Chap 29 - Lục Uyên, anh yêu em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lân Thiên nhắm mắt nằm hôn mê suốt hõn một ngày một ðêm ở bệnh viện cuối cùng anh ðã hồi tỉnh lại. Mõ màng bởi khung cảnh xung quanh một hồi lâu, anh bỗng bật ngýời dậy ngay lập tức hốt hoảng miệng luôn nói:

" Lục Uyên! Lục Uyên! Em ở ðâu?"

Cùng lúc ðó, "cạch" tiếng mở cửa phòng bệnh của Lân Thiên mở ra, Long Hiệp ðiềm tĩnh býớc ðến ðã chứng kiến sự hoảng loạn mà anh chýa từng thấy ở tổng tài lạnh lùng Lân Thiên. Long Hiệp ðã ðoán ðợi ngýời con gái tên Lục Uyên mà Lân Thiên luôn miệng nhắc từ lúc anh býớc vào phòng ðến bây giờ rất quan trọng ðến nhýờng nào ðối với Lân chủ tịch. Long Hiệp vội trấn an lại và nói:

" Lân Thiên! Anh bình tĩnh lại. Lục Uyên ðã ðýợc ðýa tới phòng bệnh ðặc biệt ðể ðiều dýỡng và kiểm tra sức khỏe, cô ấy ðang trong tình trạng hôn mê và không biết khi nào sẽ tỉnh lại"

Nghe từng câu từ Long Hiệp, Lân Thiên nhý chết lặng, anh liên tục lắc ðầu bàng hoàng không tin những gì anh ðã nghe thấy, Lân Thiên nhìn Long Hiệp bằng ðôi mắt nhý mong muốn gặp ai ðó ngay bây giờ, anh hỏi vội:

" Long Hiệp! Mau ðýa tôi ðến phòng bệnh của Lục Uyên. Tôi muốn gặp cô ấy"

Long Hiệp không nói gì, anh chỉ biết gật ðầu ðồng ý dẫn Lân Thiên ði. Hai ngýời ðàn ông ðứng trýớc phòng bệnh của Lục Uyên, Lân Thiên nhìn cô qua cửa kính trong suốt mà không thể nào ngừng tự trách bản thân anh không bảo vệ tốt cho ngýời con gái ấy. Ðứng thất thần một hồi lâu, Lân Thiên cố giấu sự ðau lòng của mình quay sang nói với Long Hiệp:

" Vậy chừng nào tôi mới ðýợc bác sĩ cho vô thãm?"

" Bây giờ Lục Uyên rất là yếu nên vài ngày sau nếu có tiến triển tốt hõn thì sẽ ðýợc vào thãm"

Lân Thiên nghe xong liền im lặng quay býớc ði. Vài ngày sau sao? Ðối với anh thì vài ngày ðó nhý vài tháng dài ðằng ðẳng, vài ngày ðau ðớn dằn vặt trong lòng anh.

-----------------------------------------------------------------------------------------

- VÀI NGÀY SAU-

Ở công ty HJC, chủ tịch Lân Thiên và giám ðốc Long Hiệp vẫn làm việc bình thýờng trong phòng. Nói là làm việc nhýng Lân Thiên không thể nào tập trung tối ða vào các tập hợp ðồng ðýợc, hình bóng Lục Uyên cứ hiện mãi trong ðầu anh. Ðúng, thể xác anh ðang ðiềm tĩnh ở công ty nhýng trong lòng ðang bị lửa thiêu ðốt cháy không ngừng, anh lắc ðầu ðóng tập hợp ðồng lại. Vừa lúc ðó, " cộc cộc" tiếng gõ cửa từ giám ðốc Long Hiệp. " Mời vào", Long hiệp býớc vào, anh ðứng trýớc bàn làm việc của Lân chủ tịch anh nói giọng trầm ổn:

" Lân Thiên, bác sĩ vừa mới gọi cho tôi nói rằng Lục Uyên cô ấy ðã ổn ðịnh hõn rồi chúng ta có thể vào thãm cô ấy"

" Ðýợc! Tôi hiểu rồi. Mau chuẩn bị xe ði ðến bệnh viện. Tôi muốn gặp cô ấy"

Lân Thiên dứt lời, anh liền ðứng dậy býớc ra khỏi phòng làm việc của mình, Long Hiệp ði theo sau, hai ngýời ra ngoài công ty thì ðã có một chiếc ô tô hạng sang mà phiên bản ra chiếc xe này chỉ có 5 chiếc. Hai ngýời býớc lên xe, Long Hiệp ðạp ga lái xe thật nhanh ðến bệnh viện.

Ðến nõi, Lân Thiên mở cửa býớc nhanh xuống xe, ðôi chân anh muốn chạy thật nhanh ðến phòng bệnh của ngýời con gái ðang hôn mê ấy nhýng anh phải ðợi Long Hiệp cất xe rồi hai ngýời ði ðến phòng bệnh.

Ðứng trýớc phòng bệnh, Lân Thiên muốn býớc tiếp nhýng ðôi chân anh dần nặng trĩu anh mở cửa býớc từng býớc mệt mỏi ðến bệnh cạnh giýờng bệnh. Ngýời con gái anh yêu vẫn nằm bất ðộng ở ðó, vẫn nhắm ðôi mắt xinh ðẹp ðó từ lúc ngất trong lòng anh ðến bây giờ chýa một lần mở ra. Anh ðýa tay nắm lấy ðôi tay của Lục Uyên áp vào gýõng mặt tuấn tú xen buồn bã, anh ngắm nhìn kĩ khuôn mặt xinh ðẹp hồng hào ngày nào giờ ðây ðã nhạt ði khiến lòng anh ðau xót vô cùng.

" Lục Uyên! Em mau tỉnh lại cho anh!" ðó là những ðiều anh ðang nói trong lòng, anh mong cô nghe thấy mà tỉnh lại. Long Hiệp ðứng cạnh ðó ðã chứng kiến hết những gì trýớc mắt mình, anh rất ngýỡng mộ về tình yêu của Lân Thiên và Lục Uyên. Anh liền býớc ra khỏi phòng bệnh thì gặp bác sĩ ðang ði về hýớng phòng bệnh, trên tay bác sĩ cầm tệp hồ sõ kiểm tra sức khỏe của Lục Uyên, bác sĩ ðýa cho anh tệp hồ sõ nói:

" Ðây là kết quả kiểm tra của cô Lục Uyên, trong vài ngày vừa rồi may mắn rằng cõn nguy kịch ðã qua nhýng vẫn còn hôn mê sức khỏe vẫn còn yếu nên chúng tôi vẫn ðang theo dõi"

" Ðýợc rồi, cảm õn bác sĩ ðã vất vả"

Long Hiệp býớc về phòng vẫn thấy Lân Thiên ngồi cạnh giýờng bệnh, ðôi mắt vẫn nhìn về Lục Uyên. Anh liền ði ðến ðặt tay lên vai Lân Thiên và nói:

" Ðã hết thời gian thãm ngýời bệnh rồi. Chúng ta về thôi"

" Tôi biết rồi. Ra ngoài trýớc ði lát tôi ra sau"

Long Hiệp liền býớc ra ngoài ðể lại không gian cho Lân Thiên ở cùng Lục Uyên. Lân Thiên liền ðứng dậy ðýa tay vén tóc cho Lục Uyên rồi nói:

" Lục Uyên! Anh về ðây"

Nói xong, anh không quên ðặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô. Anh xoay ngýời býớc ra khỏi phòng. Khi cửa phòng ðã ðóng, một dòng nýớc mắt lãn xuống từ ðôi mắt của Lục Uyên. Còn Lân Thiên, ðýợc Long Hiệp lái xe về công ty.

-----------------------------------------------------

- MỘT TUẦN SAU-

Trong một tuần qua, Lân Thiên ở nhà rất ít. Anh dành thời gian ở công ty và ở bệnh viện chãm sóc cho Lục Uyên. Mỗi ngày anh ðýợc nhìn thấy cô anh sẽ vui hõn rất nhiều, nhýng ðó không phải là ðiều làm anh vui nhất. Ðiều vui nhất trong anh là ðýợc nhìn thấy Lục Uyên tỉnh lại và bình phục. Cũng nhý mọi ngày, anh vẫn ðến công ty làm. Trong thời gian làm việc, Long Hiệp hớt hải chạy vào phòng chủ tịch mà quên luôn việc gõ cửa. Lân Thiên liền thấy ðiệu bộ của Long Hiệp liền hỏi:

" Có chuyện quan trọng gì sao?"

" Ðúng. Bác sĩ vừa mới gọi báo rằng Lục Uyên ðã tỉnh lại. Chúng ta có thể ðến ðó thãm"

Nghe Long Hiệp nói, Lân Thiên liền ðứng dậy, anh nói với giọng vui mừng:

" Ðýợc. Mau gọi xe ði ðến bệnh viện"

Ðến nõi, Lân Thiên liền býớc vội ði tới phòng bệnh. Mở cửa ra, Lân Thiên liền chạy tới ôm trầm lấy cõ thể gầy ốm của Lục Uyên, vì hôn mê lâu nên ngýời trở nên ốm dần ði. Lục Uyên bất ngờ về hành ðộng của anh, cô hỏi :

"Lân Thiên! Anh bị sao vậy?"

" Không sao. Anh chỉ muốn ôm em một chút"

Lục Uyên không hỏi nữa cứ im lặng ðể Lân Thiên ôm cô. Một lúc sau, Lân Thiên buông cô ra, anh nói:

" Lục Uyên! Em có biết em hôn mê rất lâu rồi không? Anh cứ lo sợ rằng em cứ nằm ðó hôm mê không bao giờ tỉnh lại."

" Bây giờ không phải em ðã tỉnh lại và ðang nói chuyện với anh sao?"

" Lục Uyên! Anh có ðiều muốn nói"

" Anh nói ði em nghe"

" Lục Uyên, anh yêu em!"

Lục Uyên nghe anh nói lời yêu ðó, một cảm giác hạnh phúc ðang dâng trào trong trái tim cô. Cô liền nở một nụ cýời xinh ðẹp rồi nói:

" Em... Em... Em cũng yêu anh"

Lân Thiên liền ôm Lục Uyên rồi trao một nụ hôn trên trán. Giờ ðây không còn là một ngýời hạnh phúc mà cả hai ngýời hạnh phúc. Cuối cùng, họ ðã nhận ðịnh ðýợc tình yêu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro