3. "Hôm nay ..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tuần rồi.

Jeong Jihoon chống cằm, uể oải nhìn giáo sư lịch sử đang say sưa giảng bài phía trước. Cây bút trong tay không biết đã quay bao nhiêu vòng, nhưng cuốn sổ trên bàn vẫn trắng tinh.

"Liên minh đã sử dụng chiến thuật gì lúc đó..."

Dù sao thì cũng không nghe lọt được chữ nào.

Lee Sanghyeok đã một tuần không liên lạc với cậu rồi.

"Tôi nói cho cậu biết, đây chẳng phải là giả heo ăn thịt hổ sao?"

Jeong Jihoon lườm bạn cùng phòng bên cạnh một cái.

Đối phương không hề để ý, tiếp tục nói: "Đầu tiên giả vờ làm kẻ đáng thương, sau đó nhân lúc người ta không đề phòng, tấn công bất ngờ!"

Cậu dường như đã có cách.

·

Ông trời thật biết giúp đỡ mà.

Vừa chập tối, tiếng sấm vang ầm ầm từ phía chân trời, mây đen ùn ùn kéo đến. Cây cối bên đường bị gió mạnh thổi gãy cành. Chẳng mấy chốc, mưa như trút nước.

Son Si-woo lặng lẽ tiễn Jeong Jihoon ra khỏi cửa. Cậu ta trông có vẻ rất vui, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt toàn là ánh sáng lấp lánh.

Son Si-woo nghĩ rằng thằng bạn cùng phòng độc thân lâu năm của mình chắc chắn là đang yêu đương, nếu không sao lại có nụ cười mập mờ như thế này.

Không biết đối phương là một omega xinh đẹp như thế nào. Nhưng... cậu lật mở cuốn sổ tay của mình, nhớ lại cảnh tượng thiếu tá mím đôi môi mỏng, không kiên nhẫn ký tên lên đó.

Vẫn là thiếu tá tốt hơn, dù không thể chạm vào.

Nghĩ như vậy, Son Si-woo liền quên béng ý định nhắc Jeong Jihoon mang ô theo.

·

Trời tối dần.

Lee Sanghyeok vừa tắm xong, tùy tiện quấn khăn tắm quanh hông, bước vào bếp pha cho mình một tách cà phê.

Căn nhà này là do Kim Hyuk-kyu sắp xếp cho anh, vị trí không tệ, trang trí cũng hợp ý, nói chung là tạm ổn.

Anh cầm cà phê, nằm dài trên chiếc sofa êm ái, bấm thiết bị liên lạc bên cạnh, chuẩn bị nhận những lời chế nhạo từ bạn bè.

Trước đây khi còn trong quân đội, anh có nhiều bạn bè cùng chí hướng. Dù khi biết giới tính của anh, không ít người đã thốt lên rằng "Đi cùng nhau mười hai năm, không biết Mộc Lan là nữ". Nhưng dưới sự uy hiếp của anh, các Alpha đều âm thầm nuốt nước mắt và chấp nhận sự thật này.

Người đầu tiên hiện lên là một thanh niên tóc trắng muốt. Anh ta đã giải ngũ hai năm trước và trở về nhà để thừa kế tài sản, sống dưới sự áp bức của cha và anh trai.

Thấy Lee Sanghyeok, Moon Hyeon-jun liền huýt sáo, không kiêng nể nói: "Ngực đẹp thật."

Lee Sanghyeok nhướng mày: "Nhìn thêm một lần nữa, anh sẽ đâm thủng mắt cậu."

"Hu hu hu."

"Moon Hyeon-jun, cậu có thể đừng ghê tởm như vậy được không, tôi nổi hết da gà rồi." Bên phải hiện lên một màn hình khác, người trong đó mặc quân phục, dường như vừa trở về. Cậu ta cởi áo khoác, lộ rõ những đường cơ bắp dưới lớp áo sơ mi. Lee Min-hyung nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng "nhìn" về phía Lee Sanghyeok, nói: "Nghe anh Hyuk-kyu nói anh sẽ đi dạy học?"

"Đúng vậy." Lee Sanghyeok nói.

Choi Woo-je chen ngang: "Làm thầy giáo sao, nghe anh là thấy không hợp rồi."

Lee Sanghyeok trợn trắng mắt.

"Nhưng cũng tốt, em đã nghĩ rằng anh sẽ bị kỷ luật, ép buộc giải ngũ." Người nói là một thanh niên nhìn có vẻ nhỏ nhắn, tay treo áo blouse trắng.

"Anh không nên nóng nảy." Lee Min-hyung nói.

Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu: "Hắn đáng đời."

Moon Hyeon-jun phụ họa: "Tôi cũng thấy hắn đáng đời."

Ryu Min-seok cười: "Xin lỗi, +1."

Choi Woo-je: "+2."

Lee Min-hyung thở dài, bất đắc dĩ cúi đầu trước các thế lực ác độc.

"Lee Sanghyeok à, sau này anh thật sự đi dạy học sao?"

"Tạm thời dạy lũ nhóc đó, anh thấy cũng không tệ." Lee Sanghyeok chợt nhớ đến Jeong Jihoon, cảm thấy bọn họ thật có duyên. Không biết cậu nhóc đó học hành ở Đại học Quân sự T thế nào, sau này có khi anh còn có thể dạy cho cậu ta, rèn luyện thêm một số thứ.

·

Jeong Jihoon đã đến dưới lầu nhà Lee Sanghyeok thì hắt xì một cái.

Cậu xoa xoa mũi, nghĩ rằng mình có khi nào bị cảm vì dầm mưa không.

Cậu nghiêng đầu, dưới ánh trăng mờ, nhìn mình trong vũng nước bên cạnh, không hài lòng mà vuốt lại mái tóc trước trán, làm cho mình trông nhếch nhác hơn chút. Sau đó, cậu hài lòng bước vào thang máy.

·

"Bên Kang Dong-hyun , cần em theo dõi giúp không?" Lee Min-hyung hỏi.

Moon Hyeon-jun: "Một Alpha phế vật, có gì đáng theo dõi."

Lee Min-hyung : "Thì ra cậu cũng có tư cách gọi người ta là phế vật."

Moon Hyeon-jun: "Tôi mắng người ta mà cậu lại mắng tôi."

Choi Woo-je : "......"

Lee Sanghyeok: "......"

Ryu Min-seok: "......"

Thiết bị liên lạc hiện lên một tin nhắn, Lee Sanghyeok cúi nhìn, đứng dậy nói: "Anh ra mở cửa."

Moon Hyeon-jun: "Đi đi."

Ryu Min-seok: "Em phải đi họp rồi, rút lui trước."

Lee Min-hyung : "Vậy em đi tắm."

"Em đi ăn tối." Choi Woo-je nói.

Ba người lần lượt ngắt kết nối. Vì thế ngày hôm sau, họ đều không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, còn Moon Hyeon-jun đang âm thầm ẩn mình.

Đó là chuyện sau này.

·

Lee Sanghyeok vừa mở cửa, liền thấy Jeong Jihoon ướt như chuột lột.

Cậu nhóc trông như một chú chó vô gia cư, đáng thương nhìn anh.

Có chút động lòng.

Lee Sanghyeok cảm thấy mình giống như một kẻ biến thái.

"Tôi ra ngoài quên mang ô, nhớ là nhà anh gần đây nên muốn qua tránh mưa." Jeong Jihoon nói.

"Vào đi." Lee Sanghyeok nép sang bên, để Jeong Jihoon vào nhà. "Tôi lấy khăn cho cậu, cậu vào trong thay đồ đi."

"Được."

Lee Sanghyeok cúi xuống trước tủ quần áo, khăn tắm vì động tác của anh mà hơi lỏng ra, suýt nữa rơi xuống. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào eo anh, ánh mắt tối sầm lại.

"Thay đi." Lee Sanghyeok lấy vài bộ đồ, nhét vào tay cậu, đẩy cậu vào phòng tắm.

Jeong Jihoon đứng trước cửa phòng tắm, nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: "Không tắm chung à?"

Lee Sanghyeok ngẩn ra, sau đó cười, xoa tóc cậu thành tổ quạ: "Hôm nay cấm dục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro