2. Đánh dấu một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Lee Sanghyeok cũng rời khỏi người Jeong Jihoon, kiệt sức nằm trên nửa giường còn lại.

Anh không hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển như vậy.

Điện thoại trên tủ đầu giường reo lên, Lee Sanghyeok đưa tay chạm vào, đưa đến bên tai.

Quả nhiên vừa nhấc máy, anh đã nghe thấy tiếng gào thét của Kim Hyukkyu: "Cậu có chuyện gì vậy? Vừa kết thúc buổi diễn thuyết là biến mất?"

"Nhỏ giọng chút, cậu như vậy thì không lấy được vợ đâu." Lee Sanghyeok uể oải nói, anh thực sự không muốn phí thêm chút sức lực nào nữa.

"Đừng có đánh trống lảng, bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Khách sạn."

"Hôm kia ở quán bar, hôm nay lại... Trời ạ. Cậu bị làm sao vậy?"

"Xin lỗi, không có sao."

"Cậu coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?"

Lee Sanghyeok xoay người, đưa tay còn lại lên vuốt tóc Jeong Jihoon. Tóc của đứa nhỏ rất mềm, giống như lông thú, khiến người ta không muốn rời tay.

"Không có."

Jeong Jihoon tiến sát, hôn nhẹ lên khóe miệng anh, dùng ánh mắt nhìn anh chằm chằm, giống như một con chó lớn, tiếc là chỉ thiếu mỗi cái đuôi.

"Nếu không có gì nữa thì tôi cúp máy đây. Tôi mệt rồi."

Kim Hyukkyu bên kia hít thở sâu, nghiến răng nói: "Lệnh điều động đã được đưa xuống, tháng sau cậu đến Đại học T dạy học."

"Ồ. Thằng ngốc đó sao rồi?"

"Một chân tàn phế rồi."

Lee Sanghyeok khịt mũi "hừ" một tiếng, sau đó cúp máy, rồi ôm lấy Jihoon, trao cho cho cậu nụ hôn nồng nàn.

"Cần tôi giúp anh dọn dẹp không?" Jeong Jihoon nói.

"Không cần, để tôi nằm một chút." Anh cảm thấy mình thực sự già rồi, chỉ trong chốc lát, eo đã đau đến mức không thể ngồi dậy.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ lướt qua khuôn mặt Jeong Jihoon, sau đó trượt xuống, dừng lại ở hông.

Nếu không phải vì khuôn mặt này, với kỹ thuật của cậu, anh sẽ không bao giờ đưa ra lời mời đó.

Nhưng để một Alpha có khuôn mặt như thế này, thật sự là hơi lãng phí.

Nhưng khuôn mặt này lại thực sự hợp với gu thẩm mỹ của anh.

Có hơi trẻ tuổi một chút... nhưng dù sao cũng đã trưởng thành.

Anh vùi đầu vào cổ alpha bên cạnh, hít nhẹ mùi pheromone trên người cậu ta. Pheromone của Jeong Jihoon mang theo chút hương rượu nồng, ngửi thôi đã thấy đầy tính công kích, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt của cậu ta chút nào. Lee Sanghyeok dùng răng nanh chầm chậm cọ xát lên làn da, sau đó xác định chính xác vị trí tuyến của Alpha, cắn mạnh một cái.

Jeong Jihoon rên lên một tiếng, muốn tránh ra, nhưng lại bị Lee Sanghyeok giữ chặt trên giường.

Cảm giác bị cắn vào tuyến thực sự không dễ chịu, đặc biệt khi cậu lại là một Alpha.

Lee Sanghyeok lại liếm nhẹ lên đó để an ủi.

"Đánh dấu một cái. Người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng, tránh để tôi vừa quay đi cậu đã bị ai đó mê hoặc."

Sau đó, anh nhẹ nhàng vỗ má Jeong Jihoon, xoay người xuống giường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, đi thẳng vào phòng tắm.

Jeong Jihoon nhìn theo bóng lưng anh, đưa tay chạm vào cổ mình, ánh mắt lóe lên, có điều gì đó suy tư.

·

Khi Lee Sanghyeok bước ra, Jeong Jihoon đã mơ màng buồn ngủ. Cậu nheo mắt, nhìn thấy anh chậm rãi chỉnh lại quần áo, bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

"Anh sắp đi sao?" Cậu nói.

Lee Sanghyeok quay lại, dường như từ giọng điệu của cậu tìm thấy chút gì đó uỷ khuất.

Bất ngờ cảm thấy một chút tội lỗi.

"Ừ."

Jihoon mấp máy môi, lẩm bẩm không thành lời.

"Cậu ngủ đi, tiền phòng tôi đã trả rồi."

Jihoon lạnh lùng nói: "Thiếu tá thật vô tình."

"Cậu muốn thế nào đây, bạn học?"

"Không có gì." Lần này thực sự uỷ khuất.

"Được rồi, khi cần tôi sẽ liên lạc với cậu." Lee Sanghyeok lại bước đến xoa đầu cậu một cái, cảm thấy vô cùng thoải mái: "Cậu bé, bạn tình phải có ý thức của bạn tình."

Sau đó anh thu tay lại, để lại cho Jihoon một bóng lưng thẳng tắp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro