Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời giữa trưa vô cùng nóng bỏng.

Khi Phương Hinh đến trước xe vũ đoàn, vừa vặn gặp Khương Xuyên Trạch và Du Ưu.

Tại sao họ lại nắm tay nhau?

.

Là người yêu sao?

Lúc trước phỏng vấn Khương Xuyên Trạch, rõ ràng anh ta nói không có bạn gái.

Bầu không khí xấu hổ không thể giải thích được và không thể nhận ra, Khương Xuyên Trạch theo bản năng buông tay Du Ưu, đôi mắt anh ta dán vào Phương Hinh, từ đôi môi khô khốc của anh ta chậm rãi phun ra hai chữ: "Chào chị."

Mà Du Ưu đứng ở bên cạnh anh ta, tóc có chút rối tung, cô ấy vội vàng giấu đi kinh ngạc trong mắt, hai tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo, khuôn mặt trắng hồng toát mồ hôi, ngữ khí không tự nhiên lên tiếng chào hỏi.

Phương Hinh mím môi, suy đoán giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ, chắc không làm ở nhà vệ sinh công cộng trong trang viên đâu nhỉ?

Nghĩ đây, Phương Hinh nhanh chóng chớp mắt, tiện thể giả vờ mỉm cười thoải mái, đồng thời vén tóc mai ra sau tai, xem như đáp lại lời chào của hai trợ lý.

.

Ba người lần lượt lên xe của vũ đoàn, Phương Hinh ngồi ở hàng cuối cùng thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí của chân như thể cô rất khó chịu.

Thật sự là, nếu không phải tiếng chuông điện thoại thúc giục không ngừng vang lên, cô cũng không biết mình sẽ bị Hàn Mặc làm thịt bao lâu nữa.

Sau khi Hàn Mặc xuất tinh một lần vào cúc hoa cô, anh vẫn còn cứng rắn, để đáp ứng yêu cầu xuất tinh lần thứ hai của Hàn Mặc, cô quỳ trên mặt đất thổi kèn một lúc lâu.

Sau khi xong việc, Hàn Mặc còn không cho cô thay đổi quần áo, tất chân và đũng quần bị rách cũng không sao, phía dưới lại càng nhớp nháp.

Không cẩn thận sẽ bị người ta nhìn thấy mất.

Khương Xuyên Trạch ngồi bên cạnh Phương Hinh đã nhìn thấy những động tác nhỏ của Phương Hinh, mái tóc búi cao của Phương Hinh có hơi lỏng, có lẽ làm xong vẫn không kịp sửa sang lại.

Ánh mắt lại tiếp tục nhìn xuống, đôi môi mím lại của Phương Hinh hồng hào ướt át, thật muốn biết cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô trông như thế nào khi ngậm dương vật.

Ngay cả cử chỉ nuốt nước bọt của Phương Hinh cũng là một sự cám dỗ lớn đối với Khương Xuyên Trạch.

Nếu không bị Du Ưu làm ngưng trận thủ dâm, anh ta sẽ không dễ dàng cúp điện thoại.

Dù sao cũng không thể để cho người ngoài biết anh ta đang nghe Phương Hinh thở hổn hển được.

Nhưng mà, thì ra cô bé Du Ưu đó mới là lần đầu, tùy tiện dùng hai câu "thích" để lừa gạt mà cô ấy đã mắc câu, không tốn công mà đã có một cô bạn gái ngây thơ thì cũng được.

Trong lúc suy nghĩ, Phương Hinh mệt lã mả còn say xe, nghiêng người dựa vào bả vai Khương Xuyên Trạch, cái miệng nhỏ nhắn khẽ thở ra, tỏa ra hương thơm hoa nhài tao nhã.

Khương Xuyên Trạch khẩn trương căng thẳng sống lưng, anh ta không dám động đậy thân thể, hai tay ngoan ngoãn đặt ở hai đầu gối, thậm chí cũng chỉ dám thở nhẹ nhàng.

Lén lút nghiêng đầu liếc trộm một cái, Phương Hinh xinh đẹp nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng đều đặn, da thịt lộ ra còn hiện ra một chút đỏ ửng sau cao trào, xương quai xanh gợi cảm được một sợi dây chuyền kim cương đắt tiền tô điểm, xuống phía dưới nữa chính là khe ngực như ẩn như hiện.

Hả?

Cổ áo không sửa sang lại rõ ràng còn rộng thùng thình, hình như để lộ ra miếng dán ngực.

Ngọn lửa tà ác ở bụng dưới lại bốc lên, Khương Xuyên Trạch cả người đầy dục hỏa lập tức liếc sang chỗ khác.

Cô giáo Phương Hinh đã kết hôn rồi, thật đáng tiếc...

Tuy nhiên, nghe có vẻ cuộc sống tình dục của cô và giám đốc Hàn rất cởi mở.

Có lẽ... anh ta có cơ hội?

Thật muốn ghé vào trên người cô giáo Phương Hinh, gặm thân thể mê người của cô, lại dùng dương vật ma sát âm hộ của Phương Hinh...

Hình ảnh bậy bạ lộn xộn lấp đầy tâm trí anh ta, Khương Xuyên Trạch khô nóng kiên trì đến phòng biểu diễn vũ đạo.

Bởi vì Khương Xuyên Trạch còn chưa đưa trang phục mới tới, Phương Hinh - người đóng vai thiên nga trắng không có cách nào tham gia buổi diễn tập đầu tiên, đành phải lấy lý do không thoải mái để nghỉ ngơi sau cánh gà sân khấu.

Và bởi vì có một số vũ công mới gia nhập đoàn trong buổi biểu diễn này, họ không thể tránh khỏi sự lo lắng, vì vậy mới nhờ Phương Hinh xem và chỉ dẫn.

Phương Hinh không tiện từ chối, vì vậy cô chuyển chiếc ghế cao ngồi sau màn sân khấu.

Bỗng nhiên, màn che bị buông xuống, tất cả mọi người đều cho rằng Phương Hinh đang thay quần áo nên cũng không để ý, không ai biết Phương Hinh đang bị Khương Xuyên Trạch ôm vào trong ngực với vẻ mặt kinh ngạc.

"Cậu đang làm cái gì vậy?" Phương Hinh hơi nhíu mày, dùng đôi tay ngọc đẩy ngực Khương Xuyên Trạch.

Trong lúc mất tập trung, Khương Xuyên Trạch ngăn chặn miệng Phương Hinh bằng một nụ hôn, anh ta không nóng lòng xâm nhập khoang miệng, mà thuần thục ngậm lấy cánh môi dưới của Phương Hinh, như vậy Phương Hinh mới không dễ tránh né.

"Ưm ưm..." Phương Hinh vỗ vỗ vai Khương Xuyên Trạch, không ngừng giãy giụa: "Đừng, tôi... tôi gọi người đó..."

.

Khương Xuyên Trạch mất kiên nhẫn ngừng hôn môi, một tay ôm chặt Phương Hinh, tay kia nhéo cằm Phương Hinh, đến gần và nhẹ nhàng nói: "Chị Phương Hinh, chị thực sự muốn gọi sao? Em đã ghi âm lại lúc chị và giám đốc Hàn làm tình rồi."

Trong khi nói chuyện, tay của Khương Xuyên Trạch tùy ý trượt xuống, dọc theo phía sau mông Phương Hinh rồi sờ tới âm hộ: "A, chị còn dính đấy, trơn quá. Xem ra có thể lược bỏ màn dạo đầu nhỉ?"

Phương Hinh nhìn khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo của Khương Xuyên Trạch, đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Lúc trước Khương Xuyên Trạch được chọn vì vẻ ngoài chỉn chu, thái độ khiêm tốn lễ độ, sao bây giờ lại cười ngả ngớn đểu cáng như vậy?

Rõ ràng là dùng vẻ ngoài vô hại này lừa gạt người khác!

"Đê tiện." Phương Hinh vừa xấu hổ vừa tức giận, nghiến răng giơ tay lên muốn cho Khương Xuyên Trạch một bạt tai nhưng cổ tay đã bị Khương Xuyên Trạch nhanh chóng nắm lấy, mà Khương Xuyên Trạch lại như một kẻ lưu manh kéo bàn tay nhỏ bé của Phương Hinh đến đũng quần của mình.

Cách chiếc quần rộng thùng thình, bàn tay Phương Hinh chạm vào dương vật cứng rắn, không khỏi hít vào một hơi lạnh.

.

Đứa trẻ này, muốn sàm sỡ cô không đơn giản như vậy đâu.

Nhưng anh ta chỉ là một sinh viên đại học mới ra khỏi xã hội, làm sao anh ta dám?

Trong lúc suy nghĩ, Phương Hinh bị Khương Xuyên Trạch đảo ngược vị trí, quay lưng lại với Khương Xuyên Trạch, cô nhất thời không thể đứng vững, dùng hai tay nắm lấy tấm rèm.

"Cậu Khương, cậu có biết chồng tôi là ai không? Nếu cậu còn muốn phát triển ở thành phố này..." Lời cảnh cáo của Phương Hinh đột ngột dừng lại, bởi vì cô quay đầu lại nhìn thấy Khương Xuyên Trạch kéo khóa quần xuống, lấy ra một dương vật thô to từ trong quần lót.

Nhất là cái quy đầu hồng hào như trai tân, gân xanh che phủ đến hai viên tinh hoàn no đủ.

Mà gân xanh nổi lên tuyệt không dọa người, trái lại còn làm cho đáy lòng Phương Hinh tràn ra một chút chờ mong.

"Tất nhiên là em biết, lúc em vừa mới đến trang viên lấy quần áo mới cho chị, em đã được giám đốc Hàn trao quyền, anh ấy cho phép chúng ta làm tình đó."

Khương Xuyên Trạch dùng sức ấn mạnh vào eo Phương Hinh, Phương Hinh lảo đảo, một tay đỡ lên ghế cao, tay kia cầm màn sân khấu bởi vì dùng sức mà lúc đỏ lúc trắng, chiếc tất rách ra, âm hộ đỏ tươi còn dinh dính nước lộ ra trước mắt Khương Xuyên Trạch.

Đẹp quá.

Môi âm hộ múp míp kẹp lấy hạt ngọc trai xinh xắn kia, âm hộ tầng tầng lớp lớp như không có nếp gấp, lông mu thưa thớt hơi xoăn ở phía dưới bụng, bị cạo thành hình trái tim.

"Ha ha, thật là tình thú, chị Phương Hinh." Khương Xuyên Trạch đỡ dương vật cứng rắn kề sát vào mông Phương Hinh, sau khi dùng dương vật vỗ mông hai cái, quy đầu lớn của anh ta xẹt qua mông Phương Hinh, thẳng đến âm hộ màu hồng phấn của Phương Hinh.

Cảm giác trơn trượt khiến Khương Xuyên Trạch híp mắt rên rỉ một tiếng, bàn tay ấn Phương Hinh càng thêm dùng sức, thậm chí để lại dấu đỏ trên lưng cô.

"A a..." Phương Hinh rụt hai chân lại, lý trí dần dần bị tình dục xua tan.

Bị trợ lý cưỡng hiếp đằng sau bức màn ư?

Nhưng tất cả mọi người trong đoàn múa đều ở phía bên kia bức màn sân khấu!

Nếu bị phát hiện, cô cũng không thể làm người nữa.

Nhưng có một sự phấn khích khó tả.

Huống hồ, dương vật của Khương Xuyên Trạch thật nóng bỏng, thật cứng và dễ thương như vậy.

Thật muốn biết mùi vị dương vật của trai trẻ...

Phương Hinh lẳng lơ lè lưỡi, liếm liếm khóe miệng, nheo mắt lại khiến tầm mắt mơ hồ hóa thành vô số vòng sáng.

Khương Xuyên Trạch nói rằng đó là do Hàn Mặc cho phép, vì vậy cô chỉ cần hưởng thụ nó.

Những vũng mật ong bắt đầu chảy ra theo sự khiêu khích của quy đầu, Phương Hinh lắc lắc eo mông, quy đầu to lớn của Khương Xuyên Trạch vô tình trượt vào âm hộ ấm áp...

"A ưm..."

"Ôi, cô giáo..."

Khương Xuyên Trạch cau mày khó chịu, anh ta muốn đùa bỡn Phương Hinh thêm một lúc nữa để Phương Hinh cầu xin anh ta chịch mình.

.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Khương Xuyên Trạch không thể kìm lòng mà đẩy eo và hông của mình, căn bản không có ý định rút dương vật ra để trêu chọc Phương Hinh.

"Thật chặt, kẹp chặt quá." Khương Xuyên Trạch tăng tốc động tác, dương vật vừa to vừa dài của anh ta như bị hút, muốn tiếp tục đâm vào, chỉ có thể thô lỗ không ngừng ra vào.

"A a, a... không được, không được, cậu đang phạm tội cưỡng hiếp đó..." Phương Hinh không khỏi thoải mái thở dốc, thân thể bị làm tình lắc lư qua lại, cổ áo buông thõng rơi trên mặt đất, miếng dán ngực cũng rớt một nửa vì núm vú lắc lư.

"Chị... chị sướng không?" Khương Xuyên Trạch đưa tay xé miếng dán ngực của Phương Hinh, núm vú cứng rắn ướt át quyến rũ, anh ta dùng ngón tay mảnh khảnh nắm lấy chúng, kéo ra ngoài và xoa nắn: "Cô giáo không phải thích bị cưỡng hiếp à? Hả?"

"Không, a... không thích..." Phương Hinh mạnh miệng lắc đầu, kẹp tóc cũng bị Khương Xuyên Trạch tháo xuống, mái tóc đen như tơ lụa rũ xuống, lại bị Khương Xuyên Trạch túm lấy.

Phương Hinh không thể làm gì khác ngoài việc ngẩng đầu và cổ ra sau, âm hộ đã khô đến tận cùng, mỗi một cú thúc đều cắm tới miệng tử cung, kích thích cả người cô xụi lơ, đầu gối khuỵu xuống, cổ họng khô khốc của cô không ngừng nuốt nước miếng, phát ra bọt khí "ưm ưm a" thở hổn hển.

"Không thích sao? Vậy em dừng lại." Khương Xuyên Trạch đột nhiên dừng động tác đâm vào, giọng điệu khiêu khích: " Rút ra đi."

.

"Đừng, đừng." Phương Hinh vội vàng nắm lấy cổ tay Khương Xuyên Trạch, khóe mắt rũ xuống đáng thương: "Tiếp tục, tiếp tục cưỡng gian tôi đi..."

Nói xong, Phương Hinh chủ động đẩy mông lên, còn cố ý siết chặt cửa âm đạo của cô.

"Ồ, đúng là một con đĩ." Ham muốn của Khương Xuyên Trạch đột nhiên nổi lên, tiếp tục chịch Phương Hinh, còn thường xuyên vỗ mông Phương Hinh: "Chịch chết chị, thích bị cưỡng hiếp thì chịch chết chị."

"A a a a... bị cưỡng hiếp, a a..." Phương Hinh nhờ âm thanh âm nhạc tập luyện vũ đạo che giấu, mở rộng cổ họng phóng đãng kêu to lên, màn che lắc lư càng ngày càng lợi hại.

"Con đĩ, kêu lớn tiếng vậy, muốn cho tất cả mọi người biết sao?" Khương Xuyên Trạch thở hồng hộc, bắp chân duỗi ra vô cùng vạm vỡ, chiếc áo chữ T màu trắng rộng thùng thình bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra cơ bụng trẻ trung.

"Ưm, ưm, ưm..." Phương Hinh gác một chân lên chiếc ghế đẩu cao, âm đạo tự nhiên mở rộng ra, để cho dương vật của Khương Xuyên Trạch cắm vào đến cùng: "Để cho tất cả mọi người nhìn xem trợ lý cưỡng gian sếp là như thế nào, ư ư ư..."

"Kêu nhỏ giọng một chút, con đĩ này." Khương Xuyên Trạch lấy tay bịt miệng Phương Hinh, da thịt của hai người dán chặt vào nhau, tiếng "bạch bạch" càng lúc càng kiêu ngạo, nhịp điệu của âm nhạc trên sân khấu đúng lúc vui vẻ, cộng với sự kích thích ngoại tình có thể phát hiện bất cứ lúc nào, Khương Xuyên Trạch thuận theo tiết tấu kích thích mà nhanh chóng muốn xuất tinh.

Anh ta càng chịch càng nhanh, bàn tay to nắm lấy bầu ngực của Phương Hinh ngày càng mạnh hơn, điểm G bị ma sát nhiều lần tựa như cả người bị điện giật, nhẹ nhàng sảng khoái như là bay trên mây, âm thanh "ư ư ê a" trong miệng cô nghẹn đến cực kỳ khó chịu, bụng dưới đột nhiên co giật một trận, Khương Xuyên Trạch bắn ra một dòng tinh dịch ấm áp đặc sệt.

Khi Khương Xuyên Trạch rút dương vật ra, buông lỏng miệng Phương Hinh, âm hộ sưng tấy trào chất lỏng trắng tinh, dưới phần còn lại của trận cao trào, Phương Hinh rên rỉ bằng một giọng điệu quyến rũ, còn phun ra một vũng nước dâm lớn.

Cùng lúc đó, nốt nhạc cuối cùng vừa dứt, ngoài màn truyền đến những tiếng vỗ tay thưa thớt.

Cả Phương Hinh và Khương Xuyên Trạch đều thở hổn hển, không ngờ lại xuất hiện chuyện phun nước tung toé như vậy.

Ánh mắt hai người nhìn nhau nóng rực lại mập mờ, sau đó môi lưỡi quấn quýt triền miên vào nhau, lúc ôm nhau trao đổi nước bọt, tiếng hô lớn của đoàn trưởng đột ngột vang lên...

"Du Ưu, vòng ra hậu trường xem chị Phương Hinh đã thay xong quần áo chưa!"

"Dạ dạ dạ."

Nghe thấy tiếng bước chân của Du Ưu càng ngày càng gần, trong lòng Phương Hinh căng thẳng, muốn lập tức sửa sang lại quần áo, cô vội vàng đẩy Khương Xuyên Trạch ra, lại bị Khương Xuyên Trạch ôm vào trong ngực.

Khi cô đang hoảng loạn, chỉ nghe thấy "lạch cạch" một tiếng, Phương Hinh nhìn sang nơi phát ra âm thanh và đối diện với đôi mắt nai đẫm lệ của Du Ưu.

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào bế tắc, cứng đờ như chính nét mặt của hai người phụ nữ.

Chai nước khoáng trên tay Du Ưu rơi xuống đất rồi lăn tới bên chân, Phương Hinh vội vàng kéo bộ đồ múa ba lê đang treo một nửa bên hông, tất chân trắng nõn đã sớm bị xé rách, da thịt ở chân lộ ra còn dính chất lỏng không biết tên.

"Hai... hai người..." Du Du nghẹn ngào, nhất thời cảm thấy choáng váng.

Vài giờ trước, cuối cùng cô ấy cũng thành đôi với chàng trai mà cô ấy thầm mến, nhưng bây giờ lại thấy hai tay bạn trai đang ôm bên hông người phụ nữ được anh ta gọi là "cô".

.

Giống như một trò đùa, Khương Xuyên Trạch vừa cưỡng ép mình ở hoa viên trong rừng cây, bây giờ lại có thể yêu đương vụng trộm cùng phụ nữ đã kết hôn trong hậu trường?

Vậy rốt cuộc cô ấy là gì?

Xấu hổ và tức giận dâng lên trong lòng, Du Ưu ngân ngấn nước mắt quay người bỏ chạy, Khương Xuyên Trạch buông Phương Hinh như không có chuyện gì xảy ra, cười nhẹ nói: "Chị Phương, chị yên tâm, em sẽ xử lý tốt việc này."

Trong lúc nói chuyện, Khương Xuyên Trạch đưa trang phục vũ đạo mới tinh mang đến từ trang viên cho Phương Hinh, thảnh thơi đi về phía Du Ưu.

Đầu óc Phương Hinh bị vây trong trạng thái tê liệt, ngồi phịch xuống chiếc ghế cao, nhất thời khó có thể tự xử lý.

Phải làm gì bây giờ?

Tạm chưa bàn tới việc yêu đương vụng trộm với trợ lý bị một trợ lý khác bắt gặp, hai người kia rất có thể đang yêu đương với nhau.

.

Nếu Du Ưu nói chuyện này cho Hàn Mặc trong cơn tức giận, thì cuộc hôn nhân hào môn của cô sẽ tan vỡ, danh tiếng trong sạch của cô ở bên ngoài cũng sẽ biến mất.

Không được, cô và Hàn Mặc mới kết hôn không lâu, sự nghiệp của cô cũng đang ở đỉnh cao, không thể cứ như vậy kết thúc.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên tin nhắn nhắc nhở...

Là Hàn Mặc gửi tới.

Phương Hinh hít một hơi thật sâu, trái tim cô đập nhanh hơn một cách kỳ lạ.

Mở tin nhắn ra, các phông chữ dễ thương đầy màu sắc dành riêng cho những người yêu nhau xuất hiện...

"Chồng: Sau buổi biểu diễn đến công ty một chuyến."

Phương Hinh nhanh chóng soạn tin "Ok", cầm quần áo tiến vào phòng thay đồ.

Đến công ty làm gì?

Chẳng lẽ Du Ưu đã nói cho Hàn Mặc biết chuyện cô và trợ lý yêu đương vụng trộm sao?

Không, không thể nhanh như vậy được.

Suy nghĩ cẩn thận về những gì Khương Xuyên Trạch đã nói, anh ta đã cưỡng hiếp cô khi anh ta từ trang viên trở về, còn nói rằng đó là sự cho phép của Hàn Mặc, vả lại khi bị Du Ưu phát hiện cũng không hề hoảng loạn...

Nếu Du Ưu là bạn gái của Khương Xuyên Trạch, mọi thứ đều có lý.

Khương Xuyên Trạch gặp Hàn Mặc khi anh ta đến trang viên, hai người đã tiến hành giao dịch đổi vợ.

Nhưng thái độ của Du Ưu, căn bản giống như là không biết có chuyện đổi vợ.

Đợi đã, Khương Xuyên Trạch nói rằng anh ta sẽ xử lý tốt...

Quên đi, suy đi nghĩ lại, chắc chắn Khương Xuyên Trạch sẽ có biện pháp thuyết phục Du Ưu.

Bây giờ buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Phương Hinh lấy lại bình tĩnh từ lương tâm cắn rứt, cô thay trang phục múa ba lê sạch sẽ, còn cố ý dùng phấn nền che dấu vết màu đỏ trên cổ.

Tuy chỉ là biểu diễn thường lệ của vũ đoàn nhưng đây là lần đầu tiên cô xuất hiện sau khi kết hôn, rất nhiều truyền thông nể mặt Hàn Mặc đều tham dự tiến hành đưa tin và phỏng vấn cô.

Cô phải đoan trang và thanh lịch, phải hoàn thành màn trình diễn này một cách hoàn mỹ.

...

Nốt nhạc cuối cùng của Hồ thiên nga vang lên, trong phòng biểu diễn vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Phương Hinh cầm bó hoa do Khương Xuyên Trạch tặng, mỉm cười và cúi chào khán giả.

Bức màn từ từ hạ xuống, Khương Xuyên Trạch vẫn như thường lệ, dẫn Phương rời sân khấu đi tới phòng nghỉ.

"Chị Phương, giám đốc Hàn dặn tối nay chị phải đến công ty, cho nên em đã đuổi phóng viên phỏng vấn đi rồi, xe giám đốc Hàn phái tới đang chờ chị ở cửa sau." Khương Xuyên Trạch ngoài miệng nói lời đàng hoàng, ánh mắt lại lướt qua người Phương Hinh.

Rõ ràng đã ngủ với người phụ nữ này rồi nhưng vẫn khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Phương Hinh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Khương Xuyên Trạch, giọng điệu mất tự nhiên tràn ngập lo lắng: "Tôi biết rồi. Cái đó..."

Đương nhiên Khương Xuyên Trạch biết Phương Hinh sợ điều gì, vì vậy anh ta đặt tay lên vai Phương Hinh, cụp mắt và dịu dàng nói: "Không sao đâu, chị không cần phải lo lắng."

Sau khi nói xong, Khương Xuyên Trạch ôm Phương Hinh vào lòng, nghiêng đầu hôn lên cổ cô, tham lam ngửi những lọn tóc rơi lả tả bên tai Phương Hinh.

"A..." Phương Hinh theo bản năng nhắm mắt lại, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Khương Xuyên Trạch, cùng với mùi thanh xuân thuộc về thiếu niên.

Trong vô thức, Phương Hinh gửi một nụ hôn cuồng nhiệt, khuôn miệng hồng hào của cô lướt qua sườn mặt Khương Xuyên Trạch, rồi đến vành tai, cái lưỡi nhỏ mềm mại linh hoạt liếm vào ốc tai, nhẹ giọng kiều mị nói: "Tiểu Khương, chị đây rất thích cậu, dù vậy cậu phải quý trọng bạn gái của cậu đấy."

.

Hơi thở ấm áp của cô quét qua người Khương Xuyên Trạch, Khương Xuyên Trạch đột nhiên cảm thấy khô nóng, thở hổn hển đáp lại: "Em sẽ quý trọng cô ấy, chỉ là hiện tại em muốn quý trọng chị hơn."

"A ưm."

Đôi môi của Phương Hinh bị hôn mạnh, hàm răng của cô nhanh chóng bị cạy mở, vật cứng rắn của Khương Xuyên Trạch đang lớn dần ở bụng dưới của cô.

Trong lúc ôm hôn kịch liệt, bàn tay nhỏ bé của Phương Hinh chạm vào đũng quần của Khương Xuyên Trạch, Khương Xuyên Trạch không khỏi hít sâu một hơi, ngọn lửa tà ác ở bụng dưới bốc cháy.

Không hổ danh là thanh niên nhiệt huyết bừng bừng, Phương Hinh không ngờ Khương Xuyên Trạch còn có thể cứng nhanh như vậy.

Vẫn cứng rắn như vậy.

Chẳng qua hiện tại cô phải chạy tới công ty Hàn Mặc, không có thời gian lãng phí ở chỗ này.

.

Dù sao chồng giàu mới là quan trọng nhất, huống chi cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu Hàn Mặc thật sự hỏi tội thì sao?

Nghĩ đến đây, Phương Hinh không khỏi cảm thấy lo lắng, cô không có chút tâm trạng tán tỉnh nào, nhưng người đàn ông trước mắt đã lấy sức chờ vận động rồi.

Nếu không ổn định được Khương Xuyên Trạch, chọc anh ta mất hứng, cố ý chia tay với Du Ưu thì việc đổi vợ cũng không còn nữa.

Một loạt các hiệu ứng cánh bướm có thể ảnh hưởng xấu.

Để cho Khương Xuyên Trạch bắn tinh càng sớm càng tốt vậy.

Phương Hinh hạ quyết tâm, ngồi xổm xuống cởi thắt lưng của Khương Xuyên Trạch, dùng bàn tay ngọc thon dài cởi quần lót và quần jean của Khương Xuyên Trạch cùng lúc. Dương vật trắng nõn tráng kiện kia liền bắn ra, quy đầu sưng hồng phấn khẽ chạm vào mũi Phương Hinh, Phương Hinh có thể cảm nhận rõ ràng tinh dịch từ mắt ngựa dính trên da thịt.

Hơi thở của Khương Xuyên Trạch dần dần tăng nhanh, hai tay đã từ phía dưới nắm lấy một bên ngực Phương Hinh.

Phần thân dưới nhạy cảm của Phương Hinh bị khóa chặt, một dòng mật dịch từ âm đạo chảy ra, cô nhẹ nhàng dùng một tay giữ gốc dương vật, tay kia vuốt ve hai quả trứng của Khương Xuyên Trạch, đồng thời mở cái miệng nhỏ nhắn ngậm vào quy đầu.

"Ah..." Khương Xuyên Trạch nhịn không được ngẩng cổ thở hổn hển, chỉ cảm thấy dương vật bị cái miệng ấm áp mút chặt lấy, cái lưỡi nhỏ nhắn của Phương Hinh vẫn đang liếm tới liếm lui khe hở giữa quy đầu và dương vật.

Quá sảng khoái!

Phương Hinh hết lần này đến lần khác mút mạnh đầu quy đầu, thỉnh thoảng lại lần lượt ngậm hai quả trứng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, tiếng nước miếng "chụt chụt" quanh quẩn trong phòng nghỉ, hòa vào tiếng thở dốc vui sướng của Khương Xuyên Trạch.

Ngay sau đó, Phương Hinh lại vươn đầu lưỡi liếm ướt gốc dương vật, trong nháy mắt lại hôn lên quy đầu, bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng di chuyển bao bọc quy đầu lên xuống.

"Ngậm sâu một chút." Khương Xuyên Trạch khẽ nhíu mày, hai tay xoa ngực đè lên gáy Phương Hinh.

"Ưm..." Phương Hinh buộc phải há to miệng, một hơi nuốt xuống một phần ba dương vật, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống.

Để ngậm sâu hơn một chút, Phương Hinh tăng thêm động tác vuốt ve bàn tay, còn nhổ vài ngụm nước bọt lên dương vật, trơn nhẵn khiến Khương Xuyên Trạch thở hổn hển không ngừng.

Trong nháy mắt Phương Hinh mặc cho Khương Xuyên Trạch ấn gáy mình, cũng không ngăn cản Khương Xuyên Trạch đẩy thắt lưng lên, bàn tay nhỏ bé đùa bỡn tinh hoàn đặt lên mông Khương Xuyên Trạch, cảm thụ cơ bắp căng thẳng vì dùng sức của người đàn ông.

Động tác đút vào của Khương Xuyên Trạch càng lúc càng nhanh, dương vật ngang ngược tiếp tục khám phá cổ họng của Phương Hinh, miệng Phương Hinh phồng lên chỉ có thể phát ra âm thanh "a a ưm".

Hôm nay cái miệng nhỏ nhắn đã bị làm hai lần, ý loạn tình mê không giống lúc buổi sáng ngậm dương vật của Hàn Mặc, ăn dương vật Khương Xuyên Trạch mang đến một loại cảm thụ khác.

Có lẽ Hàn Mặc đoán được cảm xúc của chính mình nên không khỏi đẩy eo, sáng sớm anh tắm rửa nên dương vật cũng thơm ngát, nhưng Khương Xuyên Trạch đã làm việc cả ngày, dương vật có mùi nước tiểu của đàn ông cùng mùi tanh nồng của dịch yêu nam nữ, lại càng cảm thấy kích thích.

"Ư..." Cổ họng Phương Hinh bị quy đầu liên tục va chạm, buồn nôn hít thở không thông khiến cô bất đắc dĩ nhổ dương vật ra, nước bọt tích tụ đã hóa thành một khối bọt lớn màu trắng, kéo ra sợi tơ tình ái mập mờ.

Phương Hinh lại nhổ nước bọt lên dương vật, lại ngậm dương vật vào lần nữa, âm thanh rên rỉ liếm láp nhanh chóng biến thành tiếng "a a a" dày vò theo từng cú thúc của Khương Xuyên Trạch.

Cô bị chịch đến hoa cả mắt, khoang miệng co rút nhanh cũng không dám chậm trễ một chút nào, cho dù quai hàm đã chua xót không chịu được.

.

Xe Hàn Mặc phái tới đón cô còn đang chờ ở bên ngoài, Khương Xuyên Trạch phải bắn nhanh thôi.

Phương Hinh nheo mắt nhìn về phía Khương Xuyên Trạch, đôi mắt quyến rũ như tơ cộng thêm đôi môi đỏ mọng hỗn độn, Khương Xuyên Trạch rất nhanh đã có cảm giác muốn bắn tinh.

"Chị, chị... em chịu không nổi nữa..." Khương Xuyên Trạch si mê nỉ non, thanh âm mang theo vong tình run rẩy, mỗi một cú thúc vào miệng đều nồng đậm nhiệt tình: "Em có thể bắn vào miệng chị không? A, em muốn chị ăn tinh dịch của em."

Phương Hinh nhanh chóng kéo cổ áo của chiếc váy múa ba lê xuống, bộ ngực sữa săn chắc có miếng dán ngực nảy ra, để tăng thêm tác động thị giác cho Khương Xuyên Trạch, cô còn cố ý run rẩy thân thể, hai con thỏ trắng kia run rẩy ngon miệng như bánh pudding sữa tươi.

Khương Xuyên Trạch thô bạo nắm lấy quả bóng sữa của Phương Hinh, cảm giác mềm mại như có dòng điện, truyền qua từng tế bào trong cơ thể...

"A a a, không nhịn được nữa rồi!"

"Ưm !"

.

Một chất lỏng nóng bỏng tanh nồng xâm nhập khoang miệng, hòa lẫn với nước bọt, Phương Hinh chỉ cảm thấy cả khoang miệng đều bị bịt kín, cô theo bản năng khẽ nhíu mày, mím môi nuốt tinh dịch xuống bụng.

Khương Xuyên Trạch mới lưu luyến rút dương vật từ trong miệng cô, dương vật dính đầy nước ở dưới ánh đèn lấp lánh tỏa sáng, cứng rắn như cũ.

Khương Xuyên Trạch thở ra một hơi dài, kéo quần lên, thỏa mãn cười nói: "Chị Phương thực sự rất tuyệt vời, em càng ngày càng thích chị."

Phương Hinh đứng lên, dùng mu bàn tay lau đi tinh dịch chảy ra từ khóe miệng, hờn dỗi nói: "Đừng quên cậu đã đồng ý với tôi, quản Du Ưu cho tốt."

"Để tiếp tục hẹn hò với cô giáo Phương, đương nhiên em sẽ làm." Khương Xuyên Trạch cam đoan, đi về phía cửa phòng nghỉ: "Vậy thì, em tan ca đây."

Phương Hinh nhìn bóng dáng Khương Xuyên Trạch đóng cửa lại, tim đập thình thịch.

Đây có phải là niềm vui khi ở cùng một chỗ với những cậu thanh niên không?

Anh ta sảng khoái, phía dưới của mình cũng có thể ướt đẫm.

Phương Hinh liếc nhìn điện thoại, đã quá giờ ăn tối, cô không có thời gian để tắm rửa dọn dẹp, nhưng chất dính dính đọng lại trong kẽ răng rất khó tan, cô đành phải thay quần áo riêng hàng ngày, nghiêm túc súc miệng.

...

Cả thành phố lấp lánh ánh đèn, tựa như ngân hà nhân gian.

Chiếc Porsche 911 dừng trước mặt cô, biển số xe quen thuộc cho Phương Hinh biết người đến đón cô là Nhan Đào.

Thật là, sao sau khi kết hôn bên cạnh cô toàn phát sinh quan hệ với đàn ông vậy nhỉ?

Cửa sổ xe lúc này mới chậm rãi hạ xuống, Nhan Đào cười mời: "Bà chủ, hàng sau để đầy quà giám đốc Hàn mua cho cô rồi, cô ngồi ghế phụ đi."

Phương Hinh gật đầu rồi lên xe, lúc thắt dây an toàn thuận tiện nhìn về phía sau, túi lớn túi nhỏ chất đầy ở ghế sau.

Điều này làm cho Phương Hinh nhớ tới lời Hàn Mặc nói với cô buổi sáng sau khi làm xong việc.

"Hôm nay anh không có thời gian đi xem buổi biểu diễn của em, nhưng anh sẽ bồi thường cho em."

Khoản bồi thường này không tệ.

Tâm trạng chán nản của Phương Hinh đột nhiên vui vẻ hẳn lên, cô tùy ý hỏi: "Hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao? Tại sao Mặc lại bảo tôi đến công ty?"

"Cái này, tôi không thể nói cho bà chủ." Đào nghiêng đầu liếc Phương Hinh...

Cô không tắm.

Cổ còn dính mỹ phẩm sáng bóng.

Làn da thật trắng, tưởng chừng như có thể bị làm rách bất cứ lúc nào.

Thật nhớ nhung quãng thời gian lên giường với cô.

Nhan Đào mím môi, lặng lẽ nuốt nước miếng nhìn về phía trước.

"Tiết lộ một chút đi..." Phương Hinh tức giận đấm nhẹ vào vai Nhan Đào, giọng hờn dỗi giống như đang đùa giỡn với người yêu.

Nhận ra được điều không thích hợp, Phương Hinh lập tức ngồi thẳng người, ngượng ngùng hắng giọng một cái.

Thật tình không biết, hành động của cô hoàn toàn khiến trái tim Nhan Đào rung động.

Nếu có thể, Nhan Đào thật sự muốn dừng xe lại làm tình với cô một trận.

Chỉ là, Hàn Mặc đã tuyên bố kết thúc với Trình Mẫn, đương nhiên anh ấy không thể làm với Phương Hinh nữa.

Nếu không sẽ vi phạm quy định đổi vợ, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Bà chủ." Nhan Đào giả vờ bình tĩnh tự nhiên, nhẹ nhàng nói.

"Hả?" Phương Hinh mở loa, giai điệu du dương của bản tình ca vang lên bên tai.

"Tôi muốn xem bà chủ thủ dâm, bà chủ thủ dâm cho tôi xem, được không?"

Nói xong, tay Nhan Đào đã sờ đùi Phương Hinh.

Phương Hinh mặc một chiếc váy ngắn cao bồi đơn giản bao trọn phần hông, để trần đôi chân dài trắng nõn tinh tế, huống hồ ngón tay của Nhan Đào có một số vết chai sần sùi, điều này khiến cô càng trở nên nhạy cảm hơn khi không bị tất hạn chế, không khỏi khép hai đầu gối lại, hít sâu một hơi.

Đầu ngón tay của Nhan Đào lướt nhẹ trên làn da, Phương Hinh hơi ngứa ngáy rụt vai lại, hơi thở dồn dập không thể giải thích được.

Bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên vô cùng mập mờ, Nhan Đào tắt nhạc trên dàn âm thanh xe hơi, muốn nghe rõ những thay đổi của Phương Hinh.

.

Có lẽ là do lúc trước tán tỉnh Khương Xuyên Trạch vẫn còn để lại chút dục vọng, chỉ sau hai cái vuốt ve cùng lời nói trắng trợn, Phương Hinh đã dựa lưng vào ghế và ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Nhan Đào, hai chân cô quỳ gối, cong lên mở ra thật to, quần lót ren màu đen bại lộ ở trong không khí, phía sau bắp đùi gợi cảm mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng mông cô.

"Hừm..." Phương Hinh một tay ôm đùi, một tay mở lớp vải quần lót che âm hộ, huyệt nhỏ còn ẩm ướt, môi âm hộ dính chặt, ấn chính xác vào âm vật xinh xắn, bỗng nhiên trong nháy mắt dòng điện lan tràn toàn thân.

Cái này quá kích thích, thủ dâm trên ghế phụ, nếu người đi bộ qua đường nhìn vào cửa sổ, họ có thể phát hiện cô đang làm chuyện dâm loàng, phải không?

Nghĩ đến đây, bàn tay đang giữ đùi của Phương Hinh bị nhét vào trong miệng, sau khi dính nước miếng lại sờ lên bộ ngực của mình, không ngừng xoa bóp nhào nặn, cô chậm rãi tách môi âm hộ mập mạp bên ngoài ra, thịt bên trong càng thêm đỏ tươi, những vũng nước mật vắt ra từ âm đạo dính vào đầu ngón tay.

"A... a... a..." Phương Hinh ngẩng đầu càng ngày càng cao, ấn chặt âm hạch, nhào nặn xoay tròn, tiếng kêu càng ngày càng lớn: "A... ưm..."

Phương Hinh cảm thấy như có vô số con kiến

bò trên người, nhịn không được vặn vẹo thắt lưng, nâng mông lên theo khoái cảm dâng trào từ âm hộ, trong khi mắt cô mê ly, trong miệng không ngừng "ưm ư a" , chọc cho nhịp tim của Nhan Đào tăng nhanh một cách điên cuồng, thân dưới của anh ấy trở nên cứng rắn.

Cách đây không lâu, cô là một cô vợ xinh đẹp ngây thơ và nhút nhát, chỉ dám lén lút thủ dâm khi có dục vọng, hôm nay cô đã trở thành một con đĩ có thể thủ dâm thoải mái bất kể dịp nào.

.

Có lẽ bởi vì cảm thấy quần lót vướng víu, Phương Hinh nâng mông nhỏ của cô lên, cởi chiếc quần lót đến mắt cá chân, sau đó quần lót được treo trên đôi giày cao gót của cô, gợi cảm lại quyến rũ.

Bị ngón tay trêu chọc khiêu khích, âm hộ ngập nước "Tí tách", Phương Hinh ngày càng ngây ngất, thậm chí còn dùng lòng bàn tay nhỏ vỗ "bốp bốp" vào toàn bộ âm hộ.

Cuối cùng, Phương Hinh nhịn không được cắm tay vào âm đạo...

"A a a... a a..."

Cô không ngừng la hét theo tiết tấu của ngón tay, âm đạo khép hờ, thân thể vốn dựa vào chỗ ngồi bị uốn cong, toàn bộ mông của cô đều nâng lên, Nhan Đào bên cạnh bất đắc dĩ giảm tốc độ xe, âm thầm cảm thán không hổ danh là vũ công ba lê nổi tiếng, tính mềm dẻo quá tuyệt.

Thật hâm mộ thằng nhóc Hàn Mặc kia, có thể mở khóa nhiều động tác có độ khó cao với một cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy.

Trong lúc thưởng thức người đẹp thủ dâm, chiếc Porsche 911 bất tri bất giác đã đến khu phồn hoa CBD, mà trụ sở chính của tập đoàn Hàn Thị chính thức được đặt tại tòa nhà văn phòng cắt thủy tinh ngay trung tâm CBD.

"Đến rồi, bà chủ." Giọng nói của Nhan Đào trầm thấp run rẩy, trong mắt khó có thể che giấu sự lưu luyến và nhiệt tình.

Còn Phương Hinh, người vẫn còn trầm mê bên trong khoái cảm thủ dâm, hoàn toàn không quan tâm việc Hàn Mặc có đến muộn hay không, thậm chí còn đưa ngón tay thứ hai cắm vào âm đạo, thắt lưng nâng thẳng động tác cũng càng ngày càng nhanh: "A... a... thoải mái quá, a... tôi sắp tới rồi, muốn tới, sắp lên rồi..."

"Xì xì!"

Những giọt nước trong suốt như pha lê được phun ra từ lỗ nhỏ, bắn tung tóe trên ghế da, rơi xuống cửa sổ phía trước và làm vấy bẩn một vài điểm trên tay áo âu phục của Nhan Đào.

Tiếng thở dốc của Phương Hinh dần dần lắng xuống, lồng ngực phập phồng kịch liệt, căn bản cũng không ngờ mình có thể chơi đến phun nước.

Điểm G của cô sâu như vậy, cô lại làm móng nên không dám vào sâu, hình như đây chính là cái gọi là cao trào âm vật thì phải.

Thật khiến người ta nghiện.

Nhan Đào cũng sững sờ, anh ấy biết người phụ nữ này rất nhiều nước, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy phụ nữ phun nước như đi tiểu thế này.

Tác động thị giác thực sự mạnh mẽ.

Nhan Đào rút khăn giấy ra lau cửa sổ xe phía trước, mà Phương Hinh chú ý tới đũng quần của anh ấy đã dựng lên một chiếc lều nhỏ, vì vậy cô nhanh chóng tháo dây an toàn rồi xoay người ngồi lên đùi Nhan Đào.

"Bà, bà chủ..." Nhan Đào cố ý lảng tránh ánh mắt của cô, động tác đình trệ hai tay không biết nên đặt ở nơi nào, cổ họng gần như khô khốc phun ra lửa: "Chúng... chúng ta không thể..."

Phương Hinh nhếch khóe môi cười khúc khích, đặt tay lên vai Nhan Đào, nghiêng đầu vươn chiếc lưỡi nhỏ ra liếm vào dái tai của Nhan Đào, nũng nịu nói: "Thỏa mãn tôi đi, được không?"

Không đợi Nhan Đào trả lời, Phương Hinh bắt đầu dùng âm hộ cọ xát đùi Nhan Đào, dùng cách này để tiếp tục kích thích khoái cảm âm vật, muốn đạt được cao trào âm vật lần thứ hai.

.

"A a a... nhanh, sờ ngực của tôi, Đào..." Phương Hinh nắm lấy tay Nhan Đào đặt lên ngực mình, còn cố ý áp ngực vào mặt Nhan Đào: "Chỉ cần dương vật không vào là được. Đào muốn mà, không phải sao?"

Nói xong, rốt cuộc Nhan Đào nhịn không được trực tiếp kéo cổ áo lụa trắng lá sen của Phương Hinh xuống, ngoài ý muốn phát hiện Phương Hinh không chỉ không mặc nội y, thậm chí ngay cả miếng dán ngực cũng không đeo.

"Con đĩ nhỏ." Nhan Đào không kìm lòng được mắng một câu, vừa liếm vừa gặm núm vú của Phương Hinh, tay kia còn xoa xoa núm vú còn lại.

"A... a... a... đúng vậy đó, thật tuyệt!" Phương Hinh ưỡn thẳng thắt lưng, ngồi ở trên đùi Nhan Đào, mông càng vểnh lên, phạm vi chuyển động của âm hộ cọ xát hai chân cũng nhỏ lại nhưng tốc độ cũng dần tăng nhanh: "Sắp tới rồi, Đào, cắn ngực của tôi, nắm lấy nó thật mạnh vào..."

So với âm hộ, nơi nhạy cảm tiếp theo của Phương Hinh chính là ngực, tiếp theo là vành tai.

Giờ này khắc này, tuy rằng âm đạo không bị dương vật cắm vào nhưng khoái cảm truyền đến từ âm vật cùng đầu vú đã đủ để cho Phương Hinh lên mây...

"A... a... Tôi sắp tới rồi! A..."

Phương Hinh ngửa cổ trợn tròn mắt, bụng dưới bằng phẳng co rút, cái mông vểnh lên run rẩy, bộ ngực đã nổi đầy vết đỏ.

Dục vọng đang dâng trào trong nháy mắt tiêu tan, Phương Hinh thỏa mãn mềm nhũn dựa trên vai Nhan Đào, thở hổn hển nói: "Cám ơn anh, Đào. Tôi rất vui."

Sự tiếc nuối vì không được làm tình với Khương Xuyên Trạch trong phòng nghỉ đã được lấp đầy bằng cách thủ dâm trong xe.

Trong lúc nói chuyện, Phương Hinh đã kéo cao cổ áo lên, thậm chí còn sửa sang lại mái tóc rối bù, cô cố tình để lại quần lót ren, lúc xuống xe đóng cửa còn làm động tác hôn gió với Nhan Đào.

Nhan Đào nhìn bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp trong kính chiếu hậu bên ngoài ngày càng xa, sau đó nhìn vũng nước lớn trên quần tây cùng chiếc lều ở đũng quần vẫn còn cứng rắn như cũ, không khỏi đập xuống tay lái.

Chết tiệt, sướng xong là đi liền, coi anh ấy như công cụ thủ dâm sao?

Ham muốn không thể tiêu tan nên Nhan Đào ngay lập tức gọi điện cho Trình Mẫn.

...

Văn phòng sáng sủa, rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có nhân viên tan tầm rời đi, đa số là mua đồ ăn khuya về công ty tăng ca.

Mọi người nhìn thấy Phương Hinh đều lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đó lén nghị luận về Phương Hinh. Các nhân viên nữ nói Phương Hinh thực sự rất may mắn, còn các nhân viên nam lại thảo luận Phương Hinh thật sự xinh đẹp, thậm chí còn có người to gan nói nếu có thể ngủ với người đẹp như Phương Hinh một đêm, chết cũng đáng giá.

Phương Hinh vẫn duy trì tư thái bà chủ công ty, chỉ đơn giản ân cần đáp lại lời chào của nhân viên bằng ánh mắt, sau đó liền vào thang máy tư nhân chuyên dụng của Hàn Mặc đi thẳng lên tầng cao nhất.

"Cô tới rồi, bà chủ." Trình Mẫn là nhân viên lễ tân của tổng giám đốc lập tức khom người chào: "Giám đốc Hàn đang đợi cô trong văn phòng."

Trình Mẫn muốn hướng dẫn Phương Hinh, Phương Hinh thấy cô ấy vừa định tháo thẻ công việc của mình, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị không dễ phát hiện, thân thiết nói: "Cô mau tan ca đi, tôi biết đường."

"Vâng." Trình Mẫn được Phương Hinh cho phép, chạy như bay về phía thang máy.

Toàn bộ tầng trên cùng đều là văn phòng của Hàn Mặc, chỉ cần xoay người qua quầy lễ tân là có thể nhìn thấy cả một bộ ghế sô pha tiếp khách bằng vải cao cấp, trên tường treo đầy những bức tranh sơn dầu nổi tiếng do Hàn Mặc sưu tầm.

Tủ được trang trí đẹp mắt, quầy trưng bày đồ cổ trong bảo tàng, quầy bar, sảnh khách, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn đều có, thậm chí cả những chiếc bình trang trí cạnh cửa cũng có giá trị từ năm con số.

Phương Hinh chậm rãi đi về phía văn phòng Hàn Mặc, nhưng cô không biết rằng phía sau cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, Trình Mẫn bên trong đang nở nụ cười nham hiểm sau lưng cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro