Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Thuần đi đứng khó khăn , mỗi lần đều nhờ Ninh Bách ôm đi , ngược lại anh cảm thấy không phiền chút nào , cục cưng là tất cả của anh , chỉ cần ở bên cô , cái gì anh cũng có thể chịu được .
Dư Thuần ngồi ở bàn ăn , trên mặt toàn là ủy khuất , Ninh Bách lại rất kiên nhẫn dỗ dành cô
" Cục cưng , ngoan ăn một chút nữa là tốt rồi "
Dư Thuần lắc đầu , đem mặt chôn ở ngực anh , nhất quyết không ăn món canh kia , khó ăn muốn chết.
Ninh Bách bỏ muỗng cạnh xuống dịu dàng xoa lưng cho cô
" Cục cưng ngoan , không ép em nữa "
Đặt Dư Thuần ngồi trên sofa mềm mại trong phòng , cúi người liền hôn , Dư Thuần bị hôn đến mê man , hai tay tự động leo lên cổ anh
" Bách ....~"
Ninh Bách đỡ cô nằm xuống hơi thở dồn dập
" Ân..Anh đây "
Dư Thuần khép hờ mắt , cơ thể nóng bừng , áp môi lên môi Ninh Bách , quần áo rơi xuống sàn , Ninh Bách bế cô lên giường , Dư Thuần mơ mơ màng màng đưa tay xé áo sơ mi của Ninh Bách ,bất đắc dĩ nhìn áo sơ mi đắt tiền bị xé , Ninh Bách vùi vào cổ Dư Thuần , nhẹ nhàng hôn
" Cục cưng ...thích không ?"
Dư Thuần ôm lấy cánh tay anh vừa chịu sự tác động bên dưới
" A ..ân ..thích "
Sau khi thỏa mãn , Ninh Bách cưng chiều hôn Dư Thuần , nhẹ nhàng giúp cô mặc quần áo
" Cục cưng , ngoan , ngủ đi " thanh âm nhẹ như nước .
Dư Thuần mặc dù mê man , nhưng mà vẫn không buông tay anh , môi nhỏ mấp máy
" Bách ...ôm em "
Ninh Bách cưng chiều nằm xuống , đem Dư Thuần dỗ ở trong lòng , ôm cơ thể mềm mại , cảm xúc thật là tốt .
Đợi khi Dư Thuần tỉnh dậy , Ninh Bách đã sang phòng làm việc rồi , cô gái nhỏ xoa xoa thắt lưng sau đó lăn trên giường hai vòng mới chịu xuống , kỳ thật mỗi lần làm xong cô đều cảm thấy rất mệt mỏi , Ninh Bách không cảm thấy mệt sao ? Dư Thuần mơ hồ nghĩ , lẩm bẩm đi sang phòng làm việc của Ninh Bách
" Bang " cửa phòng một cước bị người ta đá văng ra , Quyết Phi liền xoay đầu lại , hóa ra là chị dâu nhỏ , ai nha ...bộ dạng này nhìn có chút kì lạ , lão đại cũng thật là....Quyết Phi nghĩ thầm trong lòng .
Thân hình nhỏ bé lảo đảo vọt vào lòng Ninh Bách, ngọt ngào nói
" Bách , em đói bụng rồi "
Ninh Bách nhìn bàn chân quấn băng gạc của Dư Thuần , đem cô đặt ở trên đùi
" Chân đau sao lại chạy đến đây ?"
Quyết Phi không muốn ở đây ăn cẩu lương , anh ta đứng dậy
" Lão đại , tôi xuống dưới trước "
Dư Thuần hôn lên chóp mũi của Ninh Bách một cái
" Nga ...em đã khỏi rồi "
Ninh Bách ôm cơ thể mềm mại như bông đứng dậy , yêu thương nói
" Cục cưng đói chưa , chúng ta xuống nhà ăn nhé ?"
Dư Thuần gật đầu , để anh ôm xuống dưới . Bên dưới bàn ăn hiện giờ đang diễn ra một màn , Dư Thuần liếm môi , hai mắt sáng ngời nhìn chăm chăm mấy món ăn dầu mỡ , hiện giờ sức khỏe cô chưa hoàn toàn hồi phục, Ninh Bách không cho cô ăn mấy thứ đó , đầu bếp từ bên trong đem ra một bát cháo , mùi thơm ngào ngạt bay lên , đối với người ngoài thoạt nhìn rất hấp dẫn , nhưng mà đối với Dư Thuần cô rất là ngán rồi đó , nhìn đầu bếp còn bưng ra thêm mấy món tẩm bổ , Dư Thuần quay người ngẩng đầu nhìn Ninh Bách , khoảng cách rất gần.
" A...Bách , em ăn không nổi "
Ninh Bách chậm rãi giương khóe môi, đặt cô ngồi ngay ngắn trên đùi bất đắc dĩ nói
" Cục cưng ...ngoan ngoãn ăn , ngày mai có thể không ăn nữa "
Dư Thuần gật đầu " Được "
Quyết Phi vẫn cắm đầu ăn , lâu lâu lại liếc nhìn Ninh Bách và Dư Thuần , haiz , không biết khi nào hai người họ mới không dính nhau như vậy .
Khó khăn ăn xong một bát cháo , Ninh Bách đem canh đến trước mặt cô
" Ngoan , uống một chút "
Nhìn anh sau đó lại miệng cưỡng uống canh , chưa uống xong cô đã nhăn mặt
" Bách ...em không muốn uống ".
Xoa xoa đầu Dư Thuần , Ninh Bách thở dài trong lòng , càng ngày thấy lại càng gầy đi , bản thân anh rất đau lòng , cục cưng gầy đi một ít anh lại cảm thấy có lỗi .
Để cho Dư Thuần chơi laptop bên cạnh , Ninh Bách cùng với Quyết Phi làm việc , thời gian trôi qua rất nhanh , thoáng cái đã sắp hết ngày , Dư Thuần ôm cổ của Ninh Bách ngủ rất say , Quyết Phi nhìn lão đại có chút chật vật nhưng mà hình như lão đại không thấy phiền ?
" Lão đại , như vậy có phải hơi khó chịu không ?"
Ninh Bách định mở miệng nhưng cục cưng nhỏ trong lòng hơi cựa quậy, liếc đến Quyết Phi ra hiệu đừng làm cô tỉnh giấc , anh ta liền cun cút nghe theo .
Làm việc xong Quyết Phi xoa lưng đáng thương đứng dậy sau đó lại nhìn sang lão đại , có lẽ lão đại còn đáng thương hơn nhiều .
Ninh Bách nhẹ nhàng đứng dậy , tay vỗ vỗ lưng của Dư Thuần đem cô thả xuống giường , đắp chăn kĩ càng mới đi ra .
Hai người đàn ông khôi phục dáng vẽ nghiêm túc , Quyết Phi nhìn màn hình laptop sau đó nói
" Lão đại , Phi Ưng báo tháng này đi công tác hai chuyến , không thể bỏ công ty hoài được "
Ninh Bách gật đầu , ánh mắt vẫn dán lên tập tài liệu trên bàn , chậm rãi mở miệng
" Bên kia có động tĩnh gì không ?"
Quyết Phi lắc đầu
" Bọn chúng ắt hẳn vẫn còn đang lên kế hoạch rất tỉ mỉ "
Ninh Bách nhếch môi
" Nhất bổn vạn lời "
Ý nói " Một vốn bốn lời " có nghĩa là chỉ làm 1 việc nhưng có lợi cho nhiều việc khác .
Lần này Ninh Bách đi công tác , Quyết Phi sẽ đảm nhận trách nhiệm canh chừng Dư Thuần, nếu để Dư Thuần xảy ra chuyện cái mạng chó của anh cũng xong luôn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung