Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mặc, em tới rồi."

Cách một cánh cửa kính sát đất trong phòng, Phương Hinh nhìn thấy Hàn Mặc đang ngồi trên ghế làm việc nhíu mày, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Hả?

.

Là không thoải mái sao?

"A, ưm, em tới rồi, a..." Giọng nói của Hàn Mặc cũng mang theo tiếng run rẩy thở dốc, hai tay giấu ở dưới bàn làm việc không biết đang làm cái gì.

Phương Hinh tăng tốc bước đến bên cạnh Hàn Mặc, phát hiện trong bàn làm việc đang che giấu một người phụ nữ, người phụ nữ kia ngồi xổm giữa hai chân anh, đầy quyến rũ liếm láp dương vật cứng cáp của Hàn Mặc, mà hai tay Hàn Mặc đặt ở sau ót người đó.

"Hừ." Phương Hinh khịt mũi một tiếng, như thể đang bày tỏ sự ngạc nhiên và không hài lòng, nhưng sau khi nghĩ lại, cô đã sớm làm quen với chuyện này rồi.

Bản thân cô được hưởng niềm vui do những người đàn ông khác mang lại ở bên ngoài là do được Hàn Mặc cho phép.

Cô không có quyền phàn nàn hay không hài lòng.

Chỉ là, làm chuyện ấy ở chỗ làm việc với Hàn Mặc... cô còn chưa thử qua.

.

Trong lúc lơ đãng, cô gái đang làm bằng miệng cho Hàn Mặc ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Phương Hinh...

Chính là Du Ưu!

Trong mắt Phương Hinh lại hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười đoan trang: "Mặc, em không quấy rầy anh nữa."

Phương Hinh nói xong, vừa định xoay người rời đi, Hàn Mặc lại nắm lấy cổ tay cô: "Vợ, đừng đi."

Phương Hinh có chút không kiên nhẫn nhíu mày.

Thế nào? Chẳng lẽ để cô đến công ty là để cô chơi với nữ sinh đại học, chơi 3P sao?

Nhan Đào còn nói là chuyện tốt, đây mà là chuyện tốt gì?

Cô cũng không còn sức lực để bị giày vò nữa đâu.

Tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng Phương Hinh cũng nhanh chóng thay đổi biểu cảm, ngoái đầu lại tiếp tục mỉm cười nói: "Còn có chuyện gì cần em sao?"

"Hừ, ngậm miệng lại, tôi đau." Hàn Mặc bất mãn trách móc Du Du, sau đó dịu dàng nhìn về phía Phương Hinh, giọng nói trong chốc lát trở nên mềm mại: "Đến phòng nghỉ số 2 đi, có bất ngờ."

Phương Hinh nghi hoặc nghiêng cổ, Hàn Mặc trịnh trọng gật đầu, như thể đang thúc giục Phương Hinh.

"Được." Phương Hinh ngoan ngoãn lên tiếng, cẩn thận đi tới cửa phòng nghỉ số 2.

Nơi làm việc của Hàn Mặc có năm căn phòng làm việc, phòng nghỉ số 1 là dành cho Hàn Mặc, phòng số 2 bình thường là dùng để tiếp đãi khách quý quan trọng, mà những căn phòng khác là cho nhân viên văn phòng tổng giám đốc sử dụng.

Hàn Mặc bảo cô đến phòng nghỉ số 2, chẳng lẽ anh muốn cô gặp khách quý sao?

Trong lúc suy tư, Phương Hinh cẩn thận mở cửa phòng nghỉ, gặp được một người đàn ông đẹp trai quen thuộc.

Kỳ Huyền.

Kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác, Phương Hinh khẽ hé đôi môi hồng hào, đầu óc nhất thời không thể suy nghĩ.

Nếu Hàn Mặc là người đàn ông cô muốn gắn bó đến cuối đời thì Kỳ Huyền là người đàn ông đầu tiên cô động lòng.

Đừng nhìn cô bây giờ cởi mở lẳng lơ về tình dục, trước đây cô rất ghét chuyện nam nữ làm tình, và chính Kỳ Huyền đã đích thân giúp cô giải quyết vấn đề này.

Bề ngoài, Kỳ Huyền là một nam diễn viên thần tượng chạm tay có thể bỏng, chưa kể còn có một lượng lớn người hâm mộ, quay phim ca hát mọi thứ đều không sót.

Một ngôi sao nam hoàn hảo như vậy, sau lưng lại là con vịt được hoan nghênh nhất của hộp đêm cao cấp, kiếm được rất nhiều tiền nhờ vẻ ngoài đẹp trai và tinh xảo của mình, cùng với dương vật dài có thể so với vưu vật trân quý ngoài kia.

Không chỉ như thế, kỹ thuật làm tình của Kỳ Huyền cũng tuyệt đến mức hắn luôn có thể nhập vai khi làm tình với phụ nữ.

Nói một cách đơn giản, hắn có thể hoá thân xuất sắc thành bất kỳ nhân vật nào mà phụ nữ cần khi làm tình.

Lúc trước cô tìm tới Kỳ Huyền, đều là người bạn tốt giàu có Lâm Niên Nhi đề cử, chồng của Lâm Niên Nhi là phú nhị đại khoa học mới nổi nhưng trời sinh mất đi chức năng tình dục, Lâm Niên Nhi tìm được Kỳ Huyền, yêu cầu hắn dịu dàng giống như mối tình đầu.

Kết quả lần đó Kỳ Huyền còn tri kỷ hơn cả mối tình đầu, trong quá trình làm tình không thiếu một chi tiết lãng mạn, dịu dàng, ngây ngô khiến tim đập thình thịch nào.

Cũng chính sau lần đó, Lâm Niên Nhi muốn bao nuôi Kỳ Huyền một tháng nhưng Kỳ Huyền đã từ chối vì lịch trình quá đầy.

Theo lời của Lâm Niên Nhi, cô ấy bất đắc dĩ tìm trai bao ngoại tình, mà Kỳ Huyền có rất nhiều phụ nữ, cố ý cảnh cáo mình không thể động tâm.

Khụ khụ, đi hơi xa rồi.

Rốt cuộc tình hình lúc này là gì đây?

Hàn Mặc đã điều tra ra mối quan hệ của cô với Kỳ Huyền chưa?

Nhưng lúc trước qua lại với Kỳ Huyền, học làm chuyện đó cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, cô chỉ cần đánh chết không thừa nhận là được rồi.

Phương Hinh giật giật khóe miệng, mở miệng trước: "Anh Kỳ, xin chào."

"Bà chủ Phương, đã lâu không gặp." Kỳ Huyền thân sĩ vươn tay phải, nụ cười lưu manh khiến Phương Hinh khó có thể chống đỡ.

.

Nụ cười của Phương Hinh trở nên xấu hổ: "Tôi, trước đây chúng ta đã gặp nhau chưa?"

Kỳ Huyền ngẩng cổ nhìn Phương Hinh đầy khiêu khích, cô vũ công ba lê đã từng thanh thuần sạch sẽ thay đổi rất nhiều, đã trở nên kiều mỵ cùng quyến rũ, không hổ là phụ nữ mới cưới, được chăm bẵm cũng tốt thật.

Hắn kiếm tiền của phụ nữ, người phụ nữ nào cũng nóng lòng muốn độc chiếm và bao nuôi hắn, bất cứ khi nào hắn rảnh rỗi, dù chỉ một buổi chiều, đều sẽ bị những bà chủ nhà giàu kia đến trả giá.

Nhưng hắn lại vì dạy dỗ Phương Hinh mà bỏ ra cả tháng trời.

Đương nhiên, ngoại trừ phần thưởng hậu hĩnh thì Phương Hinh hấp dẫn hắn hơn.

"Em quên rồi sao? Lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở buổi đấu giá, khi đó giám đốc Hàn dùng 30 triệu đấu giá danh họa "Phong Điệp" cho em, em hãnh hiện lắm mà."

Kỳ Huyền đã quan sát, trong phòng nghỉ không có camera nhưng rất có thể có nghe lén, vì vậy phối hợp diễn xuất tượng trưng với Phương Hinh.

.

Dù sao lúc trước Phương Hinh đã nhấn mạnh, lần đầu tiên cô để lại cho Hàn Mặc, Hàn Mặc vô cùng quan trọng với cô, cho nên cả tháng đó hắn và Phương Hinh đã làm mọi thứ ngoại trừ điểm mấu chốt cuối cùng.

Nhưng hiện tại xem ra, Hàn Mặc không phải là một người quan tâm đến trinh tiết của vợ, thậm chí anh còn cho phụ nữ khác BJ trước mặt vợ mình.

Về phần Phương Hinh, cô cũng làm như không có chuyện gì xảy ra.

Là việc bình thường hay gặp sao?

Đúng vậy, hắn cũng qua lại với người trong giới, ít nhiều gì cũng nghe nói Mặc là ông chủ câu lạc bộ đổi vợ nhưng hắn chưa bao giờ có tư cách để biết thêm về chuyện này.

Lần này Hàn Mặc đề nghị hắn gia nhập công ty, đồng thời cũng muốn hắn chuyển công tác, chuyển từ công ty quản lý ban đầu đến giải trí Hàn thị, thậm chí còn đưa ra điều kiện phong phú, nhưng công ty ban đầu lại do một tay ông chủ bồi dưỡng hắn sáng lập, hắn không thể vong ân phụ nghĩa.

Sau khi hắn khéo léo từ chối Hàn Mặc, Hàn Mặc lại lấy lý do vợ là fan trung thành của hắn, nhờ hắn gặp mặt vợ một lần.

Chỉ là buổi gặp mặt này lại được sắp xếp trong phòng nghỉ, hiển nhiên mưu đồ của Hàn Mặc chẳng tốt lành gì.

Để cho vợ đến dụ dỗ hắn, ghi lại âm thanh làm tình của hắn và Phương Hinh để uy hiếp hắn đổi nghề sao?

Tuy rằng quyền thế không bằng Hàn Mặc nhưng Kỳ Huyền hoạt động nhiều năm như vậy không phải chỉ ăn chay, càng không thích bị uy hiếp.

Ha ha, có suy nghĩ hay để trêu tức Hàn Mặc rồi!

"Trí nhớ của anh Kỳ thật sự là rất tốt." Phương Hinh đỏ mặt, cụp mắt cúi đầu vén lọn tóc mai ra sau tai, thẹn thùng cực kỳ giống như nhìn thấy người trong lòng khi còn là học sinh.

"Tôi không chỉ có trí nhớ tốt thôi đâu." Kỳ Huyền kéo cánh tay Phương Hinh, đẩy cô về phía chiếc giường lớn mềm mại.

Phương Hinh theo bản năng căng thẳng thân thể, đối mặt với khuôn mặt đẹp trai này, cô nhanh chóng chớp chớp mắt, khẩn trương nói: "Kỳ, anh Kỳ, anh..."

"Hàn Mặc kêu chúng ta tới đây gặp mặt, em thấy là muốn chúng ta làm cái gì?" Ngón tay Kỳ Huyền nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt Phương Hinh, cuối cùng rơi vào trên môi nhỏ của cô, ngữ khí cực kỳ mập mờ: "Giờ thấy em sắc mặt hồng hào, ở bên ngoài em đã ăn đủ chưa?"

Phương Hinh mím môi, giả vờ ấm ức và tức giận, nói: "Tôi không hiểu."

"Thật sao?" Kỳ Huyền nghiêng đầu hôn lên vành tai Phương Hinh, giọng nói trầm thấp từ tính: "Xem ra em thật sự rất mệt, vậy chúng ta cứ làm như cũ đi."

Kỳ Huyền nghiêng người quỳ xuống bên cạnh Phương Hinh, nhẹ nhàng ấn vào thái dương của Phương Hinh bằng cả hai tay.

Phương Hinh đột nhiên thả lỏng thân thể, theo bản năng nhắm mắt lại.

Trong một tháng đó, cô đã trải nghiệm kỹ thuật mát xa của Kỳ Huyền, từ thoải mái đến khó kiềm chế, thiếu chút nữa đã bị Kỳ Huyền làm cho hư rồi.

Lúc này đây, Hàn Mặc đang thưởng cho cô sao?

Cô thật sự có thể phát sinh quan hệ đó với Kỳ Huyền sao?

"Ưm a..."

"Bà Phương, thoải mái không? Hửm?"

"Ừ... xoa nhẹ thôi, đừng dừng lại..."

Tiếng thở hổn hển lười biếng liên tục truyền qua tai nghe lén, chỉ nghe thấy giọng nói của người vợ xinh đẹp thôi mà Hàn Mặc đã xuất tinh trước, anh không hiểu rõ tâm trạng của mình đang như thế nào, phiền não mà đuổi Du Ưu đi, đồng thời tháo tai nghe nghe lén xuống.

Kinh tế giải trí Hàn thị chủ yếu là thị trường nước ngoài, hiện tại muốn tiến quân vào trong nước, Kỳ Huyền là nam minh tinh có giá trị thương mại cao nhất.

Làm sao anh có thể không biết quá khứ của Phương Hinh và Kỳ Huyền chứ?

Chỉ là Phương Hinh nắm chắc điểm mấu chốt, anh cũng thật lòng thích Phương Hinh, Phương Hinh cũng chịu được thái độ trong chuyện giường chiếu của anh, cho nên cũng không muốn so đo quá nhiều.

.

Bên cạnh đó, mối quan hệ này có thể mang lại lợi ích cho tập đoàn, cớ sao mà không làm?

Tự tay đưa người vợ xinh đẹp lên giường của người đàn ông khác cũng không có gì, chỉ là Kỳ Huyền không có phụ nữ để trao đổi với anh, cho nên thứ anh muốn là hợp đồng của Kỳ Huyền.

Không bao lâu, Kỳ Huyền từ trong phòng nghỉ đi ra trước, hắn áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn mang theo nụ cười xa cách nhưng lễ phép: "Giám đốc Hàn, hình như bà Phương mệt mỏi quá rồi, thế thì tôi xin phép rời đi trước."

Nghe lời nói mập mờ này, Hàn Mặc vẫn nghiêm mặt như trước, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Tốt lắm, chỉ cần gửi đoạn ghi âm hai người làm tình đến công ty của Kỳ Huyền thì sẽ có tư cách đàm phán điều kiện.

Nếu tiền tài không thể bắt được Kỳ Huyền, phụ nữ chắc chắn được.

Hàn Mặc thu thập xong một chút chua xót kia, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ, lại không ngờ Phương Hinh nằm ở trên giường, quần áo chỉnh tề, hơn nữa còn ngủ thiếp đi.

Vậy vừa rồi tiếng rên rỉ là thế nào?

.

Kỳ Huyền không ngủ với Phương Hinh sao?

Nếu đúng như vậy, bản ghi âm cũng vô dụng.

Lúc đi Kỳ Huyền còn nói lập lờ nước đôi, hoàn toàn là đang đùa giỡn mình!

Hàn Mặc hơi khó chịu nhíu mày, Phương Hinh cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông trước mặt chính là chồng mình, cô lập tức ngồi thẳng người, giọng nói mềm mại mang theo áy náy nói: "Thật xin lỗi, Mặc. Kỳ Huyền vừa mới xoa bóp cho em rồi em cũng ngủ thiếp đi..."

Hàn Mặc như là đang tự hỏi cái gì, anh nghiêng người ngồi vào mép giường, nâng cánh tay ôm qua bả vai Phương Hinh, đôi mắt thâm thúy lóe ra sắc bén.

Phương Hinh tự nhiên có thể cảm giác Hàn Mặc mất hứng, nhưng tại sao anh lại mất hứng?

Có phải vì cô và Kỳ Huyền ở riêng trong cùng một phòng không?

Không, điều đó là không thể.

Dù sao cũng là anh bảo cô tới gặp Kỳ Huyền mà.

"Mặc, cám ơn anh." Phương Hinh cong mắt nở nụ cười ngọt ngào, chủ động tựa đầu vào vai Hàn Mặc: "Cho em gặp mặt nam minh tinh mình thích."

"Chỉ gặp mặt sao đủ được?" Hàn Mặc tựa hồ nghĩ ra một cái ý kiến hay, cúi đầu rũ mắt nhìn về phía Phương Hinh: "Bảo bối, nếu thật sự muốn cảm ơn, nhất định phải ăn món quà Kỳ Huyền này vào bụng nha."

Phương Hinh sửng sốt một lúc, nghĩ đến những tin đồn gần đây trên Internet rằng Kỳ Huyền sẽ đổi công ty quản lý sang Hàn thị.

Xem ra không phải những phương tiện truyền thông kia đang bắt bóng bắt gió.

Phương Hinh thông minh đã đoán được ý định của Hàn Mặc nên cô ngoan ngoãn gật đầu.

Tuy rằng không biết vì sao Kỳ Huyền không muốn đến Hàn thị phát triển, nhưng đến Hàn thị tuyệt đối sẽ không chịu thiệt, thậm chí sẽ phát triển tốt hơn.

Cô cũng không có làm hại Kỳ Huyền.

Hàn Mặc cưng chiều vuốt cái mũi nhỏ của Phương Hinh, khen: "Vợ của anh tốt nhất trên đời."

...

Vài ngày sau, cuối cùng Phương Hinh cũng đợi được đến khi Kỳ Huyền có thời gian rảnh rỗi, lần đầu tiên cô bày tỏ nỗi nhớ chân thành lại nhiệt liệt của mình, sau đó hẹn Kỳ Huyền với lý do chọn lễ phục dạ hội.

Kể từ lần trước Kỳ Huyền vuốt ve thân thể của Phương Hinh, hắn cũng chống lại ham muốn nguyên thủy nhất của cơ thể mình và không xâm phạm cô. Liên tiếp trong vài ngày, hắn nghĩ đến cảm xúc mềm mại và mịn màng ngày đó, điều mà hắn chưa bao giờ có được khi phục vụ những người phụ nữ già kia.

Cho nên dù biết Phương Hinh là một nhân vật nguy hiểm, ma xui quỷ khiến sao đó hắn cũng đi gặp.

Trong phòng trưng bày lễ phục cao cấp, đèn đường rực rỡ, mỗi một bộ lễ phục đều lóe ra hào quang quý phái.

Dựa theo yêu cầu của Hàn Mặc, quản lý đã sớm thức thời dọn dẹp, tất cả mọi người bao gồm anh ta cũng không cần ở đây phục vụ.

Phương Hinh và Kỳ Huyền sóng vai đi vào phòng triển lãm, phòng triển lãm trống rỗng khiến Kỳ Huyền biết tâm tư hiến thân của Phương Hinh rất rõ ràng.

Chẳng qua, cô nghe theo yêu cầu của Hàn Mặc, hay là cô tự muốn đây?

"Tình cảm giữa em và giám đốc Hàn tốt thật đó, còn tự mình chọn lễ phục cho anh ta ngạc nhiên nữa." Kỳ Huyền làm như vô ý thăm dò.

"Nào có cái gì là tình cảm tốt, cũng là trao đổi qua lại thôi." Phương Hinh hơi cụp mi mắt, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp thoáng qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh cô liền nở nụ cười, cầm lấy một bộ lễ phục màu sâm panh sáng chói: "Cái này như thế nào?"

Kỳ Huyền đáp lại bằng một nụ cười, dịu dàng nói: "Bà Phương mặc cái gì cũng đẹp, đi thử xem."

.

"Được!" Phương Hinh vui vẻ như một đứa trẻ, chầm chậm vào phòng thử đồ.

Đã hơn một năm trôi qua kể từ lần hẹn hò cuối cùng với Kỳ Huyền.

Hàn Mặc bình thường bề bộn nhiều việc, mỗi một lần hẹn hò đều là ăn cơm, cơm nước xong anh liền quay về công ty, đưa thẻ cho cô để cô tự mình đi dạo phố.

Về phần sau khi kết hôn, hoang đường lại dâm loạn, cô nhất định phải chấp nhận những thứ đó.

Cho nên thời gian ở bên Kỳ Huyền mới giống như yêu đương.

Không lâu sau, Phương Hinh vén một nửa rèm cửa trong phòng thử đồ lên, khuôn mặt ửng đỏ lộ ra một chút ngượng ngùng.

Kỳ Huyền buông ly rượu đỏ trong tay xuống, dùng ánh mắt như nước tỏ vẻ hỏi thăm.

.

"Huyền, anh tới đây một chút, được không?"

Phương Hinh vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với Kỳ Huyền, hai má phồng lên cùng khóe mắt vô tội khiến người ta không thể cự tuyệt: "Em, em không kéo được khóa kéo sau lưng..."

...

Phòng thử đồ cũng không quá nhỏ, trên tường không chỉ có treo gương soi toàn thân, còn có một chiếc ghế dài để thuận tiện thay giày.

Phương Hinh đang đối diện với gương, Kỳ Huyền phía sau cẩn thận kéo khóa kéo cho cô, hai tay cũng rất tự nhiên đặt lên vai cô, đôi mắt nhìn về phía gương chớp động cực kỳ mập mờ.

Cổ áo chữ V sâu của lễ phục nối liền với dây đeo vai hình giọt nước, hoàn mỹ thể hiện ra xương quai xanh xinh đẹp của Phương Hinh, mà da thịt lộ ra giữa hai bộ ngực mơ hồ nhìn thấy hình dạng sắp xếp xương, có thể so sánh với sự gợi cảm của một siêu mẫu.

Dệt hoa trên gấm chính là, giữa ngực Phương Hinh có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, vô cùng quyến rũ.

Chiếc váy dài đuôi cá nhiều tầng không đều nhau áp dụng kiểu quấn ngang hông, tôn lên đường cong eo mông lồi lõm của Phương Hinh, đôi giày cao gót màu nude quấn quanh dây buộc lộ ra đầu ngón chân đáng yêu của cô, đôi chân dài giấu ở trong làn váy khiến người ta mơ màng bất định.

"Thật đẹp, vẫn giống như trước đây." Kỳ Huyền nghiêng đầu tới gần cổ Phương Hinh, lại cố ý duy trì một khoảng cách nhất định với vành tai Phương Hinh, mùi thơm ấm áp nhiệt đới của cây bách như có như không.

Ngay sau đó, Kỳ Huyền lại hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ừm, là mùi thơm quen thuộc của tôi."

Phương Hinh không khỏi mím môi nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.

Những ngón tay của Kỳ Huyền trắng nõn thon dài, vô cùng đẹp mắt, bàn tay ấm áp chạm vào da thịt, giống như bị điện giật, mềm mại tê dại.

Chỉ với một động tác đơn giản, Phương Hinh cảm thấy rõ ràng dục vọng đã bắt đầu quấy phá, khiến phía dưới bắt đầu co rút lại.

Kỳ Huyền không thể không thừa nhận lúc này Phương Hinh rất đẹp, cô đã từng là vẻ đẹp tự nhiên không cần tạo hình, thuần khiết, ngây thơ lại rực rỡ.

Nhưng bây giờ Phương Hinh có một khí chất sang trọng và tao nhã, nếu nói người khác người đẹp vì lụa, đúng hơn nên nói rằng Phương Hinh làm cho bộ lễ phục màu sâm-panh này lấp lánh lên.

Đến nỗi hắn nhịn không được muốn tới gần hơn.

Kỳ Huyền không suy nghĩ xem tình cảm dành cho Phương Hinh có trộn lẫn gì khác hay không, hắn chỉ cảm thấy thời gian ở bên Phương Hinh rất nhẹ nhàng, vui vẻ, có lẽ là do Phương Hinh chưa bao giờ yêu cầu hắn đóng vai ai, nhưng hắn vẫn theo thói quen săn sóc chu đáo, đây là nguyên tắc hắn đối xử với mỗi người phụ nữ.

"Ding Dong."

Điện thoại di động đột nhiên vang lên tin nhắn nhắc nhở.

"Chờ một chút." Kỳ Huyền nói với giọng điệu lịch sự, lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra để xem...

Hàn Mặc: "Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể thu mua công ty của ông chủ anh, đến lúc đó anh sẽ là người của tôi. Cho nên, anh nghiêm túc cân nhắc chuyển việc đi."

Kỳ Huyền khẽ nhíu mày, ý thức được hắn căn bản đấu không lại Hàn Mặc có quyền thế.

Nếu công ty của ông chủ thực sự bị thu mua lại, vậy tâm huyết cả đời của ông chủ đều sẽ trôi theo dòng nước, tiền đồ của những đồng nghiệp khác trong công ty cũng sẽ không biết đi đâu.

Hàn Mặc không từ thủ đoạn, cho tới bây giờ chỉ nuôi người hữu dụng, từ việc anh lợi dụng vợ mình là có thể nhìn ra.

Kỳ Huyền hiểu rằng hắn không có quyền từ chối nữa.

Nhưng nếu Hàn Mặc có thủ đoạn cứng rắn ép buộc hắn thỏa hiệp, vì sao lại đưa Phương Hinh tới cửa?

Chẳng lẽ cuộc hẹn hôm nay thật sự không liên quan đến Hàn Mặc, chỉ là Phương Hinh đơn thuần nhớ mình?

"Huyền, anh không sao chứ?" Phương Hinh uống gần nửa ly rượu, giọng nói ân cần.

.

Suy nghĩ của Kỳ Huyền bị cắt ngang, người đẹp trước mặt hắn môi đỏ răng trắng, đôi mắt to lấp lánh đầy tình cảm, dễ dàng làm tan rã phòng bị trong lòng hắn.

"Hinh Nhi, tóc em rối rồi." Kỳ Huyền mỉm cười, đưa tay giúp Phương Hinh sửa sang lại mái tóc, ánh mắt cưng chiều.

Phương Hinh không ngờ rằng cô vẫn có thể nghe thấy Kỳ Huyền gọi mình là "Hinh Nhi", sự nhớ nhung và cảm giác áy náy biến thành một cảm giác chua xót không thể giải thích được trào lên mũi cô, đôi mắt cô thậm chí còn đỏ lên.

"Đồ ngốc, làm sao vậy?"

Kỳ Huyền không dừng lại động tác sửa sang lại tóc, hắn biết mình không chạy thoát khỏi cái cạm bẫy của người đẹp này được.

Cho dù thật sự là bẫy, hắn cũng nguyện ý nhảy vào bên trong.

Phương Hinh cảm thấy từ ngọn tóc có chút ngứa ngáy, cô vô thức co vai lại để tránh, dựa vào lồng ngực quen thuộc của Kỳ Huyền, mùi thơm mê người đột ngột xông vào khoang mũi của Kỳ Huyền, không biết là tim ai đang đập thình thịch nữa.

Kỳ Huyền bị sự mềm mại trong vòng tay mê hoặc tâm trí, Phương Hinh hơi rũ mi mắt che giấu một ngọn lửa quyến rũ, bĩu môi gắt giọng: "Huyền, anh vẫn muốn đỡ em như vậy sao?"

"Có thể không?"Ánh mắt Kỳ Huyền bắt đầu càn rỡ lướt qua người Phương Hinh, thân hình xinh đẹp khiến người ta nhìn thế nào cũng không đủ.

Cánh tay mảnh khảnh của Phương Hinh ôm lấy eo Kỳ Huyền, Kỳ Huyền cũng không nhịn được nữa, ôm lấy Phương Hinh, nụ hôn nóng bỏng áp lên đôi môi đỏ mọng của Phương Hinh.

"Ưm..."

Phương Hinh lảo đảo, thân thể hoàn toàn buông lỏng.

Đôi môi mỏng của Kỳ Huyền thèm khát mút lấy môi dưới mềm mại của Phương Hinh, đầu lưỡi thuần thục dò xét hàm răng của cô.

Nhưng Phương Hinh vẫn cắn chặt răng, chỉ để đôi môi của cô bị Kỳ Huyền tùy ý mút lấy, vẻ ngoài kiêu ngạo thanh cao, muốn cự tuyệt còn nghênh đón của cô khiến Kỳ Huyền dấy lên ham muốn, đồng thời cũng dấy lên dục vọng thắng bại và chinh phục.

Đúng vậy, hắn đã từng dạy cô, đối đãi với đàn ông không thể cho cả trong một lần, phải gợi lên hứng thú tình dục của đàn ông.

Thật là, cô gái nhỏ này thực sự đã áp dụng nó lên người mình.

Tất cả phụ nữ đều khao khát được lên giường với hắn một lần, hắn ngoắc ngoắc ngón tay liền có phụ nữ xếp hàng, thậm chí trả tiền xếp hàng.

Vì vậy, Kỳ Huyền càng bị mê hoặc bởi sự khác biệt của Phương Hinh, hắn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào hàm răng của cô, hơi thở lẫn nhau hòa lẫn vào nhau trong nước bọt.

Tiếng thở dốc của Kỳ Huyền vô cùng êm tai, Phương Hinh hiểu mình sắp đầu hàng khuất phục, hai tay liền đẩy lên ngực Kỳ Huyền.

Trong lúc Phương Hinh phân tán lực chú ý, đầu lưỡi của Kỳ Huyền lại dùng sức thăm dò, thoải mái cạy mở kẽ răng của Phương Hinh.

Đầu lưỡi Kỳ Huyền tiến quân thần tốc, nhiệt liệt khuấy động đầu lưỡi Phương Hinh, cũng hôn chặt môi Phương Hinh.

Cảm giác khó thở xâm chiếm làm cho Phương Hinh không có sức lực chống cự, đầu lưỡi Kỳ Huyền sau khi nếm được cái lưỡi nhỏ ngọt ngào, lại đột nhiên hút cái lưỡi mềm mại của Phương Hinh vào trong khoang miệng của mình, cắn nhẹ liếm lại liên tục quấn quanh.

Phương Hinh đã lâu không được trải qua một nụ hôn khiêu khích tinh tế như vậy, cô chỉ cảm thấy choáng váng và khô nóng cả người.

Theo tiết tấu Kỳ Huyền đùa bỡn đầu lưỡi, nhiều lần quấn quít ra vào, dục vọng của Phương Hinh đã giống như hoa không ngừng nở rộ, rực rỡ đến đinh tai nhức óc.

Miệng Phương Hinh tiết ra rất nhiều nước bọt, kìm lòng không đậu đưa lưỡi thơm vào trong miệng Kỳ Huyền. Trong quá trình Kỳ Huyền lại đưa nước bọt của mình vào miệng của Phương Hinh.

Tiếng nước bọt "chùn chụt" cùng tiếng thở dốc của hai người nối tiếp nhau vang lên, sự mập mờ vận sức chờ phát động rốt cục biến thành dục vọng khó có thể kiểm soát.

Trong nụ hôn ướt át nồng nhiệt, tay trái Kỳ Huyền vuốt ve hạ thể phía trước của Phương Hinh, tay hắn tìm thấy chính xác vị trí đường may của chiếc váy, nhét nó vào giữa hai chân đang khép chặt của Phương Hinh...

Đó là quần lót ren.

Mà Phương Hinh đang chuyên chú hôn Kỳ Huyền, vô thức thả lỏng đôi chân đang kẹp chặt của cô, đôi tay của Kỳ Huyền vòng ra phía xoa bóp cái mông nhỏ đẫy đà của Phương Hinh qua lớp quần lót.

Ngay sau đó, bàn tay của Kỳ Huyền vuốt ve cái mông nhỏ dọc theo viền ren của chiếc quần lót đẩy lớp vải che âm hộ lên, đầu ngón tay theo xúc cảm trơn trượt dẫn dắt, chạm vào môi âm đầy đặn mập mạp nhô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro