chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chuyến bay mang số hiệu 87X0-A35 vừa hạ cánh. Chuyến bay kế tiếp sẽ bị trễ giờ do điều kiện thời tiết,mong quý khách lượng thứ..." Giọng nữ phát thanh viên chậm rãi vang lên qua loa,nghe không ra là cảm xúc gì,giống như việc thông báo này đã trở thành thông lệ.

Giữa hàng vạn người ào ào đổ ra sân bay lại có một bóng dáng lẻ loi mà đơn bạc lạc lõng giữa dòng người,thế nhưng lại giống như một viên đá quý nổi lên giữa sa mạc đầy cát.Trên người cô là chiếc măng tô màu xanh pastel từ bộ sưu tập mới nhất năm nay ,kiểu dáng thoải mái,vừa vặn phù hợp với thân hình của cô,tôn lên khí chất tươi trẻ trên người. Tóc màu xám tro xõa tung,nhịp nhàng theo bước đi của cô. Kính râm LV to bản che đi hơn nửa gương mặt trắng nõn,càng làm đôi môi đỏ mọng thêm hấp dẫn. Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển giẫm lên giày cao gót tinh tế, trên nền gạch men sáng bóng giống như từng hồi trống thúc dục vang dội vào lòng.

Trên người ngoài nét quyến rũ uyển chuyển của nữ giới còn có cả vẻ phong lưu tuấn dật của phái nam,từng cái liếc mắt đều khiến người khác mặt đỏ tim đập. Có nữ sinh không nhịn được rút điện thoại ra kín đáo chụp trộm một bức :"Ôi mẹ ơi,xinh quá, minh tinh nào mới về nước à?" "Không biết,nhưng dạo này quả thật có nhiều diễn viên tấn công thị trường quốc tế,chụp một tấm phòng khi cần cũng được"

Cô chuẩn xác nhìn về phía hai nữ sinh kia,cười một cái đầy "phong tình vạn chủng",cũng không quản đám nai con chạy loạn trong người đối phương mà tiếp tục cước bộ.

Ha! Trở về cố hương,quả thật có chút bồi hồi.

"Cha...con gái đã về". 

Lạc Thừa Viêm cùng với Mẫn Tuệ đứng cạnh nhau,rõ ràng là phải nhìn cô nhiều hơn một lần mới xác định cô chính là con gái của mình.Hắn run run,chạm quanh người cô :"Tô Tô...thực sự là con sao?...Mấy năm nay con...thay đổi thực nhiều,ta cũng không nhận ra rồi".

 Mẫn Tuệ đứng im, gương mặt không bộc lộ gì quá nhiều. Lạc Phù Tô thờ ơ lướt qua đáy mắt bà ta,ánh mắt lại dừng ở bàn tay với những khớp xương bị nắm lại tới trắng bệch, trong lòng không tránh khỏi càng thêm lạnh lẽo,quả nhiên người phụ nữ này vẫn thiếu kiên nhẫn như xưa.

"Chuyện dài lắm..." Cô không tự nguyện vùi đầu thực sâu vào lòng hắn,hốc mắt hơi có chút đỏ lên. "Cha,người già đi một chút rồi"

Lạc Thừa Viêm năm nay tuổi mới ngoài năm mươi,không tính là quá lớn. Gương mặt ông vẫn còn lưu giữ được nhiều nét từ thời trẻ,ngũ quan tuấn tú hài hòa,cả người phảng phất hơi thở trưởng thành của người đàn ông trung niên,phong thái phi phàm,mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng ung dung. Trước cái ôm bất ngờ này của con gái,hắn chính là vô cùng ngạc nhiên,không ngờ vẫn còn một ngày có thể cùng đứa con này của mình thân thiết như vậy. "Mấy năm không gặp,con đã trưởng thành không ít." Mẫn Tuệ đứng cạnh cười tủm tỉm,kéo tay hai người họ :"Được rồi,đâu cần quyến luyến như thế,nhanh về nhà,ta đã chuẩn bị sẵn mâm cơm gia đình rồi". 

Bà ta là một người phụ nữ dáng vóc thanh mảnh,dù tay chân gầy tới mức thiếu sức sống nhưng gương mặt sắc sảo được bảo dưỡng rất tốt,trang điểm khá dày,cũng có thể tính là dễ nhìn.Trên người mặc một bộ đầm màu tím của Valentino,giày lại của Gucci,khắp người còn điểm thêm một số nữ trang đắt giá. Cô thầm nghĩ,người này là sợ người ngoài nhìn vào không biết mình giàu có hay sao,lại vụng trộm đem bà ta so sánh với mấy tên nhà giàu trọc phú bụng bự,nhất thời không kìm được tủm tỉm cười.

Lời nói của người phụ nữ này,nghe qua thực giống một người mẹ tốt,nhưng làm Lạc Phù Tô trong lòng dậy lên một hồi sóng lớn.Cô điềm tĩnh trả lời :"Được ". Cha cô thấy cô còn có thể cười một cái, trong lòng hứng thú liền chủ động kéo hành lí giùm,nhưng cô liền từ chối. Người phụ nữ ấy đi bên cạnh cô,cười thực chói mắt rồi nắm lấy tay Phù Tô :"xa nhà lâu như vậy,con cũng gầy đi rồi...". Ánh mắt cô dừng trên bàn tay đang nắm lấy tay mình,dù không biểu hiện chán ghét,nhưng vẻ thờ ơ trên mặt đã vô tình nói lên sự miễn cưỡng của cô. 

Rút cuộc,cô rút tay mình ra,cười khẽ :"Dì,muộn rồi,ta về thôi"

Lạc phù tô cùng người nhà quay người rời đi, không hề hay biết,vốn dĩ ngay từ đầu mọi động thái của cô đều được một người cẩn thận ghi tạc trong lòng. Người ấy chỉ đứng lặng lẽ ở cổng ra vào,trên người mặc tây trang đen,sơ mi trắng,không đeo caravat,mấu chốt là nhìn có vẻ rất đắt tiền.Lại nói người này,thân hình rất cao lớn,dù cho phong thái vô cùng tao nhã nhưng vô hình mang tới áp bức cho người đối diện.Mày rậm,mắt sáng,gương mặt với những đường nét khuôn mẫu giống như được tạo ra cho một mình hắn,kết hợp lại nhìn rất hài hòa. Đột nhiên có một người đàn ông anh tuấn như vậy nhất định thu hút ánh nhìn của rất nhiều người,đặc biệt là những cô gái,nhưng hầu như ai đánh chủ ý lên người hắn đều bị khí thế trên người hắn dọa sợ. Thân hình cao lớn đứng đó giống như một bức tượng đá,vô tình tỏa ra áp lực bức người,dường như không khí xung quanh cũng giảm đi mấy độ C.

 Chờ tới khi ba người nhà Lạc gia rời đi hẳn,hắn mới đứng lên,ra lệnh cho vệ sĩ bên người hắn trở về.

Bản thân là một vệ sĩ,đương nhiên Âu Phong biết mình nên và không nên biết những gì,dù vậy vẫn không tránh khỏi một hồi nghi hoặc nổi lên trong lòng. Hắn đi theo Tổng Giám Đốc đã gần 5 năm,tuyệt nhiên chưa hề thấy người này quan tâm tới điều gì khác ngoài công việc.Vậy mà hôm nay hắn lại nghỉ một buổi sáng chỉ tới sân bay để... ngồi đó. Bằng con mắt của mình,hắn biết chắc cô gái xinh đẹp đó là mục đích khiến Lăng tổng phải phá bỏ quy tắc"không nghỉ phép" bất di bất dịch của mình. Cẩn thận quan sát sắc mặt của người đàn ông ngồi sau băng ghế qua kính chiếu hậu, gương mặt hắn không có quá nhiều biến động,môi bạc mím chặt cho thấy người này nhất định khắt khe vô cùng,ánh mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ vẫn lạnh lùng giống như chưa có gì biến đổi. Âu Phong vẫn là không nhịn được,than thầm một câu "anh hùng khó qua ải mỹ nhân".

Lăng Tịch Thần nhận ra ánh mắt kì lạ của Âu Phong,liền quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt hắn. Âu Phong bị ánh nhìn của hắn dọa sợ,vội cụp mắt xuống,lòng bàn tay đặt trên vô lắng xe rịn ra một chút mồ hôi. Người này...hành vi thực khó đoán,tác phong làm việc càng nghiêm khắc hơn so với người thường,khiến Âu Phong vô cùng khổ sở mới chiều lòng nổi. Đoạn đường về,không khí trên xe rất ngượng ngùng.

 "Tổng giám đốc,cô gái hôm nay anh tới sân bay đón là người thân của anh sao?" 

Sắc mặt Lăng Tịch Thần trở nên vô cùng tệ,hiển nhiên anh không đáp lời. Âu Phong rối rít đính chính :"Ai,Lăng tổng,không phải tôi nhiều chuyện đâu,thực xin lỗi "

Dù cho vô cùng nghi hoặc,Âu Phong cũng không dám hỏi thêm gì nữa. Xe đã về tới công ty,Lăng Tịch Thần mở cửa bước xuống. Quần âu được đặt may tay riêng ôm gọn lấy đôi chân thon dài,lộ ra đôi giày da Ý tinh tế,làm nổi bật lên vóc người vô cùng xuất sắc của hắn.Hắn đứng đó rất giống một cây tùng cao lớn,làm cho người ta không nhịn được có ý muốn nương tựa.Qua lớp áo sơ mi,dường như những múi cơ bụng hơi hằn lên đầy mạnh mẽ cùng rắn rỏi.Hắn khéo léo lách người xuống xe,đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa tháp Lăng thị.

 Nhắc tới truyền kì trong giới kinh doanh,không thể không nhắc tới Lăng Tịch Thần.Một người đàn ông tuổi chỉ hơn 30 lại có thể tự gây dựng sự nghiệp,không những thế sự nghiệp này của hắn còn rất đáng nể,ngươi thử nói xem tâm tư hắn thâm trầm đến mức nào? Nói về lĩnh vực kinh doanh,Lăng Thị có thể coi như đều tham gia,từ kinh doanh khách sạn,ẩm thực,chứng khoán....dù hoạt động đa lĩnh vực nhưng đều mang tầm quan trọng lớn trong mỗi ngành. Người ta vẫn nói "một nghề cho chín còn hơn chín nghề",nhưng có vẻ câu nói này không ứng nghiệm với hắn.

Nhưng đó mới chỉ là bề nổi của tảng băng chìm,còn thực sự cái tập đoàn này tham gia vào những phương diện gì,chưa ai có gan đi điều tra,cũng không ai đủ khả năng cùng tình nguyện dây vào thế lực lớn như vậy.

Kiến trúc của tòa nhà này có thể được coi như niềm tự hào của Bắc Kinh,ban đêm nhìn còn đẹp hơn ban ngày nhiều.Tổng cộng kiến trúc có 45 tầng,trong đó 12 tầng dưới cùng được dùng làm trung tâm thương mại,chuyên bày bán những thứ xa xỉ phẩm. Từ tầng 15 đến tầng 20,muốn đặt chân vào phải có thẻ Hội viên mới được.Ngoài những tầng dùng làm văn phòng cho nhân viên thì nghe nói,tầng trên cùng là nơi gặp gỡ của quan chức chính phủ,thường khi tiếp đãi khách nước ngoài sẽ đến nơi này,vì ở đó có nhà hàng đồ Âu do chính Vua đầu bếp Edward Harden tự tay tiếp đón. Chính vì vậy,để đảm bảo an toàn,4 mặt tòa nhà bốn mươi mấy tầng tầng này đều lắp kính chống đạn,dưới ánh nắng tỏa ra bức xạ lóng lánh. 

Bước vào tòa nhà,tất cả nhân viên xếp hàng ngay ngắn đón đường anh,cung kính đồng loạt cúi chào :"Tổng giám đốc". Gương mặt Lăng Tịch Thần thủy chung không chút biểu cảm liếc qua bọn họ,tiêu sái bước đến thang máy. 

- Lăng tổng,doanh thu lần này của công ty có chút biến đổi so với quý trước. Báo cáo kinh doanh cùng tài liệu,tôi đã sắp xếp và để lên bàn của anh,phiền anh xem qua một chút.

 Đứng cạnh anh là một cô gái khoảng 27,28 tuổi,rất ưa nhìn,vóc người quyến rũ mị hoặc,phong thái yểu điệu từ trong xương tủy. Chỉ đáng tiếc,biểu cảm si mê trên mặt dành cho nam tử đứng bên mình khiến người nhìn không khỏi thầm khinh bỉ.

Hắn gạt bản hợp đồng Lily đưa tới trước mặt. Đối với người nữ trợ lý này hắn cũng lười nói,nếu không phải tạm thời chưa tìm được ai thay thế,hắn đã sớm đuổi thẳng cổ :"Tùy cô xử lý phần còn lại,dù sao hợp đồng này giá trị không quá lớn,tôi nghĩ cô biết phải làm gì". Lily hơi đỏ mặt :"Vâng...",trong lòng rộn rã tới muốn chết.Hắn nói vậy...không phải đã thừa nhận hắn tin tưởng năng lực của cô sao? Âu Phong thấy Lily đi chậm lại,mặt còn cười tới xuân phong rạng rỡ,hắn nhịn không được bèn buông lời trêu chọc :"Lily,cô có biết sáng nay Lăng tổng tới sân bay đón một cô gái thực xinh đẹp không? Chắc chắn đó là bạn gái anh ấy,xem ra Lily cô khó có thể leo tới chức Phu nhân tổng giám đốc rồi".

 Nụ cười trên môi Lily ngưng trệ lại,mặt còn đen hơn đít nồi,cô nghiến răng :"Anh đừng có nói bậy! Tôi đi theo anh ấy mấy năm nay,chưa hề thấy anh ấy tiếp xúc với người con gái nào...ngoài hôn thê của mình". 

Nhắc tới hai chữ "hôn thê",cuống họng Lily trở nên đắng ngắt. Trước nay cô đều vô cùng tự hào về dáng người cùng dung mạo của mình,vốn nghĩ có thể dùng nó quyến rũ cái cần câu cơm ngồi trong kia,không ngờ ngay cả thái độ hòa nhã người ta cũng lười không muốn cho mình,mối quan hệ giữa họ đơn thuần chỉ là công việc và công việc. Dù người con gái kia là ai thì sao chứ? Cô cũng đâu thể đường đường chính chính sánh vai cùng hắn,huống hồ cái vị hôn thê từ trên trời rơi xuống lại có điều kiện gia thế tốt như vậy. Cho dù trước nay, mấy bài báo lá cải gán ghép hắn với mấy nữ minh tinh đang nổi có thể nói là nhiều như lá rụng mùa thu vậy, nhưng tin đồn lần này tồn tại lâu như vậy cũng chưa bị bưng bít lại,tòa soạn tung tin cũng không bị đánh sập như thường lệ. Vì vậy,mọi người không ai dám thảo luận,nhưng trong lòng đã xác thực tới tám chín phần.

Cô tự giễu cợt mình đã quá vọng tưởng,quay lưng bước vào phòng làm việc. Âu Phong nhìn thấy cô như vậy,rút cục không nỡ trêu đùa thêm,đành nói :"nếu vậy...có thể tôi nhìn nhầm..."

Lily không thể nhịn được nữa,quay đầu lại :"Đừng nhiều chuyện ! Nếu anh còn muốn sống ở công ty này,quản cái miệng cho tốt một chút". Âu Phong nhún nhún vai,tỏ vẻ không quan tâm. Hắn ta cũng có điều kiện rất tốt đó,cái cô Lily này như thế nào lại chỉ biết có Tổng giám đốc vậy? Thầm nghĩ như vậy,Âu Phong liền nhịn không được liếc qua thân hình của Lily một cái.Người ta đều nói,chỉ số IQ cùng khả năng trên giường của phụ nữ là hai mặt đối ngược,không biết Lily thì sao? Đáng tiếc,loại phụ nữ như vậy căn bản chỉ hợp để tình một đêm hoặc quan hệ bao dưỡng,còn rước về nhà ư? Nực cười,ai sẽ tình nguyện nhận quả bom này về mình?

Trở về văn phòng,Lăng Tịch Thần lại trở lại guồng quay công việc điên cuồng như trước. Hắn cởi áo khoác ngoài,bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng,đường may tinh tế,phom dáng ôm gọn lấy cơ thể rắn chắc. Hắn chăm chú nhìn những chồng tài liệu trên bàn,bàn tay cầm bút uyển chuyển mà mạnh mẽ lướt nhanh trên mặt giấy. Mày kiếm hơi nhíu chặt,từ góc độ này vừa vặn có thể thấy được sống mũi thon cao tinh tế của hắn.

"Reengg..." đúng lúc đó,chiếc điện thoại trên bàn rung lên từng hồi đột ngột. Hắn nhấc máy,chỉ phun ra một chữ "Ai?". Từ bên kia,một giọng nữ ôn tồn vang lên :"Thần...tối nay anh có muốn qua nhà em dùng bữa không? Tô Tô mới đi du học về,cha muốn tổ chức một bữa cơm chúc mừng,nói em mời anh tới..."

Hắn thoáng trầm mặc một lúc. Đầu dây bên kia không nghe lời phản hồi,nghĩ hắn từ chối,vội vàng lên tiếng :"Thực ra không cần thiết đâu...nếu anh có việc thì..." 

Hắn ngắt lời :"Bao giờ?" Đầu dây dường như không ngờ đến,trong giọng nói còn pha lẫn sự kích động khó tả "...7 giờ...anh nhớ qua..."

Hắn dập điện thoại,đại để không muốn nghe quá nhiều lời thừa thãi. Người này, có thể nói là kiệm lời như vàng. Nếu có thể dùng một chữ để truyền đạt ý nghĩ tuyệt sẽ không dùng đến chữ thứ hai,nếu có thể dùng một câu diễn đạt rõ ràng tuyệt sẽ không nói thêm một chữ sang đến câu tiếp theo. Cái này là tính tình từ nhỏ của hắn,nhưng có điều,hắn chỉ nói nhiều trước mặt một người....

Cũng tốt,đã lâu chưa gặp,nhất định có nhiều chuyện xưa cần nhắc lại.Bên ngoài cửa sổ,trời bắt đầu mưa lớn,vài giọt mưa quất vào ô cửa kính,làm cảnh vật bên ngoài như nhòe đi....Bóng lưng hắn đứng bên cửa sổ nhìn xuống dòng người cùng xe cộ đông đúc lưu thông bên dưới,thực cao lớn nhưng cũng thực cô đơn.Lăng Tịch Thần rút cục nhịn không được rút ra một điếu thuốc lá,định châm lửa,nhưng nghĩ gì lại ném bỏ vào thùng rác. Hắn vốn đã bỏ hút thuốc hơn hai năm,vì sao hôm nay nhất thời có ý định muốn thử lại?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro