Nhặt Được Chồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CQ"vợ ơi! Vợ ơi em đừng có bỏ anh mà.."

TA: "đồ điên, ai là vợ anh?"

CQ: "huhu, em là vợ anh mà, em đừng bỏ anh, anh đã mơ thấy em rồi, nên chắc chắn em là vợ của anh mà..hức..nên em không được bỏ anh đâuuu."

Trời đã khuya, dưới cột đèn đường với tia sáng yếu ớt toát ra từ bóng đèn trên cao. Phác Thái Anh bị một người đàn ông ngồi bên vệ đường quấn lấy liên tục gọi mình là vợ, anh ta có thân hình khá cao lớn, dơ bẩn, quần áo rách vá, chân trần hơi co lại vì lạnh, ngồi co ro trên mặt đất, mắt long lanh nhìn cô.

Tuy khuôn mặt chẳng thấy sạch sẽ nhưng đôi mắt ngây thơ chẳng nhuộm chút dơ bẩn của xã hội nào làm cô rung động đôi chút.

Đang có tâm sự trong lòng, Thái Anh cởi luôn giày cao gót, mặc kệ váy công sở gò bó sạch sẽ, ngồi xuống đất cạnh anh.

Lục giỏ xách, lấy một chai nước trái cây mình uống còn thừa, uống một ngụm rồi đưa sang cho anh.

TA: "uống không?"

CQ: "uống chứ!".

Anh vui vẻ giơ hai bàn tay cầm lấy chai nước cô đưa mà tu ừng ực. Xong lại cười toe toét làm lộ hàm răng trắng tinh.

CQ: "cảm ơn vợ, em thật tốt"

TA: "tôi đã bảo tôi không phải vợ của anh mà".

Điện thoại cô chợt reo lên.

TA: "vâng, con nghe đây mẹ"
.......

TA: "vâng, vâng, con biết rồi"
.......

TA: "thôi con không đi xem mắt đâu mà".
.......

TA: "thôi thôi, con có người yêu rồi, ngày mai con sẽ cưới luôn, con không đi xem mắt đâu".
.......
TA: "thật mà mẹ, dạ dạ, bye mẹ".

TA: 'phù, may mắn thật".

Tắt máy, Thái Anh thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.

Mẹ cô đã gọi điện thúc giục bao lần rồi.

Phác Thái Anh, năm nay 29 tuổi vẫn còn độc thân, chưa từng trải qua một mối tình nào cả.

Cô là phó giám đốc trong một công ty có tiếng, muốn tiền tài có tiền tài, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, nhưng vẫn ế!.

Cô thầm nghĩ về thảm cảnh của mình, thở dài trong lòng.

TA: 'thay vì cưới một thằng chồng giàu có nhưng không có thời gian ở cạnh mình, sao mình không cưới một người khù khờ có thời gian ở cạnh mình còn xem mình là tất cả?'

TA: 'cưới thằng chồng giàu mà không đứng đắn như vậy, mình cưới một thằng ăn mày còn hơn! chỉ cần "nữ công giai chánh" là được, mình có tiền mà'.

Một suy nghĩ táo bạo nổ ra trong đầu cô.

Ăn mày!

Tên ăn mày bên cạnh đẹp trai sáng sủa này là lựa chọn khá tốt.

Nãy giờ anh vẫn đang nhìn cô chăm chú và nghiền ngẫm.

Thái Anh quay sang bên cạnh nhìn anh.

TA: "này ngốc, anh tên gì?".

CQ: "Điền Chính.. Quốc".

TA: "tại sao anh lại ra đây làm ăn mày?".

Hốc mắt anh đỏ ửng, nước mắt tuôn ra, giọng nghèn nghẹn.

CQ: "hức..anh..anh bị đuổi ra khỏi nhà rồi..huhu.."

Qua lời kể của anh, hình ảnh một chàng trai bị ba cùng mẹ kế ác độc tống ra khỏi nhà, ngồi ở vệ đường, chịu đầy lạnh lẽo làm cô thương cảm.

TA: "anh thật sự mơ thấy tôi là vợ anh sao?".

CQ: "thật đó".

Chính Quốc cười rạng rỡ, hai mắt toả sáng, lấp lánh nhìn cô.

TA: "anh bao nhiêu tuổi?".

CQ: "anh 30.. tuổi, anh..anh còn biết nấu cơm nữa á".

Chính Quốc vui vẻ khoe.

Câu nói biết nấu cơm điểm trúng tử huyệt của cô. Vì Phác Thái Anh không biết nấu cơm!.

TA: "được, đi thôi, tôi dẫn anh về nhà, ngày mai đi Cục Dân Chính".
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro