1. "Muốn hút thuốc không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon không ngờ sẽ gặp lại Lee Sanghyeok theo cách này.

Cậu ngồi ở hàng ghế cuối của giảng đường, xung quanh toàn là những sinh viên mặc đồng phục giống nhau. Họ hoặc là lười biếng nằm trên ghế, hoặc là tò mò nhìn người đàn ông trên bục giảng.

Jihoon nghe thấy hai beta ở hàng ghế trước thì thầm.

"Nghe nói Thiếu tá Lee là một Omega?"

"Đã cắt bỏ tuyến thể rồi, rõ ràng là một người vô tính."

Giọng nói mang chút chế nhạo khiến cậu cảm thấy không thoải mái, kiềm chế sự khó chịu trong lòng, đưa mắt về phía người đàn ông trên bục giảng.

Hôm nay anh mặc một bộ quân phục màu đen, dây thắt lưng làm nổi bật vòng eo thon gọn nhưng cũng đầy mạnh mẽ. Do nghỉ ngơi vài tháng nên tóc anh hơi dài, tóc mái che khuất đôi lông mày. Khác với phần lớn Omega, đường nét khuôn mặt anh không mềm mại như người ta thường nghĩ, ngược lại toát lên vẻ sắc sảo. Sống mũi cao, khóe miệng mỏng cong nhẹ. Đôi mắt dài và hẹp, khóe mắt hơi nhướng lên, trong mắt có ánh sáng nhàn nhạt.

Anh giống như một con báo sẵn sàng tấn công.

Điều này khiến Jihoon nhớ lại lần gặp gỡ của họ ngày trước.

Người ấy mặc một chiếc áo khoác denim và một chiếc quần dài màu đen. Anh đứng dựa lưng vào quầy bar, ánh đèn mờ ảo phủ lên khuôn mặt anh một vẻ mềm mại, trong mắt như chứa đựng một dòng nước mùa xuân.

Anh nhướng đôi lông mày hỏi cậu: "Muốn hút thuốc không?"

Khác hẳn với giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc hiện tại, giọng nói của anh lúc đó trầm ấm, cực kỳ cuốn hút, như thể chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ bị mê hoặc.

Khi đó, anh ta giống như một con mèo đen kiêu ngạo, vô cớ cào một vết trong tim cậu.

Jihoon nhớ lại phản ứng của mình lúc đó. Hình như cậu hơi ngớ người, rồi gật đầu như một kẻ ngốc.

Nhưng anh không quan tâm, thay vào đó nháy mắt với người phục vụ và nói: "Có thuốc lá không? Cho tôi mượn một điếu."

Jeong Jihoon lần đầu tiên thấy có người đi xin thuốc lá từ người khác.

Châm thuốc, Jihoon mím môi hút một hơi. Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào thứ này, không ngờ lại bị sặc.

Mùi thuốc lá quanh quẩn bên cạnh, đôi mắt cậu có chút ngấn nước.

Người kia nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cười nói: "Lần đầu à? Đã đủ tuổi chưa?"

Jeong Jihoon cảm thấy lòng tự trọng của mình bị thách thức, nhẹ giọng đáp trả: "Thử là biết thôi."

Người kia cười lớn, vòng tay qua eo cậu rồi rời khỏi quán bar.

Những ký ức đêm đó chợt ùa về. Mùi hương trên cơ thể Lee Sanghyeok rất dễ chịu, như mùi tre trúc sau cơn mưa trên núi, lạnh lẽo và trong trẻo. Anh dường như đã lâu không làm chuyện này, cơ thể cực kỳ chủ động. Vừa bước vào phòng, anh liền vội vàng ép Jeong Jihoon lên tường, tự mình cởi bỏ quần áo của cậu, chủ động hôn lên môi, đẩy cậu lên giường, chủ động leo lên eo cậu.

Không giống Omega chút nào.

Jihoon nhớ lại biểu cảm của anh lúc đó, đuôi mắt ửng đỏ gợi cảm, đôi môi mỏng khẽ mở, khiến cậu ngay lập tức nóng bừng cả người.

Anh rõ ràng không phát ra chút pheromone nào, nhưng lại có thể khiến Jihoon mê đắm, lập tức đầu hàng.

Jeong Jihoon nhìn Lee Sanghyeok trên sân khấu, nghe anh lạnh lùng thực hiện bài diễn thuyết mà những người trẻ tuổi chẳng hề quan tâm, cậu cảm thấy nếu không phải vì khuôn mặt giống y hệt, thì Lee Sanghyeok này hoàn toàn không giống người trong ký ức của cậu.

·

Bài diễn thuyết kéo dài một tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng "Cảm ơn Thiếu tá Lee" của hiệu trưởng.

Jihoon vừa theo bạn cùng phòng ra khỏi giảng đường, liền nhìn thấy Lee Sanghyeok bị mọi người vây quanh ở giữa sảnh.

Mặc dù là một Omega, nhưng các kỹ năng của anh trong quân đội đều thuộc hàng xuất sắc. Khi Jihoon chưa thi vào trường quân sự, cậu đã nghe rất nhiều về những chiến công của Lee Sanghyeok. Trước khi giới tính của anh ấy bị tiết lộ, không ít beta và omega đã coi anh là người tình trong mộng của mình, và tất nhiên... bây giờ cũng vậy. Một Omega đã cắt tuyến thể, sao có thể coi là một Omega bình thường được.

"Jeong Jihoon, cậu đợi tôi một lát." Bạn cùng phòng đột nhiên lên tiếng. Jihoon còn chưa kịp phản ứng, liền thấy cậu ta móc ra một cuốn sổ từ túi, lật qua mấy trang ghi chép kín mít, dũng mãnh xông vào đám đông.

Jihoon bất chợt nghĩ, nếu bạn cùng phòng của mình trong lúc huấn luyện cũng có thể nhiệt tình như thế này, có lẽ sẽ không phải thi lại.

·

Jeong Jihoon lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông. Lee Sanghyeok bên trong dường như cảm nhận được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, lười biếng nhướng mắt về phía Jeong Jihoon đang đứng.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cậu nhận thấy Lee Sanghyeok dường như có chút sững sờ, thậm chí cả sống lưng cũng cứng đờ trong chốc lát.

Sau đó, anh nhanh chóng lấy lại cảm xúc, môi mấp máy, không thành tiếng nói một câu: "Nghiên cứu sinh?"

Ánh mắt đầy vẻ chế nhạo.

Jeong Jihoon cũng cười.

Hôm trước, khi Lee Sanghyeok đứng dậy mặc quần áo, đột nhiên hỏi cậu hiện tại đang làm gì, cảm thấy cậu trông giống sinh viên.

Jeong Jihoon cũng không biết sao lúc đó lại ngớ ngẩn như vậy, cứ thế nói mình đang làm nghiên cứu sinh, còn bịa tuổi của mình lớn hơn bốn năm.

Có lẽ là để Lee Sanghyeok có thể liên lạc với cậu.

Kết quả không ngờ, lời nói dối này chưa được hai ngày đã bị chính chủ vạch trần.

Biết thế đã nói thật rồi.

Cậu nghĩ.

·

Lee Sanghyeok thu lại ánh mắt, quét qua những học sinh xung quanh một lượt, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi có chút mệt."

Sau đó anh đẩy đám đông phía trước và nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Chỉ là lúc anh bước ra khỏi cửa, Jihoon thấy bước chân anh dừng lại, từ túi ngực móc ra một tấm thẻ phòng.

"Tôi sẽ đợi cậu." Anh nhẹ giọng.

Jihoon lại vui vẻ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro