Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó Han Wangho thật sự vì sự việc này mà nhiều ngày không nói chuyện với Jeong Jihoon. Jeong Jihoon cũng chán nản vì tin tức về Lee Sanghyuk và Seo Daegil. Cậu không có hứng thú với bất cứ điều gì, ngày nào cũng nằm dài và quậy phá sau giờ học, cơm không muốn ăn, câu lạc bộ cũng lười đến.

Điều này khiến Son Siwoo và Choi Huynjoon choáng váng, đứa trẻ này năng lực tiếp nhận sao có thể yếu như vậy? Hai người không còn cách nào khác ngoài việc mỗi ngày kéo Jeong Jihoon ra ngoài hít thở không khí, nhân tiện trò chuyện về cuộc sống, cố gắng mang lại cho cậu chút an ủi về mặt tinh thần.

Cho nên khi Han Wangho mấy ngày không gặp Jeong Jihoon đang định đi thăm đàn em thì thấy ba người này đang lẩm bẩm ở dưới lầu, tiến lại gần một chút thì bị đối phương phát hiện, sau đó nhanh chóng nhảy ra xa.

"Wangho"

"Chào anh Wangho"

Jeong Jihoon đứng một bên gần ghế đá, phớt lờ Han Wangho, Choi Huynjoon và Son Siwoo trông như không có chuyện gì nhưng lại ngấm ngầm muốn kéo tai Jeong Jihoon, buộc hắn phải nhanh chóng mở lời với Han Wanghao.

"Tại sao Jihoon không chào tiền bối?"

"Ồ, chào tiền bối"

Nếu là trước đây, Jeong Jihoon nhất định sẽ lôi kéo Han Wangho, nửa ôm nửa anh vào lòng, sau đó mơ hồ tựa sát vào đầu Han Wangho hỏi: "Có tiền bối nhỏ như vậy sao?"

Có cái gì đó không đúng!

Han Wangho cảm thấy khó chịu nhất khi người khác giấu mình chuyện gì đó. Nói thẳng ra, điều khiến anh khó chịu nhất chính là khi ba người họ đang lẩm bẩm thì Jeong Jihoon đã đặt tay lên vai hai người còn lại.

Sớm muộn gì cũng sẽ băm nhỏ em.

Han Wangho tin tưởng mình không thể chịu thua, nếu ngươi có bệnh, ta liền mặc kệ ngươi. Anh đến nhà Bae Junsik ngủ trong hai ngày thứ bảy, chủ nhật, Bae Junsik thậm chí còn kéo Lee Sanghyuk và Lee Jaewan đi cùng.

Kỳ thực cũng không có gì, mặc dù Han Wangho luôn có bộ lọc thần tượng dành cho Lee Sanghyuk, nhưng điều này không ngăn cản anh phàn nàn một cách tàn nhẫn khi Lee Sanghyuk gọt vỏ quả dưa.

Vậy ra Han Wangho quả thật rất giỏi cùng thần tượng "câu cá ".

Lee Sanghyuk gần đây làm hướng dẫn cho một nhóm sinh viên, chủ yếu là từ 2002 trở xuống, anh ấy bị bọn trẻ ồn ào đến mức đau đầu nên cuối cùng quyết định đến nhà bạn mình ở lại hai ngày và gặp Han Wangho. Quên đi, Lee Sanghyuk tự an ủi mình, tuy hơi ồn ào nhưng Han Wanghao vẫn dễ chịu hơn so với đám học trò không hiểu sao tự nhận là đồ đệ của mình.

Kết quả là anh bị kéo dậy vào lúc sáu giờ sáng, đối mặt với Han Wanghao đang nhìn anh một cách đáng thương, Lee Sanghyuk cũng không nỡ mắng cậu, chỉ có thể một thân áp suất thấp ngồi xuống bên bờ sông. Han Wangho không sợ chết thậm chí còn chỉ chỏ vào thiên tài ngay cả giáo sư cũng không dám đắc tội, giọng điệu mang theo tia châm biếm.

Bae Junsik nhìn buồn cười nên đã chụp ảnh đăng lên Instagram kèm chú thích:

Kẻ thù không đội trời chung của Sanghyuk @WanghoHan98.

-

🐱Tổ đội chiến lược tấn công Han Wangho🥜

Có chút đáng tiếc: [Hình ảnh]

Có chút đáng tiếc: Hoon à, không sao đâu, thật sự không được thì đổi người khác.

Tarzan: Tôi đã nói là Sanghyuk hyung, ai nói Seo Daegil.

Muốn nuôi một chú chó Samoyed: Anh Wangho đi xem phim với Seo Daegil vào dịp Giáng sinh! Đây không phải là một buổi hẹn hò sao? Tiền bối Sanghyuk không ghen tị sao?

Jeong Jihoon không biết tiền bối Lee Sanghyuk của họ có ghen tị hay không, dù sao bản thân cậu đã gần như chua chát ngập trời.

Mặc kệ, bình sứt thì chẳng cần giữ nữa!!

Khi Han Wangho quay lại vào tối Chủ nhật, anh nhìn thấy một con mèo lớn đang chặn ở tầng dưới của ký túc xá, miệng bĩu môi và hai cánh tay chống hông. Lee Sanghyuk, người quay lại cùng cậu, đã nhìn vào hành động mà anh ấy nghĩ rằng chỉ có thể xuất hiện trong biểu tượng cảm xúc, và mọi người đều chết lặng.

"Han! Wang! Ho!"

"Tạm biệt" Phản ứng của Thần là không gì sánh bằng, Lee Sanghyuk xoa dầu vào chân và chạy rất nhanh.

Khi trở về ký túc xá, anh vẫn có cảm giác như mình vừa thoát chết trong gang tấc, đứa trẻ này trông bình thường nhưng vẫn là một kẻ mất trí.

Đối mặt với sự uy hiếp của Jeong Jihoon, Han Wangho cũng không hề tỏ ra yếu thế, thậm chí anh còn tiến lên ba bước để nhìn cùng một đẳng cấp với cậu, nói:

"Em đang làm gì vậy?"

Kết quả là con mèo to lớn đột nhiên thu hồi móng vuốt, bắt đầu bò vào trong ngực Han Wangho. Nô lệ mèo nhất thời mềm lòng nói: "Ồ, em đang làm gì vậy?"

"Anh không thể ở bên em được à? Có nhất thiết phải là Lee Sanghyuk không?"

Han Wangho cứng ngắc không nhúc nhích, Jeong Jihoon đột nhiên tỏ tình với mình ở tầng dưới ký túc xá, không thể giải thích được, không lãng mạn, cũng không có lý do.

Nguyên nhân chính là bởi vì cảnh tượng này quá kỳ quái, rõ ràng hai ngày trước bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, sau đó suốt mấy ngày cuối tuần không gặp nhau. Em trai 2001 câu đầu tiên nói là hét tên đầy đủ của anh, còn câu thứ hai là "Anh có thể ở bên em không?"

Han Wangho tự hỏi liệu Jeong Jihoon có bị bắt cóc vào cuối tuần khi anh rời đi hay không.

Han Wangho lo lắng sờ sờ đầu Jeong Jihoon: "Em không bị sốt chứ?"

Jeong Jihoon vỗ nhẹ tay anh, "Không có! Em là nghiêm túc!"

Chậc, đau đầu quá.

Han Wangho là một người giỏi xử lý các mối quan hệ giữa các cá nhân, nhưng anh lại không thể bình tĩnh mỗi khi đối mặt với Jeong Jihoon. Jeong Jihoon luôn là người thống trị trong mối quan hệ của họ. Han Wangho cảm thấy mình giống như một cơn gió, đôi khi vỗ về lòng người, đôi khi lại bồng bềnh bay tới chỗ của người khác.

Loại người này không thể bị ép buộc.

Quả nhiên, với sự giúp đỡ của Lee Sanghyuk, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, em trai nhỏ vẫn không thể ngồi yên. Han Wangho thu hồi nụ cười giảo hoạt, bày ra vẻ mặt kinh ngạc, hốc mắt ươn ướt, xem ra rất dễ bắt nạt. Nếu Kim Dongha ở đây, có lẽ anh ấy sẽ lại phàn nàn, sao Jeong Jihoon có thể thích được bộ dạng này?

-

"Anh hỏi em chia tay như thế nào, không hỏi hai người tỏ tình như thế nào?" Song Kyungho sốt ruột ngắt lời Han Wangho, "Mặc dù anh biết em làm như vậy, cậu ấy cũng làm sai, nhưng nhất định phải có nguyên nhân."

Han Wangho bây giờ không còn uy nghiêm cường tráng như trước nữa, uể oải như con mèo Ragdoll đang ngủ trong nhà: "Chỉ là, em không thể cảm nhận được rằng em ấy yêu em..."

"Em ấy chưa bao giờ khen em ở nơi công cộng, em ấy luôn chờ em chủ động, hầu hết thời gian em ấy dường như đều thờ ơ. Em ấy không như vậy với anh Hyukkyu..."

"Lần trước em ấy đột nhiên đăng ảnh với người khác. Em ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc chụp ảnh cùng em."

"Hôm nay! Sau khi chia tay em dùng số lạ giả làm người bí mật theo đuổi mình và gửi tin nhắn cho em ấy, em ấy cũng không trả lời!!"

"Anh ơi, anh có nghĩ em ấy không yêu em không?"

Song Kyungho trong lòng thở dài, Han Wangho thật sự xứng đáng làm em trai của hắn, cái người như vậy hỗn đản thiếu tình thương, cố gắng che đậy khuyết điểm của mình bằng sự ngông cuồng, giống hệt như chính mình.

Anh nói với Han Wangho: "Chân thành là liều thuốc tốt nhất cho tình yêu."

-

"Anh ấy luôn nói rằng em không yêu anh ấy, em hỏi anh ấy cũng không nói lý do vì sao."

Lee Seungyong nghe Jeong Jihoon nói chẳng khác gì một tên cặn bã liền không khỏi ngắt lời, "Em không cần phải chứng minh mình trong sạch với bọn anh, vậy lần này chia tay lí do là gì?"

"Mẹ kiếp chính là vì em không cho anh ấy chơi Vayne"

Jeong Jihoon nghiến răng và thốt ra những lời này từng chữ một. Park Dohuyn nhìn vẻ mặt sát khí của cậu, cố gắng không cười thành tiếng, nhưng chuyển động run rẩy của cơ thể do tiếng cười bị kìm nén lại lớn đến mức ngay cả Choi Huynjoon và Son Siwoo cũng phải bật chế độ rung.

"Muốn cười thì cứ cười, đừng nhịn.."

Sau đó, dưới cái nhìn của Jeong Jihoon, bốn anh em đối diện cười đến chảy cả nước mắt.

Chết tiệt, tôi biết tốt hơn hết là nên tìm Park Jaehyuk.

-

"Ồ, anh Hyukkyu có thể chơi support, thậm chí là support ăn cs, nhưng em không thể chơi AD sao??"

Song Kyungho muốn nói, nhưng AD của em lại là AD quỷ khóc sói gào, khiến người sợ hãi, nhưng Han Wangho không cho hắn cơ hội này, miệng nhỏ hình trái tim phàn nàn:

"Cho nên em ấy có thể chấp nhận đi chung đường với Hyukkyu lúc anh ấy chơi hỗ trợ không tốt, nhưng sẽ không chấp nhận support cho em đúng không??"

"Em ấy nghĩ rằng trình độ AD của em không đủ tốt hay em ấy không muốn đi chung đường với em?"

"Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng trình độ AD của em không đủ tốt"

"AD của em gần giống như support của Kim Hyukkyu!!"

Han Wangho bị Song Kyungho chọc giận, ngay cả vấn đề thâm niên cũng không quan tâm. Cái gì khuỷu tay phải hướng ra ngoài?! Cái gì ca ca lấy vợ như bát nước đổ đi?! Song Kyungho chỉ hướng về Kim Hyukkyu chứ không hướng về cậu!

Han Wangho tức giận còn muốn chửi rủa thêm, nhưng bị Song Kyungho một câu chặn lại: "AD của em và Sanghyuk support mới thực sự không có nhiều khác biệt."

"Bởi vì như vậy mà chia tay? Jeong Jihoon không dỗ dành em sao?" Mặc dù Song Kyungho và Jeong Jihoon không quen thân lắm, nhưng dựa trên đánh giá của Kim Hyukkyu về cậu ấy, Jeong Jihoon không phải là người có tính khí xấu.

Quả nhiên, người đối diện lập tức uể oải ngồi trên giường không nói lời nào.

-

"Em thực sự quá lười để support cho anh ấy khi anh ấy chơi AD."

"Không thể nào chơi tốt ở mọi vị trí được." Là người chơi support, Son Siwoo thực sự đã trải nghiệm trình độ AD của Han Wangho. Vì không thể mở to mắt nói dối, nên anh chỉ có thể tìm một cách khác "Em thử tự ngẫm lại, trong trường hợp của em..."

Jeong Jihoon nhìn Son Siwoo đang không nói nên lời trong giây lát, có chút kiêu ngạo nói: "Anh có nhận ra rằng em chơi rất tốt mọi vị trí không?"

Dù là nói thật nhưng Park Dohyun vẫn muốn giáo dục cậu nhóc này: "Là bạn trai, em không nên gánh game sao? Ai nói support là không gánh được. Nếu anh là em, anh sẽ nhờ Ryu Minseok cách vách phân tích cách chơi game, sau đó mỗi ngày cùng Han Wangho chơi đường dưới."

"Anh thật tuyệt vời, tại sao anh vẫn còn độc thân lâu như vậy nhỉ?"

"Hoon, em vừa nói gì thế?"

"Em nói là đến lúc đó em sẽ đi hỏi một chút..."

Jeong Jihoon trả lời rất nhanh, lời nói bay tới trước miệng, đầu óc mới kịp phản ứng, lúc này cậu mới nhận ra mình đã trở thành bạn trai cũ cặn bã.

"Thành thật mà nói, Ryu Minseok chơi rất giỏi, Thresh và Nautilous của em ấy..."

Lee Seungyong mắt thấy câu chuyện lại sắp đi chệch hướng liền vội vàng chuyển chủ đề trở lại vấn đề ban đầu: "Vì vậy anh ấy chia tay em thật sự là vì em không chịu bồi anh ấy chơi AD à?"

"Anh ấy không tùy hứng đến thế phải không?"

-

"Được rồi, có lẽ em đã nói những điều không nên nói khi tức giận..."

Song Kyungho vẻ mặt như đã lường trước, "Anh biết rồi. Để anh đoán nhé, em chắc hẳn đã nhắc đến Kim Hyukkyu hoặc Lee Sanghyuk, phải không?"

Han Wangho lắc đầu, lại dùng sức gật đầu, khuôn mặt vương nét trẻ thơ với má thịt mập mạp rung lên lắc xuống, khiến Song Kyungho lại muốn nhéo nhéo một chút.

"Em đã đề cập đến tất cả..."

-

"Anh ấy nói với em rằng khi anh ấy chơi Kennen 0/9/3, Lee Sanghyuk vẫn có thể chấp nhận điều đó, thậm chí còn nói rằng là do anh ta chơi không tốt nên không thể dẫn dắt anh ấy giành chiến thắng trong trò chơi."

-

"Tên ngốc đáng ghét kia nói rằng anh Hyukkyu nguyện ý cùng em ấy solo năm trận chỉ để luyện tập tướng, còn em chỉ khiến em ấy mất điểm mà thôi."

-

"Vậy em đã nói gì?"

Thực sự không phải Song Kyungho và Park Dohyun có sự ngầm hiểu, họ chỉ là quá hiểu em trai mình mà thôi.

"Để anh đoán nhé, em không cam lòng bị yếu thế nên đã nhắc đến Kim Hyukkyu/Lee Sanghyuk, phải không?"

Cuối cùng, lo lắng của cả nhóm được câu nói: "Đừng để ý đến hai đứa nó, hai đứa nó bị bệnh" của Song Kyungho đặt làm dấu chấm kết thúc.

Song Kyungho tuy rằng ngoài mặt mắng Han Wangho, cuối cùng vẫn xin thông tin liên lạc của Jeong Jihoon từ Kim Hyukkyu và gửi tin nhắn cho cậu.

"Tôi đã mắng Han Wangho, cũng sẽ không ép cậu nhận lỗi. Nếu không hòa giải thì hãy quên đi, còn nếu hòa giải thì sau này đừng để em ấy ghen tị với Kim Hyukkyu nữa nhé."

Jeong Jihoon chắc chắn không thực sự muốn chia tay với Han Wangho, cậu chỉ là tức giận Han Wangho người này tại sao luôn thích chọn những gì người khác không thích nghe để nói, giống như cách nói chuyện lanh mồm lanh miệng ấy có thể mang lại cho anh ấy cảm giác thành tựu to lớn nào đó vậy.

Son Siwoo cho rằng, hai người luôn như tia lửa đánh xuống mặt đất vì quá giống nhau và họ đã tự bảo vệ mình ngay từ đầu, mục đích của lời nói không còn là để giao tiếp nữa mà là vũ khí dùng để làm tổn thương nhau, và nó giống như một cuộc chiến tranh tranh giành sức mạnh.

"Hãy đến tâm sự với cậu ấy, nói ra những gì em đang nghĩ và ngừng thực hiện hành vi tung hứng không rõ ràng."

-

Trước khi Jeong Jihoon kịp quyết định có nên nghe lời Son Siwoo hay không, Han Wangho đã gọi điện tới trước.

"Tới lấy đồ đi"

"Em không có để gì ở nhà anh"

"Quần áo! Sách giáo khoa! Đừng chiếm chỗ của anh. Anh sẽ vứt chúng đi nếu em không đến."

"Vậy thì vứt chúng đi"

"Jeong Jihoon!!!"

Han Wangho tức giận cúp điện thoại.

Anh phẫn nộ ném tất cả số đồ ít ỏi về Jeong Jihoon mà mình đã vất vả tìm ra xuống mặt đất, thậm chí còn dẫm lên chúng vài lần để trút giận. Nhưng vừa giẫm lên lại bắt đầu cảm thấy đau khổ, vậy nên lại ngồi xổm xuống đất và lau sạch những dấu chân.

Han Wangho ôm lấy quần áo của Jeong Jihoon, nghĩ thầm, nếu chúng ta thật sự chia tay, đây là điều duy nhất mình có thể nhớ về em ấy.

Cái áo này là Jeong Jihoon mặc cho anh sau khi hai người đã rong ruổi đi chơi đến tận nửa đêm. Áo của người 1m87 được mặc vào người 1m69 giống như là váy, Han Wangho lúng túng muốn cởi nó ra.

"Không cho phép" Jeong Jihoon giữ chặt dây phéc-mơ-tuya không chịu buông ra, Han Wangho vùng vẫy rút tay ra khỏi ống tay áo cũng không có tác dụng, chỉ đành từ bỏ vùng vẫy.

Jeong Jihoon hài lòng chỉnh lại áo: "Anh không thấy thế này giống như bạn gái mặc đồ của bạn trai sao?"

"Cho nên Jihoon là muốn tìm bạn gái sao?"

Vốn là nói đùa, Han Wangho cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng Jeong Jihoon đang nắm tay anh đi trên đường đột nhiên dừng lại, Han Wangho đi bên cạnh không muốn dừng cũng phải dừng. Cậu nhìn thẳng vào anh không nói một lời, Han Wangho bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu, liền ngồi xuống bậc thang bên đường nghỉ ngơi.

Jeong Jihoon đi đến trước mặt anh, Han Wangho đưa tay ra yêu cầu Jeong Jihoon kéo anh đứng dậy. Bạn trai nắm lấy tay anh, nhưng đột nhiên lại ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Han Wangho.

"Han Wangho, em không muốn có bạn gái"

"Em cũng không muốn có bạn trai"

Hai câu nói này tựa hồ đã đến cực hạn của thiếu niên, Han Wangho nhìn đôi tai đỏ bừng của cậu không nhịn được muốn trêu chọc. Nhưng Jeong Jihoon lại hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói cho anh nghe.

"Em chỉ muốn anh, không phải những cô gái hay chàng trai khác, chỉ có anh, Han Wangho!"

Đó là lần duy nhất tình cảm thật sự của bọn họ được bộc lộ. Lúc đó, Han Wangho cảm thấy mình thực sự rất rất yêu Jeong Jihoon.

-

"Không phải ai kia bảo muốn ném hết đồ của em sao? Tại sao lại ôm chúng ngồi khóc thế này?"

Nghe được giọng nói của Jeong Jihoon, Han Wangho khóc càng lớn, giống như muốn bày tỏ sự bất bình vô tận của mình với bạn trai cũ: "Anh đã nói với em là anh sẽ vứt chúng đi ngay lập tức."

"Nhưng.."

Jeong Jihoon cúi xuống muốn lấy quần áo, Han Wangho lại ôm chặt trong tay, không hề có ý định trả lại đồ cho chủ nhân ban đầu. Jeong Jihoon thở dài, vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, chỉ dùng sức thêm một chút. Nhưng Han Wangho giống như muốn cùng cậu cạnh tranh cao thấp, có chết cũng không chịu buông tay.

Jeong Jihoon lại thở dài và buông tay đang giữ quần áo ra.

Han Wangho vẫn ôm chân cúi đầu khóc không ngừng, anh cảm thấy người đang giằng co với mình đột nhiên mất đi sức lực, nghĩ rằng cuối cùng Jeong Jihoon cũng bỏ đi, nước mắt giống như vòi nước không thể dừng được, bờ vai nhỏ vì khóc mà run rẩy.

"Han Wangho, anh không thể thành thật hơn một chút sao?"

Han Wangho ngẩng đầu liền nhìn thấy Jeong Jihoon đang ngồi xổm trước mặt mình giống như đêm đó.

"Nếu muốn gặp em thì cứ nói thẳng đi, không cần bảo em đến lấy đồ này kia."

"Em có thể trực tiếp nói với anh nếu em không muốn chia tay với anh, nhưng anh vừa mới còn cố tình nói muốn vứt quần áo của em đi"

Jeong Jihoon chưa kịp nói xong đã bị chặn lại, nhưng lần này không còn là tranh cãi nữa mà là nụ hôn của Han Wangho. Hắn nhìn khuôn mặt đang ở rất gần, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể anh, cảm nhận được hơi thở của anh. Jeong Jihoon vòng tay ôm lấy gáy của Han Wangho, kéo anh vào một nụ hôn sâu.

"Anh yêu em cũng có thể nói thẳng, bởi vì em cũng rất yêu anh mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro