Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#28

"Yên Nhi, lại đây!"

Thấy cô vào phòng, Nhất Nam cũng bỏ chân xuống, anh chống tay lên cằm nhìn về phía cô.

Yên Nhi đi về phía anh, cô nhìn ngó xung quanh, trong phòng toàn là gam màu lạnh, rất cô đơn. Nhưng người đàn ông trước mặt cô đang hướng ánh mắt dịu dàng, đồng thời nở một nụ cười ấm áp về phía cô.

"Anh là tổng giám... đốc?"

"Ừm."

Cô tưởng anh sẽ giải thích, nói rõ lý do vì sao. Nhưng anh không trả lời thêm. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, rất nhiều thứ muốn nói, sợ anh bỏ cô, sợ anh cưới cô gái khác...

Yên Nhi chớp chớp mắt nhìn "Anh...có quen Tô Tiểu Mộc không?"

"Có."

Tiếp tục đáp, anh vẫn nhìn cô như vậy, vẫn giữ nguyên tư thế đó nhìn Yên Nhi. Cô hơi căng thẳng, giống như đang đứng trước mặt giáo viên để kiểm tra bài cũ, nhưng đây rõ là đang hỏi anh, mà cô lại run đến lạ.

"Anh hứa hôn? Chuyện này..."

"Em sợ sao?"

Cô lắc đầu nguầy nguậy, tại sao phải sợ chứ? Lá gan thường ngay của cô đâu rồi? Nhất Nam khẽ đưa tay chạm vào má cô, Yên Nhi giật bắn mình, ngước mắt lên nhìn anh. Tiếp sau đó, anh xoa xoa đầu cô, nâng nhẹ cằm cô lên, nhìn một cách ôn nhu.

"Anh không kết hôn."

Khuôn mặt Nhất Nam tiến gần lại, anh đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Yên Nhi, bàn tay giữ lấy gáy cô không cho cử động. Đôi môi mềm mại cuốn lấy nhau, lưỡi bắt đầu luồn lách. Yên Nhi chưa kịp đón nhận, cô còn đang run sợ thì anh đã tấn công khiến cô không kịp kháng cự.

Gian phòng im lặng, tiếng gió ngoài cửa lùa vào, cùng tiếng môi lưỡi giao nhau.

Khi Yên Nhi gần như không thở nổi thì anh mới rời khỏi, đưa môi đến vành tai đang ửng đỏ, thì thầm.

"Anh chỉ cưới Cố Yên Nhi."

Hai má cô đỏ như trái cà chua chín, bàn tay nắm chặt lại, vừa nãy cô run vì sợ anh sẽ bỏ cô. Bây giờ cô run bởi vì anh tiếp xúc cô, ngại đến run.

Yên Nhi lắp bắp hỏi anh "Vậy...anh sẽ quay lại làm thầy giáo chứ?"

"Sẽ quay lại."

"Anh...bao giờ thì về nhà?"

Nhất Nam im lặng, anh nhìn cô bằng vẻ mặt áy náy, có thể anh sẽ không về căn nhà đó nữa. Anh đang phải đối mặt với tất cả các cổ đông của công ty lớn nhất nhì này. Một người chẳng có chút chuyên môn trong công việc nhưng đứng đầu điều hành một công ty, chắc chắn có nhiều người từ lâu đã muốn thế chân vào vị trí để trống gần nửa năm nay.

Hiện tại, Nhất Nam đang lao tâm khổ tứ nghĩ cách đứng vững trên chiếc ghế tổng giám đốc. Chỉ cần hợp tác một chút, để người phía dưới thu mua cổ phần, Nhất Nam giành được lòng tin tưởng của bọn họ. Xong việc, như bản thoả thuận từ trước, anh sẽ được trở về với cuộc sống ban đầu.

Nếu anh chịu kết hôn, có lẽ sẽ không vất vả như vậy. Nhưng Nhất Nam một chút cũng chẳng hứng thú với công việc này, anh chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, giản dị, hạnh phúc, không cần toan tính.

Yên Nhi thấy anh im lặng, cô cũng không muốn hỏi nhiều. Anh có tâm tư nhưng lại không nói. Cô cắn môi, hạ giọng.

"Anh không về cũng không sao! Em có thể nhìn thấy anh, biết được anh sống có tốt không là được rồi."

Nhất Nam khẽ mỉm cười, anh lôi trong ngăn kéo tủ ra một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp rất đẹp, óng ánh, nhỏ xinh.

"Em cầm lấy, khoan hẵng mở, đợi đến sinh nhật 19 tuổi hoặc 20 tuổi hoặc là năm nào sinh nhật thì mở ra."

Cô không hiểu lắm, đưa tay nhận lấy rồi nhìn ngắm một lúc. Giờ mới lấy lại được tinh thần, Yên Nhi cười tươi, giọng nói đã bớt run hơn.

"Anh còn bận không?"

"Không bận lắm!"

"Vậy..."

Cô chớp chớp mắt chẳng biết nói gì, nói chuyện với anh toàn bị anh chặn họng. Nhưng đến lúc anh vô sỉ thì cô càng không biết nói gì.

Nhất Nam cười nhẹ, nhìn cô bé đang hoang mang trước mắt.

"Không có gì muốn nói nữa sao?"

"Em nói nãy giờ, còn anh toàn đáp mà." Cô lại đưa mắt xung quanh nhìn, vừa nói vừa bĩu môi.

Đột nhiên, hơi thở ấm nóng của anh phả tai cô "Anh có chuyện muốn làm với em!"

Nhịp tim Yên Nhi tăng nhanh, chuyện muốn làm? Chắc chắn cô phải nghĩ kế chuồn thôi, tối qua đủ mệt rồi. Bàn tay cô cầm chiếc hộp siết chặt hơn, cô chạy ra khỏi ghế, đến bên cửa vội xoay xoay tay nắm mở ra nhưng không được.

"Nhất Nam...em có hẹn với bạn rồi...em phải về đây!"

Cánh cửa không chịu mở ra, cô gắng sức đối chọi với nó, Nhất Nam cũng tiến về phía cô ngày một gần. Gần hơn, gần hơn nữa, Yên Nhi mở to mắt nhìn anh, hơi thở dồn dập.

Anh chống tay bên tai cô, hạ thấp khuôn mặt bảnh bao trước mắt Yên Nhi, bắt đầu thể hiện trình độ vô sỉ của mình.

"Bạn trai à?"

"Kh...không...là gái!"

"Trai gái đều không được!"

"Ahhhhhhhhhhh... Bỏ em xuống!!!!"

Nhất Nam bế ngược cô, vác lên vai đi về phía phòng nghỉ. Căn phòng này lâu rồi không có người qua lại, cũng nên có một chút dư vị của cuộc sống.

"Em cứ hét đi, cách âm tốt lắm!"

"Anh...tối qua còn chưa đủ hả?"

"Chưa. Anh còn muốn nhiều hơn nữa!"

Cánh cửa đóng lại, Yên Nhi được đặt xuống giường. Nhất Nam thuần thục cởi từng chiếc áo trên người cô, Yên Nhi nuốt nước bọt, cơ thể bị anh dùng lực áp xuống. Cô biết sẽ không thoát được khỏi tên vô sỉ này mà.

"Yên Nhi, trời nóng mà em mặc áo cổ lọ làm gì? Thật khó cởi!"

"Do...do anh!"

"Em muốn che dấu ấn riêng của anh trên người em?"

Cô không thể đáp nổi câu nào hết! Anh chỉ những lúc như thế này mới chịu nói nhiều đến vậy! Mỗi câu mỗi chữ lại còn đầy mùi vị khêu gợi, Yên Nhi câm nín kệ anh hành hạ.

Môi cô nhanh chóng bị anh chiếm lấy, tay xờ xoạng từng đường cong trên cơ thể cô. 18 tuổi, từng tấc da thịt của cô đều rất mềm. Anh không nhịn nổi mà cắn mút, lưỡi vân vê nhụy hoa đang hé nở.

Yên Nhi nắm lấy áo anh, cơ thể bắt đầu phối hợp nhịp nhàng.

Đùa nghịch một chút, Nhất Nam bắt đầu cởi cà vạt của mình, dáng vẻ đó gợi cảm cực kì, cô chỉ biết nhìn từng hành động của anh.

...

Ngoài cửa, Tầm Kha Thảo đợi mỏi mệt. Hai tiếng rồi đó, 30 phút nữa là ba tiếng. Tâm sự với nhau gì lâu vậy hả?

Lúc này Kha Thảo muốn hét lên vào mặt họ. Làm gì thì cũng phải để ý người đang đợi ở ngoài chứ?

[Còn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro