Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#25

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhất Nam thức dậy trước cô, anh chuẩn bị đầy đủ thức ăn trong tủ lạnh nhất là những đồ mà Yên Nhi thích. Xong xuôi bữa sáng, Nhất Nam viết một lá thư để lại. Sợ rằng khi cô tỉnh dậy, không thấy anh thậm chí đến tối hay đến ngày mai không thấy anh về, cô sẽ lo lắng.

Nhìn gương mặt kia vùi trong chăn nằm ngủ, những dấu vết mà đêm qua sót lại dường như còn rất mới. Nhất Nam chạm nhẹ lên tóc cô, sau đó đặt một nụ hôn lên trán Yên Nhi. Chăm chú ngắm nhìn cô thêm một chút...

Trong đầu anh hiện tại đều đang chất chồng những suy nghĩ, chỉ có thể thể hiện bằng cách thở dài.

Khẽ đẩy cửa bước đi, Nhất Nam rời khỏi căn nhà.

...

10 giờ sáng, Yên Nhi ngái ngủ tỉnh dậy, mò mẫm bên cạnh không thấy Nhất Nam đâu. Cô vội vàng mở mắt, có cảm giác lo lắng đến lạ thường.

Người đâu? Yên Nhi vào nhà tắm, tắm rửa một lượt, nhìn từ trên xuống dưới chi chít vết hôn. Cô khẽ đỏ mặt, khóe miệng giật giật, rốt cuộc Nhất Nam là người hay cầm thú?

Ra đến bàn ăn, cô thấy một lá thư để trên bàn "Ngủ dậy, ăn cơm, tất cả đều phải đúng giờ, buổi tối không được về muộn 9 giờ phải có mặt ở nhà, nhớ chăm sóc bản thân, nếu sợ ở một mình thì gọi bạn bè hay bố mẹ đến! Nghe rõ chưa?"

Yên Nhi đọc ghi chú anh để lại, chẳng khác nào một bản kịch bản cho ngày chủ nhật của cô cả. Chỉ có điều...

"Nếu sợ ở nhà một mình? Về nhà trước 9 giờ tối? Anh ấy không về đây nữa sao?"

Cô cầm lấy điện thoại gọi ngay cho anh, không ngừng cắn móng tay mình. Linh cảm của bản thân thực sự rất ứng nghiệm, chẳng lý nào Nhất Nam lại hành cô trên giường đến chết mệt như vậy. Rõ ràng đó chính là một lời tạm biệt!

Phía bên kia, anh đang làm việc quan trọng, rất phiền phức. Thấy cô gọi đến, anh liền cúp điện thoại.

"Sao lại tắt?"

Ngay sau đó là một tin nhắn gửi tới "Mấy ngày nay em chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không thì lát nữa sẽ có người đến chăm sóc em."

Anh coi cô là em bé hay gì? Cô lớn rồi, 18 tuổi rồi, sắp lên đại học mà anh lo lắng quá vậy?

"Tại sao anh không về nhà? Rốt cuộc anh là ai? Nhất Nam... em đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi!" Yên Nhi gửi lại tin nhắn.

Chưa đợi ăn cơm, cô chạy vào nhà tắm lần nữa, tìm cái lược của anh rồi lấy hai sợi tóc còn dính trên đó cất vào túi zip. Để Nhất Nam nhận lại mẹ, cô bắt buộc phải giữ bí mật, nhanh chóng gọi cho bác gái, cô hí hửng nói.

"Bác gái, bác có hiện tại có thời gian không?"

Liên Tuyết nghe thấy giọng nói ngọt ngào, dễ nghe của cô thì trong lòng cũng thoải hơn "Bác lúc nào cũng rảnh, con dâu, có việc gì sao?"

"Chuyện xét nghiệm ADN của Nhất Nam và bác..."

"A, bác nhớ rồi! Giờ con đến chỗ lần trước đợi bác nhé?"

"Vâng ạ!"

Ngay sau đó, cô không quên lời anh dặn mà chạy đến bàn ăn, nhét đầy bụng. Mùi vị thức ăn anh làm đúng là món ngon nhất mà cô ăn, ngoại trừ mẹ.

Tại chỗ hẹn. Yên Nhi ngó nghiêng đợi Liên Tuyết đến, cô mong chờ ngày anh gặp gia đình, đoàn tụ, anh sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Hạnh phúc? Cười vui vẻ? Nhìn anh vui là cô cũng vui theo.

Đang cười theo trí tưởng tượng, phía bên gốc cây xuất hiện một bóng dáng người phụ nữ đang thờ thẫn đứng đó.

"Hửm?"

Bản tính tò mò, cô lại gần nhìn, người phụ nữ này rất đẹp, mái tóc dài bồng bềnh nhuộm màu hạt dẻ. Thân hình thon thả mặc một chiếc váy xanh da trời nhạt bó eo. Trên khuôn mặt người phụ nữ ấy, có chút buồn buồn, đừng nói là... Người đó đang có ý định tự sát?

Vừa nghĩ đến tình huống đó, Yên Nhi tím mặt. Cô cũng chỉ chào hỏi nhẹ nhàng mong người ta có thể suy xét lại.

"Chị gái... Hi?"

Yên Nhi vẫy tay làm quen, mắt không rời khỏi người ta một tí nào.

Người phụ nữ đó quay ra, đôi mắt long lanh quan sát cô bé trước mặt. Nhìn thấy Yên Nhi mặc áo len cao cổ mà hiện tại trời lại khá nóng, phong cách ăn mặc có hơi kì lạ.

"Hi! Cô bé, em không nóng sao?"

Nhìn chị gái đó trầm ngâm khiến cô tưởng là một người phụ nữ đã có chồng đang buồn vì chuyện gia đình. Nhưng lúc đôi mắt kia mở ra cùng nụ cười ấy thì trông chẳng khác gì chị gái đang ở tuổi yêu đương nồng nhiệt cả.

Cô ngây ngốc một chút, nhận ra cách ăn mặc hôm nay một phần là để che đi trận giông bão đêm qua, hai là... Để an toàn một chút.

"A... Em... Không nóng lắm... Chị... Đứng đây là có tâm sự gì sao?"

Đôi mắt lanh lợi của Yên Nhi khiến chị gái kia thấy khá an tâm, cô khẽ mỉm cười rồi xoa xoa đầu Yên Nhi "Chị mới chuyển tới khu phố này, chị là Tô Tiểu Mộc!"

"Chào chị Tiểu Mộc, em là Cố Yên Nhi!"

Vừa nói cô vừa mỉm cười, khu phố lại thêm một mỹ nhân, cũng đông đúc và chắc hẳn sẽ náo nhiệt hơn trước.

Nhìn cô bé trước mặt, Tiểu Mộc cũng không ngại ngần gì mà nói ra tâm sự của mình "Chị ở tòa nhà số 342."

342? Cô ở khu 343!!!!!! Đang vui vẻ tính trả lời thì Tiểu Mộc nói tiếp.

"Chị đến đây để tìm một người, là một giảng viên đại học."

"Em không biết ở đây lại có người là giảng viên đại học."

"Thầy ấy chuyển công tác từ năm ngoái, thầy rất trẻ là người quen cũ trước đây của chị. Từng nói với chị "thứ gì mình thích, tự mình đạt được mới có ý nghĩa". Rất thú vị phải không?"

Yên Nhi không hiểu lắm, nhưng câu nói này Nhất Nam cũng từng nói với cô một lần. Qua lời kể của Tô Tiểu Mộc thì thời gian lại trùng khớp với Nhất Nam đến kì lạ. Cô tiếp tục im lặng lắng nghe.

"Thầy giáo đó tên là Nhất Nam, anh ấy vì một số lý do mà phải từ chức ở trường cấp ba. Chị thích anh ấy, anh ấy đã dạy chị rất nhiều thứ. Dù thời gian dạy học rất ít, nhưng từng lời trên giảng đường đều không lấy một từ vô ích. Lúc chị sáu tuổi, chị với anh ấy có gặp mặt. Biết được Nhất Nam chuyển về đây sống nên chị cũng đến theo, chị muốn nói cho anh ấy biết, chị thích anh ấy! Rất, rất thích!"

Sắc mặt Yên Nhi tái đi trông thấy, cô có nên nói là Nhất Nam với cô qua lại không? Nhưng...hình như anh ấy quen chị Tiểu Mộc trước cả cô, nhỡ đâu...

Bây giờ trong đầu cô xoay mòng mòng. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Là chị Tiểu Mộc đơn phương, còn cô là bạn gái chính thức, đúng, chẳng phải sợ gì cả!

"Em ở toà nhà 343!"

Một câu đó thôi, Tô Tiểu Mộc mở to mắt hơn một chút, cô ngạc nhiên, tin đồn Nhất Nam vì bạn gái nên từ chức là thật sao? Chỉ một câu Yên Nhi dứt khoát nói đã khiến cho Tô Tiểu Mộc như chết lặng. Nói nhiều tới như vậy, lời trong lòng cũng dường như bộc lộ tám phần, cuối cùng lại là tâm sự với bạn gái của người mà mình thích...

Phía đằng xa, Liên Tuyết gọi Yên Nhi đến, thấy cô đang nói chuyện với một cô gái liền gọi cả hai tới luôn.

[Còn]

P/s : tình địch thật sự!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro