#2 Vợ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Chính Quốc đã trèo lên giường, lay lay người trong chăn gọi.

CQ: "vợ ơi, dậy ăn sáng đi vợ".

TA: "cút ra chỗ khác cho bà ngủ".

CQ: "Vợ ơi, dậy đi, vợ".

TA: "anh tốt nhất đừng có kêu nữa, nếu không tôi lại bỏ anh đó".

Thái Anh ngồi dậy, đầu tóc rối bù, mắt từ từ mở ra nhìn người bên cạnh.

Anh đã tắm rửa thay đồ sạch sẽ.

Sau khi đưa anh về, cô đã đặt mua cho anh một vài bộ quần áo mới. Không ngờ lại đẹp trai đến vậy, Phác Thái Anh cô nhặt được bảo bối rồi!.

Cô che miệng ngáp dài, hỏi anh.

TA: "Mấy giờ rồi?".

CQ: "Không muộn lắm, 7h rồi, anh đã ủi sẵn đồ cho vợ treo trong phòng tắm, đồ ăn anh cũng chuẩn bị xong rồi, xe của em anh cũng đã rửa, đồ dùng vệ sinh cá nhân anh cũng đã chuẩn bị cho em. Không muộn đâu!.".

TA: "thật tốt, cưới anh về quả là đúng đắn".

Thái Anh xuống giường vào nhà vệ sinh, một bộ váy công sở cao cấp của Channel được ủi phẳng phiu treo trên giá. Kem đánh răng đã quét sẵn trên bàn chải, khăn lau mặt xếp ngay ngắn bên cạnh, có cả lọ nước hoa cũng ở đó.

Bồn tắm nước ấm được pha sẵn, rãi một vài cánh hoa hồng, nhìn thôi đã thích.

Cô thầm khen bản thân, cưới được người chồng quá chu đáo.

Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, vừa bước ra cô đã thấy giày cao gót màu đen để ngay ngắn trước gương.

Nhanh chóng chải tóc, trang điểm một chút liền xuống lầu.

Một mùi thơm kích thích vị giác của cô. Từ năm hai mươi tuổi đến giờ số lần cô ăn cơm ở nhà có thể đếm trên đầu ngón tay.

Năm hai mươi tuổi ba cô mất, mẹ cô đi thêm một bước nữa, dượng rất yêu thương cô nhưng vì ngại ngùng nên cô dọn ra ngoài sống không về nhà nữa. Lao đầu vào công việc, dù ngày nghỉ hay lễ tết Chaeyoung cũng chưa từng về nhà ăn bữa cơm.

Mì gói, thức ăn nhanh, những món ăn nhà hàng hay món ăn lề đường là thói quen của cô.

Nhìn bàn đồ ăn trước mặt, hai mắt Chaeyoung sáng lấp lánh nhìn anh đứng một bên, bật ngón tay cái.

TA: "anh giỏi lắm!".

Chính Quốc cười tươi đáp lại lời cô.

CQ: "anh là chồng của em".

TA: "đúng, chồng của tôi, quả là rất giỏi".

Một câu nói khiến Điền Chính Quốc có bao nhiêu vui vẻ trong lòng.

CQ: 'con mẹ nó! Tốn công diễn như thế cuối cùng em cũng nhận tôi làm chồng'.

Vui vẻ lấy lòng bà xã, anh tiến đến kéo ghế cho cô ngồi.

Ngồi xuống ghế, Thái Anh hoa cả mắt, nhiều món như thế biết ăn món nào trước?.

CQ: "ở đây anh nấu món ăn gia đình theo Trung Hoa. Em ăn đồ ăn Âu như thế chắc đã ngán rồi, án chút cháo ngô lót dạ nhaa".

TA: "được".

Nhận được sự đồng ý của cô, anh nhanh chóng múc một bát cháo ngô đưa đến trước mặt cô.

Mùi ngò thơm thơm, có vị cay the của ớt, cháo đậm đặc, cà rốt mềm mềm, ngô ngọt ngọt.

Chaeyoung vừa ăn vừa cảm thấy vô cùng hài lòng "người vợ" của mình.

Ăn xong bát cháo, anh vui vẻ đưa cho cô một khối Gà Đông Pha vàng ươm thơm ngon.

Anh liên tục săn sóc cô ăn, ăn uống xong Thái Anh mới phát hiện tên "vợ" của mình hoàn toàn đứng cạnh mình mà phục vụ mình chứ chưa hề ăn.

TA: "sao anh không ăn đi?".

CQ: "em ăn đi rồi đi làm, tí anh ăn sau cũng được".

Thái Anh nhìn người chồng cam chịu cực khổ của mình, cười thỏa mãn.

Cô tiến đến ôm anh, cảm nhận hơi ấm trong lòng anh mỉm cười.

TA: "anh biết không? Tôi là gái ế! Tất cả mọi người đều nói như vậy, tôi chỉ biết kiếm tiền, tôi không biết làm việc nhà. Anh ở với tôi chịu khổ rồi!".

Chính Quốc bất ngờ vì cô ôm mình, nhưng nghe cô nói như thế, anh cười khẽ vuốt tóc cô.

XQ: "vợ không cần lo lắng, cùng lắm thì em đi làm, anh ở nhà dọn dẹp, nấu cơm. Em nuôi anh đi! Anh cũng không định tìm việc làm."

Nghe anh nói cô liền bật cười, nhưng cô thích như thế.

TA: "được".

Chaeyoung mở túi xách, rút ra một cái thẻ nhét vào tay anh.

TA: "tiền đi chợ, mua đồ cho anh nữa! Ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chờ em về nha "vợ".

Thấy cô trêu chọc mình, Chính Quốc cũng rất phối hợp diễn. Anh giả cái giọng eo éo của nữ nhân nói với cô.

CQ: "vângg, 'chồng' đi làm về nhớ mua quà cho anh, trưa anh đem cơm cho 'chồng', ăn ngoài không tốt cho sức khỏe".

Chaeyoung cười ngặt nghẽo, cô cố nín cười hôn lên má anh một cái.

TA: "được, em đi làm đây, tạm biệt!".

Dứt lời cô đẩy anh ra, mặt thoáng đỏ đi nhanh ra cửa, để lại ạnh thẫn thờ với nụ hôn của cô.
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro