Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày lễ tình nhân, trợ lý đã đặc biệt nhắc nhở Jeong Jihoon – người gần đây bận rộn với công việc.

Jeong Jihoon xoa xoa thái dương, sau đó thở dài nói, "Vậy anh mua cho tôi một bó hoa gửi qua đó đi."

Khi Lee Sanghyeok nhận được một bó hoa hồng đỏ tươi, anh không nỡ lòng từ chối tấm lòng của người khác nên đã nhờ dì nhận và nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Jeong Jihoon tan làm trở về nhà nhìn thấy bó hoa này trong thùng rác trước cửa, tuy không tự mình chuẩn bị nhưng cậu vẫn cau mày.

Cái người ném bó hoa kia đang ngồi yên lặng trên ban công đọc sách, khi nhìn thấy Jeong Jihoon về, anh chỉ quay đầu lại nhìn rồi tiếp tục đọc sách.

Jeong Jihoon đang ngồi ăn cơm trong nhà ăn, góc nhìn vừa hay nhìn thấy Lee Sanghyeok với vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng cắn ngón tay như thể đang cố hiểu điều gì đó.

Vào buổi tối, chính Jeong Jihoon là người chủ động gõ cửa phòng anh, Lee Sanghyeok cần phải về nhà cùng cậu một chuyến rồi.

Khi trở về nhà cũ, tình cờ nhìn thấy anh cả Jeong đang khóc lóc ồn ào đòi cưới cái cô minh tinh kia. Người quản gia chớp mắt nhìn đôi vợ chồng mới cưới rồi lẻn đến chỗ họ: Cứ như uống phải bùa mê thuốc lú vậy, lão gia không có đồng ý việc này.

Tất nhiên ông Jeong không thể đồng ý, thậm chí còn giận dữ nhốt hắn suốt một tuần và ra lệnh cho hắn phải suy ngẫm.

Bữa ăn này thật vô vị, toàn là những lời nói tầm phào.

Lee Sanghyeok đã cởi bỏ miếng gạc sau gáy và đeo một chiếc vòng cổ được thiết kế đặc biệt, conc miếng gạc của Jeong Jihoon vẫn vừa khít như cũ, Lee Sanghyeok chưa bao giờ thấy cậu cởi nó ra.

Mặc dù có ý định ở lại với bọn họ một đêm nhưng Jeong Jihoon vẫn tìm lý do để từ chối. Cậu thực sự không thể tưởng tượng được việc nằm chung giường với Lee Sanghyeok. Mỗi khi nhắm mắt lại, cậu lại nghĩ đến những gì đã xảy ra trong đêm mưa ấy. Tránh xa nguồn gốc của nỗi đau là điều tốt cho cả cậu và cả Lee Sanghyeok.

Trên đường trở về, Lee Sanghyeok do dự một lúc rồi mới nói: "Cậu dự định tổ chức đám cưới như thế nào?"

Đã vài tháng trôi qua kể từ ngày họ nhận được giấy chứng nhận, ông cụ cũng đã gọi họ về chỉ để thúc giục họ định ngày cụ thể về việc tổ chức đám cưới.

Jeong Jihoon hai tay cầm vô lăng, nhìn về phía trước, "Giao cho trợ lý đi."

Cậu không giỏi làm những việc này, với lại tham gia vào quy trình này cậu cũng cảm thấy lãng phí thời gian.

Lee Sanghyeok ừ thật kẽ rồi gật đầu đồng ý.

Jeong Jihoon cố gắng gạt bỏ cảm xúc cáu kỉnh trong lòng. Trước khi rời đi, cậu được ông cụ gọi đến, những gì ông nói chẳng qua là phải đối xử thật tốt với vợ cậu, nói một cách gay gắt là ông muốn lấy lòng Lee Sanghyeok. Anh là con trai duy nhất của Lee gia, muốn được Lee gia ủng hộ thì phải làm cho anh cảm thấy thoải mái.


~

"Nghe nói em họ của nó sắp đi du học về, có thời gian thì có thể tiếp xúc nhiều hơn với nó một tí, anh cả của con cũng không còn trẻ nữa."

Khi ông cụ trầm ngâm nói điều này, Jeong Jihoon âm thầm nắm chặt tay, cảm giác ghê tởm tự nhiên dâng lên trong lòng.

Cho dù tôi đã cưới một Omega mà cháu trai ngoan của ông không muốn, tôi vẫn phải mở đường cho hắn.

~


Lee Sanghyeok quay đầu nhìn đường xá ngoài cửa xe, anh không để ý rằng trên đường đi ngón tay của Jeong Jihoon không ngừng thả lỏng và siết chặt.





Trợ lý nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho đám cưới, điều đầu tiên không thể thiếu chính là một người tổ chức sự kiện hàng đầu.

Tay của Jeong Jihoon không ngừng ký tên mà không nhìn vào các phương án kế hoạch mà người trợ lý đã giao cho cậu.

"Chuyện này anh tự xử lý đi, loại chuyện này không cần nói cho tôi biết."

Người trợ lý đứng yên, thận trọng mở miệng, hỏi anh Lee ở đâu?

Jeong Jihoon tay dừng lại ở giữa không trung, suy nghĩ nhanh chóng và nói, "Anh tìm một người lập kế hoạch giỏi trước đã, rồi gửi bản kế hoạch dự kiến cho anh ấy xem."

Trợ lý thu thập những bản văn kiện đã ký, ra hiệu đã hiểu. Vừa bước ra khỏi văn phòng, đột nhiên bị ông chủ phía sau chặn lại:

"Cái đó, toàn bộ loại hoa trong đám cưới, đừng có dùng hoa hồng."

Jeong Jihoon dừng lại một lúc và nghĩ đến bó hoa ngày hôm đó anh ném vào thùng rác, để tránh xảy ra chuyện không đáng có, cậu không muốn tự chuốc lấy phiền phức, Lee Sanghyeok đương nhiên không thích loại hoa này.

Người trợ lý xử lý rất nhanh, sau nhiều lần sàng lọc, cuối cùng anh ta đã chọn được một người để tổ chức đám cưới. Người đó đã trở nên rất nổi tiếng trong những năm gần đây, anh ta cũng đã giành được nhiều giải thưởng, có gu thẩm mỹ tốt và phong cách thiết kế dường như không xung đột với nhau.


Lee Sanghyeok nhận được tin nhắn của trợ lý liền đi đến quán cà phê, bản kế hoạch thiết kế được đưa ra và hành động diễn ra rất nhanh chóng.

Điều làm anh ngạc nhiên là, không ngờ mình lại quen biết người đối diện.

Lee Sanghyeok bình tĩnh lại, cư xử như một người bạn cũ đã lâu không gặp và chào hỏi đối phương.

Anh biết họ của người thiết kế tiệc cưới là Jang, nhưng anh không nghĩ tới, thế giới này thực sự rất nhỏ. Lee Sanghyeok cầm ly cà phê lên, uống một ngụm một cách tự nhiên.

Ánh mắt của đối phương ngay từ đầu đã dán chặt vào Lee Sanghyeok, anh ta trông như có điều gì đó muốn bật ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng anh ta lắp bắp chào hỏi.

Lee Sanghyeok không có ý định nối lại quan hệ với bạn trai cũ. Buổi sáng khi anh ra ngoài, bảo mẫu vô tình nhắc đến hôm nay là sinh nhật của cậu Jeong nên Lee Sanghyeok dự định sau khi kết thúc ở đây sẽ mua một chiếc bánh nhỏ.

Lee Sanghyeok thẳng thắn đón lấy cuốn sách kế hoạch từ tay đối phương, dùng một chút sức lực nhưng đối phương vẫn nhìn anh và giữ chặt lấy nó.

Sau khi lướt qua một lúc, Lee Sanghyeok gật đầu,

"Về số lượng và danh tính của khách, cậu Heo sẽ liên lạc với anh sau."

Cậu Heo là trợ lý của Jeong Jihoon, một sinh viên xuất sắc khoa quản lý tài chính của một trường đại học danh tiếng xếp hạng tốt nhất thế giới, đã bị Jeong Jihoon lôi kéo về đây để làm việc này. Lee Sanghyeok thầm thở dài, thật đáng tiếc.

"Thật ra, tôi cũng khá yên tâm khi giao việc đó cho anh. Tôi biết khả năng của anh." Lee Sanghyeok nói thêm trong khi nhìn vào đôi mắt vẫn còn choáng váng của đối phương.

"Sanghyeok, anh..." Đối phương nghẹn ngào, tựa hồ không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng cầm cốc lên chờ đối phương nói tiếp. Trong hoàn cảnh bình thường, anh không có thói quen ngắt lời người khác.


Để tôi nói cho bạn biết, dù trước đây hay bây giờ, họ chưa bao giờ đạt đến mức không thể giao tiếp bình thường.


Khi điều đó xảy ra, cảm giác tội lỗi của Lee Sanghyeok dành cho bạn trai chưa kết hôn còn lớn hơn tình đầu của anh.

Vì tâm lý bị từng xâm phạm nên nỗi sợ hãi đã lấn át tất cả, mỗi lúc nhắm mắt lại, anh đều cảm thấy thân nhiệt nóng lên một cách kinh tởm.

Phản ứng đầu tiên của anh không phải là dũng cảm đối mặt, mà là né tránh.


~

Anh dùng hết sức lực cuối cùng của mình để lết xác về nhà, người đầy bùn đất và những vết máu đầy đau đớn. Trước những giọt nước mắt của gia đình, anh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện tư nhân để điều trị. Phải mất vô số chi phí, cuối cùng mới cứu được tuyến thể tội nghiệp của anh.

Lúc mới phát bệnh, anh sốt cao mấy ngày nhưng không khỏi. Bản thân tuyến thể này cũng mỏng manh hơn người khác.

Do mất máu quá nhiều, phần gáy và tuyến thể bị rách nát, nên anh được đưa lên bàn mổ nhiều lần trước khi được chuyển đến phòng bệnh phổ thông.

Tất cả những vật dụng nguy hiểm trong phòng đều được cất đi, nhiều tốp người được cử đến thay phiên nhau canh gác vì sợ xảy ra tai nạn.

Lee Sanghyeok tỉnh dậy trong tình trạng không có cảm giác gì, nhìn thấy người nhà đang lén lút lau nước mắt khiến anh biết rằng mình vẫn còn sống. Nhưng cơ thể anh không còn thấy đau nữa rồi, Lee Sanghyeok mỉm cười với đôi môi nứt nẻ. Có trời mới biết lúc anh lết tới cửa nhà và bất tỉnh, anh đau đớn đến mức suýt chết. Cũng may là bây giờ không còn đau nữa.

Khi thuốc tê hết tác dụng, Lee Sanghyeok không muốn cười nữa. Vẫn còn đau, sao lại đau đến thế?

Khi đã có thể ngồi dậy và đứng lên, Lee Sanghyeok thông qua tin tức đang phát sóng trên TV mới biết được rằng gần đây gia đình Lee đang gặp khủng hoảng trầm trọng. Anh có chút buồn bã nghĩ rằng, có thể nỗi đau này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nó đau quá.

Lee Sanghyeok nhận lấy điện thoại di động từ gia đình, có hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều từ một người.

Anh không khỏi cảm thấy hồi hộp trong lòng.

Họ quen nhau vì sở thích chung từ thời đại học, sau đó dần dần phát triển thành người yêu. Từ lúc trở thành người yêu, họ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, cũng chưa bao giờ mất liên lạc lâu như vậy.

Dù gia đình anh rất coi thường và không đồng tình, nhưng anh vẫn giúp đỡ và tạm thời chọn cách giấu kín chuyện này, chỉ nói rằng anh sẽ đến một nơi xa xôi để nghiên cứu.

Khi y tá đang thay băng cho Lee Sanghyeok, cô nhìn thấy khóe mắt anh rưng rưng nước mắt. Cô làm ướt chiếc khăn trong phòng tắm bên cạnh và cẩn thận hỏi anh có muốn lau một tí không. Lee Sanghyeok chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt buồn, thoáng có chút biết ơn.

Anh vẫn chưa thể nói được và cũng không biết nên gửi lại tin nhắn gì cho đối phương.

Cuối cùng một ngày nọ cũng tìm được cơ hội, Lee Sanghyeok nhớ hắn rất nhiều, quấn mình trong chiếc áo khoác dày rồi lẻn xuống lầu đến bầu bạn với người yêu.

Từ xa nhìn thấy, Lee Sanghyeok không dám tiến thêm một bước.

Một lúc sau, một Omega nhỏ nhắn khác trìu mến ôm lấy người Alpha như đang đợi ai đó. Sau đó hai người lao vào làn gió lạnh và biến mất.

Lee Sanghyeok tuyệt vọng trở về phòng bệnh. Trong tình huống như vậy, Lee Sanghyeok không thể khóc được nữa, thực ra anh nên nghĩ đến điều đó sớm hơn.

Một số điện thoại lạ trong những buổi hẹn hò, mùi của một Omega thỉnh thoảng vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Lee Sanghyeok liền cầu xin gia đình ra mặt chia tay giúp anh. Món quà chia tay đủ để đối phương sống nửa cuộc đời còn lại, đủ để đối phương trở thành người tổ chức sự kiện mà bản thân mong muốn nhất.

Lee Sanghyeok vẫn nhớ rằng, không bao lâu sau khi họ quen biết nhau, người kia vừa từ một thành phố nhỏ đi tới đây, hắn hăng hái chỉ vào tấm bảng quảng cáo có giá trị thương mại cao nhất thành phố và tự nhủ rằng một ngày nào đó thành quả của mình sẽ được phát ở đó.

~


"Sanghyeok, thực sự cảm ơn em. Nếu không có em, anh sẽ không có được ngày hôm nay."

Lee Sanghyeok cầm chiếc cốc không nói gì. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, anh đã nghe những lời tri ân có mục đích này không biết bao nhiêu lần, mặc dù bây giờ đối phương sẽ không quan tâm đến anh nữa.

Lee Sanghyeok nhìn thời gian, không có ý định nói nhiều nữa. Trước khi rời đi, anh muốn giúp đỡ bạn bè vì thời gian đây có rất nhiều rắc rối và hắn đã cố gắng hết sức.

"Tôi và gia đình chồng của tôi rất trân trọng đám cưới này. Cảm ơn."





Lee Sanghyeok đi theo địa chỉ của một cửa hàng tráng miệng do người khác giới thiệu, được cho là có hương vị tuyệt vời.

Jeong Jihoon gần đây đã trở nên nói nhiều hơn một chút, thậm chí còn tan làm đúng giờ để ăn tối với anh. Lee Sanghyeok không phải là kẻ ngốc, anh có thể phát hiện ra ý định có mối quan hệ tốt với mình của đối phương. Vì vậy anh đương nhiên sẽ không từ chối mà sẽ chủ động tìm hiểu đối phương. Đối với anh mà nói, ưa thích không phải là chuyện khó khăn.

Khi Lee Sanghyeok mang theo chiếc bánh đến trước cửa nhà, một người chuyển phát nhanh đã giao bưu kiện cho anh. Đó là một vài bức ảnh được gửi qua từ lần mà anh và Jeong Jihoon đi chụp ảnh cưới.

Lee Sanghyeok mở ra xem, cuối cùng kết luận rằng có lẽ hai người không thích hợp để chụp ảnh.

Mặc dù đã chi rất nhiều tiền để thuê nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng vào thời điểm đó cậu ta đã tức giận đến mức suýt yêu cầu họ hôn kiểu Pháp trước mặt mọi người.

Lee Sanghyeok vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng đen đó, anh chưa quen với sự đụng chạm thân mật của người khác.

Thật trùng hợp, Jeong Jihoon dường như cũng là một người như vậy.

Tiêu chuẩn tối thiểu để một cặp đôi hợp pháp chụp ảnh thân mật vượt xa tầm với của họ. Nhìn các ví dụ về các kiểu dáng chụp khác nhau, cả hai đều vô thức lựa chọn từ chối.

"Ít nhất cũng phải có ảnh hai người hôn nhau. Người ngoài không biết nhìn vào, sẽ nghĩ hai người có mối hận sâu sắc với nhau đấy."

LeeSanghyeok bị nhiếp ảnh gia làm cho xấu hổ. Khi ngước nhìn Jeong Jihoon, trong mắtanh thoáng hiện lên sự né tránh.

Cuối cùng, cậu cứng ngắc đặt hai tay lên thắt lưng đối phương, rất không tự nhiên mà cúi đầu, anh cứng người lại và làm động tác hôn.

Quá gần rồi. Ngay lập tức vẻ mặt của Lee Sanghyeok trông như bị sốc, đẩy Jeong Jihoon ra.

Sau đó anh nhanh chóng xoay người chạy vào nhà vệ sinh.

Jeong Jihoon đứng đợi ở cửa rất lâu thì đối phương mới bước ra, tóc và cà vạt trước ngực ướt đẫm nước. Jeong Jihoon đưa một chiếc khăn lau sạch và mềm mại đến, Lee Sanghyeok nhìn cậu xin lỗi, nhận lấy rồi cúi đầu lau người.

Dù sau đó Lee Sanghyeok đã cố gắng hết sức để ổn định tâm trạng và tỏ ra rất hợp tác, nhưng cho đến phút cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt của nhiếp ảnh gia này vẫn không hề tỏ ra hài lòng.

Jeong Jihoon lại nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh, sau đó môi cậu chạm vào một vị trí khó hiểu, khiến họ trông như đang hôn nhau thật sự.

Lee Sanghyeok tình cờ ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt họ chạm nhau. Lee Sanghyeok nhìn thấy chính mình trong đồng tử run rẩy của Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon dường như đang chịu đựng điều gì đó.



Lee Sanghyeok cất những bức ảnh và xếp chúng lên bàn cà phê, cánh cửa vừa hay mở ra, một người chủ khác đã về.

Bảo mẫu đã đặt thức ăn lên bàn xong hết rồi, Jeong Jihoon sau khi rửa tay bước ra, nhìn thấy Lee Sanghyeok trên tay đang cầm một chiếc bánh kem nhỏ và đang sắp xếp lại những món ăn khác.

Cậu mới chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật mình.


Khi Lee Sanghyeok giúp cậu thắp nến, anh đã lịch sự hỏi về mong muốn của cậu.

Jeong Jihoon ngây người một lúc, sau đó mỉm cười nói, "Anh có muốn giúp tôi hoàn thành điều đó không?"

Lee Sanghyeok suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói, "Tôi có thể làm được nếu trong khả năng của mình."

Jeong Jihoon mỉm cười, cúi đầu gắp một miếng cá đã được lấy xương ra cho đối phương.

Việc cố tình lấy lòng hay không cố tình phớt lờ không quan trọng, sau những gì lão già kia nói vào ngày hôm đó, Jeong Jihoon luôn ở trạng thái chủ động và ra vẻ nịnh bợ. Kể cả khi cậu ghét những việc phức tạp nhất như nhặt xương cá, bây giờ cậu có thể làm được trong tầm tay.

Ngoại trừ những cử chỉ thân mật, cả hai trông giống như một cặp tình nhân đã chung sống nhiều năm mà vẫn yêu nhau.



Ăn xong, hai người trở về không gian riêng của mình. Jeong Jihoon nhìn thoáng qua xấp ảnh Lee Sanghyeok đưa cho, mím môi, cho rằng những bức ảnh vẫn ổn.

Hôm nay tâm tình của Jeong Jihoon rất tốt, ngay cả những bức ảnh cứng rắn nhất cũng trở nên sống động trong mắt cậu.

Nếu như không phải anh trai của cậu đột nhiên gửi bức ảnh, có lẽ cậu đã giữ được tâm trạng tốt như thế này. Lẽ ra cậu có thể đưa Lee Sanghyeok đi xem phim sau khi hoàn thành xong công việc, đó là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ vợ chồng đang duy trì tốt đẹp.

Cho dù những người trong ảnh có bị đốt thành tro bụi, Jeong Jihoon cũng không khó để nhận ra.

Tin nhắn thoại mà cậu chủ Jeong gửi đến, mang giọng điệu cợt nhả và như đổ thêm dầu vào lửa.

Cậu hoàn toàn không quan tâm Lee Sanghyeok kết bạn với ai, nhưng người này khiến cậu có cảm giác như vừa ăn sống một con ruồi vậy, có cảm giác thật chán ghét.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro