Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Long Sinh và Kiều Nhung Ngọc cùng nhau xuống lầu, mọi người bên dưới khẩn trương nhìn họ, không biết rốt cuộc hai người đã nói những gì. Phong Vũ Vọng thấy Kiều Nhung Ngọc đi xuống lập tức nhảy lên, chạy đến bên cạnh, lôi kéo cô.

Cô mỉm cười nhìn anh, không hề giãy dụa mặc anh lôi kéo.

"Anh Phong...Anh cùng Ngọc Nhi..." Kiều Nguyên Sinh thu lại nụ cười, đứng lên, lo lắng nhìn ông.

Phong Long Sinh đi đến bên cạnh, nắm lấy tay ông dùng sức lắc mạnh mấy cái: "Chú Kiều, sau này chúng ta chính là thông gia."

"Hả?" Kiều Nguyên Sinh khiếp sợ, quay đầu nhìn về phía con gái.

Lâm Tuyết có chút ngạc nhiên, bà còn tưởng cô yêu cầu nói chuyện riêng với Phong tổng là vì muốn từ chối đám cưới này.

Bốn người khác cũng cực kỳ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau trong lòng đều nảy sinh nghi ngờ. Không phải cô chọn một trong bốn người họ đó chứ?

"Nhung Nhung..." Anh lắc tay cô, muốn cô chú ý đến mình.

Nhung Nhung? Sao cô vừa mới xuống lầu đã có thêm một tên gọi đáng yêu như vậy rồi?

"Sao thế?" Cô quay đầu liền thấy anh bĩu môi, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

"Thông gia là cái gì?" Anh chưa từng nghe qua từ này, anh hoàn toàn không biết nó có ý nghĩa gì.

Ngọc Nhung đưa tay nắm lấy mũi anh, cười nói: "Là em và anh kết hôn rồi trở thành người một nhà."

Anh sẽ không hỏi cô kết hôn là gì chứ? Vậy cô có thể giải thích cho anh hiểu.

Mũi bị nắm không thể hô hấp được, hai tay liền quơ tứ tung song lại chẳng nỡ đẩy cô ra, đành phải tốn công vô ích giãy dụa.

"Ngọc Nhi, ý con là, con quyết định chọn Vũ Vọng?" Lâm Tuyết hoàn toàn không ngờ con gái từ nhỏ rất có chủ kiến lại đồng ý đám cưới này.

Kiều Nguyên Sinh đứng ngẩn người, còn Phong Long Sinh thì vô cùng vui sướng cười lớn. Bốn người kia lại liếc nhau một cái, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

Cô ấy chọn Vũ Vọng? Không có ý đồ gì chứ?

Kiều Nhung Ngọc gật đầu, thấy anh bởi vì nín thở mà mặt đỏ bừng liền mỉm cười, buông tay.

Anh vội vàng dùng sức hút từng ngụm không khí, có chút ai oán nhìn cô, tủi thân che cái mũi đỏ hồng: "Nhung Nhung bắt nạt người ta."

"Anh biết kết hôn là gì không?" Thấy anh chẳng hề phản ứng với từ kết hôn, cô nghi ngờ hỏi.

Anh vuốt vuốt mũi, gật đầu, rầu rĩ trả lời: "Anh biết."

Hả? Cô nở nụ cười, anh thật sự quá đáng yêu mà.

"Là gì, nói em nghe xem."

"Là em về sau sẽ ở cùng một chỗ với anh, mãi mãi không rời xa." Anh kiêu ngạo ưỡn ngực, tay che mũi thả xuống chống ngang hông, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ đang khoe khoang bảo bối của mình.

Vẻ mặt cùng động tác đáng yêu của anh chọc cho mọi người cười vang.

Cô vỗ nhẹ tay anh ý bảo anh cúi xuống. Hết cách rồi, anh thật sự quá cao, có lẽ trí lực anh có vấn đề nhưng thân thể thì một chút vấn đề cũng chẳng có. Ít nhất là 185cm, mà dáng người nhỏ nhắn 158cm như cô muốn chạm vào mặt anh hay làm gì đó quả thật quá khó khăn.

Anh ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn cô.

Từ trước đến giờ Kiều Nhung Ngọc toàn bị gọi búp bê, hiện tại cô lại cảm thấy Phong Vũ Vọng so với mình còn đáng yêu hơn. Cô chỉ có vẻ ngoài dễ thương chứ bên trong thì hoàn toàn ngược lại. Còn anh, đáng yêu từ trong ra ngoài khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Cô nâng mặt anh lên, đặt xuống một nụ hôn trên má rồi vội rời đi. Tuy chỉ đúng một giây ngắn ngủi nhưng vẫn làm cho mọi người sững sờ đặc biệt là Phong Vũ Vọng. Hoàn toàn ngây người, chỉ có thể lấy tay che má, hai mắt mở to, cười ngốc nghếch.

Nhung Nhung hôn anh, thật hạnh phúc quá....

Kéo tay anh đi đến trước mặt ba mẹ mình: "Ba, mẹ, chúng ta về thôi."

"Được." Lâm Tuyết sực tỉnh rồi đi đến bên chồng kéo tay ông.

Phong Long Sinh vẫn nắm chặt tay ông: "Chú Kiều, ngày mai tôi đến công ty chú để bàn chuyện hôn sự."

"Được." Kiều Nguyên Sinh vẫn chưa hồi tỉnh từ trong khiếp sợ, chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.

"Em phải về nhà sao?"

Phong Vũ Vọng chợt tỉnh lại, vội vàng lôi kéo cô. Vừa nghe đến cô nói phải về nhà anh liền hết sức khẩn trương, chỉ sợ không được gặp lại cô nữa.

Cô nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Em quay về dọn đồ, ngày mai anh qua đón em."

"Đón em?" Anh nhất thời không phản ứng kịp.

Bốn người còn lại liếc nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. Cô muốn ở lại Phong gia?

"Ngốc ạ, ngày mai anh đến nhà đón em, về sau chúng ta sẽ cùng một chỗ không xa nhau nữa."

"Thật sao?"

Nghe xong, anh vui mừng khoa chân múa tay, chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay cô ra sức lắc: "Bây giờ anh lập tức đến nhà đón em."

Đỗ Vũ đi đến bên cạnh, đập một cái vào gáy anh: "Cô ấy còn chưa về đâu."

Anh vẻ mặt đáng thương buông tay cô ra, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái, chu môi nói: "Vậy Nhung Nhung đừng về nữa."

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của anh, Kiều Nhung Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo anh dẫn đầu đi ra cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng lại rồi quay đầu nhìn anh.

Anh nháy mắt, chỉ kém chưa vẫy vẫy đuôi, vẻ mặt đáng yêu giống như cún con nhìn cô.

Nhìn kỹ xung quanh, đứng trên bậc thềm như vậy hai người mới không chênh lệch quá nhiều.

Hai tay quàng qua cổ anh, tươi cười nói: "Em phải về dọn đồ, ngày mai anh đến sớm đón em là được rồi."

Hai tay anh vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, vốn đang rất vui vẻ vì mình có thể ôm cô nhưng nghe cô nói muốn về nhà lập tức mất hứng, thở phì phì, bĩu môi: "Không cho em về."

Nhung Nhung hôn môi anh một cái, tuy rất thích anh quấn lấy mình nhưng cô không định để anh tùy hứng, cô cũng có kiên trì của mình: "Vậy ngày mai không cho phép anh đến đón em, em cũng chẳng đến đây nữa."

Nghe thế, anh lập tức lo sợ, hai tay đặt trên eo cô dùng sức ôm chặt cô vào lòng: "Không muốn."

Cô mỉm cười: "Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?"

"Được rồi." Anh trả lời rất tủi thân, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

"Ngoan lắm." Kiều Nhung Ngọc đưa tay vỗ nhẹ đầu anh tỏ ý khen ngợi.

Anh buông cô ra chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.

Cô nhìn hành động của anh liền nở nụ cười, tên này chẳng ngốc lắm đâu, còn biết phải thưởng nữa. Thuận theo yêu cầu của anh, sau khi ấn xuống môi anh một nụ hôn liền buông anh ra chuẩn bị vào xe.

Năm người Phong gia nhìn thấy một màn như thế đều cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là bốn người kia, tại thời khắc này bọn họ nguyện ý tin tưởng cô là thật lòng.

Phong Vũ Vọng tựa vào cửa xe, lưu luyến không rời: "Nhung Nhung, Nhung Nhung, ngày mai anh sẽ đến đón em từ rất rất sớm, em phải ở cùng một chỗ với anh."

"Được."

Kiều Nhung Ngọc vỗ nhẹ tay anh: "Em ở nhà chờ anh qua đón, hôm nay anh phải ngoan ngoãn đó."

"Ừ." Anh ra sức gật đầu, tỏ ý mình nhất định sẽ rất rất ngoan.

"Vậy mai gặp lại." Sau khi vẫy tay tạm biệt liền bảo tài xế lái xe rời đi.

Anh vẫn cứ mãi vẫy tay đuổi theo xe, cho đến khi không nhìn thấy xe nữa mới dừng lại.

"Vũ Vọng?" Mạnh Triết đi đến bên cạnh, vỗ vai anh ý bảo đi vào nhà.

Anh rất vui mừng khoa chân múa tay chạy lướt qua mọi người, vừa chạy vừa la: "Mau mau, đi ngủ, ngày mai còn đi đón Nhung Nhung."

Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại sẽ là ngày mai.

"Vũ Vọng à, giờ mới 3h chiều thôi..." Đỗ Vũ nghe thấy tiếng hét của anh, đang định đưa tay ra ngăn cản thì anh đã chạy lên phòng mất rồi.

Những người khác vừa cười vừa lắc đầu trước sự đáng yêu của anh.

"Để nó đi đi, nó vui là được rồi." Phong Long Sinh cười nói, đã lâu rồi mới thấy anh vui vẻ như thế.

"Nó đừng có nửa đêm thức dậy rồi bảo chúng ta đưa đi đón người là được." Đây mới chính là vấn đề Đỗ Vũ lo lắng.

Bạch Dật Phong sờ cằm nghĩ ngợi: "Rất có thể đó."

"Vậy hiện tại chúng ta có phải cũng nên đi ngủ hay không?" Như thế bọn họ mới có tinh thần, miễn cho lúc đó mọi người mắt đỏ rực đứng trước cửa Kiều gia làm người khác kinh sợ.

Nhậm Ngã Hành trừng anh một cái.

Còn Mạnh Triết chỉ cảm thấy anh suy nghĩ quá nhiều: " Đâu cần phô trương đến thế."

Anh lo lắng là vấn đề khác.

"Cha, cha cảm thấy vị tiểu thư Kiều gia kia sẽ đối tốt với nó sao?"

Liếc bọn họ một cái ý bảo cùng vào thư phòng: "Chúng ta vào thư phòng rồi nói."

Vẫn nên nói rõ chuyện Nhung Ngọc một chút tránh cho về sau có gì hiểu lầm sẽ không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh