CHƯƠNG 070.1: ĐỪNG LÀM PHIỀN NGƯỜI NGOÀI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đậu ngâm một đêm đem nghiền được sữa đậu nành thơm nồng, hơn nữa còn có mùi hoa hòe thoang thoảng, toàn bộ phòng bếp đều là mùi hương ngọt ngào.

Tần Tô đem trứng luộc vớt ra, cho tới khi có âm thanh đứa trẻ chạy đến "Rầm rầm" , giương mắt nhìn xem , quả nhiên, tiểu gia hỏa xoa đôi mắt nhìn cô, trong miệng nói "Mẹ mẹ ".

"Như thế nào không có thay quần áo? Mau ,nhanh lên rửa mặt đánh răng, ăn xong còn đi nhà trẻ nha."

Một bên đem tạp dề tháo xuống đi đến bên cạnh

"Vâng ạ !" Tiểu Châu Châu gật đầu, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ

Tần Tô đang muốn khom người đem con bế lên, ba Tần vẫn đang xem tin tức sáng ở phòng khách đi tới, dắt tay cháu ngoại, đối với con gái cười nói:

"Ba dẫn thằng bé đi lên lầu thay quần áo rửa mặt , con đi kêu A Thận một chút . Trong nhà thật là đã lâu không náo nhiệt như vậy."

"Dạ, để con đi ạ " Tần Tô gật gật đầu.

Bên tai còn quanh quẩn một câu cuối cùng của ba Tần, ánh mắt dừng ở trên đầu của ba Tần, đầu đã mọc đầy tóc bạc , nhìn xong khiến trong lòng chua sót một hồi .

"Các con buổi tối đều về nhà đi. Tính ở đây tụ tập mãi không ổn." Đi lên bậc thang hai bước, Tần phụ nghĩ đến cái gì, quay người đối với Tần Tô nói.

Huống hồ, để con rể chịu thiệt ở đây rồi còn bắt nó đến phòng khách ngủ , thật không ổn tí nào cả .

Tần Tô ôm bả vai, không nhanh không chậm đáp , "Ba chừng nào thì đi viện điều dưỡng thì chúng con mới lại trở về."

Tần phụ vừa nghe vậy, nhíu nhíu mày, quay đầu lên lầu không nói gì nữa .

Tới phòng khách , Tư Đồ Thận tựa hồ đã tỉnh, ở trong phòng tắm rửa mặt. Tần Tô đi qua đem chăn cùng khăn trải giường trải lại một lần nữa gọn gàng , lại mở ra cửa sổ thông gió , liếc đến mép giường có vớ dơ, nhíu nhíu mày.

Hắn chính là có thói quen thật không tốt , quần áo còn có thể quy quy củ củ, chỉ có vớ là tiện tay ném.

Cũng không nghĩ quá nhiều, cô nhặt lên liền trực tiếp hướng trong phòng tắm đi qua, muốn thuận tay giặt sạch, phòng tắm mở ra , bên trong xuất hiện cảnh mỹ nam không mặc đồ .

"Anh tắm rửa như thế sao không khóa cửa!" Tần Tô thẹn quá thành giận kêu.

"Cô đi vào như thế nào không gõ cửa." Tư Đồ Thận đang đứng trước gương đánh răng, kinh ngạc phản bác.

Hít sâu một hơi, Tần Tô nghẹn lời trong cổ họng

Đem vớ ném qua sọt để đồ, không chừa một giây phút nào , quay mặt chạy ra khỏi phòng .

Một lần nữa đem cửa sổ đóng lại, Tư Đồ Thận một thân quần áo đi ra. Vẫn là áo somi ngày hôm qua còn chưa cài hết , để lộ ra cơ ngực rắn chắc

Ánh mắt nhìn xuống 1 chút, quần âu màu xanh than, nhưng Tần Tô cố tình có thể nghĩ đến vừa mới liếc mắt một cái nhìn qua, thứ ở giữa hai chân hơi nhô lên.

Cô ho nhẹ quay đầu qua 1 bên để không bị ngượng ngùng

Hai người tuy rằng kết hôn lâu như vậy, ân ái đều đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng như vậy trực tiếp nhìn vẫn sẽ ngượng ngùng.

"Đêm nay còn tính ở lại đây không ?" Tư Đồ Thận biên xoa tóc, hỏi.

"Còn" Tần Tô gật đầu.

"Muốn ở bao lâu." Nhướn mi , hắn động tác dừng lại.

Cô lúc này mới giương mắt nhìn về phía hắn, đối với sự quan tâm của hắn có chút ngoài ý muốn , kiên nhẫn giải thích, "Tôi hai ngày nay ở lại muốn khuyên ba đi viện điều dưỡng, bằng không tôi không yên tâm quay về ."

Tư Đồ Thận nghe xong, không nói gì thêm, đem khăn lông trong tay ném qua cho cô , bắt đầu cái nốt nút áo.

Tần Tô vững vàng tiếp nhận khăn lông , cầm hướng phòng tắm đi qua, đi được vài bước di động vang lên , lấy điện thoại nhìn tên người gọi đến là Tiểu Quân , liền nghe máy .

"Tô Tô, mình đang rất buồn bực , chúng ta cùng đi giải khuây được không ?"

"Lúc này mới sáng sớm muốn uống cái gì chứ !"

"Mình mặc kệ, mình đang rất rất buồn bực, rất rất khổ sở, muốn mượn rượu giải sầu thôi ! Chúng ta đi quán bar tối hôm trước được không ? Đúng rồi, ngày đó buổi tối cậu có hay không cùng tiểu soái ca kia...?"

"Không có." Tần Tô đưa mắt nhìn Tư Đồ Thận , thanh âm thấp chút, "Đêm nay không được, mình đang ở nhà cùng ba . Quân quân , cậu tự đi một mình đi ."

Nói thêm vài câu , Lộ Tích Quân mới tắt điện thoại, lúc này cô mới đem khăn lông đi giặt sạch , lúc đi ra liền thấy Tư Đồ Thận đang híp mắt nhìn mình .

"Còn muốn đi bar ?" Tư Đồ Thận hỏi.

"Đêm nay không đi." Tần Tô nhàn nhạt đáp

"Về sau cũng không thể đi."

"Vì cái gì chứ ?" Cô cũng nhìn về phía hắn.

"Tần Tô , cô đến mấy chỗ đó làm gì chứ ? Đến đó để đội nón xanh cho tôi hả ? " Tư Đồ Thận có chút bực, thanh âm không tự chủ cất cao.

Tưởng tượng đến lúc Tần Tô uống say đến không biết gì , cùng nam nhân khác mắt đi mày lại , có khả năng còn mây mưa với nhau , nghĩ đến thôi cũng khiến hắn muốn giết người !

Tần Tô ôm bả vai, nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Tư Đồ Thận , thực buồn cười , liền không nhanh không chậm mở miệng: "Tư Đồ Thận, làm ơn anh công bằng một chút được chứ. Anh có thể hôm nay một ôm một cô , ngày mai ôm một cô khác , Tại sao anh thì được mà tôi lại không được chứ ? Các anh là nam nhân có thể làm , chúng tôi là nữ nhân cũng có thể, anh nên nhận biết chuyện này ."

"Tần Tô, cô đi thử cho tôi xem !!! " Tư Đồ Thận cắn răng, nắm chặt tay , nói.

Cố tình làm như không nghe thấy Tư Đồ Thận vừa nói gì , cô lên tiếng kết thúc câu chuyện: "Cơm sáng đã nấu xong , ba cùng Châu Châu đang đợi anh xuống ăn cơm đó."

Trừng mắt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Tần Tô , hắn quả thực là không dám tin tưởng cô lại có thể nói như vậy . Trong lòng lửa giận bừng bừng không thể dập được .

Nhưng cố tình, có người chạy tới đổ thêm dầu, Tần Tô vừa rời khỏi phòng ngủ , di động lần thứ hai vang lên, bóng hình xinh đẹp vừa đi vừa tiếp điện thoại , thanh âm tràn đầy ý cười.

"A, Cảnh Diệp ."

Trong lòng một trận bực bội lại thêm một tầng bực bội, Tư Đồ Thận cảm thấy ruột gan của mình đều muốn nổ tung rồi .

***

Cao ốc còn khoảng nửa tháng nữa là có thể hoàn thiện . Sắc trời tối dần , Tần Tô khoanh tay đứng nhìn công nhân từng nhóm đang bận rộn , người bên cạnh đang báo cáo tiến độ , Tần Tô nghe thỉnh thoảng gật đầu.

Phía sau có tiếng ô tô đang tiến lại gần , Tần Tô quay đầu lại thấy xe ô tô của công ty đang đứng đó .

Khó hiểu nhìn về phía cửa xe đang được mở ra , xuất hiện một nam nhân đang bước xuống xe.

"Anh qua đây làm gì ?" Tần Tô đi qua đó

"Tiện đường tới xem một cái." Tư Đồ Thận đút tay vào túi quân đứng bên cạnh , nói thực tự nhiên
.
Cô nhíu nhíu mày, không rõ hắn đi đâu, có thể tiện đường nên tới nơi này, hơn nữa hiện tại thi công đã tới giai đoạn kết thúc , không có chỗ nào cần sửa chữa hay thay đổi , huống chi có cô ở chỗ này quan tâm rồi .

"Anh như thế nào không lái xe ?" Liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau hắn , cô thắc mắc hỏi.

Buổi sáng từ chỗ ba cùng nhau ra cửa , hắn vẫn là đi chiếc Cayenne, hơn nữa có rất nhiều lúc hắn đều thích tự lái xe của mình .

"À " Tư Đồ Thận nhàn nhạt phản ứng

Tần Tô cũng không có cẩn thận hỏi lại, đem bảng biểu tiến độ thi công giao lại cho người trông coi , lại dặn dò thêm vài câu với công nhân ở đó.

"Sắp 5h chiều rồi , cô bao giờ thì về nhà ." Giả bộ lơ đãng nhìn đồng hồ trên tay , hắn hỏi.

"Ô, đã 5 giờ rồi a. Tôi hiện tại liền phải đi." Nghe vậy, cô cũng cúi đầu nhìn đồng hồ , nói.

"Vừa lúc cùng nhau đi đi ." Tư Đồ Thận nhanh nhẹn nói.

"Hả ?" Tần Tô giật mình nhìn về phía hắn.

Lông mày hắn nhướn lên một cái , có vài phần không vui , "Như thế nào, cô muốn đi chỗ nào à ?"

"Không đi đâu a, tôi trở về chỗ ba tôi thôi ." Cô vô tội đáp.

"Thế thì cùng nhau đi thôi ." Tư Đồ Thận sắc mặt thoáng giãn ra.

Tần Tô ánh mắt nhìn về phía cái xe thương vụ , lại nhìn vè phía Tư Đồ Thận , hảo tâm nhắc nhở hắn, "Chính là...... Anh không phải ngồi công ty xe tới sao, không cần trở về lấy xe?"

"Tôi là rắn độc hay sao, chở tôi một lúc phí sức của cô à?" Môi mỏng mím chặt, giọng nói cho chút trầm.

"Không." Thấy thế, cô vội lắc đầu, lại nhịn không được hỏi, "Anh đêm nay còn muốn ở tại chỗ ba không ?"

"Không được sao." Hắn bỗng nhiên có chút nóng giận .

"Được , được , được, mau đi về thôi ." Tần Tô gật đầu như giã tỏi, vội dẫn đầu hướng chỗ chiếc xe đang đậu đi tới .

Tư Đồ Thận nện bước thật mạnh đi theo phía sau.
Xe tiến vào nội thành , đúng lúc tan tầm, tình hình giao thông có chút khó khăn , gần tới khu nhà ,Tần Tô giảm tốc độ xe , đi chầm chậm , nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Thận nói: "Tôi đỗ xe ở đây , anh xuống xe tự về nhà ba trước "

Tư Đồ Thận nhìn về phía cô , sắc mặt nháy mắt liền trầm xuống , "Cô muốn đi đâu?"

"Không đi chỗ nào a." Tần Tô bị phản ứng của hắn làm cho sửng sốt.

"Vì cái gì bắt tôi xuống xe." Hắn híp mắt.

Cô cảm thấy hắn hôm nay thật là không thể hiểu được, nhưng cũng vẫn nhẫn nại giải thích: "Nơi này đi qua còn có năm sáu phút đến nhà ba , không phải rất gần sao. Tôi phải lái xe đi siêu thị mua đồ ăn , chẳng lẽ, anh muốn cùng đi a ?"

Nghe vậy, Tư Đồ Thận chậm rãi thu hồi ánh mắt, hơi hơi dựa lưng ra sau ghế.

Tần Tô không dám tin tưởng nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn như cũ không có ý tứ xuống xe , đành phải tiếp tục đem xe chạy đến siêu thị

***

Thời điểm tan tầm , không chỉ có là trên đường cái, chỗ nào cũng đều là người , ồn ào một mảnh.

Tư Đồ Thận đây là lần đầu tiên có ý tưởng đến siêu thị , ở đây ai cũng đẩy một cái xe đẩy , đi ngang qua nhau còn sẽ đụng vào bả vai , đều làm hắn nhíu mày. Tần Tô thấy được cho nên nhanh chóng mua đồ , không lãng phí dư thừa thời gian đi dạo.

"Rau xanh mua đủ rồi , tôi qua kia mua thêm con cá với một ít tôm nữa , chúng ta liền có thể lập tức đi về rồi."

"Ừm." Tư Đồ Thận gật gật đầu.

Tần Tô cười mỉm , sau đó liền đem xe đẩy trong tay giao cho hắn, chính mình bước nhanh hướng tới khu phía trước.

Tôm mua xong rất nhanh , chỉ là đến lúc mua cá có chút lao lực . Chắc vừa có một mẻ cá tươi sống nhập đến , khu bán cá tầng 3 bị vây chặt cứng , tốn nhiều thời gian , Tần Tô mới len vào chỗ bán cá.

Chính là chỗ bán cá có một người bán nhưng lại có rất nhiều người đến mua, luôn tay luôn chân không hết việc .

Tay đẩy xe đẩy, Tư Đồ Thận còn đứng ở kia chờ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Tần tô. Trong lúc bình thường làm việc Tần Tô có dáng vẻ rất mạnh mẽ, nhưng đứng ở kia, thế nhưng có vẻ thực yếu đuối mong manh.

Mắt thấy cô bị người ta chen lấn ở đó , không nhịn được liền đẩy xe đi qua .

Tần Tô đang cố gắng cất cao thanh âm nói với người bán cá mình muốn mua con cá nào ,bên cạnh liền xuất hiện một bóng đen, có âm thanh của nam nhân bên tai: "Cô muốn mua con cá nào ?"

Cô vừa nhấc đầu, liền nhìn đến Tư Đồ Thận không biết khi nào lại đây, che chắn nửa người cho cô , cánh tay dài cầm vợt bắt cá
"Không phải, là con kia" Tần Tô nhón chân, duỗi tay chỉ vào.

"Này sao?" Tư Đồ Thận cánh tay vừa động, chuẩn xác đem con cá cô chỉ vớt lên.

"Đúng!" Cô vội gật đầu.

Cũng không chờ lâu , Tư Đồ Thận đem con cá trong vợt đến trước mặt người bán cá, thái độ cường ngạnh, "Phiền anh cân hộ tôi con cá này ."

Nhân viên bán hàng đang giúp khách hàng khác cân  thấy vậy, cũng đành phải kéo túi nilon xuống gói cá, nhanh chóng cân lên.

"Tôi xem bên kia mới có mẻ bánh kem ra lò, Châu Châu có lẽ thích ăn ." Tư Đồ Thận đem cá đặt ở xe đẩy, nhìn trước mắt khu bán đồ ngọt đề nghị. Hắn có lẽ không có biện pháp một đêm trở thành một người ba tốt , nhưng hắn thật sự nỗ lực muốn làm , muốn thời thời khắc khắc yêu thương đứa trẻ.

"Được a." Tần Tô phản ứng, chớp mắt.

"Có bánh kem, còn có vị sâm , thằng bé thích loại nào?"

Nghe hắn nói, cô chú ý đến từ "sâm", trong đầu nghĩ tới buổi sáng ở trong phòng tắm nhìn một màn...

Thấy cô không ra tiếng, Tư Đồ Thận cúi đầu nhìn về phía cô , "Tần Tô , mặt cô như thế nào đỏ vậy ? "

"Không sao, tại tôi nóng thôi." Tần Tô lúc này mới xoay người, ánh mắt không ngừng né tránh. Liền làm như không có nhìn đến Tư Đồ Thận , đẩy xe đẩy liền vội hướng quầy thu ngân đi, "Không cần mua, gần đây thằng bé bị đau răng, không được ăn quá nhiều đồ ngọt ."

Tư Đồ Thận nhíu mày, không nói thêm gì đuổi kịp, lại cũng không khỏi nhìn quanh vòng, thời tiết mùa xuân, siêu thị mở điều hòa nhiệt độ mát mẻ.

Nguyên liệu nấu ăn đều mua đầy đủ hết, để trong xe đẩy mang đi thanh toán. Xe đẩy chỉ có thể đẩy tới cửa siêu thị, phải xách đồ ra bãi đậu xe. Tần Tô duỗi tay định cầm lấy nhưng có người đã nhanh hơn cô một bước.

Nhìn hắn cầm theo đồ vật bước đi , cô bỗng nhiên nhớ tới hắn từng nói "tôi là đàn ông"

"Không đi sao?" Thấy cô không đuổi theo, Tư Đồ Thận xoay người lại.

"Đi!" Tần Tô nhấp môi cười, tiểu sái bước tới.

Bởi vì bãi đỗ xe siêu thị bị đầy, thời điểm hai người tới đã đem xe đỗ ở bãi đậu xe gần đó . Lúc này trên đường đi lấy xe , còn có thể thấy những đôi vợ chồng khác cũng đang đi ra từ siêu thị , đều giống hai người Tần Tô, mua được rất nhiều đồ, hoặc dắt tay hoặc song song cùng về nhà của mình.

Tần Tô cúi đầu nhìn trên mặt đất , bóng dáng của hai người in trên đất , lần đầu tiên cô cảm thấy hai người là một đôi vợ chồng.

***

Đêm, yên tĩnh.

Đem hoa quả cắt đầy một đĩa, Tần Tô bưng đi ra , ăn xong cơm chiều Tư Đồ Thận cũng ba Tần đi tản bộ vừa về đến nhà.

"Trở về rồi, mau, ăn chút hoa quả đi." Cô nhìn hai người tiếp đón.

Lần lượt ngồi xuống phòng khách, trong TV phát tin về bộ phim truyền hình một thời hoàng kim , không ai chuyên tâm xem, ăn trái cây tán gẫu nói chuyện phiếm.

"Ba, đã sắp 10 giờ, người đi ngủ sớm một chút đi." Nhìn đồng hồ trên tường , cô tươi cười nói với ba Tần . Ba Tần thân thể không tốt, bác sĩ cũng là kiến nghị muốn ông nghỉ ngơi sớm chút .

" Vậy sao, nhưng ba lại không muốn đi ngủ chút nào !" Ba Tần thở dài.

Vẫn luôn im lặng, Tư Đồ Thận mở miệng, "Nếu ba không muốn đi ngủ, vậy để con cùng ba đánh ván cờ nhé ?"

Tần Tô sửng sốt, ánh mắt quay qua nhìn hắn , đối phương lại biểu tình như không có chuyện gì .
Còn nhớ rõ lúc ở nhà cũ, bà nội bao nhiêu lần kêu hắn cùng mình câu cá hoặc đánh cờ , nhưng hắn mỗi lần đều biểu hiện thực ghét bỏ, mặt lạnh cự tuyệt không làm.

"Kia thật là tốt . Ba thích nhất là chơi cờ a! Nhưng lại không muốn cùng lão Trịnh hàng xóm cùng chơi , lão Trịnh cờ quá kém, thua rồi còn không chịu nhận thua!" Tần phụ nhướng mày, trong ánh mắt có chút mạo hiểm

" Con cam đoan sẽ không chơi gian lận ." Tư Đồ Thận nhếch môi dưới, đứng dậy, "Chúng ta đi đến phòng ba chơi , nếu mệt liền có thể nghỉ ngơi .

"Được!" Tần phụ vỗ đùi, cũng đi theo đứng lên.

Tiểu gia hỏa hôm nay tựa hồ ở vườn trẻ chơi tương đối mệt, cơm chiều xong thì luyện viết một hồi, xem hai tập phim hoạt hình liền kêu mệt nhọc. Đem đứa bé dỗ đi ngủ, Tần Tô hâm nóng 2 ly sữa bò đi về phía phòng ba Tần trên tầng, muốn để 2 người vừa chơi cờ vừa uống sữa.

Cánh cửa đóng một nửa , bên trong ánh đèn ấm áp chiếu tới , trên ghế sopha 2 người ngồi đối mặt nhau, đều nghiêm túc chơi cờ .

"Người già rồi a, liền không còn dùng được, ngồi như vậy một lát liền cả người đều đau!" Tựa hồ là có chút mệt mỏi, Tần phụ duỗi duỗi cánh tay.

"Ba, nếu mệt, chúng ta liền nghỉ trước được không ." Tư Đồ Thận dừng lại trong tay quân cờ.

"Không có việc gì, ta vẫn chịu được , đánh xong này bàn này đi." Tần phụ xua tay, sau đó cảm thán nói
"Ta đây là người luôn một phương diện, bệnh cũng là một phương diện, không có biện pháp!"

"Loại bệnh này......tâm lý rất quan trọng." Tư Đồ Thận suy nghĩ, thận trọng nói .

"Lòng ta biết rất rõ , con yên tâm. Sớm một ngày vãn một ngày, không sao cả, nhắm mắt lại còn có thể làm ta tỉnh lại, như vậy ta liền lại sống lâu một ngày."

"Ba, bệnh tình còn có thể trị liệu."

Thấy Tần phụ trầm mặc không nói, Tư Đồ Thận tiếp tục nói, "Bác sĩ cũng đều nói, bệnh tình không xấu lắm, nên có thể thử chữa trị một chút. Tần Tô cô ấy thực lo lắng bệnh tình của ba, biết ba ghét bệnh viện, nghĩ muốn đưa ba đi viện điều dưỡng, nơi đó hoàn cảnh cũng tốt , không có áp lực như ở bệnh viện . Như vậy cô ấy cũng sẽ an tâm một chút."

Nghe vậy, Tần phụ thở dài, lâm vào trầm tư.

Tần Tô vẫn luôn đứng ở cửa, thanh âm của hắn trầm trầm, nhìn đến biểu tình trên mặt hắn cũng tựa hồ vô cùng bình thường

Trong lòng mềm mại vì phần kiên nhẫn này của hắn.

Đêm càng ngày càng tối , ba Tần cũng đã ngủ, Tần Tô lại lần nữa từ dưới lầu đi lên chuẩn bị cũng trở về phòng ngủ , bị hắn gọi lại.

"Hả?" Nàng nhìn về phía hắn

"Cái này, cho cô." Tư Đồ Thận đem đồ vật trong tay đưa qua.

"Là cái gì a?" Tần Tô nhận, khó hiểu hỏi. Không phải là đồ vật gì đặc biệt , mà là quyển sách bằng tiếng Anh.

"Bên trong nói rất nhiều về bệnh ưng thư dạ dày ." Môi mỏng khẽ nhúc nhích, hắn nhàn nhạt giải thích.

Nghe vậy, cô sửng sốt, cúi đầu cẩn thận xem tên các quyển sách , mỗi một quyển đều là sách y học
"Tư Đồ Thận...." Hít vào một hơi, Tần Tô
"Không khách khí." Tư Đồ Thận nhíu mi, tựa hồ đã là tiên đoán đến cô muốn nói gì, tức giận nói trước.

Tần Tô cong lên khóe miệng, đem sách nặng trĩu ôm ở trong lòng ngực, "Tôi lại không tính toán cùng anh nói cám ơn . Ông ấy là bố vợ của anh , anh hẳn nên làm như vậy !"

Nghe vậy, Tư Đồ Thận không tự giác nhíu mày lại , đáy mắt lại có cảm xúc ẩn ẩn sung sướng.

Hắn là phi thường không thích từ miệng cô nói cám ơn, chán ghét cái loại khách sáo này . Cô lúc này nói như vậy, không có cảm giác không vui, ngược lại ở sâu trong nội tâm có một loại cảm xúc vui sướng khó tả trong lòng.

Tần Tô bỗng nhiên không hề báo trước liền hỏi, "Anh hôm nay chạy tới công trường, lại cùng tôi đi siêu thị, là anh cố ý?"

Tư Đồ Thận bắt đầu khẽ nhíu mày, môi mỏng cũng mím lại.

"Anh có phải hay không sợ tôi lại đi bar?" Cô tiếp tục, gọn gàng dứt khoát.

Giống như là bị giáo viên ép hỏi học sinh, mặt hắn càng ngày càng mất tự nhiên, Tần Tô trong mắt ý cười liền càng sâu.

"Tôi không rảnh để ý chuyện này !" Nửa ngày, rốt cuộc ném ra vài chữ, Tư Đồ Thận liền quay người về phòng.

Tần Tô nhìn hắn bước đi cứng đờ, trong lòng có chút ê ẩm.

***

Bệnh viện,

Bên ngoài một gian phòng cao cấp , bác sĩ chủ nhiệm khoa mang theo y tá trưởng cùng Tần Tô đứng ở nơi đó, trò chuyện với nhau , nội dung liên quan với người bên trong phòng bệnh,nói về bệnh tình cùng cách chữa bệnh.

Y tá trưởng nhìn đến xa xa cô gái đang đi tới , vội giương giọng, "Cô Ôn đã trở lại. Đây là Tùy giáo sư , hôm nay ông ấy sẽ tiếp nhận bênh án của ba cô ,ông ấy không phải người bình thường có thể mời được , ít nhiều là do Tần tổng giúp đỡ !"

"A?" Xách theo bình giữ nhiệt , Ôn Tĩnh Đồng vẻ mặt mờ mịt.

Tần Tô nghe tiếng, cũng là nhìn qua, móc ra một tấm danh thiếp đưa qua, "Xin chào , tôi là Tần Tô."
"Xin lỗi a, tôi không có danh thiếp, tôi còn còn đang học năm ba." Ôn Tĩnh Đồng tiếp nhận tới, có chút ngượng ngùng nói.

"Không sao." Tần Tô cười cười, ánh mắt đánh giá nữ nhân trước mặt .

Sau khi trưởng khoa cùng y tá trưởng rời đi , Ôn Tĩnh Đồng vẫn là không thể tin được, tuy rằng đã xác định, nhưng chính mình vẫn là cảm thấy không chân thật, cho nên ánh mắt mê mang nhìn Tần Tô.

Tóc xoăn xõa sau lưng, đi một đôi giày quá đầu gối màu tối mà sang trọng, trang điểm nhẹ nhàng sang trọng. Lúc cười với ngươi rất ấm áp, ánh mắt lưu chuyển, so với rất nhiều ngôi sao trên poster còn tuyệt sắc hơn.

Tất cả người Ôn Tĩnh Đồng từng gặp qua, đều không có bất kì khí chất nào có thể địch lại cô.

Hít vào một hơi, Ôn Tĩnh Đồng mới định thần hỏi , "Tần tổng, vừa mới y tá trưởng nói chính là thật vậy chăng? Tùy giáo sư sẽ chữa khỏi bệnh tình của ba tôi sao ? Chính là...... Cô vì cái gì muốn giúp tôi vậy ?"

"Tư Đồ Thận." Tần Tô khóe miệng giương lên, nói ra cái tên.

"A?" Ôn Tĩnh Đồng sửng sốt.

"Cô quen anh ấy đúng không?" Tần Tô ôn hòa nói.

"Hai người......" Ôn Tĩnh Đồng nghĩ nghĩ các trường hợp có thể.

Không lãng phí quá nhiều thời giờ làm đối phương suy đoán, cô trực tiếp sảng khoái nói, "Hắn là chồng của tôi ."

Lời nói vừa ra, Ôn Tĩnh Đồng biểu tình cứng đờ, giây tiếp theo sắc mặt trở nên khó coi một ít, trong óc hiện lên vô số loại khả năng, trong lòng bàn tay nắm chặt.

"Làm sao vậy, có phải hay không tôi trông quá trẻ ,một chút không giống đã kết hôn?" Tần Tô khoanh tay đứng nói , rất là nhẹ nhàng nói ra lời vui đùa, lại thở dài, thanh âm dịu dàng lên:"Năm nay con tôi cũng đã 5 tuổi , đã đi nhà trẻ rồi ."

"Tôi......" Ôn Tĩnh Đồng miệng lúc đóng lúc mở, bỗng nhiên không biết muốn nói gì.

Giới thiệu không sai biệt lắm , Tần Tô đi thẳng vào vấn đề, "Khoảng thời gian trước hắn chuyển đi năm mươi vạn, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Nguyên lai là hắn trợ giúp ba cô, bệnh viện không sắp xếp, anh nhúng tay vào cũng là làm việc tốt. Còn có căn hộ của Hoa Dung Quốc Tế trong tay hắn..."

Nói tới đây, cô dừng lại, ánh mắt rất có thâm ý.

Rốt cuộc là một cô gái trẻ tuổi , không rành thế sự, cô nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu cũng đã làm đối phương ánh mắt kinh hoảng. Thở dài, cô bỗng nhiên cảm thấy đối lập, cô như là đang trong vai phù thủy trong truyện cổ tích .

Thấy đối phương đều sợ đến phát run, Tần Tô mới ôn hòa cong môi, thanh âm nhu nhu, "Cô đừng sợ, tôi không có ý gì khác. Tôi chỉ là khó thấy được hắn nhiệt tình, cũng muốn xem thử có thể giúp được cô không."

Ôn Tĩnh Đồng nghe vậy, tựa hồ là nhẹ nhàng thở ra, nhưng nắm tay lại chậm rãi nắm lại , biểu tình phức tạp.

"Con gái Tùy giáo sư cùng tôi quan hệ không tệ lắm , ông ấy đã đáp ứng giúp cái này liền tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực trị liệu bố cô, không cần lo lắng. Tôi danh thiếp cũng đã đưa cô, nếu về sau có chuyện gì, nếu cô không chê, cũng có thể đến tìm tôi giúp đỡ ." Nói xong lời cuối cùng , Tần Tô tươi cười càng thêm chân thành.

Không có nói nhiều , nói đến đó liền quay người về phía thang máy rời đi . Giày cao gót đạp trên mặt đất , mỗi một bước đi không nhanh không chậm, đi được mấy chục bước , phía sau có thanh âm đuổi theo.

"Tần tổng, xin đợi một chút!"

Đợi hai giây, Tần Tô mới từ từ xoay người, vẻ mặt khó hiểu.

Chạy có chút gấp, Ôn Tĩnh Đồng thở gấp. Vốn dĩ từ lúc Tần Tô nói ra quan hệ với Tư Đồ Thận, tưởng Tần tô muốn đến gây phiền toái, nhưng không nghĩ tới cô nói một lời đều hòa khí như vậy, ngược lại làm cô gái thấy ngượng ngùng.

"Tôi chỉ là định nói, cô đừng hiểu lầm! Tôi cùng Tư Đồ chỉ là vài lần có duyên gặp mặt, không có gì mờ ám, quen biết cũng là vì một lần đụng xe , hắn tốt bụng giúp tôi . Còn nhà chung cư, Tư Đồ cũng là vì trùng hợp thấy tôi bị chủ nhà đuổi đi nên cho tôi mượn tạm để ở, xem như tôi thuê! Còn năm mươi vạn tôi đã mượn, tôi cam đoan sẽ trả đủ Tần tổng !" Ôn Tĩnh Đồng một hơi vội vàng giải thích.

Thời điểm đối phương nói , Tần Tô vẫn luôn nghiêm túc nghe, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng .

Hôm nay đi đến bệnh viện, mục đích là vì tìm Tùy giáo sư thương thảo một chút về bệnh tình của ba Tần, nhân tiện giải quyết một ít việc. Cô vẫn luôn kéo Tùy giáo sư chờ ở cửa phòng bệnh, chờ cô gái này đến, dò hỏi địch tình.

Hoặc là thói quen làm ăn trên thương trường , sau khi dò xét sẽ có kế hoạch đầy đủ, sau sạch sẽ gọn gàng tiêu diệt.

"Thật sự, tôi có thể thề, tôi cùng Tư Đồ tuyệt đối không có gì!"

Thang máy đi đến tầng một, cô gái còn đứng đó cam đoan một lần lại một lần.

Lần này cùng những lần trước hoa dại cỏ dại không giống nhau, ít nhất ở cô gái này trên người có chút đặc biệt, làm nam nhân để tâm, cũng làm cô phí tâm.

Chẳng qua, không có giống trong tưởng tượng , nữ nhân này thực thuần trắng, ánh mắt , lời nói cùng hành động không có chút nào giả dối . Cho nên cô thay đổi sách lược, cũng không có dùng thủ đoạn gì , mà là đến nhìn xem thôi.

Tuy rằng chuyện này xem ra sẽ không ảnh hưởng quá lớn, nhưng vẫn là một tiếng thở dài.

Như vậy rất giống khí chất, cùng với đôi mắt tương tự , đều hẳn là xúc động từ trong tâm của Tư Đồ Thận. Làm cô buồn bã không phải là bên người hắn xuất hiện nữ nhân, mà là hắn sẽ để tâm sẽ trợ giúp, sẽ nhớ lại hồi ức...... đoạn tình cảm trong lòng kia , sáu năm, hắn không quên.

***

Thứ Bảy, ánh nắng tươi sáng.

Công trường thi công , Tần Tô một bên cởi nón bảo hộ ra, một bên đi phía chỗ đất bằng phẳng phía trước , cùng Khâu Cảnh Diệp nói chuyện điện thoại về chuyện bệnh tình của ba Tần.

Không biết có phải hay không liên quan đến Tư Đồ Thận tâm sự tối hôm đó , Tần phụ rốt cục là mềm lòng , đáp ứng đi viện điều dưỡng. Là muốn hôm nay đi, nhưng bên này công trường có một số việc, cô liền dậy sớm chạy tới xử lý, mong là xong trước trưa nay để còn về.

Ngày đó buổi tối ở Tần gia, cô cùng Khâu Cảnh Diệp nói về chuyện này . sáng hôm sau Cảnh Diệp đã gọi điện thoại lại cho cô, nói là đã chuẩn bị tốt lúc nào ba Tần cũng có thể qua . Bởi vì hiểu biết năng lực làm việc của đối phương , Tần Tô cũng là thực yên tâm, liền không tìm viện điều dưỡng khác .

"Tô Tô, mình đến nhà cậu trước, đợi cậu về liền cùng ba Tần đi viện điều dưỡng được không ?"

Đầu dây bên kia, Khâu Cảnh Diệp hỏi, cô nghe xong, trả lời, "Cũng được, bây giờ mình có thể đi cùng cậu "

Hẹn xong thời gian , Tần Tô liềm cúp điện thoại .

Tần Tô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay , dặn dò công nhân một chút liền sau đó cầm chìa khóa xe rời khỏi công trường . Tới rồi bên cạnh xe, cô lại lấy điện thoại gọi về Tần gia , muốn nói cho ba Tần trước tiên chuẩn bị một chút, miễn cho đến lúc đó vội rối ren .

Điện thoại được nhận , lại nghe dì giúp việc trong nhà nói: "Tần lão tiên sinh đã vừa mới xuất phát đi viện điều dưỡng cùng con rể ông ấy rồi ."

Nghe vậy, Tần Tô sửng sốt, hiển nhiên là trở tay không kịp.

Không trì hoãn, cô liền vội gọi điện thoại cho Tư Đồ Thận, nhưng kêu nửa ngày vẫn không có người tiếp. Chờ cô chạy xe từ công trường đến nội thành , gọi đã vô số lần điện thoại rốt cuộc cũng có người nhận , giọng nam trầm trầm

"Như thế nào không tiếp điện thoại!" Tần Tô có chút nóng nảy.

"Đang bận." Tư Đồ Thận nhàn nhạt đáp.

Một hơi nghẹn lại, Tần Tô bất đắc dĩ, đành phải hỏi, "Ba tôi đâu, tôi vừa rồi gọi điện thoại về nhà ,thím giúp việc nói là anh đưa ba ba đi viện điều dưỡng?"

"Ừ." Bên kia lại là một câu nhàn nhạt, tích chữ như vàng

"Anh biết là viện điều dưỡng nào sao, hơn nữa anh hôm nay không phải muốn đi Giang Bắc sao? Ba cũng thật là, bảo ông ấy ở nhà chờ tôi , buổi chiều xong việc tôi liền trở về, hai người như vậy đi rồi, Cảnh Diệp qua......"

Tần Tô liền cảm thấy đầu bắt đầu đau , nhịn không được nói nhiều . Không đợi nói xong, bên kia lại không có tiếng vang, cô đưa điện thoại di động lên nhìn, liền thấy đối phương đã ngắt rồi .Cô thật là muốn mắng người.

Khí thế rào rạt như muốn nổ tung , bỗng có tin nhắn được gửi đến . Là một cái địa chỉ .

Tần Tô đi theo địa chỉ tìm được là một viện điều dưỡng . Đưa điện thoại di động cất vào trong túi , cô chỉ có thể thở dài, sau đó quay đầu đổi phương hướng chạy theo địa chỉ được gửi đến .

***

Trước cổng có bảo vệ đứng gác, Tần Tô lái xe một đường hướng bên trong chạy vào .

Lấy kiến thức của cô về địa ốc mà nói , đây là một chỗ phong cảnh phi thường tốt, có núi lại có nước chảy, xanh hoá thập phần đúng chỗ. Rất nhiều đường nhỏ đều là dùng đá cuội mà làm thành không sợ bị trượt chân

Đem xe đỗ lại , Tần Tô đi vào bên trong , lên đến tầng 2 , đang tìm phòng , phía trước chỗ ngoặt có một thân ảnh mặc áo da đang bước lại phía cô .

Nhìn thấy hắn, cô liền không khỏi bước nhanh hơn một chút .

"Anh như thế nào không nói một tiếng liền đem ba tôi mang đến nơi này? Tôi là nói muốn đem ba đưa đi viện điều dưỡng, cũng không phải là nơi này a! Ba tôi đâu, ông ấy ở đâu? Hai người thật là, làm việc không suy xét a. Tôi cùng Cảnh Diệp đã bàn bạc ,bênh viện bên kia cũng chuẩn bị tốt , sao lại thế này a!" Tần Tô cũng không cất giấu, vừa lên tới liền nói thẳng.

Mới từ văn phòng viện trưởng ra tới ,Tư Đồ Thận vẫn luôn thực kiên nhẫn nghe, đến khi Tần Tô dừng lại mới mở miệng: "Nói xong chưa?"

"Tư Đồ Thận, anh rốt cuộc đang làm cái gì a." Tần Tô bất đắc dĩ nói

Thật bất lực, có lý cũng nói không được .

"không phải nói là bố vợ tôi sao . Hẳn là lên làm như này ." Mắt đen liếc cô, Tư Đồ Thận đút tay vào túi quần , biểu tình có chút lười biếng.

Cô nỗ lực phân tích, "Lời nói là nói vậy, nhưng chuyện này không phải như vậy a, tình huống hiện tại , Cảnh Diệp bên kia đã......"

"Không cần phiền toái người ngoài." Hắn ra tiếng đánh gãy lời nói của cô , thu lại vẻ lười biếng lúc nãy.

Khâu Cảnh Diệp?

Nếu không phải hắn nghe được cuộc điện thoại hôm đó của cô , liền thật sự bị Khâu Cảnh Diệp đem an bài hết mọi chuyện rồi , kia chẳng phải là đánh vào mặt hắn sao . Tần phụ là ba vợ hắn, việc này hắn phải làm.

"Cái gì?" Tần Tô sửng sốt.

Tư Đồ Thận lại không cùng cô nói nhảm , ném ra một câu, "Ba ở phía sau khu nhà hai tầng ."

Nhìn bóng dáng hắn, Tần Tô còn đứng tại chỗ sững sờ, nửa ngày mới hiểu được ý tứ câu nói của hắn . Là cảm thấy xin lỗi Khâu Cảnh Diệp bên kia , nhưng trong lòng lại như có bông tuyết mềm mại chạm vào .

Là một tòa nhà hai tầng độc lập rất cao cấp , cũng không có xa hoa lãng phí, vào phòng bên trong cùng bên ngoài cảm giác đơn giản giống nhau khiến người thả lỏng.

Tần Tô trong ngoài nhìn quanh một vòng, đem mỗi một phòng ở trong tòa nhà nhìn qua một lượt mới yên lòng. Tuy rằng cô chưa đi xem viện điều dưỡng mà Khâu Cảnh Diệp giới thiệu, nhưng nơi này hẳn là điều kiện tốt nhất.

Trên bàn trà có một đống vật dụng hàng ngày, ba Tần ngồi ở trên sô pha, cầm đồ chơi chơi cùng cháu ngoại. Bên ngoài cửa sổ sát đất thỉnh thoảng đi qua nhân viên công tác mặc áo blue trắng, làm Tần Tô càng thên yên tâm.

Đây là chỗ tốt hơn so với ở nhà , tuy rằng cũng cho mời giúp việc , nhưng nơi này tương đối là chuyên nghiệp. Có chuyện gì đều sẽ được xử lý tốt nhất , hơn nữa cũng có thể thường xuyên làm kiểm tra, căn cứ tình huống thân thể mới có thể tìm ra phương pháp trị liệu tốt nhất .

Từ một phòng cạnh cầu thang đi ra , Tư Đồ Thận ngồi xuống đối diện Tần phụ: "Ba, hành lý con đều cho sắp xếp tốt rồi. Vẫn là ở tại lầu một đi, không khí cũng tương đối tốt ."

"Được " Tần phụ giương mắt nhìn con rể, cười gật đầu.

Nếu con gái của ông còn chưa lấy chồng , chưa lập gia đình ông cũng không biết được ai sẽ ở cạnh con gái mình cả đời nữa. Gia đình bọn họ không giống các gia đình khác , sẽ không thể lo những chuyện vụn vặt, quanh năm suốt tháng đều vội vội vàng vàng lo liệu không hết việc, cơ hội ở chung mỗi ngày đều không có.

Nhưng nhiều năm như vậy , ông tuy rằng chưa từng nói qua, nhưng ông đối với người con rể này, trừ bỏ chuyện tình cảm vợ chồng, những mặt khác ông rất vừa lòng. Tuy rằng hắn tính tình lãnh đạm , nhưng cách làm người không có bất luận cái gì bắt bẻ, những chuyện phải làm đều không qua loa.

Tần phụ tin tưởng phụ nữ ở nhà Tư Đồ cũng vậy, chỉ biết làm càng tốt. Nhưng có lẽ chính là như vậy, gia tộc liên hôn , làm cho hai vợ chồng bọn họ không cách nào giống như vợ chồng bình thường, lông gà vỏ tỏi, lại hòa hợp tự nhiên.

Nhìn đứa cháu đang mê mải chơi đồ chơi, Tần phụ cười cười, trong lòng lo lắng buông xuống rất nhiều.

"Ông ngoại, cháu thấy phía trước giống như còn có dòng suối nhỏ, chúng ta lát nữa đi chơi được không?" Tiểu gia hỏa cầm trong tay khối Rubik, ở cửa sổ sát đất vòng hai ba vòng, nhảy nhót trở về.
"Châu Châu , bây giờ nước lạnh , chờ thời tiết ấm áp , ông cùng Châu Châu đi sau nhé ." Tư Đồ Thận lên tiếng.

"Vâng thưa bố !" Tiểu Chân Chân như là con chó nhỏ , bố bé nói cái gì cũng đều gật đầu vâng lời .

Tần phụ nhìn bọn họ hai cha con nói chuyện , cười mà không nói, lại tựa hồ rất là vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc