Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#29

Yên Nhi bước ra từ căn phòng, hai má đỏ bừng, hơi thở dốc, tay che kín cổ, quần áo thì thay bộ khác.

Tầm Kha Thảo nhìn cô rồi đánh giá một lượt. Cái tình hình này là vừa tên cáo già kia bắt nạt, Kha Thảo đến gần Yên Nhi, nắm lấy tay cô gỡ ra khỏi cổ, đưa mũi ngửi.

"Mùi của đàn ông, cổ có vết hôn? Cố Yên Nhi, 2 tiếng 45 phút vừa rồi hai người đã làm gì?"

Tầm Kha Thảo hết sức ngạc nhiên vì trên cổ Yên Nhi nhiều vết hôn đến nỗi cô hơi hoảng sợ, đưa ánh mắt hóng hớt nhìn Yên Nhi, chuyện của Nhất Nam thì cô tò mò lắm. Yên Nhi mặt lại càng đỏ hơn, chớp chớp mắt xấu hổ rồi chạy đi thẳng.

Thấy con bé xấu hổ bỏ chạy, Kha Thảo cười khổ, cuộc gọi đêm qua tới giờ cô vẫn còn đang cực kì ám ảnh đây. Mở cửa vào phòng làm việc của Nhất Nam.

Vừa vào trong đã thấy cảnh hắn ngồi trên ghế, chân dài gác lên bàn, bàn tay thì cầm áo len cổ lọ của Yên Nhi đang ngửi mùi hương của nó. Ánh mắt thì thích thú, khuôn mặt còn hưng phấn lạ thường.

Cô lắc đầu bất lực, không ngờ tên này lại còn trưng ra cái bộ mặt đó. Nhìn thật muốn đấm cho phát, nhưng cô nào dám!

Kha Thảo đến ngồi ghế đối diện Nhất Nam, thấy vậy, anh hắng giọng.

"Ghế đó Yên Nhi vừa ngồi, cậu ngồi dưới đất đi!"

Nghe đến tức ói máu, Tầm Kha Thảo nhảy luôn lên bàn ngồi, cô bất lực nói.

"Cái bộ mặt cậu bây giờ trông rất muốn ăn tiếp người ta đấy!"

Nhất Nam nhìn lên cô, môi mỏng khẽ cười, tay vẫn nắm lấy áo Yên Nhi.

"Muốn!"

"Không thể tưởng tượng ra cậu lại là người như vậy, thật sự... giống lưu manh." Cô đập tay xuống bàn, nhìn Nhất Nam một cái rồi điềm tĩnh nói tiếp.

"Tô Tiểu Mộc đến gần nhà cậu rồi đấy! Chuyện kết hôn sao rồi?"

"Từ chối, gia đình Tô Tiểu Mộc chắc không chịu hòa hoãn như vậy đâu!

"Cậu chịu làm người tiếp nhận vị trí này sao?"

Im lặng vài giây, Nhất Nam nắm chặt chiếc áo hơn. Mẹ của anh? Chính là do ông già kia hại chết! Nếu hôm đó, ông ta không gọi mẹ anh đến căn nhà ấy thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Còn bố anh? Nằm thực vật bên nước ngoài chẳng phải là cái cớ để gọi anh về thôi sao?

"Dù gì bây giờ cũng đang không có việc làm! Ở đây ăn chơi cũng có tốn đồng nào đâu?"

"Nhất Nam, cậu phải nghĩ đến người nhà nữa chứ?"

"Tôi cũng đâu phải là con trai duy nhất, vẫn còn em trai cùng cha khác mẹ. Tôi vẫn chưa hiểu tại vì sao lại ép buộc một đứa con bị ghét bỏ như tôi, bọn họ còn chặn tất cả những nơi tôi xin việc."

Nhất Nam cả cái gia đình này, vì môn đăng hộ đối, vì sự phát triển của công ty, cái gì ông già đó cũng làm được. Quyền lực cho con người ta được phép giết người!

Tầm Kha Thảo nhìn vào đôi mắt hừng hực lửa giận của Nhất Nam "Hận họ đã giết mẹ cậu?"

Anh không đáp thì đó chính là lý do. Kha Thảo nói tiếp "Hôm nay xuất hiện một người phụ nữ tên là Liên Tuyết."

Nghe thấy hai chữ "Liên Tuyết" Nhất Nam im lặng hơn, khuôn mặt vẫn không thay đổi. Kha Thảo thở dài.

"Bà ấy biết tôi thích ăn chíp chíp, biết tôi là Tầm Kha Thảo? Yên Nhi hình như còn lấy tóc của cậu cho bà ấy, nói ngày mai đi xét nghiệm ADN. Cậu nghĩ xem, cái sở thích quái gở của tôi rất ít người biết, mà bà ấy lại biết, có khi nào..."

"Mẹ tôi chết rồi!"

Không nói thêm nữa, Nhất Nam đi thẳng vào phòng nghỉ, nhìn cái dáng cô độc bước đi, Kha Thảo có chút nhói lòng. Họ giống nhau, không có mẹ! Cô còn không có bố, cô là một đứa trẻ mồ côi!

Khóe mắt Tầm Kha Thảo hơi đỏ lại, nếu năm đó mẹ anh không nhặt nuôi cô, thì bây giờ chắc cô vẫn là một con người lang thang đầu đường xó chợ, hoặc là đã chết từ lâu rồi.

Vào trong phòng nghỉ, Nhất Nam nắm chặt áo của Yên Nhi, nhìn chiếc giường hai người vừa ân ái anh lại thấy nhớ cô, cô gái nhỏ nhắn đáng yêu. Trước khi gặp cô bé đó, anh là một con người cô độc, sợ hãi mọi thứ xung quanh, còn mắc bệnh tự kỉ.

Nhưng Yên Nhi lại đến gần anh hơn, dùng bàn tay chạm vào tay anh, đứng trước mặt anh nở nụ cười tươi rói. Lúc đó, chỉ là một loại hạnh phúc, có cảm giác người thân bên cạnh.

Ngày hôm sau.

Tầm Kha Thảo đi cùng Yên Nhi vào bệnh viện để xem kết quả giám định ADN.

Đợi rất lâu, ngồi ê chề mãi mới thấy cánh cửa phòng mở ra.

Nhìn thấy vẻ mặt của Yên Nhi và Liên Tuyết, người thì mong chờ, người thì hạnh phúc, tóm lại cả hai đều không ngừng lo lắng.

Kha Thảo cũng mong rằng mẹ Nhất Nam còn sống, vì mẹ anh cũng như mẹ cô vậy, đã quan tâm cô giống hệt con đẻ của mình.

"A....... Chuyện này?"

Yên Nhi hét lên, Liên Tuyết dựng đứng người. Vẻ mặt không mấy gì vui vẻ, Tầm Kha Thảo lại gần xem. Hai bản xét nghiệm, là kết quả khác nhau?

Bác sĩ đứng bên có vẻ không hiểu vấn đề lắm, ôn tồn giải thích lý do.

"Đây là hai bản xét nghiệm, hai sợi tóc bà mang đến xét nghiệm với máu của bà. Thì một sợi có cùng huyết thống, một sợi thì không!"

Càng nói lại càng không tin nổi, trên đầu cùng một người, tại sao lại...ra hai kết quả khác?

Liên Tuyết cầm hai bản xét nghiệm đến run rẩy. Đó là con trai bà, Nhất Nam là do bà mang thai chín tháng mười ngày rồi sinh ra, tại sao lại như vậy? Bà nhìn sang Yên Nhi, cô lấy nhầm gì chăng?

"Yên Nhi, con có lấy nhầm tóc không?"

Yên Nhi lúng túng không biết giải thích như thế nào. Chiếc lược đó chỉ có một mình Nhất Nam dùng thôi, không còn ai khác cả.

Kha Thảo nhìn hai người đang hoang mang nhìn nhau "Được rồi, để khi nào nhổ tóc trên đầu Nhất Nam rồi mang đến đây thì mới khẳng định được."

"Chị nhổ nhé?"

Yên Nhi chớp chớp mắt nhìn Kha Thảo. Cô quay đi, nhìn Yên Nhi cười nham hiểm "Em không dám nhổ vì sợ cậu ta cắn em sao?"

Thấy hai đứa đang nói chuyện về Nhất Nam, Liên Tuyết quay ra nhìn Yên Nhi có chút đáng thương.

Thấy hai ánh mắt nhìn mình đến ăn tươi nuốt sông, Yên Nhi thở dài rồi nói "Em nhổ là được chứ gì!"

Tại công ty.

Cố Yên Nhi đứng trước cửa phòng anh, cô tính gõ cửa thì giọng nói lạnh lùng mang theo bực tức tột cùng vang ra.

"Làm lại! Tính toán sai từ chỗ đơn giản nhất.
Không làm xong trong hôm nay thì cô chuẩn bị tinh thần... nhường vị trí cho người xứng đáng hơn đi!"

Giọng người phụ nữ sợ sệt đáp lại "Tổng giám đốc, tôi...tôi sửa ngay! Anh đừng giận!"

Vừa dứt lời, cửa phòng bật mở, cô gái nét mặt trắng bệch cùng giọt nước mắt lăn dài. Cô ta chạy ra khỏi cửa, gặp ngay Yên Nhi đang đứng đấy thì khẽ kéo cô rồi thì thầm.

"Tổng giám đốc đang tức giận, em vào là tìm đường chết đấy!"

Vừa nói cô gái vừa lau nước mắt, Yên Nhi thấy cô ấy chuẩn bị đi thì gọi với lại "Chị ơi, anh ấy thường xuyên như vậy sao?"

Thấy Yên Nhi hỏi vậy thì cô biết ngay là nhân viên mới bèn căn dặn "Là người mới nhậm chức, nhưng tính anh ta rất khó chịu, tất cả mọi thứ hoàn hảo thì anh ta mới duyệt. Nếu không là bị hành cho đến chết, anh ta còn chẳng thèm quan tâm đến công ty, suốt ngày như vậy, ăn chơi, không làm gì cả!"

Nghe thấy lời đó, cô biết đây không phải là anh thường ngày, chắc hẳn đây là công việc mà anh chán ghét.

[Còn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro