Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok nhận tách trà từ bảo mẫu và khi bước đến cửa phòng làm việc, anh nghe thấy tiếng vật gì đó rơi bên trong.

Anh đi lại gần nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một vật trang trí trên bàn làm việc của Jeong Jihoon, may mắn là nó không bị vỡ.

Nhìn thấy Jeong Jihoon đang nhìn chằm chằm vào máy tính, Lee Sanghyeok hạ giọng, nghĩ rằng vừa rồi cậu ấy đã vô tình làm hỏng nó vì đang tập trung vào công việc.

Anh cúi người nhẹ nhàng nhặt nó lên rồi đặt lại về chỗ cũ. Lee Sanghyeok thường không chủ động làm phiền người khác khi họ đang bận, anh đặt tách trà xuống rồi quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, tiếng thủy tinh vỡ vang lên sau lưng anh.

Lee Sanghyeok giật mình, còn Jeong Jihoon thì lạnh lùng quay lại nhìn anh.

Cả hai không ai nói một lời nào, Jeong Jihoon lúc này cảm thấy toàn thân có một cảm giác rất kỳ lạ.

Lee Sanghyeok không có ý định hỏi đối phương chuyện gì đã xảy ra. Anh ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay nhặt những mảnh thủy tinh lên.

Áp suất không khí xung quanh Jeong Jihoon đã giảm đến mức cực độ, nhìn thấy vẻ mặt của Lee Sanghyeok lộ vẻ chán ghét và lạnh lùng mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Lee Sanghyeok rất cẩn thận nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vào thùng rác, sự bất mãn đột ngột của Jeong Jihoon không phải là điều mà anh có khả năng giải quyết. Khi anh chuẩn bị rời đi, một bàn tay mạnh mẽ và lạnh lẽo đã kéo anh lại, lúc này Lee Sanghyeok mới nhìn rõ màn hình mà Jeong Jihoon vừa nhìn chằm chằm.

"Cậu..." Lee Sanghyeok có chút kinh ngạc, nhưng trong tiềm thức anh không nghĩ rằng Jeong Jihoon bí mật theo dõi mình, hơn nữa người này lại là người tổ chức đám cưới của họ. Lee Sanghyeok thoát khỏi bàn tay Jeong Jihoon, hỏi với giọng khó hiểu: "Sao vậy?"

Nét mặt của Jeong Jihoon rất khó coi và bắt đầu nói gay gắt,

"Tôi thậm chí còn không biết rằng vợ tôi có thể uống cà phê với bạn trai cũ một cách công khai ở nơi công cộng như vậy."

Lee Sanghyeok nhìn cậu với vẻ hoài nghi,

"Anh ấy quả thực là bạn trai cũ của tôi, nhưng chúng tôi không hẹn hò."

Cảm xúc của Jeong Jihoon đối với tên cặn bã này vô thức chuyển sang Lee Sanhyeok, những lời nói mờ ám của cậu chủ Jeong vẫn còn văng vẳng bên tai cậu.

"Chúng tôi? Khi hắn ta bí mật vào phòng với các Omega khác, hắn ta có nhớ rằng anh và hắn là "chúng ta" không?"

Jeong Jihoon vô thức nói ra điều này và ngay lập tức im lặng, cậu không nên lo lắng quá nhiều và nhắc lại chuyện quá khứ trong tình cảnh này.

Đây là một vết sẹo đối với Lee Sanghyeok, và đối với bản thân cậu cũng chính là như vậy.

Jeong Jihoon lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, Lee Sanghyeok nhạy bén nắm bắt được những gì mà cậu vừa nói,

Anh mỉm cười nhìn chằm chằm vào Jeong Jihoon, đây có phải là đang nghi ngờ anh ấy không? Hay là cuộc điều tra đã rõ ràng rồi.

Trong không khí có một sự yên lặng đến đáng sợ.

Lee Sanghyeok không hề yếu đuối như vậy và không muốn giải thích quá nhiều, trước khi rời đi anh chỉ để lại một câu, "Không phải như cậu nghĩ đâu."

Khi anh quay lại đột nhiên vấp phải thứ gì đó, may mắn thay, anh đã phản ứng nhanh chóng và ổn định cơ thể kịp thời để tránh bị ngã, nhưng chân và dép của anh đã hoàn toàn tách rời. Lee Sanghyeok kêu lên một tiếng, những mảnh thủy tinh chưa được dọn sạch cứa vào lòng bàn chân anh.

Jeong Jihoon cũng giật mình theo, cảm xúc trước đó không còn nữa, cậu lập tức đứng dậy đỡ lấy Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok sắc mặt tái nhợt vì cơn đau đột ngột, Jeong Jihoon nhanh chóng nhẹ nhàng bế anh đến ghế sofa nhỏ, trên khuôn mặt của anh hiện rõ sự phản kháng.

Jeong Jihoon lập tức tìm hộp thuốc y tế gia đình và ngồi xổm xuống để khử trùng cho Lee Sanhyeok.

Đôi chân trần của Lee Sanghyeok được Jeong Jihoon cẩn thận nắm lấy, một mảnh thủy tinh nhỏ cắm vào lòng bàn chân anh, sợ sẽ đau đến chết.

Jeong Jihoon yêu cầu anh kiên nhẫn và dùng nhíp nhẹ nhàng gắp những mảnh vỡ ra. Lee Sanghyeok nhăn mặt ngồi co ro trên chiếc ghế sofa nhỏ, nhìn người đã giận mình mấy phút trước giờ đang cẩn thận băng bó vết thương cho mình.

Mãi một lúc sau anh mới nghe thấy Jeong Jihoon cúi đầu nói lời xin lỗi với anh.

Lee Sanghyeok cảm thấy lòng bàn chân phải đau nhức, quay đầu lại nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu. Anh ấy và tôi đang nói chuyện về đám cưới".

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok hỏi cậu,

"Anh ấy là người lên kế hoạch chính cho đám cưới của chúng ta, cậu không biết à?"

Jeong Jihoon thực sự không biết về điều này, và Lee Sanghyeok hiểu điều đó từ vẻ mặt trông rất khó coi của cậu.

Hai bên đều im lặng một lúc, Lee Sanghyeok suy nghĩ một lúc, chủ động nói, "Nếu cậu để bụng chuyện đó, chúng ta có thể chọn lại."

Jeong Jihoon ngay lập tức trả lời, "Để bụng chứ."

Lời nói nghe như bị nhai đi nhai lại trong cơn tức giận rồi phun ra.

Lầnnày đến lượt Lee Sanghyeok sửng sốt, anh không ngờ Jeong Jihoon lại có thái độthù địch với một người cậu chưa từng gặp mặt như vậy.

Anh còn chưa kịp nói, Jeong Jihoon lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý, yêu cầu phải thay thế người tổ chức đám cưới ngay lập tức.

Lee Sanghyeok lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, lần đầu tiên anh có những cảm xúc khác đối với Jeong Jihoon, khác với ấn tượng đầu tiên của anh là sự thờ ơ và dửng dưng





Khi Jeong Jihoon nhìn thấy con ruồi ghê tởm này đang ở tầng dưới của công ty, niềm vui vừa mới hoàn thành một dự án lập tức giảm xuống đáy.

Đối phương nhất quyết muốn gặp cậu,

Được thôi, là do mày đã tự nạp mình đến trước cửa.

Jeong Jihoon nhờ trợ lý đưa hắn đến một phòng họp nhỏ, cậu sợ sẽ làm bẩn sàn văn phòng của mình.

Đối phương hiển nhiên là kinh hãi khi nhìn thấy cậu. Jeong Jihoon biết đối phương nhận ra mình, dù sao hung thủ chỉ một quyền đánh gãy răng hắn cũng là hiếm có.

Jeong Jihoon lười biếng dựa vào lưng ghế mềm mại, nghịch nghịch khuy măng sét*, đây là món quà sinh nhật ngày hôm qua Lee Sanghyeok tặng cho anh, rất tinh tế.

(*) Có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra.

Đối phương có lẽ là người đã từng trải qua cảnh đời, sự dao động có phần hoảng loạn trong ký ức của hắn bị cưỡng chế dừng lại. Jeong Jihoon ngước mắt nhìn hắn, hắn vẫn như trước, với dáng vẻ một kẻ cặn bã hiền lành trong mắt người ngoài.

Người khách này rất thẳng thắn, hỏi thẳng vào vấn đề tại sao cậu lại đột nhiên chọn người thay thế mình, dù sao thì đám cưới cũng đang đến gần.

Jeong Jihoon dùng những ngón tay thon dài gõ lên bàn, "Nếu tôi nhớ không lầm thì tôi không cần phải giải thích với anh, một người được trả tiền để làm việc này."

Jeong Jihoon đưa tay ra ngăn cản những gì hắn ta định nói tiếp theo, "Nếu là vì điều này, vậy thì giám đốc Jang xin hãy quay về đi, tôi có thể nói rõ ràng với anh rằng tôi không có ý định yêu cầu anh lên kế hoạch cho đám cưới của tôi."

"Vậy thì tôi muốn hỏi anh Jeong thêm về việc tại sao hoa hồng không được dùng làm hoa trong đám cưới. Theo tôi được biết, anh không hề có tiền sử dị ứng với loại hoa này."

Jeong Jihoon nhướng mày hỏi hắn, tại sao cậu lại phải dùng hoa hồng?

Đối phương sắc mặt có chút không ổn, vẻ lịch sự cần thiết trên khuôn mặt hắn ta dường như không còn nữa, và hắn dường như đang cố tình để lộ vết sẹo của chính mình:

"Vợ của anh rất thích hoa hồng."

Jeong Jihoon đột nhiên cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng,

"Không phải việc của anh."

Người đối diện bị thái độ của cậu kích động đến mức không thể ngồi yên, không còn giữ được "phong thái" của mình nữa, giọng điệu có chút sắc bén, "Hôn nhân là chuyện giữa hai người, không thể tùy tiện như vậy được."

Chiếc mặt nạ trên mặt Jeong Jihoon đột nhiên vỡ vụn, cậu dùng lực túm lấy quần áo trên ngực đối phương, đẩy hắn ta vào bức tường bên cạnh, như thể vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười nào đó.

"Mày có tư cách gì mà nói lời này!"

Sau đó cậu dựa vào góc bàn cười lạnh: "Có cần tao giúp mày nhớ lại những gì mày đối xử với hôn phu cũ của mình như thế nào không?"

"Hoặc có thể nói, mày đã sớm chán ngấy Omega mà mày cắm sừng rồi."


Đợi cho đến khi cái con người kia lúng túng bò dậy khỏi mặt sàn và chán nản rời khỏi phòng họp, Jeong Jihoon không vui khi nghĩ rằng một ngày hoàn hảo đã trở nên tồi tệ vì con rệp này.






Lee Sanghyeok bị thương ở chân nên phải nhờ trợ lý gửi bản thảo kế hoạch mới vào email cho mình.

Khi Jeong Jihoon gõ cửa phòng, tình cờ anh đang ngồi trên giường cạnh cửa sổ, xem qua bản thiết kế của người tổ chức kế hoạch mới.

Người giúp việc hỏi anh có ổn không, Lee Sanghyeok liên tục bấm vào giao diện máy tính, vô thức nói rằng anh không sao, đến khi anh nhận ra thì Jeong Jihoon đã đi tới xem chân anh rồi.

Lee Sanghyeok đột nhiên cảm thấy lưng hơi ngứa, cử động ngón chân một tí rồi sờ mũi,

Được rồi, chân hơi tê.

Anh đã ngồi đây rất lâu rồi.

Jeong Jihoon ngồi xuống, ngập ngừng đưa tay xoa xoa chân cho anh.

Đây là sự thân mật hiếm hoi giữa hai người đã kết hôn được bốn tháng.

Lee Sanghyeok không hề tránh né cậu, trong khoảng thời gian này khi từng bước từng bước tiếp xúc thân thể, anh không còn ghê tởm sự đụng chạm của Jeong Jihoon như lúc đầu nữa.

Jeong Jihoon không biết cách chăm sóc người khác, chỉ có thể cố gắng tìm kiếm cảm giác hiện hữu nhiều nhất có thể. May mắn thay, Lee Sanghyeok không phải là người rắc rối.


~

Sau khi ông cụ thẳng thắn nói rằng ưu tiên hàng đầu của cậu là làm hài lòng vợ mình và nhà họ Lee đằng sau, trong đầu Jeong Jihoon tràn đầy bất mãn và tức giận. Tại sao tôi phải làm điều mà bọn họ muốn?

Làm theo lời khuyên của ông và kết hôn với Lee Sanghyeok đã là bước lùi lớn nhất mà tôi vô cùng không muốn thực hiện.

Jeong Jihoon tức giận đi đến quán bar, uống đến say mèm và bị chú của cậu tát một bạt tay cho tỉnh.

"Những gì ông nội con nói quả thực không phải không đúng đâu." Jeong Jihoon ôm cái má đau nhức của mình và nhìn chú, người luôn ủng hộ cậu nhất với vẻ không thể tin được.

"Jihoon, con không thể làm gì tốt hơn nếu không có thân phận là vợ/chồng của Lee Sanghyeok."

Người chú nắm chặt vai Jeong Jihoon, ra lệnh cho cậu nghe lời mình,

"Đừng quên con muốn làm gì."

"Quyền lực của chú có hạn. Thân là con trai thứ ba của nhà họ Jeong, khó có thể mang lại cho con bất kỳ giá trị gì, con nên vui vẻ cưới Lee Sanghyeok. Đây là cơ hội tốt nhất của con."

Ông dùng lòng bàn tay rộng chạm vào đỉnh tóc của Jeong Jihoon, giống như khi còn nhỏ.

Ông nói với một giọng điệu ân cần:

"Được rồi, bây giờ hãy đi rửa mặt sạch sẽ đi. Đã đến lúc con phải về nhà và ở bên người yêu của mình rồi đó."

~


Lee Sanghyeok chủ động xua tay trước mặt Jeong Jihoon đang ngơ ngác.

Jeong Jihoon thoát ra khỏi dòng suy nghĩ: "Sao vậy?"

Lee Sanghyeok hạ giọng, nhúc nhích mấy ngón chân, "Tôi muốn đi vệ sinh."

Jeong Jihoon nhất thời có chút không phản ứng, đứng dậy định bế Lee Sanghyeok vào phòng tắm. Lee Sanghyeok giật mình, ngọ nguậy muốn bước xuống, khi Jeong Jihoon đỡ anh đến cửa phòng tắm, anh mới chú ý đến đôi má hơi ửng đỏ của đối phương.




Ngày thứ hai Lee Sanghyeok đã ra ngoài, đến lúc phải gặp bác sĩ tâm lý, anh đã báo trước thời gian với đối phương rồi.

Bác sĩ hơi sốc khi nhìn thấy anh tập tễnh bước vào phòng, đối phương đứng dậy định giúp nhưng anh lại xua tay.

Thật ra thì, đây là lần đầu tiên Lee Sanghyeok đến đây sau khi kết hôn.

Anh lịch sự lấy kẹo cưới* từ trong túi của mình đưa cho đối phương.

(*) Là một món quà đáp lễ ngọt ngào mà các cặp đôi có thể gửi gắm đến khách mời của mình.

Bác sĩ Bae đã nghe nói về cuộc hôn nhân của anh, trước đó đã gửi lời chúc phúc và trao đổi vài lời với Lee Sanghyeok.

Không có nhiều người biết về vụ tai nạn xảy ra với Lee Sanghyeok bốn năm trước, một số tin đồn được bên ngoài lan truyền có nhiều phiên bản khác nhau. Có không ít người để mắt tới miếng bánh của gia đình họ, các đối thủ cũng thích gây rắc rối cho đối phương bằng cách lôi kéo những rắc rối.

"Tình trạng của cậu có vẻ không tệ nhỉ." Bác sĩ Bae xé vỏ kẹo ra và cắn một miếng, rất ngọt.

Lee Sanghyeok mỉm cười gật đầu: "Bác sĩ, trước đây anh đã khuyên tôi nên bước tiếp."

Bae Seungwoong đứng dậy đi vòng ra phía sau anh, ra hiệu cho Lee Sanhyeok, ngập ngừng đưa tay ra kiểm tra sau gáy anh.

Trên miệng vết thương được dán chắc chắn bằng miếng băng gạc, còn giấu dưới cổ áo một ít vết sẹo mới lành, chắc là mới bị trầy xước.

Anh thận trọng rút tay lại, quay lại nói với Lee Sanghyeok,

"Có vẻ như hiện tại không có vấn đề gì lớn, nhưng lần sau cậu nên chú ý hơn vì bản thân tuyến thể này rất mong manh."

"Được rồi." Lee Sanghyeok nhấp một ngụm nước, nhẹ nhàng trả lời, sau đó nói nhanh:

"Gần đây tôi hiếm khi gặp ác mộng rồi."

"Đó là chuyện tốt." Bae Seungwoong biết anh đang ám chỉ cái gì, rất nhanh đáp lại.

"Nếu thích hợp, cậu có thể phát triển mối quan hệ của mình một cách hợp lý."

"Cái gì?" Lee Sanghyeok không hiểu ý anh ta.

"Chồng của cậu." Bae Seungwoong sờ mũi, "Nếu tôi không lầm, mùi trên người cậu nhất định là của cậu ấy."

Ngay khi Lee Sanghyeok vừa bước vào cửa Bae Seungwoong đã ngửi thấy mùi này rồi, đáng tiếc anh không ngửi được do tuyến nội tiết bị tổn thương.

Lee Sanghyeok cúi đầu ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.

Jeong Jihoon có vẻ thích xịt loại nước hoa có hương gỗ phương Đông này, dường như cậu ấy luôn có mùi như thế này.

Lee Sanghyeok suy nghĩ một lúc rồi nhân tiện hỏi Bae Seungwoong xem mùi vị của nó như thế nào.

"Nó là vị rêu ngọt, hay là mùi trái cây?"

"Nó có mùi ẩm và có rất nhiều lớp." Bae Seungwoong không chuyên nghiệp trong việc phân biệt mùi và nói một cách mơ hồ.

Điều này có chút khác biệt với những gì anh nghĩ. Anh vốn nghĩ rằng Jeong Jihoon có thể có mùi biển hoặc mùi gỗ thông phù hợp với nước hoa của cậu.


~

Lee Sanghyeok kể lại, anh thấy buổi sáng cửa phòng Jeong Jihoon không đóng, người kia không dán miếng băng gạc khi ngủ nên chắc chắn lúc đó nó đã dính vào.

Phòng của Jeong Jihoon rất tối, cậu phải kéo rèm lại để ngăn ánh sáng lọt vào, lúc đó cậu mới có thể nhắm mắt lại được.

Hơi thở của người đang ngủ rất yếu ớt, trong phòng lại rất yên tĩnh.

Lee Sanghyeok thấy chăn bông của cậu sắp rơi xuống đất, bàn tay muốn đóng cửa lại đẩy cửa ra, lặng lẽ đi đến giường của Jeong Jihoon và muốn giúp cậu nhấc chăn lên.

Vừa nắm lấy góc chăn sắp chạm đất, anh nhanh chóng bị lật người đè lên giường. Trong phòng có chút ánh sáng khi cửa được mở, Lee Sanghyeok có chút hồi hộp nhìn khuôn mặt u ám của Jeong Jihoon, như thể có thứ gì đó bốc cháy và cậu ấy trông như sắp bị tấn công.

Jeong Jihoon ấn lòng bàn tay to lớn lên vai Lee Sanghyeok, mồ hôi lạnh vẫn chảy ra từ cơ thể cậu. Lại là cơn ác mộng tương tự.

Sau vài giây, Lee Sanghyeok cảm thấy có chút khó chịu khi bị ấn vào, anh cố gắng đưa tay kéo tay áo của Jeong Jihoon. Mặc dù nhìn không rõ biểu cảm của đối phương từ góc độ này, nhưng nó mang lại cho anh một cảm giác mơ hồ, vừa lạ vừa quen.

Hành động trong tiềm thức của Jeong Jihoon được Lee Sanghyeok đánh thức. Người trong giấc mơ đột nhiên biến thành người trước mặt, Jeong Jihoon hoảng sợ bỏ tay ra, nhưng trong lòng lại có một loại cảm xúc kỳ lạ, không phân biệt được là mơ hay thực.

Nhịp cậu đập như đánh trống, khiến căn phòng càng yên tĩnh hơn.

Lee Sanghyeok dùng một chút sức lực để ngồi dậy khỏi giường và quay lại nhìn Jeong Jihoon, người đang ngồi bất động với khuôn mặt đang chìm trong một vòng suy nghĩ kỳ lạ.

Anh có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi vì đã làm cậu sợ."

Jeong Jihoon nhận thấy ánh mắt của anh, gạt đi sự mệt mỏi và xanh xao trên khuôn mặt, cố gắng bình tĩnh lại hết mức có thể và nói với Lee Sanghyeok với hơi thở vẫn còn run rẩy, "Không sao đâu, anh ra ngoài đi."

Sau khi Lee Sanghyeok từ từ rời khỏi phòng ngủ, Jeong Jihoon có chút sợ hãi, nắm chặt tay.

Nếu vừa rồi Lee Sanghyeok không lên tiếng, có lẽ cậu đã túm cổ áo người kia, từ trên tầng ném ra ngoài rồi.

Lee Sanghyeok thu dọn quần áo rồi xuống lầu ăn sáng, dì bảo mẫu Omega kia có chút đỏ mặt, mỉm cười nhìn Lee Sanghyeok, bà đang nghĩ cách làm thế nào để bồi bổ cho đôi vợ chồng trẻ.

~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro