Chương 069.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

***

Bóng đêm bao phủ , tại Tần gia .

Trong phòng bếp, Tần Tô đem hoa quả đều rửa sạch sẽ bày lên đĩa , cô bưng ra phòng khách để tiếp khách.

Phòng khách ,trên ghế sopha bằng da màu đen , Khâu Cảnh Diệp đem chính mình là khách , đĩnh đạc nghiêm cẩn ngồi ở đó, một bên nhìn tiểu Chân Chân tập viết chữ .

Tần Tô đến gần, ipad truyền phát tin tức điện ảnh cũng liền đập vào mắt, một bộ phim hành động, máu me . Tức khắc nổi giận, một tay đặt hoa quả lên bàn, một tay liền cướp lấy ipad .

"Này!" Ipad trong tay bị cướp rơi trên thảm , Khâu Cảnh Diệp kêu lên.

"Câm miệng! Còn không biết xấu hổ mà kêu , mình cảnh cáo cậu, cậu còn cho con mình xem mấy thứ này dạy hư thằng bé, cậu chết với mình!"

Thằng bé còn chưa lớn , là thời điểm nên xem phim hoạt hình, xem một chút ma quỷ, máu me sao được !!

"Mẹ kiếp, đây là bộ phim khoa học viễn tưởng mới nhất được phát hành, mình đã mất rất nhiều công sức mới có thể lấy! Đây cũng không phải là phim dành cho người lớn, có thể dạy xấu cái gì a..."

***

Tần Tô vừa nghe đến "phim người lớn", lập tức trừng mắt, gào to " Khâu Cảnh Diệp ". Khiến cô nàng không dám ho he thêm câu nào nữa .

Nhìn về phía tiểu gia hỏa, thanh âm nhẹ nhàng hơn "Châu Châu, luyện chữ xong hết rồi hả ?"

"Mới luyện được một nửa ạ ." Tiểu gia hỏa cúi đầu xuống , tự biết phạm sai lầm.

Nghe vậy, Tần Tô lại hung hăng liếc xéo tên đầu sỏ gây tội, đem hoa quả trên bàn trà đặt lại . Cầm giấy luyện chữ của Châu Châu lên xem , xem xong liền đưa lại mấy tờ giấy cho thằng bé bảo : "Con cầm giấy đi lên lầu , xem ông ngoại ngủ chưa , bảo ông dạy con viết tiếp ."

Cô tuyệt đối không cho con mình ở chung với Khâu Cảnh Diệp nữa , bằng không tuyệt đối thằng bé sẽ bị dạy hư mất !

Khâu Cảnh Diệp còn định kháng nghị , nhưng nữ vương nhà mình đang nổi nóng, anh cũng chỉ dám không tiếng động lải nhải trong miệng .

"Thế nào, hoa quả ăn ngon không , đều được vận chuyển từ Hải Nam về đấy !" Thấy cô còn làm lạnh mặt, Khâu Cảnh Diệp thực không cốt khí lấy lòng

"Ngon." Tần Tô liếc mắt nhìn , vẫn tức giận.

Cô chỉ mới nhắc tới trong điện thoại ba Tần sức khỏe dạo này không được tốt lắm, buổi tối đã thấy Khâu Cảnh Diệp mang một giỏ hoa quả tươi ngon đến thăm ba Tần. Bạn bè thân thiết là cái gì? Chính là ở lúc cần có người bên cạnh nhất sẽ xuất hiện , chẳng sợ không làm được cái gì cho nhau, chỉ cần quan tâm an ủi nhau là đủ .

Nghĩ như vậy, tâm tình tức giận chuyên lúc nãy vơi đi một nửa, miễn cưỡng nhìn thuận mắt hơn một chút .

"Chưa thấy bác Tần ăn thử ?" Khâu Cảnh Diệp cầm một miếng xoài lên ăn, liền hỏi .

"Ba mình buổi tối không được ăn quá nhiều đồ , để ngày mai đi." Nhìn ánh đèn trên lâu âu sầu thở dài.

"Bác trai hiện tại bệnh tình thế nào, thời kì cuối à ?" Khâu Cảnh Diệp cũng thu thần sắc, quan tâm hỏi.

Tần Tô giơ tay xoa nhẹ ấn đường, gật gật đầu

"Ừ , chỉ có thể trước áp dụng trị liệu truyền thống . Mình mấy ngày nay đang tìm viện điều dưỡng, muốn cho ba dọn tới đó , như vậy mình mới có thể yên tâm được , chờ tìm được bệnh viện tốt , lại chậm rãi khuyên nhủ ba tiếp tục điều trị ."

Tần Tô không nghĩ ba Tần lại rất xem nhẹ việc mình bị bệnh. Bác sĩ khuyên tốt nhất là tiến hành giải phẫu, nhưng ba Tần lại không chịu, bảo thủ không muốn phẫu thuật. Cho nên đừng nói giải phẫu, ngay cả đi viện dưỡng lão cũng đều khó khăn .

Hai người mỗi người một câu trò chuyện được một lúc thì cổng có tiếng động, Tần Tô đang ngồi trong phòng khách đứng dậy ra mở cửa .

Ánh mắt nhìn tời người ngoài cửa, người đàn ông ăn mặc một thân tây trang, lại có vẻ đĩnh đạc, cao ngất. Hai tay xách theo rất nhiều đồ , không xa không gần đứng ở đó , tựa hồ lập tức chặn hết ánh sáng .

Tần Tô hô hấp cứng lại.

"Ơ, sao anh lại tới đây?" Cô đứng cạnh , nháy mắt hỏi.

Tư Đồ Thận đem đồ trong tay đưa cho dì giúp việc , mắt đen nâng lên nhìn , ánh mắt dừng lại trên người Khâu Cảnh Diệp 2s , rồi đem ánh mắt nhìn về phía người con gái đang kinh ngạc nhìn hắn .

Hắn như thế nào tới?!

Nơi này là nhà bố vợ hắn , hắn làm con rể Tần gia, đến đây không phải rất bình thường sao ?! Thế nhưng cô còn hỏi hắn loại vấn đề này !

Căn bản không muốn trả lời cô, Tư Đồ Thận nghiêm mặt.

"Tới sớm không bằng tới đúng lúc a!" Khâu Cảnh Diệp cười ha hả nói một câu.

Tư Đồ Thận lúc này mới gật đầu ý chào hỏi với Khâu Cảnh Diệp , đem áo khoác cởi ra vắt lên tay , nhấc chân đi vào phòng khách rất là tự nhiên nói " Cảnh Diệp cũng không phải người ngoài, mau ngồi đi."

Khâu Cảnh Diệp không dám ngo ngoe, ngồi trở lại vị trí.

Đây có phải là tuyên bố đây chính là nhà hắn?

"Viện dưỡng lão à? Tô Tô, cậu đã nghĩ về việc đưa bố đi đâu không? "

"Còn chưa, không gì khác hơn là khu phát triển và Ái Kiến bên kia."

"Có muốn đến chỗ mẹ mình trước kia không? Lúc ấy bà bị bệnh tim nghiêm trọng vẫn ở đó, hoàn cảnh rất tốt, hơn nữa mẹ mình và viện trưởng bọn họ cũng có chút giao tình, đến lúc đó có thể thuận tiện hơn một chút..."

Hai người Tần Tô , Khâu Cảnh Diệp ngồi cùng nhau thảo luận nói chuyện không để ý xung quanh , một mình Tư Đồ Thận ngồi đó nhìn , thấy thế nào cũng đều chói mắt

Không thoải mái, ngứa ngáy, khó chịu...... Các cảm giác này nối tiếp nhau tới .

Tư Đồ Thận ngồi thẳng thân mình, đột nhiên ra tiếng gọi "Tần Tô."

"Hả?" Tần Tô lúc này mới giương mắt nhìn hắn

"Tôi khát."

Vừa mới còn biểu thị công khai "sân nhà", kia như thế nào còn sai bảo cô đi rót nước cho hắn , Tần Tô nhíu mày, không quá tình nguyện nói:  "Nước uống ở đó , muốn uống tự mình rót . Muốn uống trà hay cafe , phòng bếp trong ngăn tủ đều có."

"Cô đi rót cho tôi đi ." Tư Đồ Thận nói có chút khẩn trương.

Mím môi, Tần Tô thấy hắn kiên trì, đảo mắt nhìn Khâu Cảnh Diệp, sau đó không tình nguyện đi phòng bếp.

"Tôi nghe Tô Tô nói, hai người lấy được mảnh đất Giang Bắc kia , sáu tháng cuối năm liền phải bắt đầu thi công ?" Khâu Cảnh Diệp ngồi xích lại gần Tư Đồ Thận có ý định bắt chuyện tán gẫu.

Tư Đồ Thận bất động thanh sắc, trong lòng lại nghe đến câu "Tô Tô" xưng hô thật thân mật , trong lòng liền mắc nghẹn một khối .

"Đúng vậy." Hắn nhàn nhạt gật đầu.

"Miếng đất kia còn có thật nhiều hộ gia đình, phá bỏ và dời đi nơi khác là một vần đề khó á . Tôi cùng Tô Tô có nhiều năm giao tình ,có chuyện gì khó có thể tìm tôi giup đỡ . Đại sự khả năng không thể giúp được cái gì nhưng việc nhỏ vẫn là có thể."

Khâu Cảnh Diệp nhắc đến ngữ khí mang theo vài phần lưu manh vài phần tự nhiên.

"Không cần phiền toái như vậy ." Tư Đồ Thận híp híp mắt, gãi đúng chỗ ngứa cười. Hướng mắt nhìn thẳng ,không e dè đối phương , cũng ân cần hỏi: "Tôi cũng là nghe nói, Khâu Cảnh sát ở thị cục là tuổi trẻ nhất đầy hứa hẹn, vụ điều động sang năm chức cục phó nằm trong tầm tay ."

Tần Tô vừa lúc bưng chén nước đi tới, khom người đặt ở trước mặt hắn trên bàn trà, bĩu môi lải nhải câu "Lại quên tắt đèn" quay người hướng phòng bếp

Khâu Cảnh Diệp lười biếng bắt chéo hai chân, lắc đầu nói

"Đến đều là đầu gió , họng súng ! Còn chính cục muốn điều tôi đi đâu, nhoáng lên đều mấy năm rồi, còn không bằng cố gắng làm việc thật tốt ở thành phố H này ."

Nghe vậy, Tư Đồ Thận cười cười, không nói gì nữa , tự nhiên bưng ly gốm sứ trước mặt lên .

"Hừm!"

Không tự giác hô nhỏ một tiếng, trong tay ly gốm sứ đều thiếu chút nữa bị hắn ném đi ra ngoài.

Khâu Cảnh Diệp thấy hành động khác thường của hắn vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì , xem như quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"

"...... Không có việc gì." Cổ họng khó khăn lên tiếng , Tư Đồ Thận ẩn nhẫn khó chịu , lắc đầu.

Nuốt vào một ngụm nước nóng bỏng chạy dọc theo yết hầu đi xuống, cảm giác quả thực làm người muốn rống giận, nhưng đối diện Khâu Cảnh Diệp còn ngồi đây, phải nghiêm chỉnh.

Mắt đen liếc hướng phòng bếp, nhìn bóng hình xinh đẹp kia, trong lòng thật tức giận!

***

Bóng đêm càng ngày càng đen

Phòng ngủ, Tần Tô ôm bả vai dựa vào cạnh cửa, nhìn hình ảnh hai cha con đang nằm trên giường kia . Tiểu hài tử hai tay bắt lấy góc chăn, nghiêm túc nghe một bên nam nhân ngồi đó đọc truyện cổ tích.

Khâu Cảnh Diệp rời đi , Tư Đồ Thận lên lầu, ở trong phòng cùng ba Tần nói chuyện một lát . Đến lúc cô định dùng ánh mắt đuổi khách, Tiểu Châu Châu nhảy ra, nằng nặc chỉ muốn Tư Đồ Thận đọc truyện cho nghe .

Ngồi nghe trong chốc lát, giọng đọc không giống như là đang đọc truyện cổ tích mà giống đang đọc báo cáo hơn , làm cô nhịn không được đi qua , có lòng đề nghị

"Châu Châu , để mẹ tới đọc chuyện cho con , được không?"

"Không cần, con thích nghe ba ba kể cơ !" Tiểu gia hỏa thực không cho mặt mũi, đương nhiên là lắc đầu cự tuyệt.

Tư Đồ Thận ngẩng đầu liếc cô một cái, bên trong lại có một tia đắc ý.

Thấy thế, Tần Tô bĩu môi, quay người ra khỏi phòng , muốn đi phòng bếp đem đậu đi ngâm , ngày mai buổi sáng muốn xay sữa đậu nành. Chờ cô chuẩn bị tốt hết thảy lại khi trở lại, hắn cũng vừa nhẹ nhàng đi từ phòng ngủ đi ra .

Cô nhìn vào bên trong phòng , trên giường tiểu gia hỏa nhắm hai mắt, hô hấp lúc lên lúc xuống , hẳn đã ngủ rất say sưa.

"Muốn về chưa?" Cô nhìn hắn hỏi.

Tư Đồ Thận nhíu mày, lại không có trả lời nàng, có chút ngứa răng.

Đã qua 10h tối , Khâu Cảnh Diệp còn không có một chút ý tứ rời đi , bắt chéo hai chân ngồi đó , coi như ở nhà mình . Phải để hắn nhắc Khâu Cảnh Diệp đã muộn, đối phương mới miễn cưỡng thức thời nói đã khuya phải đi về.

Người ngoài cô cũng không tích cực hỏi như vậy. Cô chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn về .

"Ngày mai anh không phải muốn đi Giang Bắc, sớm chút trở về ngủ đi." Tần Tô thực hảo tâm nhắc nhở.

"Tôi nói tôi phải đi sao ." Tư Đồ Thận môi mỏng đáp nhanh

Cô không có đi giày cao gót, một mét sáu năm , liền so ra lùn hơn bình thường rất nhiều . Ánh đèn mờ mờ ở hành lang chiếu lên , cô lúc nói chuyện môi đỏ lúc đóng lúc mở, xem tâm trạng rất khẩn trương

"A, nơi này đến giang bắc xa hơn rất nhiều ." Tần Tô chớp mắt, huống chi, hắn trước nay đều không có ngủ lại ở nhà ba Tần, cô cho rằng hắn là không muốn, cho nên mới phải luôn dò hỏi.

"Tôi muốn ở lại." Hắn có chút cúng nhắc , ném ra một câu, trừng cô

"Không được." Tần Tô nhìn hắn cặp mắt đen kia , cho rằng hắn có khác ý tứ. Miệng nhấp nhấp, thế nhưng nhăn mi, thực nghiêm túc nói: "Nơi này cách âm không tốt, hơn nữa ba hiện tại đang ngủ ngon, ảnh hưởng đến ông ấy nghỉ ngơi liền không tốt."

Tư Đồ Thận giơ tay sờ cằm "Tôi chỉ nói muốn ở lại ngủ !" Tức giận nói xong, hắn trực tiếp lướt qua cô đi tới phía trước phòng khách , một tay đem cửa đóng lại, mắt không thấy tâm không phiền!

Tần Tô nhìn khí thế của hắn rào rạt , giương mắt nhìn.

Không thể hiểu được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc