Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người ngồi trên xe, đặc biệt là vợ chồng Kiều Nguyên Sinh đầy một đống nghi vấn muốn hỏi.

"Bảo bối, con thật sự muốn gả cho Phong Vũ Vọng?"

Tuy hiện tại Kiều Nguyên Sinh không cần lo lắng công ty phá sản nhưng ông lại bắt đầu lo cho hạnh phúc của con gái. Ông vẫn cảm thấy tên ngốc Phong Vũ Vọng kia không xứng với con gái mình.

"Đúng vậy, bảo bối, con nhất định phải gả cho tên ngốc đó sao?"

Mặc dù Lâm Tuyết cũng cảm thấy anh ngây ngô, đáng yêu nhưng liên quan đến hạnh phúc của cô, bà vẫn hy vọng cô nên chọn một người có thể đem lại hạnh phúc cho mình.

Khẽ mỉm cười: "Ba, mẹ, con khẳng định chính là anh ấy." Nhung Ngọc vừa nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của anh liền thấy vui vẻ.

Phong Long Sinh liếc Lâm Tuyết một cái rồi vỗ nhẹ vai cô: " Chúng ta hy vọng con có thể hạnh phúc."

"Đúng vậy, con xác định nó có thể cho con hạnh phúc sao?"

Đây chính là điều Lâm Tuyết lo lắng, bốn người kia xem ra đều chẳng phải là hạng người hời hợt, nếu đến lúc Phong Long Sinh mất đi, bọn họ chiếm đoạt gia sản rồi đuổi cô đi thì phải làm sao.

Cô còn không biết hai người đang lo lắng điều gì sao? Có lẽ họ chưa nhìn ra nhưng cô thì thấy rất rõ, bốn người đó đối với bác Phong là tôn kính có thừa, đối với Phong Vũ Vọng lại càng vô cùng thương yêu. Ngược lại, cô tin rằng, nếu sau này cô bắt nạt anh thì bốn người bọn họ sẽ bất chấp thủ đoạn để đối phó với mình.

"Con chắc chắn. Mẹ, hai người không cảm thấy anh ấy rất đáng yêu sao?"

'Phì' một tiếng, nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ, động tác cứng ngắc của anh Lâm Tuyết khó nhịn được cười: "Nó thật sự rất đáng yêu."

Kiều Nguyên Sinh gật đầu, không muốn thừa nhận cũng chẳng được, anh thật sự quá đáng yêu.

"Anh ấy so với những kẻ chỉ biết chơi bời, khoác lác khắp nơi kia thì tốt hơn nhiều."

Người đàn ông đáng yêu như vậy, thật sự là thế gian khó tìm, cô không nắm giữ được thì quả thật có lỗi với chính mình.

"Con xác định là được rồi, ba và mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con." Chỉ cần con gái vừa lòng, bà liền đồng ý.

Nhìn Kiều Nguyên Sinh một cái, mỉm cười ôm lấy tay ông: "Ba à, đừng quá lo lắng, con sẽ hạnh phúc mà." Có lẽ ba cũng có chút tự trách đi.

"Ừ."

Ông có thể không tự trách sao? Nếu con gái không hạnh phúc thì ông giữ lại công ty này có ích lợi gì? Ông liều mạng kiếm tiền là muốn để vợ và con gái hạnh phúc. Lúc trước, đồng ý yêu cầu của Phong thị chỉ vì Phong Long Sinh bằng lòng để cô chọn giữa con trai ruột và một trong bốn người con kia của ông thôi.

Cô tựa đầu vào vai ông, cười đến cực kỳ hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh