Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bất cứ ai thuyết phục tôi hòa giải với tên cặn bã đó đều sẽ bị chặn!"

Han Wangho nhắn vào trong nhóm câu lạc bộ, anh cũng không quan tâm tên cặn bã đó có ở trong nhóm hay không.

"Tzz, đồ trẻ con!"

Bạn trai cũ xui xẻo Jeong Jihoon bị mắng là cặn bã liếc nhìn tin nhắn trong nhóm, tức giận đập mạnh điện thoại: "Là tên ngốc nào đã thuyết phục anh ấy làm hòa với tôi, tôi có hối hận không?"
Park Dohyun, Lee Seungyong, Choi Hyunjoon và Son Siwoo ngồi đối diện 

... Nhóc đang gọi ai là kẻ ngốc vậy?

"Jihoon..." Lee Seungyong, người thường đóng vai cha của Jeong Jihoon, nói: "Đó là anh của em." Anh suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Đó cũng là anh của chúng ta."

"Anh ấy cư xử như một người anh sao?" Jeong Jihoon đập bàn, tức giận hét lên: "Hỏi anh Siwoo xem! Anh ấy hàng ngày làm những gì!"

"Anh nghĩ..."

"Anh ấy ném rác lên bàn của em!!! Anh ấy nói với em rằng đó là món quà Ngày Valentine Trắng dành cho em!"

"Anh có biết ngày đó em đã tặng gì cho anh ấy không!"

Nói đến đây, Choi Huynjoon không còn buồn ngủ nữa, "Nói đi! Nói cho bọn anh biết em đã tặng cho anh Wangho cái gì."

Jeong Jihoon tự tin nói: "Em đã trao thân cho anh ấy."

Park Dohuyn nắm chặt tay dưới gầm bàn, rõ ràng anh không ngờ sẽ có câu trả lời như vậy, nhìn bộ dáng tự mãn của Jeong Jihoon, anh chợt có chút đồng cảm với Han Wangho.
"Em nói đúng. Ai khuyên hai người hòa giải là kẻ ngốc."

"Chúng ta không thể làm điều vô đạo đức như vậy"

-

Sau khi Hàn Vong Hạo gửi tin nhắn, anh đã nhận được tin nhắn riêng từ rất nhiều bạn bè. Anh tình cờ lướt qua và thấy có ba tin nhắn được gửi bởi ba người hòa giải Kim Hyukkyu, Kim Kwanghee và Ryu Minseok cùng một lúc. Han Wangho nghi ngờ rằng họ thực sự đang ở cùng nhau.

Deft: Jihoon còn trẻ, Wang Ho, đừng giận em ấy.
Taki-san: Wangho, nếu em nhắn như vậy trong nhóm, người kia sẽ rất buồn phải không?
Keria: Anh Wangho, mặc dù Jeong Jihoon thực sự rất đáng ghét, nhưng anh ấy thực sự rất thích anh.

Sau đó, anh nhận được tin nhắn từ 3 đối tượng này.

Shitmeb: Hahahahahahaha, thằng nhóc đó bị đá rồi phải không?

Gương mặt thiên tài Park Jaehyuk: Jung Jihoon cuối cùng cũng không chịu nổi mày.

Cháu trai của Lee Sanghyuk: Minseok nhờ em thuyết phục anh ^^

Anh chặn ba cái liên tiếp liền cảm thấy sảng khoái, lại tiếp tục lướt điện thoại.

Daegil: Anh ơi, anh có muốn gặp em không?

Anh Junsik: Wangho, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hai người đã chia tay? Mau nói cho anh biết.

Thậm chí, thầy Arnold còn gửi tin nhắn: Kể cả chia tay cũng vẫn phải viết luận văn nhé!

Sau khi lật đi lật lại vẫn không thấy tin tức gì từ người mình đang nghĩ tới, Han Wangho tắt điện thoại.

Jeong Jihoon thực sự không nhìn thấy à? Đã ba mươi phút trôi qua, tại sao lại không giận dữ lao tới chỗ anh và bắt đầu một cuộc cãi vã lớn với anh vậy?

-

Jeong Jihoon cũng nhận được rất nhiều tin nhắn, ngoài tin nhắn tương tự do người hòa giải gửi, thay thế đương sự Han Wangho thành Jeong Jihoon, còn có một tin nhắn nặc danh nói rằng nếu bạn chia tay với anh Wangho, tôi có thể theo đuổi anh ấy được không?

Mẹ kiếp, tên ngốc này là ai vậy? Cậu tức giận đến mức định nhắn tin đáp trả để mắng người này một trận, nhưng Son Siwoo đã lấy điện thoại của Jeong Jihoon đi.

Son Siwoo, người luôn vừa là mẹ vừa là con sen, rất biết cách xoa dịu con mèo đang tức giận: "Jihoon, không sao đâu, lời nói của Wangho cũng là vì tức giận."

"Chúng ta vẫn có thể là bạn sau khi chia tay phải không?"

"Ai muốn làm bạn với anh ấy!!"

Park Dohyun đẩy kính của mình, "Em nói đúng" Jeong Jihoon ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Park Dohyun với đôi mắt lấp lánh, cuối cùng một trong số họ đã đứng về phía mình! ! Quả nhiên chúng ta là một gia đình!

"Em có thể làm friend with benefits"

.........

Câu trước coi như tôi chưa từng nói, Park Dohuyn vẫn là Park Dohuyn.

-

"Vậy làm sao lại chia tay?"

Song Kyungho đọc xong tin nhắn vội vàng trở về ký túc xá, Han Wangho đang vắt chéo chân trầm mê trong DNF, ngay cả khi Song Kyungho đi tới trước mặt cũng không có phản ứng.

"Nếu còn em phớt lờ anh, anh sẽ tắt máy tính của em."

Han Wangho lập tức xoay người chặn công tắc. "Em nghĩ em ấy rất trẻ con"

Nhưng rõ ràng câu nói này không có tác dụng trước mặt người anh lớn lên đã theo dõi sự trưởng thành của anh.

"Em là người đi uống rượu còn bị kiểm tra căn cước, đừng giả bộ với anh"

Được rồi, Han Wangho cũng không có ý định giả vờ vô tội trước mặt Song Kyungho, "Là em gây họa trước, nhưng không ngờ em ấy còn có tội nhiều hơn em."

"Nếu em đi chơi với anh Sanghuyk, em ấy còn có thể đi với anh Huykkyu."

"Sao anh lại để anh Hyukkyu đồng ý đi chơi cùng em ấy!!"

Song Kyungho cảm thấy trên đầu mình không biết từ đâu chui ra một cái mũ, nó lại còn xanh

"Vậy tại sao em lại tìm Lee Sanghyuk?"

"Em không tìm anh ấy!!!"

"Anh biết ký túc xá của chúng em ở cùng một tòa nhà không!! Anh có biết khả năng em và anh Sanghyuk gặp nhau sẽ là bao nhiêu không!!"

"Tính toán số người ở ký túc xá của bọn em với khoảng cách từ tòa nhà ký túc xá đến trường học. Việc em gặp anh Sanghuyk có gì là bất ngờ??"

"Jeong Jihoon nhỏ tuổi hơn. Sinh viên năm nhất và năm hai ở khác ký túc xá có thể đổ lỗi cho em sao!!"

"Em ấy học giỏi như vậy tại sao không học vượt lớp luôn đi?"

-

"Mọi người có biết điều kỳ quặc nhất là gì không!! Anh ấy và Lee Sanghyuk đi ăn khuya!!! Cùng nhau!! Cùng đi đến cửa hàng tiện lợi!!!"

Choi Hyunjoon, người may mắn được Lee Sanghyuk chiêu đãi kem vài lần lên tiếng: "Dù anh Sanghyuk có tệ đến đâu thì cũng nên gọi anh ấy là tiền bối".

"Anh nhiều chuyện quá" Jeong Jihoon không dám mắng Park Dohuyn nhưng dám mắng Choi Huynjoon.

"Thật ra bọn anh thường xuyên gặp anh Sanghuyk, mỗi lần đều được anh ấy mời đi uống nước hay gì đó, chỉ là em chưa từng gặp anh ấy thôi."

"Không" Son Siwoo sửa lại, "Em ấy cũng đã gặp rồi, nhưng bộ dạng Jihoon lúc đó toàn là diễu võ dương oai bước đi với Han Wangho trong vòng tay của mình."

Son Siwoo khinh thường liếc nhìn Jeong Jihoon, rồi trầm giọng miêu tả với Park Dohuyn rằng "giống như một con công đang mở đuôi."

-

"Sau đó em ấy ôm em rời đi! em ấy có biết lễ phép không? Anh Sanghuyk sẽ nghĩ như thế nào?"

"Em nghĩ gì về Lee Sanghyuk?"

Sự tức giận của Song Kyungho vẫn chưa nguôi kể từ ngày bắp cải nhỏ mà anh nuôi coi Lee Sanghyuk như một thần tượng."Thần tượng có quan trọng hơn bạn trai không?"

"Đó còn không phải là vì thỉnh thoảng em ấy nhắc đến anh Hyukkyu!! Mỗi lần gặp anh Hyukkyu đều cười toe toét à, xú tiểu tử!!"

"Anh thấy mình đẹp trai hơn." Song Kyungho hất tóc trước gương, "Đừng lo, Hyukkyu bị khuôn mặt đẹp trai của anh thu hút, sẽ không thích đứa nhỏ xấu xí của em."

Han Wangho nhảy dựng lên, đứng trên ghế nhéo vào mặt Song Kyungho, giọng nói nhớp nháp của cậu vang lên vô tận bên tai Song Kyungho: "Ai xấu!!! Anh mắng ai!!!"

"Không phải chính em nói à!"

"Người của em chỉ có em có thể mắng như vậy thôi!!"

"À vâng vâng vâng, của em, của em"

-

"Anh Hyukkyu và em đi chơi, khi trở về anh ấy có thể cãi nhau với em cả một ngày. Ôi, tại sao em không thể cãi nhau với anh ấy vì Lee Sanghyuk?"

Choi Huynjoon và Son Siwoo vốn đã bị Han Wangho kéo thành đồng minh thật sự không thể nghe nổi mấy lời này, "Vậy tại sao em lại đi chơi với anh Hyukkyu?"

"Bạn bè! Ca ca của em!! Em không thể đi chơi với ca ca của em à?" Jeong Jihoon nói rằng anh ấy đã bị oan, như thể anh ấy thực sự rất buồn vì bị hạn chế giao lưu kết bạn.

Thấy Jeong Jihoon có vẻ đáng thương, Son Siwoo định đứng dậy đi chải lông cho mèo nhưng bị Park Dohuyn kéo lại.

"Đừng nói dối, khi anh đến Trung Quốc để trao đổi một năm, em một câu hỏi thăm cũng chưa từng thấy"

"Anh hung dữ quá, ai sẽ nhắn tin cho anh"

"Jihoon, em vừa nói gì thế?"

"Em vẫn rất muốn nhìn thấy anh Wangho ghen..."

-

Em thực sự muốn thấy anh ấy ghen tị vì em.

Anh ấy rất tốt với mọi người, ai cũng quý mến anh ấy, không chỉ những người xung quanh, ngay cả thầy cô, thậm chí cả người lạ cũng coi anh ấy như báu vật.

Thực ra họ đã mơ hồ từ lâu, tình cảm ngầm của họ cũng đã được ngầm hiểu từ lâu, bầu không khí giữa hai người dường như có một tấm lọc màu hồng trong mọi hoạt động của câu lạc bộ, nhưng Jeong Jihoon không dám tiến xa hơn.

Mãi cho đến khi bị kéo vào nhóm chat mang tên 🐱Tổ đội chiến lược tấn công Han Wangho🥜, mọi người mới chết lặng, nếu có thể, cậu sẽ chọn cách quay ngược thời gian và tự tát chết mình vì đã ngu ngốc thừa nhận khi bị Son Siwoo bát quái chất vấn.

Những người đặt câu hỏi đầu tiên trong nhóm tất nhiên là Park Dohyun và Lee Seungyong, hai người đang là du học sinh trao đổi tại Trung Quốc vào thời điểm đó.

Tarzan: Han Wangho? Người đi rừng có ID trò chơi là Peanut?

Có chút đáng tiếc: Nhóc con, anh biết người này.

Tôi muốn ăn đồ ngọt: Em đang ở Trung Quốc và vẫn biết người này?

Có chút đáng tiếc: Jeong Jihoon là nhan khống, anh có thể tìm thấy ai đó đẹp trai hơn anh trai đó trong trường chúng ta không?

Muốn nuôi Samoyed: ...?

Muốn nuôi Samoyed: Em thích anh Wangho? ? ?

Tôi muốn ăn đồ ngọt: Mỗi lần chúng ta chơi game, anh nhìn qua bản mặt to bự của Park Jaehyuk mà vẫn có thể nhìn thấy, em ở ngay cạnh họ mà không cảm nhận được điều gì sao? ?

Tarzan: Han Wangho???

Có chút đáng tiếc: Ca, anh sốc quá phải không?

Tarzan: Không phải anh ấy hẹn hò với Lee Sanghyuk sao?

Chovy:?

Tôi muốn ăn đồ ngọt:?

Muốn nuôi Samoyed: Em không nghĩ vậy

Chovy: Đúng

Muốn nuôi Samoyed: Chắc là với tân sinh viên Seo Daegil

Chovy:?

Có chút đáng tiếc:?

Tôi muốn ăn đồ ngọt:?

Tarzan:?

Chovy đã rời khỏi nhóm chat

-

Sinh viên năm nhất Seo Daegill? Đó không phải là lớp bên cạnh sao?

Jeong Jihoon lẻn ra ngoài sau giờ học để theo dõi tình hình chiến sự, tình cờ bắt gặp Han Wangho đang xách một chiếc túi lớn đến đón Seo Daegil sau giờ học. Jeong Jihoon trốn ở phía sau hành lang trơ mắt nhìn Seo Daegil mở nó ra, đó là một món quà, bên trong là một chiếc áo khoác được gói cẩn thận.

"Anh ơi, anh thực sự đã mua nó cho em à"

"Đắt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh!"

"Anh, anh đã hứa với em"

Han Wangho luôn là maknae, khi lớn lên thành công trở thành đệ khống, chỉ cần em trai chủ động nịnh nọt, anh ấy sẽ hưng phấn đến mức có thể đồng ý bất cứ điều gì.

"Vì là Daegil nên đắt hơn một chút cũng không thành vấn đề."

Jeong Jihoon rơi vào tuyệt vọng, nguyên bản đang dựa lưng vào tường nghe lén biến thành đập đầu vào tường, thậm chí cậu còn không chú ý đến Han Wangho và Seo Daegil đi tới.

"Jihoon"

"A!!!!"

Han Wangho bị tiếng hét của Jeong Jihoon làm giật mình, vốn muốn mời cậu đi ăn tối cùng nhưng lại phát hiện hôm nay đối phương rất kỳ lạ, miệng lẩm bẩm "những lời Choi Huynjoon nói là đúng..", sau đó liền loạng choạng chạy mất.

Có chuyện gì đó!

Khứu giác của người đi rừng hàng đầu đã khiến Han Wangho mở cuộc trò chuyện riêng với Park Jaehyuk

🥜: Hôm nay Jihoon có đến câu lạc bộ không?

Gương mặt thiên tài Park Jaehyuk: Có, mọi người ở ký túc xá đều ở đây.

🥜: Có chuyện gì kì lạ xảy ra à?

Gương mặt thiên tài Park Jaehyuk: Không, bọn họ đều đang cầm điện thoại.

Sau đó, khi hai người đang chơi game, Han Wangho nhìn thấy Jeong Jihoon vẫn đang cầm điện thoại di động không biết đang trò chuyện với ai, anh liền nghiêng người nhìn trộm, đáng tiếc tay của Jeong Jihoon nhanh quá nên không kịp nhìn thấy gì cả.

Được lắm, Jeong Jihoon còn có một bí mật nhỏ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro