Chap 31 - Singapore, Chúng Ta Cùng Đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bữa tối kết thúc, cả ba ngýời ðều ngồi coi ti vi ở phòng khách. Họ tập trung coi phong cảnh ðẹp ở bên Singapore, Lục Uyên thấy nhý vậy liền thốt lên tiếng khiến Tiểu Mộc và Lân Thiên bị một phen giật bắn mình:

" A! Cảnh ðẹp quá ði mất. Hèn gì ba mẹ mình lại hào hứng ði chõi bên Singapore nhý vậy. Mình cũng muốn ði Singapore nữa."

Lân Thiên và Tiểu Mộc nhìn nhau lắc ðầu khó hiểu, Lân Thiên quay sang hỏi Lục Uyên:

" Em muốn ði qua ðó chõi sao? Ðýợc rồi. Vậy anh kêu ngýời chuẩn bị hành lý ngày mai chúng ta ði Singapore"

" Chúng ta?" Tiểu Mộc liền lên tiếng.

" Ðúng" Lân Thiên nhàn nhã ðáp.

" Vậy em sẽ ðýợc ði chõi cùng hai ngýời sao? " Tiểu Mộc tròn xoe ðôi mắt, khuôn mặt ðáng yêu nhìn anh chị.

" Tất nhiên là ðýợc rồi, em gái " Lục Uyên mỉm cýời trả lời câu hỏi của Tiểu Mộc.

Lân Thiên bỗng ðứng dậy nắm tay Lục Uyên rồi nhìn Tiểu Mộc nói :

" Thôi. Cũng trễ rồi anh chị lên lầu nghỉ ngõi ðây. Tiểu Mộc, em cũng nghỉ ngõi sớm ði"

" Dạ, chúc anh chị ngủ ngon" Tiểu Mộc nói xong liền về phòng trýớc.

Về phòng, hai ngýời vệ sinh cá nhân xong liền lên giýờng ði ngủ, Lân Thiên thấy Lục Uyên trở mình không thể chợp mắt ðýợc nên anh liền hỏi:

" Lục Uyên, em ðang háo hứng ðến ðộ không thể nào chợp mắt ðýợc à?"

" Ðúng rồi. Em mong trời sớm nhanh ðể còn ði Singapore tại nhìn cảnh ðẹp thích lắm" Lục Uyên ðýa ðôi mắt long lanh nhìn anh.

" Em có biết em trở mình nhý vậy khiến anh khó vào giấc ngủ không?" Lời anh nói có chút giận dỗi.

" Em xin lỗi. Bây giờ em ngủ ðây sẽ không làm anh khó ngủ nữa. Anh ngủ ngon"

Lục Uyên liền ôm Lân Thiên ngủ. Cô ðâu có nghĩ rằng một ngýời bá ðạo nhý anh ðây ðâu phải xin lỗi là xong, anh trở ngýời khiến cô nằm dýới ngýời anh, cô nhìn anh khó hiểu.

" Lân Thiên, anh làm gì vậy? Ði ngủ ði"

" Em làm anh không thể nào ngủ ðýợc rồi anh sẽ không ðể yên cho em ngủ dễ dàng nhý vậy ðýợc phải ðền cho anh ði chứ?" Giọng nham hiểm của anh bắt ðầu lên tiếng.

" Em ðã xin lỗi rồi mà"

" Em nghĩ xin lỗi là xong sao?"

Lân Thiên nói xong khổng ðể cô trả lời anh, anh liền ðặt nụ hôn của anh lên môi cô, nghịch ngợm trong khoang miệng cô và tay cũng không ðể yên mà ði ðến nõi hạ bộ của cô. Khi anh thấy cô không thể nào chịu nỗi với anh nữa, anh bắt ðầu buông cô ra, anh nói:

" Lần này chỉ là ' phạt nhẹ' ðể em biết lần sau ðừng làm anh khó ngủ nhý tối nay. Nếu còn tái phạm lần sau thì em sẽ còn bị anh ' phạt ' nữa và mức ðộ sẽ không nhẹ nhý vậy ðâu"

" Anh..." Lục Uyên mới thốt ra một từ, anh ðã một lần nữa ðặt nụ hôn lên môi nhýng lần này là chạm nhẹ. Lân Thiên nói:

" Sao nào? Công chúa của anh còn không chịu ngủ?" Lân Thiên nghiêng ðầu hỏi cô.

" Em ngủ, em ngủ"

Lục Uyên bị anh hù cho một vố, cô kéo chãn chùm kín ngýời nhắm nghiền mắt lại. Lân Thiên nhìn cô chỉ biết mỉm cýời lắc ðầu rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.

===================================================

Sáng hôm sau, cả ba ngýời ðều tập trung tại bàn ãn, Tiểu Mộc gắp ðồ ãn cho hai anh chị rồi hỏi:

" Hai ngýời tối qua ngủ ngon không?"

" Ngủ ngon lắm em gái" Lân Thiên thảnh thõi ðáp lại.

" Chị bị bắt nạt nên hõi khó ngủ xíu" Ðôi mắt hình viên ðạn nhìn anh khiến Lân Thiên ðang uống nýớc bỗng bị sặc.

" Anh Lân Thiên sao không ðể chị Lục Uyên ngủ mà anh lại bắt nạt chị ấy?" Tiểu Mộc ra sức binh Lục Uyên, cô ðắc ý xem sắc mặt của Lân Thiên bắt ðầu tối sầm lại. Anh liền ðánh trống lãng gắp thức ãn cho Tiểu Mộc.

" Ờm... Thôi ãn cái này ði, anh gắp cho em nè Tiểu Mộc."

Sau ðó anh nhìn sang Lục Uyên ðang cýời mỉm anh ho vài tiếng. Lục Uyên bắt ðầu lên tiếng.

" Không có gì ðâu, Tiểu Mộc. Thôi ãn ði ðồ ãn nguội hết rồi. Ãn xong chúng ta xuất phát"

Sau khi ãn xong, cả ba cùng ði ra cổng. Xe ðã ðýợc Long Hiệp lái ðến và chờ sẵn ở cổng. Ngồi vào trong xe, Lục Uyên liền hỏi Lân Thiên:

" Lân Thiên, chúng ta ði nhý vậy hành lý và vé máy bay ðã chuẩn bị xong chýa?"

" Lục Uyên, em ðừng lo. Mọi thứ về chuyến ði này ðã ðýợc Long Hiệp chuẩn bị xong hết rồi. Hành lý sáng sớm ðã ðýợc chuyến ði trýớc rồi". Lân Thiên nói xong liền hôn nhẹ lên trán cô.

Ðến sân bay, Tiểu Mộc nhìn lýớt qua mọi thứ xung quanh rồi tò mò hỏi :

" Anh trai, chúng ta sẽ ði máy bay ngồi ở chỗ nào vậy?"

" Anh ðã nhờ Long Hiệp ðặt chỗ VIP trên máy bay dành cho những khách thýợng lýu nên em ðừng lo về chỗ ngồi nữa nha " Lân Thiên xoa ðầu Tiểu Mộc.

" Nhýng giá mắc lắm ðó." Tiểu Mộc nói.

" Ðâu có mắc ðâu. Chuyến ði chõi này anh lo chi phí hết. Em cứ vui chõi thoải mái là ðýợc" Nghe anh trai nói Tiểu Mộc liền mỉm cýời vì có một anh trai thật chu ðáo.

Lục Uyên thấy Lân Thiên và Tiểu Mộc nói chuyện vui vẻ, thấy anh yêu thýõng Tiểu Mộc nhý em gá ruột cô cảm thấy vui lòng, cô ho vài tiếng rồi bắt ðầu cất giọng nói:

" Nhìn hai ngýời nó chuyện vui quá ha, bỏ tui ra rìa rồi"

" Ðâu có. Em ðâu dám bỏ chị ra rìa ðýợc. Hihi" Tiểu Mộc týõi cýời ðáp.

" Chị ðùa thôi. À tới giờ rồi chúng ta ði thôi" Lục Uyên nắm tay Tiểu Mộc ði trýớc bỏ lại một cú lõ to ðùng cho Lân Thiên. Anh chỉ biết lắc ðầu cýời khổ với hai chị em này, anh ðành phải ði sau hai ngýời con gái mà anh yêu thýõng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro