Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#23

Buổi sáng hôm sau, trên bàn ăn thịnh soạn, Yên Nhi liếc nhìn cô gái ngồi đối diện mình đầy vẻ nghi hoặc.

Rốt cuộc thì cô ấy là ai mà Nhất Nam lại giúp đỡ nhiệt tình thế này? Đang suy nghĩ, Nhất Nam liền gắp miếng thịt vào bát cô gái kia. Yên Nhi tròn mắt nhìn, đây là cố tình tình tứ với trà xanh hay sao?

"Chị xinh đẹp, chị tên gì vậy?" Thay đổi sang vẻ mặt hiếu khách, Yên Nhi nhìn cô gái kia.

"Chị là Tầm Kha Thảo!"

Nhất Nam thấy cô hỏi thì thêm câu "Là bạn học!"

Nghe được câu nói đầu tiên của anh từ tối qua đến giờ, Yên Nhi vẫn là chẳng muốn đáp lời. Bạn bè mà Nhất Nam nói, cũng chẳng biết là có thứ gì khác hơn không.

Kha Thảo nhìn biểu hiện của Yên Nhi thì cười khổ. Nghe Nhất Nam nói thì đây chính là cô vợ bất hợp pháp của anh, Kha Thảo chạm ánh mắt của Yên Nhi, cô chợt giật mình.

"Nhất Nam, cảm ơn cậu!"

Yên Nhi bực mình, sau câu nói đó anh cũng không nói thêm lời nào. Cô giả vờ như cố ý đá vào chân Nhất Nam thật mạnh khiến anh rơi cả đũa xuống bàn.

"Tên giận dai!"

Nói xong cô buông đũa chạy ra khỏi nhà. Kha Thảo hừm một tiếng rồi quay sang anh.

"Cô bé kia hình như hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta?"

Anh cũng dừng lại bữa ăn, mặt tỉnh bơ coi như không nghe thấy lời vừa nãy "Phiền cậu rửa bát giúp vợ chồng tôi!"

Tầm Kha Thảo đần mặt nhìn bóng dáng ai kia quay đi. Rõ ràng rất muốn nói chuyện với cô bé kia mà còn làm cao, cô chỉ muốn thử xem tình cảm họ là khăng khít đến đâu.

Vừa chạy ra đến ngoài đường, Yên Nhi liền thấy một người phụ nữ trông rất quen mắt hình như đang đứng đợi ai đó. Yên Nhi đi đến gần đấy bà ta đột nhiên nắm lấy tay cô rồi ôm cô.

"Con dâu, cuối cùng cũng gặp được con!"

Yên Nhi hoảng sợ, nhưng giọng nói này thì chắc hẳn là người phụ nữ đêm qua, bà kéo tay cô đến khu công viên gần đó.

Cô nhìn bà, một người phụ nữ dịu dàng, nhưng nếu đây là mẹ của Nhất Nam. Thì tại vì sao... anh lại không muốn nhắc đến như vậy?

"Bác là mẹ của Nhất Nam ạ?"

"Ừm... Ta là Liên Tuyết, mẹ của Nhất Nam."

Từ 17 năm trước, lúc đấy anh mới 6 tuổi, bọn họ sống rất hạnh phúc, một cuộc sống chỉ có hai mẹ con. Tưởng rằng thân phận của Nhất Nam và niềm vui hiện tại sẽ mãi mãi diễn ra như vậy, trớ trêu thay vào chính năm Nhất Nam mới 6 tuổi đó đã xảy ra bi kịch. Khiến cuộc sống của cậu bé ngày đó một lần nữa sắp xếp lại quỹ đạo ban đầu.

Buổi tối cuối cùng mẹ con họ gặp nhau, bà đã quyết định đi vào ngôi nhà được hẹn sẵn. Nhưng đến nơi không có lấy một ai tất cả cánh cửa đã được đóng kín, ngọn lửa từ phía ngoài bắt đầu bùng cháy, bà chỉ biết gào khóc, khói bốc mù mịt một chút không khí để thở cũng dần cạn kiệt.

Phía xa, bóng dáng nhỏ bé của anh đứng như trời trồng nhìn căn nhà đang thiêu đốt mẹ mình mà không thể làm gì. Buổi tối hôm đấy, anh tưởng rằng mẹ đã chết, mà bản thân anh vẫn được ông nội mang về nhà nuôi dưỡng. Nhưng cái chết của mẹ năm đó đã theo anh suốt 17 năm chưa hề chấm dứt. Nhất Nam tìm hiểu và biết rõ mọi chuyện, kế hoạch giết người mà ông nội chính tay châm ngòi!

Người ta nói trong cái rủi lại có cái may, đêm đó bà tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại con trai mình nữa, nhưng không... Đến lúc tuyệt vọng nhất, cánh cửa bật mở một thân hình lực lưỡng bước vào giúp bà thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Người cứu bà không hề lộ mặt, đưa bà sang nước ngoài phẫu thuật khuôn mặt vì bị bỏng. Cũng vì lý đó, mãi tới 17 năm sau bà mới quay về tìm anh nhưng anh vẫn là không nhận ra.

Sau khi nghe được câu chuyện của anh hồi nhỏ. Cô tự thấy bản thân mình ngu ngốc, chỉ là một đứa bé 6 tuổi nhưng phải hứng chịu những kí ức kinh hoàng tới như vậy. Rốt cuộc thì... Nhất Nam đã từng trải qua một tuổi thơ đáng sợ đến thế nào chứ?

"Vậy làm sao để anh ấy nhận bác là mẹ ạ?"

Bà nhìn cô ôn nhu, đứa con dâu của bà chắc rất yêu chồng đây mà. Trong đôi mắt kia của cô, toàn hình bóng anh. Cô muốn anh vui vẻ, càng muốn anh có một gia đình hạnh phúc...

"Con chỉ cần trộm cho bác một sợi tóc từ Nhất Nam là được!"

Cô gật đầu mỉm cười, bà xoa xoa đầu cô đầy dịu dàng. Thực ra bà nhìn cô bé trước mặt cảm thấy rất dễ chịu, không biết con trai bà có thông minh sáng suốt giữ chặt được con gái người ta chưa?

"Yên Nhi này... hôm qua Nhất Nam nói nó có một vợ hai con... là thật sao? Nếu thật... bác rất muốn được gặp cháu của mình."

Vừa dứt câu, cô hoảng hốt lắc đầu "Không... không ạ. Cháu vẫn còn là học sinh cấp ba... Nhất Nam trước đây chính là thầy giáo của cháu. Nếu kể ra thì câu chuyện thực sự rất dài..."

Sau đó là màn kể lể dài ngoẵng về tuổi thơ của hai người họ, và cả... lý do Nhất Nam bị đuổi việc dạy học nữa.

Liên Tuyết hít sâu một hơi, cảm tạ ông trời vì đã để Nhất Nam gặp được cô bé này. Sau suốt khoảng thời gian dài ấy, chính bà cũng không nghe ngóng được tin tức gì của con trai. Dùng biết bao nhiêu cách thức cuối cùng mới có chút thông tin, cũng biết Nhất Nam đã trở thành thầy giáo, trước đó từng là giảng viên đại học. Vì sao anh lại xin chuyển nơi dạy thì Liên Tuyết không rõ.

"Cảm ơn cháu đã luôn bên cạnh Nhất Nam... cũng cảm ơn bố mẹ cháu rất nhiều."

"Dạ... không có gì ạ. Bố mẹ cháu nói nợ gia đình bác ân tình nên bác đừng khách sáo như vậy."

Liên Tuyết vẫn chưa biết Cố Yên Nhi là con gái nhà ai, bây giờ bà mới sực nhớ ra rồi bất chợt cười đến nỗi hai mắt có chút lệ. Yên Nhi không hiểu, cô cũng không hỏi gì thêm.

Vừa trở về nhà, thấy cô gái kia vẫn chưa đi về thì lòng cô có chút bực bội. Bạn bè thì cũng nên về đi chứ?

Cô ngó nghiêng xung quanh, Nhất Nam không có nhà liền ngồi xuống đối diện với Kha Thảo.

"Chị Kha Thảo, chị với Nhất Nam là mối quan hệ gì?"

Kha Thảo liếc nhìn cô, khóe môi cong lên. Có nên cho cô bé này thêm chút mỹ vị cuộc sống không nhỉ? Chỉ sợ Nhất Nam sẽ xé xác cô thôi...

"Ý em là muốn biết chị và Nhất Nam có từng yêu nhau? Hay là có từng hôn chưa hả?"

Nghe thấy câu trả lời nửa mơ hồ nửa thật sự, rõ ràng Tầm Kha Thảo này không hề có suy nghĩ đơn giản. Biết Nhất Nam là của cô mà vẫn còn chạy đến đây ăn nhờ ở đậu, cuối cùng là có mục đích gì?

Yên Nhi đập tay xuống bàn. Cô quát lên giận dữ, trong lòng muốn bóp chết cái chị gái kia.

"Chị chắc chắn là bạn gái cũ của anh ấy!"

Kha Thảo cười khổ, cô đứng lên sau đó cúi xuống đối mặt với Yên Nhi. Khẽ nâng cằm Yên Nhi lên, đưa ánh mắt đầy mùi khiêu chiến của mình sang Yên Nhi.

"Ồ, vậy em với cậu ta môi chạm môi bao nhiêu lần rồi? Hay là... có từng cùng nhau..."

Yên Nhi phẩy tay Kha Thảo ra, mặt bắt đầu đỏ lên. Cô có chút bối rối, rốt cuộc là đã chạm môi bao nhiêu lần rồi? Đến cô cũng không nhớ nữa. Yên Nhi lắp bắp hỏi.

"Vậy... Vậy... Chị... Với anh ấy... Làm...ch..uyện đó bao nhiêu lần?"

"Cũng khoảng... Mười mấy lần rồi?" Tầm Kha Thảo ra vẻ suy nghĩ, vươn bộ mặt đắc ý của mình sang Yên Nhi.

Nghe thấy như vậy, đôi mắt cô hiện lên sự bất lực, nước mắt bắt đầu tràn ra. Cô khóc toáng lên khiến Kha Thảo hốt hoảng, đúng là 18 tuổi mà chẳng có sự trưởng thành gì cả. Kha Thảo vội cầm lấy túi xách của mình rồi chào tạm biệt cô.

"Em không tin thì hỏi cậu ấy đi nhé! Tạm biệt..."

Yên Nhi hét lên, cô nhất định sẽ làm rõ chuyện này.

"Kha Thảo! Chị đứng lại..."

[Còn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro