Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí có chút trì trệ, Jeong Jihoon cuối cùng cũng bám vào tường bước ra ngoài. Trên sàn còn vài giọt máu, Lee Sanghyeok im lặng nhìn cậu đưa tay ra dùng tay áo lau mặt đất.

Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy kiệt sức, sau lưng cơn đau cũng không còn đau đớn nữa. Anh có chút mệt mỏi cụp mi xuống, bám vào thành giường chậm rãi đứng dậy, một lúc sau sự áp bức trong không khí dần dần biến mất.

Lee Sanghyeok mệt mỏi ngã xuống giường, trong lòng có chút khó chịu, rốt cuộc anh cũng không phải là người thờ ơ như vậy.


Jeong Jihoon chán ghét ném chiếc áo sơ mi vốn đã bẩn vào thùng rác, sau đó cúi người vặn vòi, nước lạnh tạt vào mặt, mọi thứ dường như chân thực hơn một chút.

Vết thương trên trán bắt đầu bị nước làm đau, Jeong Jihoon cố chịu đựng cơn đau rửa sạch vết máu trên mặt rồi ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.

Một con chó tang quyến.

Cậu không có ý định suy nghĩ về những gì Lee Sanghyeok vừa nói. Đôi bàn tay không ngừng vỗ trong bóng tối của Lee Sanghyeok đã bị động đưa con bướm đêm bị gãy cánh trở lại và ném cậu vào ánh nến dưới ánh trăng bốn năm trước.

Chỉ cần một chút ký ức cũng khiến người ta phát cuồng, Jeong Jihoon có chút cáu kỉnh tắt vòi nước,

Có phải chỉ có một chút sợ hãi? E rằng sợ nó còn hơn thế nữa.

Trải qua sự trưởng thành và gian khổ, tâm trạng của bốn năm sau sẽ không còn giống như cái người chỉ biết trốn sau bức màn và thu mình lại nữa.

Rõ ràng có thứ gì đó muốn phá vỡ vỏ bọc và thoát ra ngoài.

Trong đầu cậu có một giọng nói ngày càng gần hơn: Ngươi nên học cách tàn nhẫn.


~

"Nó chỉ là một con chim thôi, con không nên khóc vì nó."

Giọng nói lạnh lùng của chú vang lên trong đầu cậu, dường như ẩn chứa chút trách móc.

Jeong Jihoon buồn bã không ngừng rơi nước mắt, cậu nhìn chú mình đang tiếp tục giải quyết công vụ trước mặt, giọng nói như vỡ ra vì bất bình,

"Nhưng đây là quà của chú tặng, nó ở bên con đã lâu, nhưng bây giờ đã chết rồi."

Jeong Jihoon mỗi ngày dành thời gian cho nó ăn và tìm những con bọ tươi cho con chim nhỏ. Cậu tưởng tượng rằng một ngày nào đó cậu có thể nuôi cho con chim này ngày một lớn hơn, lớn hơn nữa. Anh cả của cậu cũng có một con giống vậy, cậu muốn nó có thể vượt qua con chim hôi hám chỉ biết hót líu lo đó.

Jeong Jihoon đưa bàn tay nhỏ bé của mình chạm vào đôi cánh xinh đẹp của nó, có thể cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy những chiếc lông sáng đẹp như vậy nữa hay có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo nữa.

Cậu cũng không bao giờ muốn nuôi thêm một con nào nữa.

~


Chỉ cần Lee Sanghyeok không biết là được, Jeong Jihoon ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ chính.

Ngay cả tại thời điểm này, khi tất cả những cảnh tượng về khoảnh khắc cuối cùng khi Lee Sanghyeok biết được chuyện đó đang hiện lên trong tâm trí cậu, Jeong Jihoon vẫn thể hiện nhiều cảm xúc hơn là sự cứng rắn.

Cậu cứ suy nghĩ về những cái kết khác nhau có thể xảy ra,

Lee Sanghyeok liệu có khi nào bắt mình vào tù? Hay dùng hết sức lực để trả thù mình bằng mọi giá?

Suy cho cùng, cậu đã gây ra cho đối phương quá nhiều đau đớn, khiến tình yêu, sự nghiệp và cuộc đời bị hủy hoại, thậm chí còn bị sỉ nhục đến mức không thể ngẩng đầu lên trước mặt gia đình mình.

Chỉ có kẻ ngốc mới chủ động tha thứ cho kẻ hiếp dâm đã hủy hoại bản thân mình, tình huống này tuyệt đối không thể xảy ra. Jeong Jihoon xoay người lại, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa phòng.





Ngày hôm sau khi Lee Sanghyeok đi xuống cầu thang với vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy Jeong Jihoon đang ngồi ở bàn ăn.

Thông thường, vào giờ này Jeong Jihoon đã đi ra ngoài rồi.

Họ cũng không giống như những cặp đôi khác là cần trao cho nhau một nụ hôn chào buổi sáng.

Lee Sanghyeok ngồi xuống không nói gì. Đối phương ở ngay trước mặt anh, anh khó có thể không chú ý đến vết thương trên trán của người kia, xung quanh có chút máu đỏ bầm sưng tấy.

Jeong Jihoon chủ động hỏi hôm nay anh có rảnh không.

Lee Sanghyeok liếc nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: "Nếu là chuyện tôi đi cùng anh đến bệnh viện kiểm tra và băng bó thì được."

Jeong Jihoon hiếm khi tỏ ra yếu đuối. Thực ra, ban đầu cậu định hôm nay rủ Lee Sanghyeok đi dạo và nhân cơ hội an ủi anh ấy. Việc họ có mối quan hệ căng thẳng với nhau ở thời điểm hiện tại là không thích hợp.


Hôm nay tài xế lái xe nên Jeong Jihoon chủ động ngồi phía sau. Dọc đường đi, Lee Sanghyeok nhắm mắt tập trung, trông anh không thực sự muốn nói chuyện với cậu. Trên đường đi, Jeong Jihoon cố gắng đưa ngón tay ra chạm vào anh, thì bị người bên cạnh âm thầm né đi.

Những hành động thân mật muộn màng kia càng lộ ra vẻ giả vờ giả vịt.

Cũng may kiểm tra không có vấn đề gì, lúc Jeong Jihoon đang được y tá băng bó, cậu loay hoay một lúc mới tìm được tay Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok ngơ ngác và không tránh né cậu như trước.

Cho đến khi ra khỏi cổng bệnh viện, Jeong Jihoon vẫn nắm chặt lấy tay anh. Lee Sanghyeok cau mày nhìn vào tay hai người, Jeong Jihoon có chút xấu hổ quay mặt đi và giải thích với hơi thở không ổn định,

"Tôi sợ đến bệnh viện từ khi còn nhỏ, và rất ghét mùi thuốc khử trùng."

Lee Sanghyeok gật đầu, như thể anh đã lắng nghe, nhưng cũng như thể không nghe thấy.

Trán của Jeong Jihoon được quấn một miếng gạc trắng, trông có vẻ rất không có cảm giác gì gọi là bị đe dọa.

Anh hiếm khi mất bình tĩnh trong lòng, nhờ trợ lý gửi toàn bộ tài liệu về nhà, nói rằng trong thời gian ngắn anh sẽ không đến công ty.


Ngày hôm sau, khi xuống lầu uống nước, tình cờ nhìn thấy Lee Sanghyeok đang ngồi cạnh bảo mẫu đang nghiên cứu thứ gì đó không rõ. Khi nhìn kỹ hơn thì cậu phát hiện ra hai người đang học đan áo len.

Jeong Jihoon hơi nghiêng đầu, với nụ cười trên môi.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lee Sanghyeok vắt óc suy nghĩ, có chút dễ thương không thể tả được.

Dì bảo mẫu buộc sợi chỉ thành nút thắt rồi xỏ hai chiếc kim vào với nhau, sau khi thắt chặt sợi chỉ, dì cầm lấy hai chiếc kim ở tay phải và treo đầu nối với cuộn chỉ vào ngón trỏ bàn tay trái. Loạt động tác này khiến Lee Sanghyeok phải hoa mắt.

Anh cầm lấy nó và thử vài lần, và cuối cùng đưa ra kết luận:

Đan một chiếc áo len thực sự là một công việc phức tạp.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi khâm phục bảo mẫu thêm một chút.

Có thể vừa nấu những bữa ăn ngon, dọn dẹp trong ngoài và đan được những bộ quần áo đẹp và mềm mại.

Ngay khi anh chuẩn bị bỏ cuộc, lại nghe thấy một giọng nói phía trên đầu mình,

"Cái này là đan cho tôi hả?"

Lee Sanghyeok quay đầu lại nhìn người đàn ông khá vô liêm sỉ này, anh vừa định nói một câu từ chối thì lại nghe người kia nói,

"Coi như là ước muốn từ sinh nhật lần trước?"

Những ký ức về quá khứ gần đây nhanh chóng tràn vào tâm trí anh, khiến Lee Sanghyeok không nói nên lời trong giây lát.

Anh chỉ tò mò muốn xem dì bảo mẫu đan áo len và thử sức dưới sự thuyết phục của dì, nhưng cuối cùng anh không học được gì mà lại rơi vào một nhiệm vụ khó khăn.

Jeong Jihoon bắt đầu thấy thích thú và ngồi cạnh anh. Nhìn động tác của dì như thể bà ấy có thể đan được một bó hoa, không cần mất nhiều thời gian để một vị trí được gọi là cổ áo nhưng trông không giống cổ áo được dệt xong.

Jeong Jihoon vẻ mặt có chút ngơ ngác, nói rằng đó là cổ áo, nhưng nó quá nhỏ, còn nói là tay áo thì có chút kỳ quái.

Người dì không khỏi mỉm cười giải thích rằng, "Đây là đồ đan cho cháu trai của dì, nó chỉ mới mấy tháng tuổi."

Jeong Jihoon rút tay lại với vẻ mặt xấu hổ, Lee Sanghyeok ở bên cạnh cảm thấy hơi ấm khi tay cậu chạm vào.

Có lẽ vì nhìn Jeong Jihoon có chút thương hại do vẫn còn vết thương trên trán nên anh đã đồng ý mà không cần lý do.

"Tôi sẽ đan nó cho cậu."

Sau đó đột nhiên cảm thấy cơ thể mình càng nóng lên, Lee Sanghyeok chán ghét dùng hai bàn tay nhéo khóe miệng đối phương, chậm rãi đẩy khóe miệng của đối phương ra sau.

Jeong Jihoon, người vốn đang tựa vào vai Lee Sanghyeok, có chút không hài lòng nhìn anh, nhanh chóng bị Lee Sanghyeok lườm một cái rồi miễn cưỡng lùi lại.

Sau bữa tối, Lee Sanghyeok chạy về phòng và tìm kiếm các video và hướng dẫn đan len trên mạng.

Cho đến trước khi đi ngủ, đầu óc anh vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn là do anh đã tự đào hố chôn mình rồi.

Vì vậy, ngày hôm sau, Jeong Jihoon quan sát thấy Lee Sanghyeok dưới mắt có vết thâm đen, không nhịn được đưa tay chạm vào xem trên đó có vết sơn nào không, nhưng Lee Sanghyeok tức giận gạt tay cậu đi.

Lee Sanghyeok ngồi trên ghế với vẻ mặt chán nản, nhai bánh mì mà không có cảm giác thấy ngon miệng. Cuối cùng, anh đặt đồ ăn trong tay xuống, ngước mắt nhìn Jeong Jihoon, có chút lúng túng nói,

"Cậu có nhu cầu cần dùng khăn quàng cổ không?"

Jeong Jihoon bối rối nhìn Lee Sanghyeok, tự hỏi tại sao anh ấy lại đột nhiên nhắc đến khăn quàng cổ.

Lee Sanghyeok bắt đầu nói nhảm về lý do vì sao anh không thể đan áo len:

"Tôi nghĩ cậu sẽ trông đẹp hơn khi đeo khăn quàng cổ."

......

Jeong Jihoon đột nhiên hiểu được ý nghĩa trong lời nói của anh, chống cằm và nhìn anh với vẻ thích thú,

"Nhưng anh vẫn chưa thấy tôi mặc áo len."

"Có lẽ thậm chí còn đẹp hơn?"

Lee Sanghyeok cắn môi, dùng tay khuấy sữa mạnh hơn, giả vờ như không nghe thấy và phớt lờ cậu.

Jeong Jihoon gần như thích thú với vẻ mặt sắp nổ tung của anh, cậu nhanh chóng lấy khăn giấy ra che lại và giả vờ nghiêm túc lau miệng.


Đan khăn cũng là một bài toán khó, nhưng ít nhất nó cũng tốt hơn nhiều so với đan áo len, một công việc phức tạp và vô tận. Lee Sanghyeok đã nghiên cứu cả buổi sáng và cuối cùng đã đan được vài đường len tươm tất.

Jeong Jihoon gần đây ở trong phòng làm việc giải quyết công việc, cũng không thường xuyên ra ngoài nhiều. Lee Sanghyeok vì chuyện tối hôm đó vẫn còn mối bận tâm trong lòng nên sẽ không chạy đến trước mặt người kia quá nhiều. Vốn dĩ thói quen hằng ngày của anh là mỗi buổi chiều đều ngồi trước ban công nhỏ phòng làm việc để tận hưởng làn gió và đọc tiểu thuyết cũng bị gián đoạn.

Lee Sanghyeok mừng rỡ vì đã hoàn thành được một thành tựu nào đó, chưa kịp chạy vào bếp báo cho bảo mẫu thì đã bị Jeong Jihoon đang ngồi trên ghế sofa thay thuốc chặn lại.

Thật sự rất bất tiện cho Jeong Jihoon phải tự mình thay thuốc trong khi dựa vào bàn cà phê và nhìn vào chiếc gương nhỏ. Lee Sanghyeok đặt "khăn quàng cổ" mà anh vừa đan vài đường xuống, bước đến chỗ Jeong Jihoon, tự mình chủ động đeo găng tay y tế dùng một lần và miễn cưỡng cầm lấy ngẫu nhiên một miếng băng gạc đã được vô trùng trên tay và đặt nó lên một nơi sạch sẽ.

Cứ coi như đó là nghĩa vụ của vợ chồng đi, Lee Sanghyeok thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, Jeong Jihoon đã mất đi vẻ kiêu ngạo khi được y tá trong bệnh viện băng bó, nghĩ rằng Jeong Jihoon là một người đàn ông to lớn như vậy nhưng cậu ta vẫn là một Alpha, thậm chí còn không dũng cảm bằng một đứa trẻ trong phòng khử trùng. Lee Sanghyeok cảm thấy hơi mất mặt.

Nhưng sự thật chứng minh rằng Jeong Jihoon vẫn là Jeong Jihoon như cũ.

Lee Sanghyeok vừa lấy tăm bông ra chuẩn bị khử trùng thì một đôi bàn tay ấm áp vòng qua eo anh.

Thông thường, nếu có ai đó đặt tay lên eo anh, Lee Sanghyeok có thể sẽ lùi lại cách xa ba mét. Có lẽ là do lần trước chụp ảnh cưới, đôi bàn tay liên tục ôm eo anh khiến cơ thể anh nhớ đến người kia, nên không đến mức phải đẩy Jeong Jihoon ra rồi sẽ có trường hợp bỏ chạy thật nhanh.

Lee Sanghyeok thở dài, chậm rãi nói, "Đừng bám sát vào tôi như vậy, nóng lắm."

Nhưng đối phương tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy, hai tay đan vào nhau phía sau Lee Sanghyeok, ôm anh chặt hơn.

Lee Sanghyeok gần như rung động trước cái ôm của cậu, anh hơi nghiêng người đặt dụng cụ khử trùng xuống, sau đó đưa tay nâng cái đầu đang không an phận của đối phương lên.

Anh giả vờ tức giận nói: "Cậu chà thuốc khử trùng lên quần áo của tôi sẽ phải đền mười cái áo lại đó."

Anh không nhịn được đưa tay nhéo má đối phương, trong lòng thở dài, cảm giác khá dễ chịu.

Jeong Jihoon để anh bóp một lúc, khi Lee Sanghyeok thả ra, cậu lại dụi vào. Hơi thở nóng hổi từ mũi phả vào bụng dưới, Lee Sanghyeok nghe thấy một âm thanh nghèn nghẹn của cậu,

"Đền mười cái, có thể ôm anh mười lần, như vậy tôi sẽ không bị thiệt thòi gì."

Lee Sanghyeok cúi đầu nhìn Jeong Jihoon tính khí như trẻ con, cảm thấy đối phương hôm nay như biến thành người khác vậy.

Có phải cậu ấy chỉ biểu lộ những hành động này khi cậu ấy bị chấn thương?

Lee Sanghyeok đắp gạc vô trùng lên vết thương, định thần lại và lẩm bẩm,

"Tôi không có ý định mở cửa hàng quần áo."

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên và trao đổi ánh mắt với anh, hai tay cậu vẫn đặt trên eo của Lee Sanghyeok. Sau khi im lặng một lúc, cậu bắt đầu xin lỗi anh với vẻ mặt có chút lo lắng.

Lee Sanghyeok nhìn vết thương đã được băng bó và hài lòng nhìn nó, cho dù lúc này, tấm gạc xấu xí cũng không thể che đậy được vẻ đẹp trai của Jeong Jihoon. Ngược lại, kết hợp với vẻ mặt bất bình của Jeong Jihoon, được bao phủ bởi một lớp lừa dối.

Anh không có ý định giả vờ như không biết và bỏ qua, nên hỏi Jeong Jihoon, "Tại sao lại xin lỗi?"

Cánh tay phía sau siết chặt, Jeong Jihoon lại vùi đầu vào cơ thể anh, cảm thấy có chút hụt hẫng xen lẫn một chút bất bình.

"Đêm đó tôi không có ý đó."

Nói xong cậu lại cúi đầu thấp hơn, một lúc sau Lee Sanghyeok nghe thấy một giọng nói trầm hơn,

"Cảm xúc của tôi không nhạy bén lắm, anh có thể đợi tôi được không."

Các ngón tay của Lee Sanghyeok cứng đờ trong giây lát, anh nhanh chóng nhấc đầu Jeong Jihoon ra khỏi bụng.

Anh phàn nàn với cậu với giọng điệu có phần trách móc, "Mới quấn băng lại, đừng có để băng dính lên quần áo."

Jeong Jihoon di chuyển vị trí, tựa đầu vào eo anh, chỉ cần di chuyển lên cao hơn là cậu có thể nghe thấy nhịp tim của Lee Sanghyeok đánh như trống.

Một lúc lâu sau mới nghe thấy một giọng nói khác từ Lee Sanghyeok,

"Tôi không có trách cậu."



~

Chú của Jeong Jihoon cách đây không lâu đã thông báo với anh rằng cậu ấy đang gặp khó khăn về mặt cảm xúc.

Lúc đó bọn họ vừa xảy ra mâu thuẫn, Lee Sanghyeok thực sự rất hối hận vì ngày đó đã đuổi Jeong Jihoon đi. Sau khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy đối phương dường như không có ý đồ gì thừa thãi. Anh chỉ cần làm theo ý muốn của cả hai, hãy cứ là một cặp đôi hời hợt và đạt được điều mình mong muốn.

Có lẽ bản thân anh đột nhiên quan tâm đến vấn đề này vì chưa sắp xếp tốt cảm xúc của mình.

Jeong Jihoon chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ điều gì, họ là hôn nhân gia đình, không có trải qua quá trình yêu đương hay hôn hít.

Chỉ cần cứ tiếp tục như thế này là ổn thôi.

Không can thiệp lẫn nhau, không làm phiền nhau, dù có điều tiết một chút cũng có thể hiểu được trong phạm vi bình thường.

Anh thậm chí còn hào phóng nghĩ rằng nếu sau này Jeong Jihoon gặp được người mà cậu ấy thực sự thích, có lẽ anh sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nếu Jeong Jihoon không cưới anh, có thể anh sẽ phải đối mặt với một lồng giam khác.

Anh không còn quyền lực nào trong gia đình Lee nữa, nhưng đây sẽ là một khởi đầu mới.

Jeong Jihoon sẽ không áp đặt những hạn chế đối với bản thân anh và anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, tự do và được tôn trọng. Vậy thì tất nhiên anh có thể báo đáp cho Jeong Jihoon.

Nhưng anh lại đột nhiên không vui. Anh không thấy hài lòng khi Jeong Jihoon đột nhiên đẩy anh ra và tránh né anh như né tà.

Sau khi Lee Sanghyeok tỉnh táo lại, anh cho rằng tất cả những điều này là do sự nông nổi.

Thậm chí anh có chút tự sa ngã, đó là ảo giác của anh. Có lẽ Jeong Jihoon cũng giống như bao người khác, nhìn mình qua cặp kính màu.

Ngày hôm sau, người chuyển phát nhanh được gửi đến nhà anh, đó là một cuốn sách mà anh ấp ủ tìm kiếm bấy lâu nay.

Lee Sanghyeok nhớ ra rằng anh đã thêm thông tin liên lạc của chú Jeong Jihoon trong bữa tối gia đình, đây là phép lịch sự cơ bản nhất nên được chào đón.

Lee Sanghyeok đã chủ động gọi điện và cảm ơn chú về món quà.

Giọng nói trong điện thoại rất tử tế, giải thích rằng ông cũng có thói quen sưu tầm sách, nhờ Jihoon liên tục nói vào tai ông nên ông đã nhờ người bạn cũ đi tìm mấy lần, cuối cùng cũng tìm được một cuốn.

"Con thích là tốt rồi!"

Lee Sanghyeok lịch sự trả lời: "Cảm ơn chú, con rất thích."


Chú Jeong Jihoon là một người rất khéo nói.

Trời đầy nắng và gió nhẹ, Lee Sanghyeok ngồi bên cửa sổ và trò chuyện với đối phương một lúc lâu.

"Từ khi còn nhỏ, Jeong Jihoon đã đi câu cá dưới suối, cuối cùng bắt được một con nhỏ, rồi phấn khích đến mức ngã úp mặt xuống bùn. Rồi khi học cấp Hai, nó đã viết mười bức thư tình gửi cho cô bé hoa khôi đã có chủ, và cuối cùng lại bị cô bé đó xoi mói cách dùng từ sai."

Khi Lee Sanghyeok nghe thấy điều này, anh không khỏi mỉm cười vì những điều đáng xấu hổ này.

Chú đột nhiên nói với giọng nghiêm túc: "Có thể bây giờ nó thỉnh thoảng sẽ phớt lờ con. Chú mong con đừng quá giận nó."

Ngón tay cầm điện thoại của Lee Sanghyeok đột nhiên cứng đờ trong giây lát, sau đó anh nghe thấy có người nói,

"Thằng nhóc Jihoon này cũng rất đáng thương."



...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro