Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon đến bệnh viện đón Lee Sanghyeok, và trợ lý của cậu cũng đã giúp cậu đặt một cặp vé xem phim.


Kinh nghiệm và niềm đam mê hẹn hò của cậu đã dừng lại từ bốn năm trước, cậu cũng không quan tâm đến những cách nhỏ nhặt để thúc đẩy giao tiếp tình cảm giữa vợ chồng.

Nhưng không sao cả, chỉ cần trợ lý kiếm hàng chục nghìn USD một tháng của cậu nghĩ ra là đủ rồi.


Lee Sanghyeok vô thức định mở cửa xe nhưng đã dừng lại khi thấy Jeong Jihoon tiến lên một bước, mở cửa ghế sau và ngồi cạnh anh.

Trong xe rất yên tĩnh, Lee Sanghyeok chủ động hỏi cậu, "Cậu không hỏi tại sao tôi lại đến bệnh viện à?"



Jeong Jihoon bước xuống từ bậc thang bên kia, "Nếu anh chịu nói cho tôi biết."

Lee Sanghyeok lấy trong túi ra một viên kẹo cưới, khua trước mặt rồi nói với giọng điềm tĩnh, "Tôi đi đưa kẹo cưới cho bác sĩ cũ của tôi."

Jeong Jihoon nhìn anh cầm viên kẹo đã bóc vỏ trong tay, trực tiếp đưa viên kẹo vào miệng cậu.

Sau một hồi cau mày, Jeong Jihoon vẫn mở miệng. Lee Sanghyeok hôm nay hành động rất chủ động, điều này khiến cậu cảm thấy không quen.

Lee Sanghyeok chạm vào chỗ mềm mại quanh miệng Jeong Jihoon, sau khi đút xong anh nhanh chóng thu lại cánh tay, đầu ngón tay hơi ướt khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.

Anh bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, phải đợi rất lâu sau khi bộ phim bắt đầu, vẻ ngượng ngùng trên mặt Lee Sanghyeok mới dần biến mất.


~

Bae Seungwoong trước khi anh rời đi còn nói: "Sanghyeok, kỳ thực cậu có thể chủ động, không sao cả."

Điều này không được nói từ góc độ của một bác sĩ và một bệnh nhân mà từ góc độ của một người bạn.

Bae Seungwoong hy vọng anh sẽ sớm vượt qua khỏi, có thể Jeong Jihoon là liều thuốc tốt nhất.

Cách tốt nhất để kết thúc một mối quan hệ là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Lee Sanghyeok có thể hiện tại không còn tình cảm nào để quên, nhưng anh cần một mối quan hệ bình thường trong tương lai.

Trong quá trình chẩn đoán và điều trị cho anh, Bae Seungwoong phát hiện ra tình cảm của bạn trai cũ đối với Lee Sanghyeok là bệnh hoạn và bất thường.

Cách người đàn ông đó đối xử với Lee Sanghyeok rất giống với một số "nghệ sĩ tán tỉnh*" mà anh từng thấy.

(*) Đề cập đến những người đàn ông sử dụng các chiêu trò tán tỉnh để lừa gạt phụ nữ, còn có ý nghĩa là thao túng tâm lý người khác.

"Cậu cảm thấy bản thân đối với Jeong Jihoon là loại cảm xúc nào?" Bae Seungwoong hỏi anh.

Lee Sanghyeok đặt ngón tay lên đầu gối, từ từ vẽ những vòng tròn lên đó, anh không thể trả lời.

"Không thấy ghét?" Anh có chút không chắc chắn.

"Còn gì nữa? Cứ nói hết đi, Sanghyeok." Bae Seungwoong hỏi dồn dập.

"Đôi khi tôi cảm thấy cậu ấy khá bi thương", Lee Sanghyeok hồi tưởng và nhớ lại rằng hiếm khi thấy Jeong Jihoon cười thật tâm.

Giống như một chú chó con đang chán nản, anh tự nhủ.

"Cậu ấy còn có vẻ hơi sợ tôi?"

Bae Seungwoong sửng sốt một lúc, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, "Tại sao lại sợ hãi?"

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng lắc đầu,

"Tôi vô thức nghĩ đến điều đó thôi. Ban đầu tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang tránh mặt tôi, nhưng có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Lần trước cậu ấy có chút giận tôi." Lòng bàn chân anh vẫn còn đau nhức.

Bae Seungwoong cắn bút cau mày, nghe Lee Sanghyeok đại khái mô tả chuyện đã xảy ra, sau đó đưa ra suy đoán của riêng mình:


"Có lẽ cậu ấy không tức giận?

Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đang ghen."


Lee Sanghyeok khẽ thở dài, rồi lắc đầu quả quyết, "Chắc là không đâu."

Tiền đề của sự ghen tuông là Jeong Jihoon thích Lee Sanghyeok, và được yêu thích phải là điều mà bạn có thể cảm nhận được.

Giọng nói của Lee Sanghyeok có chút nghẹn ngào, nhìn sự thay đổi khó đoán trên biểu cảm của Bae Seungwoong, anh suy nghĩ về câu trả lời của mình:

"Có lẽ cậu ấy đơn giản chỉ muốn nổi giận."

~


Bộ phim quá nhàm chán đối với Jeong Jihoon, nên cậu nhanh chóng ngủ quên trên chiếc ghế dựa mềm mại.

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng lấy bắp rang sắp rơi ra khỏi tay và đặt nó sang một bên.

Jeong Jihoon trông vô cùng mệt mỏi, ngay cả khi ngủ, khóe miệng vẫn căng thẳng và lông mày không hề giãn ra.

Lee Sanghyeok lặng lẽ nhìn cậu một hồi, hiếm có cơ hội nhìn thẳng vào mặt Jeong Jihoon. Anh nhân cơ hội này nhìn cậu thật lâu để không lãng phí, dù sao đối phương cũng sẽ không thiếu một miếng thịt nào.

Sau đó anh rút ra kết luận rằng, khuôn mặt của Jeong Jihoon là một lợi thế rất lớn, đẹp trai đến khó tin.

Nếu phải miêu tả thì có thể rất lịch sự khi nói về sự dịu dàng, và cũng có thể rất cặn bã khi nói về cặn bã.

Cho dù khuôn mặt này có biểu cảm gì thì nó cũng sẽ rất được yêu thích,

Đặc biệt là khi anh nhận thấy những người bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon.

Lee Sanghyeok nhìn với ánh mắt ngượng ngùng, anh không biết phải cảm thấy thế nào.

Có lẽ người khác nhìn vào sẽ thấy nó quá thẳng thắn.

Không có lý do gì, Lee Sanghyeok đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng véo vào dái tai của Jeong Jihoon. Hành động thân mật này có chút gì đó giống như một lời tuyên bố chủ quyền, sau đó anh nhìn thấy Omega – người vừa rồi trông giống như một nữ minh tinh, nhanh chóng quay đầu đi trong sự bối rối.

Những người xung quanh đều đang ngủ say, Lee Sanghyeok cảm thấy điều đó không thú vị chút nào. Anh ôm bắp rang vừa đặt sang một bên và tiếp tục đưa nó lên miệng nhìn về phía trước.

Mãi cho đến khi mọi người gần như đã về hết, Jeong Jihoon, người đã lâu nay hiếm khi ngủ ngon, mới từ từ mở mắt ra. Lee Sanghyeok đang cầm một hộp bỏng ngô rỗng và nhìn vào điện thoại, thấy cậu đã tỉnh, anh hỏi cậu bây giờ cậu ấy về nhà chưa?

Jeong Jihoon nhìn đồng hồ và hỏi anh có đói không, Lee Sanghyeok lắc đầu, anh vừa nãy đã nhét bắp rang đầy bụng rồi.

Jeong Jihoon cũng không có cảm giác thèm ăn nên đứng dậy nói, "Chúng ta về thôi."

Ngay khi Lee Sanghyeok lên xe chưa được một phút, mí mắt của anh dần dần cụp xuống, thậm chí anh còn quên thắt dây an toàn.

Jeong Jihoon lấy hai chai nước từ cửa hàng tiện lợi, không nỡ đánh thức anh nên định đi qua giúp anh cài dây.

Lee Sanghyeok vừa mới ăn xong bắp rang, vị ngọt vẫn còn đọng lại nơi khóe miệng. Hơi thở của Jeong Jihoon trong giây lát tắc nghẽn, nghiêng người tới, chuyển động tay của cậu vô thức dừng lại. Cậu có chút lúng túng, phản ứng để tránh nó đi.

Mình đang nghĩ cái gì vậy? Jeong Jihoon cảm thấy mình bị mê hoặc, trong lúc nhất thời cậu muốn nếm thử xem mùi vị đó có ngọt ngào như vậy không.

Khi mua bỏng ngô trước khi vào xem phim, người phục vụ còn đặc biệt nói,

"Không ngọt không lấy tiền."

Jeong Jihoon đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, tại sao cậu ăn thử một miếng mà đưa tất cả cho Lee Sanghyeok?




Khi dì bảo mẫu đi ra mở cửa, bà nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ đã mất tích suốt cả buổi chiều. Lee Sanghyeok đang ngủ rất sâu, trên người được đắp một chiếc chăn nhỏ và yên bình vùi mình trong vòng tay của Jeong Jihoon.

Bà sẽ không ngu ngốc đến mức tiến lại gần vào lúc này. Sau đó đi theo phía sau, chạm vào khung cửa với vẻ mặt khó hiểu khi nhìn Jeong Jihoon bế Lee Sanghyeok vào phòng ngủ.

Khi Jeong Jihoon quay lại tìm dì bảo mẫu để thay quần áo cho Lee Sanghyeok, cậu nhận ra rằng đèn trong bếp vừa bật đã tắt, và người dì siêng năng thường ngày cũng không thấy đâu nữa.


Lee Sanghyeok đang nằm rất ngoan ngoãn trên giường, người chủ kia vốn rất ít khi đặt chân vào căn phòng này, mơ hồ nhớ ra lần cuối cùng khi vào phòng ngủ chính, chiếc giường vẫn còn đỏ rực, nhưng giờ đã được lột bỏ và thay thế bằng những gam màu trơn đơn giản.

Thời tiết lúc này cũng không được coi là nóng, Jeong Jihoon băn khoăn nghĩ ngợi, cuối cùng quay người đi đến phòng thay đồ bên cạnh tìm bộ đồ ngủ cho Lee Sanghyeok vẫn đang ngủ.



Phòngthay đồ rất rộng, đây là lần đầu tiên Jeong Jihoon bước vào đây.

Quần áo của cậu đã được nhét đầy đủ vào tủ quần áo của phòng ngủ thứ hai kể từ ngày cậu chuyển đến ngôi nhà này.

Jeong Jihoon nhìn quanh, bình thường cậu không để ý đến quần áo của Lee Sanghyeok, lúc này cậu mới nhận ra đối phương không mang theo quần áo gì nhiều.

Cái cảm giác này giống như một người thuê nhà tạm thời.

Có vẻ như Lee Sanghyeok có thể nhận phòng bất cứ lúc nào với túi xách của mình và rời đi bất cứ lúc nào với túi xách của mình.

Jeong Jihoon lục lọi bên trong vài phút, cuối cùng thở dài và tắt đèn, cậu không để ý đến bộ đồ ngủ của Lee Sanghyeok, dù sao họ cũng hiếm khi gặp nhau vào ban đêm.


Lee Sanghyeok nằm trên giường, hô hấp rất đều đặn, Jeong Jihoon ôm bộ đồ ngủ mới lấy từ trong tủ ra, tựa vào góc nhìn người đang ngủ say trên giường.

Nhìn khung cảnh này không khỏi khiến cậu có chút tò mò, giường này ngủ tốt như vậy sao?

Chẳng qua là vì cậu vẫn chưa ngồi lên đó để kiểm tra độ mềm, đêm nay có rất nhiều sự tò mò, Jeong Jihoon thầm nói trong lòng. Tính tò mò đã giết chết một con mèo.

Cậu duỗi tay cởi quần áo của Lee Sanghyeok, Jeong Jihoon trong nháy mắt cảm thấy hơi thở của mình có chút nóng. Nhìn thấy Lee Sanghyeok không phản ứng với cái nóng hay lạnh, cậu từ bỏ ý định bật điều hòa và tự cởi cúc cổ áo của mình ra. Có lẽ đó là hiệu ứng tâm lý, nhưng hơi thở của cậu đã nhẹ nhàng hơn phần nào.

Cơ thể của Lee Sanghyeok rất trắng trẻo, dưới ánh sáng dịu nhẹ, anh ấy mang đến cho người ta cảm giác mềm mại.

Jeong Jihoon nhanh chóng mặc đồ ngủ vào cho đối phương, cậu không nên ở đây quá lâu.

Quên cái quần đi, Jeong Jihoon không có gan thay, liền đứng dậy chuẩn bị tắt đèn.


Khoảnh khắc đèn tắt, Jeong Jihoon thở phào nhẹ nhõm hiếm hoi, như thể cậu vừa hoàn thành một nhiệm vụ sinh tử nào đó.

Lee Sanghyeok đang nằm trên giường đột nhiên trở nên không vui, Jeong Jihoon nghe thấy hơi thở vừa rồi đều đặn của anh nhanh chóng trở nên gấp gáp.

Trước khi cậu kịp phản ứng và bật đèn lên, một bàn tay bay nhanh trong không trung đã đánh vào tay cậu, liều lĩnh chộp lấy thứ gì đó.

Những ký ức xa lạ mà quen thuộc chợt dấy lên trong lòng, Jeong Jihoon cảm thấy trái tim mình đột nhiên bị đánh mạnh, cơ thể mềm nhũn trong đau đớn.

Lee Sanghyeok vẫn đang vội vã chộp lấy thứ gì đó, hoảng hốt lẩm bẩm vài từ, cảm thấy rất bất an.

Jeong Jihoon không có thời gian để ý đến điều gì khác, hai chân rũ xuống yếu ớt khiến cậu trực tiếp ngồi xuống sàn, đầu cậu cũng bắt đầu phát tác nhanh chóng, bất lực đưa tay ra bịt tai lại.

Dường như mọi thứ xung quanh cậu đều rất ồn ào, và rồi cậu dường như không nghe thấy gì cả.

Lee Sanghyeok cuối cùng cũng chạm vào chiếc đèn nhỏ cạnh giường, anh luôn bật nó lên khi đi ngủ. Lần đầu tiên anh tắt nó đi, cơ thể đã quen với ánh sáng liền lên tiếng phản đối.

Lúc lo lắng tìm đèn, anh đổ mồ hôi rất nhiều. Lee Sanghyeok xoa dịu hơi thở hoảng loạn, mồ hôi nhớp nháp khiến anh khó chịu nên phải đứng dậy đi tắm.

Ánh sáng có chút mờ mịt, đôi mắt anh không được tốt lắm khi tỉnh dậy sau tình huống bất ngờ này.

Khi đang ngồi ở mép giường mò mẫm tìm dép, anh đá vào người Jeong Jihoon và phát hiện cậu đang nằm đau đớn trên mặt đất.

Lee Sanghyeok có cảm giác nhói trong tim, gần như sợ hãi, lập tức quỳ xuống kiểm tra Jeong Jihoon.

May mắn thay, Jeong Jihoon đang cuộn tròn trên mặt đất đột nhiên cử động.

Không ngất xỉu là tốt rồi, Lee Sanghyeok thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị kéo đối phương đứng dậy.

Đôi tay vừa mới lại gần, Jeong Jihoon đã nhanh chóng né tránh, tay của Lee Sanghyeok dừng lại giữa không trung. Anh đã đoán đúng. Jeong Jihoon thậm chí còn sợ hãi lùi lại, rõ ràng dưới chân giường không còn chỗ trống.

Đầu óc anh đột nhiên trống rỗng, anh cố gắng gọi tên đối phương, tình hình của Jeong Jihoon trông rất tệ.

Jeong Jihoon hai tay ôm đầu, miệng phát ra âm thanh run rẩy. Mọi thứ xung quanh dường như đang nuốt chửng cậu, cậu đang đối mặt với bóng tối vô tận, không còn đường nào để trốn thoát.

Sự tiếp cận của người khác khiến cậu nổi cơn thịnh nộ, bản năng phòng thủ khiến đầu cậu đập mạnh vào chân giường, phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Lee Sanghyeok giật mình, lập tức thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, bước tới kiểm tra vết thương của đối phương, cảm thấy cú va chạm đó rất mạnh.

Hơi thở của Jeong Jihoon có chút khó khăn, toàn thân run rẩy, cậu cảm nhận được áp lực từ đôi tay đó lại truyền đến, ý thức phản kháng khiến cậu hoảng sợ đẩy Lee Sanghyeok đang tiến lại gần. Sau đó nhanh chóng rút cơ thể lại, như thể cậu ấy nhìn thấy một linh hồn ác quỷ xấu xa nào đó muốn lấy mạng sống của cậu.

Cơ thể Lee Sanghyeok bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, lưng anh bất ngờ đập vào góc bàn cạnh giường ngủ khiến anh đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Đó thực sự là một cú đẩy mạnh mẽ, đây có phải là Alpha không?

Lee Sanghyeok không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, chẳng mấy chốc cơn đau khiến anh không thể cử động được.

Lúc này anh phải đợi Jeong Jihoon từ từ tỉnh lại, Lee Sanghyeok bất lực nhớ lại,

Tâm trạng của Jeong Jihoon vào buổi sáng có chút không ổn, chẳng lẽ cậu ấy mắc bệnh gì đó mà giấu không?



Năm phút lại trôi qua, Jeong Jihoon vẫn duy trì hành động trước đó.

Trái ngược với những gì Lee Sanghyeok nghĩ, cơn đau không hề biến mất mà còn trở nên trầm trọng hơn. Jeong Jihoon bắt đầu ấn vào chân giường, đập liên tục vào đầu cậu để cố gắng làm cho bản thân cảm thấy nhẹ nhõm hoặc tỉnh táo một tí.

Lee Sanghyeok cố gắng di chuyển, cố hết sức để di chuyển vị trí của mình rồi đi gọi Jeong Jihoon, "Không thể làm tổn thương chính mình như vậy được."

Toàn bộ sức lực vừa rồi đã cạn kiệt, trong không khí mơ hồ có một loại cảm giác đè nén không thể khống chế, khiến anh cảm thấy rất khó chịu giống như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Giọng anh dần dần trở nên yếu đi, sau khi gọi tên Jeong Jihoon hai lần, anh không thể nói được nữa.

Mãi cho đến khi không còn chút sức lực nào, Jeong Jihoon dường như nghe thấy một âm thanh, chậm rãi dừng lại, cúi đầu xuống như thể kiệt sức rồi gục đầu xuống sàn.

Trên trán cậu đã chảy rất nhiều máu, từ góc nhìn của Lee Sanghyeok, trông nó hơi đáng sợ.

May mắn là Jeong Jihoon không ngu ngốc như vậy, cậu chậm rãi va chạm vài lần, có lẽ cơ thể cậu ấy biết đau, hoặc có thể cậu không còn sức lực nữa.

Nếu không thì anh đoán rằng bản thân sẽ trở thành người vợ không chồng rồi. Cũng may là đã lo liệu xong đám cưới rồi, mất rất nhiều tiền để chuẩn bị.

Lee Sanghyeok bất lực nhìn Jeong Jihoon dần dần tỉnh lại, sau đó cậu chật vật đứng dậy, những hạt mồ hôi to trên đầu trộn lẫn với những giọt máu không ngừng rỉ ra, từ từ nhỏ xuống chiếc áo sơ mi trắng tinh của hắn, nhìn rất khó coi.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh, Jeong Jihoon ngồi dậy, việc đầu tiên cậu làm là giữ chặt phần sau gáy, ấn tấm gạc sắp bong ra liên tục lên da mình, vẻ mặt chán ghét và thờ ơ. Lee Sanghyeok sửng sốt một lúc, đây là lần đầu tiên anh thấy một alpha phản ứng như vậy.

Ưu điểm bẩm sinh của Alpha khiến họ khác biệt với người thường là họ có tố chất lãnh đạo và thống trị. Họ có chỉ số IQ vượt trội, thể lực đầy đủ, hơn nữa số lượng không nhiều so với đám đông.

Thậm chí còn có trường hợp như Jeong Jihoon à?

Alpha trong ấn tượng của Lee Sanghyeok có một loại tự tin bẩm sinh, pheromone vốn đang bị áp bức cũng có quyền khống chế.

Anh khó mà hiểu được vẻ mặt của Jeong Jihoon.

Khi đó Jeong Jihoon mới chú ý đến Lee Sanghyeok cách đó không xa với vẻ mặt khó tả.

Cậu do dự vài giây rồi lắp bắp, không biết mình đã nói gì, làm gì khi bất tỉnh, hay những gì không nên làm.

"Bên ngoài đang mưa phải không?"

Có một sự im lặng đến sững người.

Sau một lúc, đôi mắt của Lee Sanghyeok cử động rồi mới mở miệng, có chút khó khăn nói,

"Không có."

Jeong Jihoon có chút không nói nên lời, ậm ừ rồi nhanh chóng đưa tay ra sau gáy, như đang muốn che đậy điều gì đó.

"Không cần phải vậy đâu." Giọng điệu của Lee Sanghyeok thờ ơ.

"?" Jeong Jihoon quay đầu nhìn anh, không biết câu nói đột ngột này có ý nghĩa gì.

Lee Sanghyeok nhìn cậu ôm lấy cổ, lạnh lùng nói:

"Tôi không ngửi được, cũng sẽ không có phản ứng ngoài ý muốn, cậu yên tâm."

Jeong Jihoon ngơ ngác nhìn anh, không biết nên nói thế nào.

Lee Sanghyeok rõ ràng đã hiểu lầm rằng cậu có thái độ thù địch với anh khi cậu làm ra hành động này.

Một Alpha bình thường sẽ không bao giờ đối xử với Omega của mình như thế này.

Làm những hành động như vậy vì sợ đối phương sẽ vấy bẩn bản thân từng chút một sao?

Và Jeong Jihoon chưa bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt Lee Sanghyeok mà để lộ miếng băng gạc.

Lee Sanghyeok hiểu biết cơ bản về lẽ thường là che đậy thứ đó trong thời gian dài sẽ không thoải mái. Hơn nữa tính chiếm hữu của bản thân Alpha là không đủ để họ có thể chịu đựng việc dán miếng băng gạc trước mặt Omega của mình, vì bản năng chiếm hữu bẩm sinh muốn Omega có mùi hương của Alpha khắp người.

Cùng với những phản ứng từ chối không thể giải thích được của Jeong Jihoon, mong muốn bất ngờ có được mối quan hệ tốt đẹp với đối phương của Lee Sanghyeok ngay lập tức bị dập tắt.

Anh là người thẳng thắn, nếu như Jeong Jihoon không thích, khinh thường hoặc ghét bỏ anh thì có thể trực tiếp nói.

Anh vẫn không đủ quan trọng để làm rối loạn tâm lý của cậu ấy.

Bây giờ điều đó sẽ chỉ khiến Lee Sanghyeok cảm thấy mọi việc đối phương làm trước đây chỉ là giả tạo, mang lại cho anh cảm giác được nịnh nọt một cách ghê tởm.

Nếu là trước đây, biết đâu một ngày nào đó họ có thể có được mối quan hệ bình thường như Bae Seungwoong mong đợi.

Jeong Jihoon hèn nhát mở miệng muốn giải thích điều gì đó, nhưng Lee Sanghyeok dường như đang tàn nhẫn đuổi cậu đi.

"Trên người cậu có mùi máu thật khó chịu, cậu có thể đi rửa sạch được không?"

Có hàm ý là, xin hãy ra ngoài.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro