok, trông đối phương mệt mỏi đến mức không còn sức lực để nâng mí mắt lên nhìn cậu.

"Anh, có phải kỳ phát tình tới rồi không?"

Jeong Jihoon có ý định đập vỡ ranh giới, quyết định "đánh nhanh thắng nhanh."

Nếu Lee Sanghyeok sẵn lòng, cậu ấy có thể giúp đối phương giải quyết tình hình một cách hiệu quả, không có gì là cậu không thể làm được.

Lee Sanghyeok ho khan, chậm rãi lắc đầu, dùng ngón tay véo vào ống tay áo của Jeong Jihoon hai cái, nói rằng anh chỉ bị sốt, không có gì đáng lo ngại.

"Nhưng mùi pheromone của anh nồng quá, anh có muốn tôi..."

Dù sao những lời này vẫn có chút khó nói, Jeong Jihoon cúi đầu, không nói ra được lời nào nữa.

Lee Sanghyeok chỉ nghĩ rằng cậu đang tự trách mình, anh bèn giải thích rằng do anh không dán miếng gạc chắn lại, chỉ cần chịu đựng một chút là khỏi thôi.

Chịu đựng một chút?

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh với vẻ không hài lòng, trông anh mệt mỏi và khóe mắt ươn ướt đỏ hoe, trông rất đáng thương.

Cậu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu nhưng hóa ra Lee Sanghyeok lại không hề có chút nhiệt tình nào cả...

Jeong Jihoon khịt mũi, lại cầm bát lên, dùng thìa khuấy đều, cảm thấy vị ngọt gần như đều rồi liền tiến lại gần để đút cho Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok cảm giác như mình bị chôn vùi trong một không gian kín, hơi thở ngột ngạt và ẩm ướt, cháo đã đưa tới miệng nên anh phải phối hợp với động tác của đối phương một chút trong góc chật hẹp này.

Người trước mặt rõ ràng đang mong chờ phản ứng của anh, Lee Sanghyeok nghẹn ngào trong cổ họng.

Jeong Jihoon lần này đã cho bao nhiêu đường vào vậy...

Anh không có ý định nhổ nó vào tay người khác, Lee Sanghyeok bèn nuốt xuống, sau đó lập tức mím môi với thái độ miễn cưỡng, không đời nào anh có thể ăn thêm miếng thứ hai!

Kẻ chủ mưu nhìn phản ứng của anh, có chút ngây thơ nhét một ngụm vào miệng, rõ ràng vẫn ngon mà?

Lee Sanghyeok cau mày, "Ngọt quá, ăn không nổi."

Cuối cùng, cháo vẫn vào bụng Jeong Jihoon – người mang bữa ăn đến, Lee Sanghyeok nằm co ro trên giường, tựa lưng vào đệm, Jeong Jihoon tò mò hỏi anh tại sao đột nhiên đổ bệnh, có phải là do điều hòa không...

"Cậu có thể lấy cho tôi một cốc nước được không? Tôi uống một ít thuốc."

Jeong Jihoon rất nhanh đã quên đi câu hỏi khi nãy, rót đầy nước và đặt thuốc vào tay anh, đọc lại hướng dẫn, rồi ngồi xuống sau khi xác nhận rằng không có vấn đề gì.

Lee Sanghyeok từ trong chăn đưa tay ra, anh đang sốt cao lại còn mất nước, lúc này vẫn còn rất yếu, không thể giữ chặt nên chiếc cốc đó đã đổ xuống quần áo của anh và Jeong Jihoon, rất nhanh lăn xuống sàn nhà phát ra âm thanh khó chịu.

Jeong Jihoon mừng vì nước không nóng, quần của cậu ướt một mảng lớn, trên bụng Lee Sanghyeok cũng bị ướt không ít.

Lúc này Lee Sanghyeok tỉnh táo hơn, nhìn cậu với vẻ có lỗi, Jeong Jihoon nhanh chóng lấy ra vài tờ giấy ở đầu giường, đưa tay lau quần áo của người trên giường, bệnh nhân không nên mặc quần áo ướt và lạnh như vậy!

Làm như vậy vài lần, tay của Jeong Jihoon có chút đau nhức, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Đối phương hiểu được sự im lặng của cậu, cử động môi, bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của chính mình.

Anh có chút muốn tránh mặt Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon bị anh chọc cười, lập tức bắt đầu giúp anh cởi quần áo, lẩm bẩm nói: "Không phải là tôi chưa từng thấy."

Lee Sanghyeok kinh ngạc nhìn cậu, "Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Bản thân anh thậm chí còn không biết!"

Sau khi mặc quần áo và đắp chăn cho anh, Jeong Jihoon đặt lòng bàn tay lên mí mắt vẫn đang cố gắng nâng lên của anh, cười trêu chọc: "Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu."

"Đi thay quần áo đi." Giọng Lee Sanghyeok vẫn có chút yếu ớt.

"Vậy anh có chuyện gì thì cứ kêu tôi."

"Được."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro