Chương 24 (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#24 (H+)

Buổi tối hôm đó, Yên Nhi hì hụi trong phòng bếp nấu đủ món trên đời. Một phần là do rảnh rỗi, hai là muốn làm lành với tên già đầu giận dai kia.

Vừa có tiếng mở cửa, cô đã nhảy tót ra, dở bộ mặt tươi cười như không có gì để chào đón.

"Mừng anh trở về, có mệt không? Em lấy nước cho anh uống nhé?"

Nhất Nam khẽ nhìn cô rồi đi vào trong nhà, thấy một bàn ăn thịnh soạn rồi lại quay sang cô. Chắc chắn không bị thương như lần trước?

"Có chuyện muốn nói với anh?"

Cô bắt lấy cơ hội, kéo ghế cho anh ngồi xuống rồi sang bên kia ngồi đối diện. Yên Nhi bắt đầu ăn năn hối hận...

"Em biết em sai... chuyện về mẹ anh, em sẽ không nhắc lại nữa. Anh đừng giận nữa..."

Nhìn mặt cô ra vẻ hối lỗi, hai tay thì lắc lắc tay anh. Nhất Nam ho một tiếng rồi gắp thức ăn nhét vào miệng cô.

"Đừng nói nữa! Ăn cơm đi!"

Thức ăn trong miệng hình như hơi sai sai, Yên Nhi nhai nhai rồi mặt mũi bỗng đen ngòm chạy đi nhổ. Đây đích thị là ăn giết người! Cô quay lại bàn ăn, đúng lúc anh chuẩn bị bỏ vào miệng, cô lập tức ngăn cản.

"Đừng... Đừng... Đừng ăn! Anh ăn mà lăn ra ngất là em không biết nương tựa vào ai đâu!"

"Tại sao?" Ánh mắt anh đầy khó hiểu, nhưng thâm tâm thì biết rõ thứ này đáng ra không thể ăn được.

"Không nuốt nổi! Em cho hơi nhiều ớt với lại cái đó chưa có chín..."

...

Kết thúc bữa cơm trong cơn đói. Yên Nhi vác gối vào phòng anh. Từ hôm qua anh đột nhiên ngủ riêng nên hôm nay cô quyết định chủ động sang ngủ cùng anh.

Căn phòng tối đen như mực chỉ có chút ánh sáng của điện thoại đang réo trên bàn.

Anh trong phòng tắm, cô bèn lại gần xem thử. Tên liên hệ là Tầm Kha Thảo, chị gái này vẫn liên lạc với anh sao? Yên Nhi cắn môi, nhấp nút tắt cuộc gọi.

Từ đằng sau, anh đi đến ôm cô, mái tóc ươn ướt rủ xuống mang theo hương thơm của dầu gội. Cơ thể anh ấm nóng áp sát vào người, Yên Nhi hơi run lên.

"Này..."

"Á!!!!"

Cô bị anh đè xuống giường, môi anh nhanh chóng ngậm lấy đôi môi kia. Lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay luồn vào trong áo bóp nắn những đường cong mềm mại.

Nhận thấy cô gần như không chịu được anh mới lưu luyến buông đôi môi bị anh hôn đến đỏ tấy. Cô thở dốc, hai má đỏ bừng bừng, đã lâu không tiếp xúc nên có vẻ hơi là lạ.

"Em hối lỗi thì cũng cần quà bồi thường chứ."

Nhịp tim đập nhanh liên hoàn, cơ thể cô mềm nhũn ra kệ cho anh hôn khắp cơ thể.

Từng đồ có trên người bị anh dần dần cởi ra, Nhất Nam liếm nhẹ lên vành tai cô, phía dưới, anh tách đôi hai chân đang khép chặt. Nhìn cô e thẹn ngại ngùng, mấy ngày anh phải nhịn rồi nhưng hôm nay thì không nhịn nổi nữa.

"Ư... Nhất Nam... Anh..."

"Hửm?"

Cô nghĩ một lúc rồi lại thôi. Vẫn là không nên nói, nhưng lỡ gọi anh rồi thì phải làm sao?

"Anh, có làm thầy giáo nữa không?"

Đột nhiên lúc này, phía bên dưới truyền đến một đợt khoái cảm, anh đẩy vào sâu hơn, lưỡi cũng lướt trên đầu ngực của cô không tự chủ mà cắn nhẹ một cái. Yên Nhi rướn mình, thở dốc, người hơi run lên. Não bộ của cô cũng sắp không nghĩ được gì... Cô chìm đắm vào cảm giác lạ kì này.

Anh vẫn không ngừng ra vào, cơ thể tuôn ra mồ hôi ướt đẫm, mùi hương trên người cô quả có sức quyến rũ...

"Không phải anh nói rồi sao? Trên giường thì cũng có thể làm thầy."

Trong căn phòng tĩnh mịch, những âm thanh ái muội phát ra làm căn nhà đang yên lặng trở nên có sức sống...

Chiếc điện thoại trên bàn reo lên, phá tan bầu không khí của hai người.

Yên Nhi xoay mình, ôm lấy thân anh mà bám víu. Mùi vị của cơ thể anh là mùi mà cô thích nhất, làm cô thấy rất yên bình mà chẳng lo nghĩ gì cả.

Thông báo có 10 cuộc gọi nhỡ từ Tầm Kha Thảo, Nhất Nam vẫn không ngừng hoạt động trên cơ thể cô, còn ra hiệu Yên Nhi im lặng.

"Alo?"

Bên kia hét lên một cách chói tai làm Nhất Nam suýt thủng màng nhĩ.

"Này, cậu làm chuyện đó thì cũng phải nghe điện thoại đã chứ? Công ty xảy ra chuyện rồi, mau về mà làm người thừa kế đi!"

Nghe vậy, sắc mặt anh bỗng tối sầm lại. Chuyện này cuối cùng cũng đến, tranh gia tài đầy rẫy người nhưng tại sao cứ bắt ép anh trở về?

"Còn nghe không đấy?"

"Kha Thảo..." giọng nói Nhất Nam bị đứt quãng, kèm theo là hơi thở phả vào điện thoại.

"Cậu... cậu đang làm gì mà thở gấp vậy?"

Vừa nghe thấy tên Kha Thảo, Yên Nhi nuốt xuống một ngụm nước bọt. Nhất Nam ở trên thân mình vẫn luân động ngày càng gấp gáp hơn khiến cô không thể kìm chế giọng của mình được.

"Nhất... Nhất Nam... chậm..." giọng Yên Nhi thỏ thẻ, cô chỉ khẽ gọi anh, sợ rằng sẽ bị người khác nghe thấy tiếng xấu hổ này.

"Tôi đang bận, có gì cậu giúp tôi kéo dài thời gian. Xong việc liền tới tìm cậu."

Sau đó, Anh để điện thoại sang một bên mà không tắt cuộc gọi. Tầm Kha Thảo như nghe thấy tiếng mờ ám, cô vẫn gào vào điện thoại.

"Xong việc của cậu là bao giờ hả?"

Bên phía Nhất Nam im lặng một vài giây thì lập tức là một tràng khiến Tầm Kha Thảo như muốn điếc ngay lúc này.

"A... chậm... chậm lại."

"Ưm... Nhất Nam... đừng động vào chỗ đó!!!"

"Ngoan, để anh hôn."

Chỉ có thể chịu đựng đến đấy, Tầm Kha Thảo cúp máy. Mặt cô cũng đỏ lên dần dần, không thể ngờ tới Nhất Nam lại có thể cầm thú như vậy, dù gì thì đó mới chỉ là một cô bé chưa trưởng thành.

"Tên cáo già biến thái."

Trên chiếc giường, Nhất Nam liên tục hôn lên người cô. Bây giờ là một giờ sáng, Yên Nhi như kiệt sức bám lấy chiếc gối của mình, toàn thân mềm nhũn như cọng bún không thể chống cự lại anh nữa.

Từng đợt khoái cảm cứ vậy truyền đến, Yên Nhi rướn người chịu đựng, hai chân cô run rẩy hạ xuống giường. Nhất Nam dừng lại, anh tiến đến gần Yên Nhi ôm lấy cô từ phía sau, đôi môi hôn nhẹ lên bờ vai nhỏ. Khắp người cô là những dấu vết anh để lại, dung dịch màu trắng thấm đẫm ga giường tạo nên một không gian sặc mùi tình ái.

"Em muốn ngủ..."

Hôn nhẹ lên mi mắt cô, Nhất Nam để cô nghỉ ngơi một lúc, anh nằm xuống bên cạnh ôm Yên Nhi vào lòng. Dường như Nhất Nam chẳng mất bao nhiêu sức lực, anh vẫn nhìn cô cười đầy ranh mãnh.

Đến khi Yên Nhi vừa rơi vào trạng thái mơ màng liền bị Nhất Nam bế lên khiến cô bừng tỉnh. Anh đang bế cô đi ra phòng bếp.

"Anh làm gì thế?"

Đặt Yên Nhi xuống bàn, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, cô díu mắt lại nhìn anh "Sao lại ra phòng bếp ngồi?"

Đưa tay kéo cô lại gần, rồi tiếp tục là nụ hôn mở màn, lúc này đầu óc cô mới bừng tỉnh sực nhớ anh từng nói muốn thử cảm giác ở phòng bếp. Yên Nhi che miệng anh lại, cự tuyệt "Hôm nay đủ rồi, em mệt lắm."

"Chủ nhật, em không cần phải khoẻ." Giọng nói khàn khàn cất lên, Nhất Nam siết mạnh tay tiếp tục hôn lên ngực cô rồi tiến xuống phần eo.

Áo sơ mi khẽ tuột xuống, Yên Nhi kéo lên rồi lập tức bị anh đè ra bàn, cô chống tay lên người anh, hai bên bị Nhất Nam vây giữ, môi cũng bị anh khoá chặt. Cả căn nhà lại tiếp tục chứng kiến cảnh hai người ân ái.

"Ưm... anh làm nhẹ thôi."

Từng cái nhấp vào khiến chân bàn rung lên, cô chống tay xuống bàn giữ thăng bằng. Cả người anh nóng ran, mùi vị đàn ông bay lên mũi cô đầy quyến rũ.

Đầu lưỡi vẫn dây dưa không dứt trên nhũ hoa nhỏ nhắn đang run rẩy. Nhất Nam khẽ cắn nhẹ rồi lại tiến vào sâu hơn.

[Còn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro