Chap 30 - Tiểu Mộc Em Gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỉnh lại, Lục Uyên phải ðợi tận 2 ngày sau hồi phục sức khỏe hẳn rồi mới ðýợc xuất viện. Khi býớc ra khỏi cổng bệnh viện, Lục Uyên výõn vai hít thở khí trời, cô bỏ rõi Lân Thiên phía sau ðang ðứng nhìn cô lắc ðầu cýời. Khi cảm thấy thoải mái rồi cô mới thấy bên cạnh thiếu ai ðó nên quay ngýời chạy lại phía Lân Thiên, tay cô quàng vào tay anh cýời týõi hõn bao giờ hết. Cô và anh býớc vào xe hõi anh liền quàng tay qua vai ôm cô hỏi với giọng âu yếm:

" Lục Uyên à! Bây giờ em muốn về Lục gia hay Lân gia?"

" Tất nhiên là về Lục gia rồi! Em lâu rồi không về gặp cha mẹ, em rất nhớ hai ngýời"

" Tại sao không về Lân gia ở cùng anh?"

" Không thích "

Cô bĩu môi rồi lè lýỡi liu liu chọc anh, Lân Thiên vì ðiệu bộ ðáng yêu ðó mà không nhịn ðýợc cýời. Anh vừa cýời vừa xoa ðầu cô. " Ting" một tin nhắn của mẹ cô gửi tới.

_ Lục Uyên con gái yêu quý của ta, ta và cha con hôm nay sẽ ði chõi bên Singapore 1 tuần. Con hãy ở bên Lân gia nha. Cha mẹ ðã biết chuyện tình cảm của hai ðứa rồi nên ba mẹ nhờ Lân Thiên chãm sóc con. Vậy nhé, bye con gái yêu_

Cô ðọc tin nhắn xong quay sang nhìn Lân Thiên thấy anh ðang mỉm cýời nhìn chỗ khác. Cô ðoán anh ðã ðọc ðýợc tin nhắn nên ðắc ý. Cô liếc anh một cái sắc lẻm khiến anh ngýng cýời ngay tức khắc, anh ôm chặt cô hõn một chút rồi ðặt nụ hôn nhẹ lên trán cô, anh nói :

" Bây giờ cả cha mẹ vợ cũng ðẩy em qua cho anh chãm sóc rồi nhé"

" Xí, em ðã ðồng ý làm vợ anh chýa mà gọi cha mẹ vợ ngọt sớt vậy hả?"

" Sớm muộn gì anh sẽ ðýợc làm con rể của Lục gia thôi. Em cứ chờ ði"

Cô cạn ngôn với anh chỉ biết im lặng nhìn anh bằng con mắt hình viên ðạn. Ðến Lân gia, mọi ngýời hầu trong nhà ðã ðứng hai bên ngay ngắn ở ngoài cổng. Khi cô và anh vừa býớc xuống xe và ði vào thì mọi ngýời hầu cúi ngýời cung kính chào. Lúc ðó Tiểu Mộc chạy ra nhìn thấy Lục Uyên liền vui mừng hỏi rối rít:

" Chị Lục Uyên! Mừng chị ðã trở về. Chị ðã khỏe hẳn chýa? Chị còn mệt không? Chị ãn gì ðể em kêu ngýời nấu cho chị?"

" Cảm õn em ðã hỏi thãm sức khỏe của chị, chị ðã khỏe hẳn rồi."

Hai ngýời con gái ðứng nói chuyện rõm rả mà quên luôn một ngýời ðang ðứng khoanh tay trýớc ngực mặt khó chịu vì bị cho ãn nguyên cục lõ từ Lục Uyên. Ðýợc một lúc, Lân Thiên thấy cứ ðứng nói chuyện mãi anh bắt ðầu lên tiếng:

" Hai chị em các ngýời ðứng nói chuyện xong chýa? Còn muốn ðứng nói chuyện ở ngoài này ðến bao giờ? Mau ði vô nhà nhanh cho anh."

" Vâng, anh trai"

Tiểu Mộc nói xong liền nắm lấy tay Lục uyên kéo vào trong nhà ðể Lân Thiên ði lủi thủi một mình theo sau. Lục Uyên nhìn vẻ mặt khó chịu của Lân Thiên khi cô bị Tiểu Mộc cýớp lấy cô từ tay anh cô cứ mỉm cýời ðắc ý. Cô nhớ lại Tiểu Mộc gọi Lân Thiên là anh trai rồi quan sát cách ãn mặc khác với mọi lần trýớc cô gặp, cô tò mò hỏi:

" Tại sao em gọi Lân Thiên là anh trai?"

" Dạ, tại vì em ðýợc anh Lân Thiên nhận em là em gái của anh ấy và không còn làm ngýời hầu trong Lân gia nữa. Anh Lân Thiên ðối xử rất tốt với em, anh ấy mua cho em quần áo mới và nhiều thứ khác nữa"

Lục Uyên nghĩ một tổng tài lạnh lùng bá ðạo nhý vậy cũng thật dịu dàng với em gái của anh ấy. Cô gặp Tiểu Mộc cùng nhiều lần mà không biết cô bé bao nhiêu tuổi nên tò mò hỏi:

" Tiểu Mộc nè, em nãm nay bao nhiêu tuổi?"

" Dạ, em 20 tuổi ạ"

" À! Vậy em nhỏ hõn chị 5 tuổi. Vậy em có biết anh Lân Thiên bao nhiêu tuổi rồi không?"

" Hmm, em nhớ không lầm là anh ðã 29 tuổi rồi ạ"

Trong lúc ðó, Lân Thiên vừa ði tắm xong býớc xuống lầu anh thấy hai chị em còn ngồi nói chuyện nên anh liền lên tiếng:

" Tiểu Mộc không ðể chị Lục Uyên nghỉ ngõi hay sao mà cứ nói chuyện mãi với nhau thế? Hai ngýời ðang nói xấu anh có phải không?"

" Ðúng ðó, hai chị em tôi ðang nói xấu về anh ðó! Lân Thiên"

Tiểu Mộc nhìn sự ðắc ý của Lục Uyên ðã chọc anh Lân Thiên ãn nguyên cục tức rồi nhìn sang anh trai mình ðang bốc khói trên ðầu vì tức không thể làm gì ðýợc, Tiểu Mộc cứ bịt miệng cýời. Còn Lân Thiên từ tức giận chuyển qua gian xảo, anh cýời nham hiểm rồi xoay ngýời býớc lên lầu. Ðể lại dấu chấm hỏi to ðùng cho Lục Uyên, cô ðể ý ðýợc nụ cýời tà ma của anh ðã ðoán ðýợc cô sẽ gặp chuyện chẳng lành rồi. Lục Uyên quay sang nói với Tiểu Mộc :

" Thôi chị lên lầu nghỉ ngõi ðây"

" Dạ chị ði thong thả, em sẽ kêu ngýời chuẩn bị bữa tối. Em sẽ gọi anh chị xuống ãn cõm sau ạ"

Lục Uyên mỉm cýời gật ðầu, cô býớc lên lầu ðến cửa phòng. Tay cô chýa kịp chạm vào nắm tay cửa thì cửa ðã mở ra một bàn tay rắn chắc nắm tay cô kéo vào phòng rồi ðóng cửa chốt khóa lại. Lân Thiên ép cô vào cánh cửa, anh ðợi cô phản kháng ðã bá ðạo ðặt môi anh lên môi cô rồi ðýa lýỡi qua khoang miệng cô nghịch ngợm trêu ðùa với lýỡi của cô. Một lúc sau anh buông cô ra rồi nói:

" Anh chỉ phạt nhẹ em ðến ðây thôi nhé. Em mau ði tắm rồi xuống ãn cõm với anh"

Lục Uyên bị anh trả ðũa lại, cô ðứng liếc anh. Lân Thiên thấy cô vẫn chýa chịu ði anh liền trêu chọc:

" Không ði sao? Hay muốn anh phạt thêm lần nữa. Lần này là phạt nặng ðấy"

Lục Uyên nghe anh nói vậy cô không thể cứng ðầu mà ðứng im chịu phạt nên cô vội lấy quần áo chạy thật nhanh vào phòng tắm. Lân Thiên chỉ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn ðã býớc vào nhà tắm mà mỉm cýời lắc ðầu.

Tắm xong, Lục Uyên cùng Lân Thiên býớc xuống lầu thì thấy Tiểu Mộc ðang cùng ngýời hầu dọn thức ãn ra bàn. Thấy hai ngýời Tiểu Mộc týõi cýời nói:

" Anh Lân Thiên và chị Lục Uyên mời hai ngýời ngồi vào bàn ãn cõm"

"Ðýợc rồi. Mời cả nhà ãn cõm" Lục Uyên hí hửng cất tiếng.

" Woa, món này ngon thế?" Lục Uyên phản ứng bất ngờ khi ãn ðýợc món ngon.

" Chị cảm thấy ngon thì ãn nhiều vào nhé! Món này do em ðặc biệt nấu riêng cho chị ðể tẩm bổ ðó" Tiểu Mộc vừa nói vừa gắp thức ãn bỏ vào chén Lục Uyên.

Trong khi hai chị em rôm rã nói chuyện và gắp ðồ ãn thì quên mất một ngýời trên khuôn mặt ðang tối sầm lại vì bị cho ra rìa từ lúc bắt ðầu ãn cõm ðến bây giờ. Lân Thiên buông ðũa, giả bộ ho một tiếng khiến hai chị em phải ngừng nói mà ðýa ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào anh. Anh liền ðýa ánh mắt hình viên ðạn tới Lục Uyên rồi quay sang nói với Tiểu Mộc:

" Tiểu Mộc có chị Lục Uyên rồi nên không còn ðể tâm tới ngýời anh trai này rồi. Ðến cả thức ãn còn không gắp cho anh luôn mà". Lân Thiên cất giọng bá ðạo xen lẫn nhõng nhẽo khiến hai chị em nghe xong nhìn nhau xém chút nữa phụt cõm ra ngoài.

" Ðâu có ðâu. Ðây em ðang gắp cho anh ðây nè" Tiểu Mộc cýời mỉm tay gắp ðồ ãn bỏ vào chén Lân Thiên. Không khí trong bàn ãn thật sự rất vui vẻ ðầy ắp tiếng cýời. Lân Thiên nhìn Lục Uyên với vẻ mặt ðắt ý xen lẫn nham hiểm, cô sắp chuyện chẳng lành từ anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro