Chap 11 - Sự Chăm Sóc Ngọt Ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào cửa sổ phòng. Lân Thiên chợt tỉnh giấc và cẩn thận bước xuống giường tiến đến cửa sổ kéo nhẹ rèm cửa nhung màu nâu đen để ánh nắng có thể chiếu vào phòng. Sau đó anh quay lại giường nằm cạnh Lục Uyên anh khẽ cười rồi đưa ngón tay gõ nhẹ vào chiếc mũi của cô mấy lần. Còn cô sau khi bị Lân Thiên phá giấc ngủ cô chau mày rồi mơ màng thức dậy. Khi Lục Uyên mở mắt cô thấy một người con trai soái ca đang nhìn chằm chằm vào cô.

Với khoảng cách quá gần và cái nhìn của Lân Thiên khiến cô không khỏi giật mình. Cô theo phản xạ cô đạp anh lăn xuống giường cũng đồng thời thoát khỏi được ánh mắt đó của anh. Còn anh ăn đạp từ cô anh bắt đầu đứng dậy khó chịu và lao tới cô chống tay vào gối cô đang nằm anh nói:" Em cũng to gan lắm dám đạp tôi lăn xuống giường! Em muốn tôi phạt em như thế nào về lỗi này?".

Cô nghe anh nói liền quay mặt nhìn hướng khác mà không dám nhìn vào ánh mắt anh lúng túng nói:" Tôi... tôi xin lỗi! Nhưng cũng do anh nhìn tôi quá gần nên tôi thức dậy có chút giật mình nên lỡ đắc tội với anh mong anh tha lỗi cho tôi". Anh nghe vậy liền xuất hiện nụ cười nham hiểm trên môi anh rồi anh nhẹ nhàng đưa tay nâng mặt cô lên và nói :" Em nghĩ tôi sau khi nghe em xin lỗi sẽ tha cho em dễ dàng vậy sao? Tôi bị đau người như thế này em cũng nên " bồi thường" cho tôi sao cho được chứ?"

Cô nghe Lân Thiên nói liền đỏ mặt nói to:" ĐỒ BIẾN THÁI GIAN ÁC! Người bị thương anh cũng tha". Anh nghe cô nói liền giật mình và đơ người vài giây, sau đó anh đặt nụ hôn dịu dàng trên trán cô rồi nói:" Được thôi! Tôi sẽ cho cô nợ lần này, khi cô khoẻ tôi sẽ đòi nợ. Nếu bây giờ tôi đòi thì không phải thành biến thái gian ác mà cô nói tôi không muốn mang tiếng như vậy!".

Anh bước xuống giường đi đến cửa phòng rồi nói:" Xíu nữa Tiểu Mộc mang đồ cho em thay xong rồi xuống ăn sáng." sau đó anh rời khỏi phòng. Lục Uyên sau khi nhìn bóng dáng Lân Thiên đi khỏi cô thở phào nhẹ nhỏ vì cô mới thoát được tên ác ma như anh. Cô từ từ ngồi dậy trên giường liền thấy Tiểu Mộc đi vào tươi cười nói:" Thưa chị! Đồ của chị em mang tới rồi ạ. Chị có cần em giúp chị việc gì không?".

Lục Uyên liền nở nụ cười đáp lại:" Cảm ơn em, Tiểu Mộc. Chị tự làm được mà". " Vâng ạ, nếu chị cần gì cứ nói em nhé". Tiểu Mộc nói xong liền bước ra khỏi phòng, còn Lục Uyên từ từ bước xuống giường tiến vào phòng tắm. Sau khi tắm xong cô cảm thấy thật thoảng mái, cô đi xuống dưới nhà bếp đã thấy một bàn ăn thịnh soạn và anh đang ngồi đó chờ cô. Anh thấy cô đến liền đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi.

Lục Uyên thấy bất ngờ về những món ăn nên cô hỏi anh:" Đây là những món ăn mà người làm nhà anh nấu ăn sao? Thật là khiến người ta đói bụng mà". Anh liền nhìn cô điềm tĩnh nói:" Em có bao giờ thấy người làm nấu ăn ở Lân gia này đẹp trai như tôi chưa?". Cô nghe anh nói cô liền bất ngờ hơn:" Là anh tự tay vào bếp nấu ăn sao? Tôi chỉ nghĩ anh chỉ giỏi làm việc và bắt nạt tôi thôi chứ. Nhưng công nhận nhìn món ăn ngon thật, sau này ai mà được anh yêu chắc cũng sẽ hạnh phúc vì anh nấu ăn ngon nhưng bù lại phải chịu khổ cho cái sự biến thái và ảo tưởng vẻ đẹp của anh ".


Anh nghe cô nói liền nở nụ cười rồi nói" Tôi có sở thích là nấu ăn và em là người con gái đầu tiên tôi nấu cho ăn đấy. Em không cảm ơn đã nấu cho em ăn mà còn nói tôi như thế". Cô liền cười ngượng rồi ăn những món Lân Thiên nấu. Sau khi ăn xong, Lục Uyên nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với anh:" Sắp trễ giờ làm của anh rồi kìa. Mau thay đồ rồi lên công ty". Anh nghe cô nói liền nhẹ nhàng cười với cô rồi nói :" Em đang quan tâm đến tôi sao? Tôi hôm nay nghỉ một ngày để chăm sóc và đưa em đi khám lại vết thương"


Cô nghe anh nói liền từ chối:" Thôi tôi không cần anh chăm sóc đâu, tôi tự lo cho mình được!". Lục Uyên nói xong liền đứng dậy đi về phòng, còn anh đi theo sau cô. Khi cô bước lên bậc cầu thang đầu tiên không may trượt chân nên ngã vào lòng anh. Lân Thiên liền đứng dậy rồi bế cô trên tay nói" Em tự lo cho mình được là như thế này sao? Nếu hôm nay tôi đi làm thì em bị như thế này thì sao? Nghe lời tôi, để tôi chăm sóc em".

Anh nói xong liền bế cô lên phòng với vẻ mặt lạnh lùng khiến cô hơi sợ. Vào phòng anh đặt cô ngồi trên giường, vẻ mặt lạnh lùng liền tan biến và thay vào đó là một nụ cười trên môi và một nụ hôn ấm áp trên trán cô rồi nói:" Em ở đây nghỉ ngơi còn tôi chuẩn bị đồ để chút nữa chúng ta đến bệnh viện khám". Cô cảm thấy anh hôm nay thật lạ không giống như thường ngày khiến Lục Uyên càng khó hiểu về con người của Lân Chủ Tịch.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro