Chương 8: Em có tư cách lựa chọn sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu nói vang dội của Han Taehoon khiến tất cả mọi người ở đây ngơ ngác. Đặc biệt là Han Wangho, cơ thể cậu cứng đờ, hoang mang lo sợ không thôi.

Người phản ứng đầu tiên là Jeong Jihoon, anh nhíu chặt mày lại, ánh mắt âm trầm rơi xuống người Han Wangho: "Em là chú út của Han Taehoon?"

Han Wangho ngập ngừng đứng đó, rất lâu sau mới nặn ra được một chữ: "Vâng!"

Sắc mặt Jeong Jihoon thay đổi, ánh mắt thâm thúy dò xét cậu và Han Taehoon.

Han Wangho có thể cảm nhận được, bàn tay nắm lấy tay cậu của Jeong Jihoon đột nhiên siết chặt, sức lực mạnh mẽ giống như muốn bóp gãy cổ tay cậu.

Cậu đã có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Jeong Jihoon. Chắc chắn là vô cùng tức giận!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bà cụ Jeong nghe thấy lời của Han Taehoon, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Sao chú út của Han Taehoon lại là Han Wangho?

"Taehoon, cháu qua đây nói rõ ràng cho cụ nội biết."

Bà cụ Jeong gọi Han Taehoon đến bên cạnh mình, chỉ vào Han Wangho hỏi: "Cậu ta thật sự là chú út của cháu?"

Han Taehoon gật đầu: "Đúng vậy! Cụ nội, đó là chú út của cháu."

Sắc mặt bà cụ Jeong lập tức thay đổi: "Jihoon, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Han Wangho là chú út của Han Taehoon, Jeong Jihoon cũng vừa biết chuyện này.

Anh rời mắt khỏi người Han Wangho, nhìn về phía bà cụ Jeong: "Bà nội, việc này cháu không kịp nói với bà. Wangho đúng là chú út của Taehoon."

Bà cụ Jeong căm tức nhìn Han Wangho: "Anh trai cậu quyến rũ Jihoon, lén sinh con cho nó, bây giờ cậu cũng tới quyến rũ Jihoon. Rốt cuộc hai anh em các cậu đang rắp tâm làm gì? Ai nấy đều hèn hạ như vậy."

Han Wangho mặt đỏ tới mang tai, cậu thất thanh hô lên: "Cháu không quyến rũ cậu Jeong."

Jeong Jihoon chủ động nói thích cậu, chủ động muốn ở bên cậu, chủ động đánh dấu cậu. Nếu như không phải Jeong Jihoon chủ động, sao cậu dám ở bên Jeong Jihoon.

"Han Wangho, em bớt nói vài câu đi." Jeong Jihoon quát Han Wangho, trong ánh mắt khϊếp sợ của cậu, lạnh giọng nói: "Em ra ngoài với anh, anh có lời muốn nói."

Không đợi Han Wangho trả lời, Jeong Jihoon nói với bà cụ Jeong: "Bà nội, cháu có lời muốn nói với Wangho, cháu đi trước."

Trước khi đi, Jeong Jihoon phân phó quản gia: "Chăm sóc cậu chủ nhỏ cho tốt."

Han Wangho đột nhiên trừng to hai mắt, không thể tin nổi nhìn người đàn ông bên cạnh. Jeong Jihoon cho người khống chế Han Taehoon, rốt cuộc anh muốn làm gì?


Jeong Jihoon mang Han Wangho ra khỏi đại trạch nhà họ Jeong, nhét cậu vào trong xe. Sắc mặt anh âm u lạnh lẽo.

Han Wangho còn chưa kịp thắt dây an toàn, Jeong Jihoon đã khởi động xe hơi. Xe tăng nhanh tốc độ, khi lao đi, Han Wangho suýt nữa ngã nhào. Khó khăn lắm mới ổn định lại cơ thể, xe con lại rầm rầm dừng ở bên đường tối tăm.

Không đợi Han Wangho hoàn hồn, bàn tay rộng lớn của người đàn ông đã ôm lấy vai cậu, ấn cậu ngồi yên trên ghế da.

Tiếng nói âm trầm của Jeong Jihoon ập xuống: "Han Taehoon có phải con trai tôi không?"

"Không phải!" Han Wangho thốt ra.

"Không phải?" Đôi mắt sắc bén của Jeong Jihoon nhìn thẳng vào mắt Han Wangho: "Thằng bé không phải con trai em sinh cho tôi sao?"

Nếu như trước ngày hôm nay Jeong Jihoon hỏi cậu như vậy, cậu sẽ không chút do dự nói ra: "Đúng vậy."

Nhưng những lời Jeong Jihoon vừa nói đã tổn thương cậu sâu sắc. Han Wangho không còn dám tin tưởng anh nữa. Cậu đã mất cả trái tim, không thể mất luôn con trai.

"Han Taehoon là con trai của anh trai tôi, là anh trai và chị dâu tôi sinh." Han Wangho gằn từng chữ: "Không tin anh có thể sai người đến thôn điều tra."

Thoạt nghe giọng điệu của cậu vô cùng chắc chắn, nhưng ngón tay níu chặt vạt áo lại để lộ căng thẳng dưới đáy lòng.

Jeong Jihoon nhìn chằm chằm cậu rất lâu, cẩn thận nhớ lại từng ly từng tí khi hai người ở bên nhau vào bốn năm trước. Bọn họ ở bên nhau hơn ba tháng, mỗi một lần anh đều dùng bao. Han Wangho không thể nào mang thai.

Nếu như Han Wangho mang thai, không có lý do gì không tìm đến anh. Dùng đứa bé này uy hiếp anh, ít nhiều gì cũng có thể vơ vét chút lợi ích từ chỗ của anh. Dù sao Han Wangho cũng là vì tiền nên mới làm người tình của anh. Sao có thể lén sinh con ra, nuôi ở bên mình nhiều năm như vậy?

Han Taehoon gọi cậu là 'chú' chứ không phải 'ba', chắc hẳn hai người chỉ là chú cháu. Jeong Jihoon buông Han Wangho ra, vẻ mặt u ám, trong đôi mắt màu đen kia không có một tia sáng.

"Hôm nay em đã nói gì với bà nội tôi?"

Vẻ mặt Han Wangho cứng lại, cậu khẽ cắn môi, mắt đỏ bừng nói: "Cậu Jeong, tại sao anh lại nói chúng ta chỉ là bạn bè bình thường?"

"Về sau đừng nói bậy nói bạ ở bên ngoài, nhớ kỹ, ở trước mặt người ngoài, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."

Lời nói của Jeong Jihoon khiến Han Wangho đột nhiên trợn tròn hai mắt, cậu thất thanh la lên: "Vì sao? Anh nói anh thích tôi! Anh còn nói..."

Han Wangho còn chưa nói dứt lời đã bị Jeong Jihoon thô bạo cắt ngang: "Tôi thích em thì thế nào? Em có thân phận gì, chính em còn không rõ ràng sao?"

"Tôi..." Han Wangho nghẹn ngào, toàn thân cậu run rẩy, giống như lá cây chập chờn trong gió lớn.

Trong giọng nói của Jeong Jihoon lộ rõ vẻ khinh miệt, khiến cậu muốn lừa mình dối người cũng không được. Trong khoảng thời gian bên nhau này, cậu vẫn luôn không muốn nghĩ đến chênh lệch giữa hai người bọn họ. Cậu đang trốn tránh, đang tự lừa dối bản thân, nhưng bây giờ Jeong Jihoon tàn nhẫn bày sự thật ra trước mặt cậu, khiến cậu không cách nào trốn tránh nữa.


Cuối cùng cậu cũng nhận ra, yêu thích của Jeong Jihoon cũng chỉ là hứng khởi nhất thời mà thôi.


"Anh biết tôi chỉ là người dân bình thường, tôi chưa từng giấu giếm anh. Tại sao anh phải nhục nhã tôi như vậy? Anh không thích tôi, không muốn ở bên tôi, tại sao muốn đánh dấu tôi?"

"Nhục nhã?" Jeong Jihoon cười nhạo một tiếng: "Đây cũng chỉ là chuyện đôi bên tình nguyện, sao có thể gọi là nhục nhã? Han Wangho, chẳng lẽ em cho rằng tôi sẽ kết hôn với em?"

Ánh mắt Han Wangho run rẩy, trong lòng tràn đầy bi thương. Cậu thật sự từng muốn kết hôn với Jeong Jihoon. Cậu cho rằng Jeong Jihoon sẽ cho cậu một danh phận. Là cậu ngây thơ quá rồi!

"Là tôi quá ngốc!" Han Wangho đau buồn nói ra: "Cậu Jeong, tôi biết rồi! Bây giờ tôi sẽ mang Taehoon rời đi, về sau chúng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Chúc anh và cô Park trăm năm hòa hợp."

"Tôi cho phép em đi rồi hả?" Jeong Jihoon nắm lấy cổ tay Han Wangho, ấn cậu xuống ghế ngồi, đôi mắt đen ngập tràn uy áp nhìn thẳng vào mắt cậu: "Trước khi tôi chơi chán, em nhất định phải ở bên cạnh tôi."

Han Wangho trừng to mắt, bên trong ngập tràn kinh hãi. Dù thế nào cậu cũng không ngờ Jeong Jihoon sẽ nói ra những lời thế này.

Bây giờ Jeong Jihoon đã hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng, lộ ra bộ mặt tàn nhẫn độc ác nhất của anh.

Sắc mặt Han Wangho trắng bệch, cơ thể run rẩy khẽ nói: "Tôi muốn chia tay với anh! Tôi sẽ không ở bên anh nữa."

"Em có tư cách lựa chọn sao?"

Jeong Jihoon nhìn Han Wangho, lật cổ tay cậu lên rồi giơ ra trước mặt cậu: "Nhìn thấy không? Em bị tôi đánh dấu rồi! Đợi đến khi em phát tình, chỉ có thể tới tìm tôi."

Sau khi Omega bị đánh dấu, chỉ có thể tìm Alpha đã đánh dấu mình để xoa dịu đau đớn của kỳ phát tình, nếu có Alpha khác đánh dấu, Omega sẽ cực kỳ đau đớn, thậm chí tử vong. Han Wangho không dám nghĩ tiếp nữa, cậu sẽ vượt qua kỳ phát tình tuần này như thế nào?

Sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Jeong Jihoon, cậu không muốn đi cầu xin người đàn ông tàn nhẫn vô tình này nữa.

"Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, làm cho tôi vui vẻ, tôi sẽ không bạc đãi em."

Jeong Jihoon dùng sức đẩy Han Wangho lại ghế ngồi.

Anh vốn còn muốn giả vờ làm một người yêu dịu dàng thêm mấy ngày, đáng tiếc bà cụ Jeong tìm tới Han Wangho quá sớm, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của anh.

Anh đã đánh dấu Han Wangho, cũng không sợ cậu rời đi, Jeong Jihoon chẳng có gì phải lo sợ: "Suy nghĩ cho kỹ, đừng khiến tôi tức giận."

Rốt cuộc Han Wangho không kìm nén được nữa, cậu nhào đến vung tay muốn đánh lên mặt Jeong Jihoon.

Jeong Jihoon bắt lấy cổ tay cậu, sau đó kéo lên trên đỉnh đầu.

Chênh lệch thực lực khiến Han Wangho không cách nào giãy thoát, mắt cậu đỏ bừng, điên cuồng gầm lên: "Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Tôi không làm gì có lỗi với anh, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?"

Han Wangho nghĩ mãi mà không ra, vì sao quan hệ giữa cậu và Jeong Jihoon lại biến thành thế này? Cậu thích Jeong Jihoon bốn năm, hơn một ngàn ngày đêm này, không giây phút nào cậu không nhớ anh. Sau khi gặp lại, mỗi một bước cậu đều đi cẩn thận từng li từng tí. Cậu không làm chuyện tàn nhẫn độc ác, tại sao lại gặp phải những chuyện thế này?

Nơi lồng ngực giống như bị xé rách, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, khiến cậu đau đến không thở nổi. Jeong Jihoon bị tiếng gào thét của cậu làm cho buồn bực khó chịu, mở cửa xe đẩy cậu xuống.

Han Wangho ngã xuống mặt đất lạnh buốt, đau đớn trào dâng nước mắt. Không đợi Han Wangho kịp phản ứng, Jeong Jihoon đã lái xe rời đi.

Nhớ tới Han Taehoon vẫn đang trong nhà họ Jeong, Han Wangho bò dậy, đuổi theo xe con chạy đến trước cửa đại trạch nhà họ Jeong.

Cậu vừa đứng trước cửa đại trạch thì có mấy vệ sĩ lao ra, bắt lấy tay cậu kéo ra khỏi khu biệt thự.

Han Wangho bị ném ở ven đường, vệ sĩ lạnh lùng cảnh cáo cậu: "Cậu Jeong phân phó, về sau cậu không được đến đại trạch. Cậu ấy nói đến lúc đó sẽ đưa Han Taehoon ra ngoài. Dặn cậu ngoan ngoãn một chút, đừng dây dưa với cậu ấy."

Vệ sĩ nói xong câu đó rồi rời đi.


Han Wangho ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, nước mắt tuôn rơi như mưa. Đủ loại cảm xúc cuộn trào trong ngực, giống như một khối u ác tính ăn mòn cơ thể cậu. Cậu rất đau, không biết là trái tim hay là nơi nào đau, dù sao chính là đau.

Cậu ngồi xổm trên mặt đất, trước mắt chỉ còn tuyệt vọng chán nản.

Sao lại đau như vậy? Sao lại khổ như vậy?

Cậu không muốn tổn thương người nào, đến cuối cùng lại khiến bản thân thương tích đầy mình! Han Wangho khóc rất lâu, mãi đến khi bầu trời bắt đầu đổ mưa. Mưa càng lúc càng lớn, quần áo cậu ướt sũng.

Han Wangho chậm rãi đứng dậy, giống như một cái xác không hồn loạng choạng đi về phía trước.

Cậu không biết mình nên đi nơi nào? Chỉ là máy móc di chuyển về phía trước. Không biết đi được bao lâu, không biết đi tới nơi nào?

Trước mắt Han Wangho càng ngày càng mơ hồ, cơ thể lung lay sắp đổ, giống như lá cây chập chờn trong gió.

Trên đường lớn xe cộ qua lại, một chiếc xe màu đen gầm thét vụt qua người cậu.

Xe con màu đen chạy về phía trước, lại đột nhiên quay trở lại. Vừa dừng lại, cơ thể Han Wangho bỗng nghiêng một cái, ngã xuống trước xe.

Cửa xe hạ xuống, Park Jaehyuk nhìn thấy Han Wangho ngất xỉu ở bên cạnh xe, sợ hãi kêu lên: "Này! Giả vờ bị đụng đấy hả? Xe còn chưa đụng vào em mà em đã ngã xuống rồi!"

Han Wangho đã hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Park Jaehyuk nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với hai mắt nhắm nghiền của cậu, nhận ra có điều không đúng, lập tức để tài xế xuống xe kiểm tra.


Han Wangho mở mắt ra, phát hiện cảnh tượng xung quanh rất lạ lẫm.

Cậu mơ màng cử động cơ thể, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống bên cạnh thì một tiếng nói quen thuộc đã vang lên: "Ồ, tỉnh rồi?"

Han Wangho nhìn về nơi phát ra tiếng nói, khi nhìn thấy Park Jaehyuk, trong mắt lộ ra hoảng hốt rõ rệt. Cậu vội lùi về phía sau, nhưng phía sau là thành giường, không thể lùi được nữa.

Han Wangho cảnh giác nhìn Park Jaehyuk: "Anh... anh muốn làm gì?"

"Làm gì?" Park Jaehyuk trừng mắt nhìn: "Em nói xem tôi muốn làm gì?"

Han Wangho thấy Park Jaehyuk bắt đầu cởi áo, lập tức hoảng sợ, quơ lấy gối trên giường đập về phía anh ta.

"Cút! Cút ngay!"

"Nơi này là nhà tôi, em lại bảo tôi cút!"

Park Jaehyuk ném áo khoác xuống đất, giật cúc áo sơ mi ra...

Han Wangho cuống cuồng, hai mắt đỏ bừng: "Anh đừng tới đây! Cút ngay!"

Park Jaehyuk nhìn chằm chằm khuôn mặt hoảng hốt luống cuống của cậu, ác liệt hỏi: "Em dám hãm hại tôi, vậy phải trả giá đắt, tôi chơi em xong rồi, sẽ tìm người luân phiên chơi em!"

Han Wangho sợ hãi tái xanh mặt mày, cậu nghiến chặt hàm răng, lộ vẻ bất khuất trừng mắt nhìn anh ta. Khi Park Jaehyuk đi về phía cậu, cậu quơ lấy gạt tàn trên bàn ném về phía anh ta.

Park Jaehyuk nghiêng đầu né tránh: "Đồ ngốc nhà em, có biết là sẽ đập chết người hay không!"

"Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ giếŧ chết anh!"

Han Wangho dữ tợn nhìn chằm chằm Park Jaehyuk, tư thế kia giống như chỉ cần Park Jaehyuk dám làm bậy, cậu sẽ dám dùng dao đâm người.

Park Jaehyuk cười xùy một tiếng: "Tôi muốn làm bậy, bây giờ em còn có thể ở chỗ này kêu gào với tôi? Em hôn mê mấy tiếng, trong mấy tiếng này, không biết ông đây đã chơi em mấy lượt rồi."

Han Wangho không buông lỏng cảnh giác, vẫn đề phòng nhìn anh ta.

Park Jaehyuk chỉ vào lồng ngực của mình: "Em mở to mắt nhìn cho rõ ràng, nếu không phải vì em, tôi có thể bị Jeong Jihoon đá thành như vậy hay không? Bây giờ người ở thủ đô đều biết tôi muốn cưỡng ép một Omega trong quán trà, bởi vì chuyện này, cha tôi suýt nữa đánh gãy chân tôi. Em và Jeong Jihoon hợp sức tính kế tôi, em nói tôi nên trừng trị em như thế nào đây?"

Han Wangho nhìn kỹ, phát hiện trên ngực Park Jaehyuk có một vết xanh tím rất lớn.

Cậu giật giật khóe môi, giải thích: "Nếu như không phải anh mưu đồ quấy rối tôi, Jeong Jihoon cũng không đá anh."

"Em đốt hương thúc tình trong phòng bao, không phải là muốn quyến rũ tôi sao? Omega phát tình có ảnh hưởng rất lớn đến Alpha. Tôi nhất thời mất khống chế mới có ý đồ xấu với em." Park Jaehyuk đen mặt nói: "Trông bề ngoài em đơn thuần thiện lương, không ngờ lòng dạ lại độc ác như vậy. Em và Jeong Jihoon là cá mè một lứa, hai người hợp sức tính kế tôi. Được rồi! Coi như Park Jaehyuk tôi xui xẻo."

Han Wangho đỏ mặt tranh luận: "Anh đừng ngậm máu phun người. Tôi không hề tính toán anh, tôi cũng không đốt hương thúc tình trong phòng bao. Còn Jeong Jihoon nữa, anh ta đến mua lá trà, biết tôi ở trong quán trà, nên mới tình cờ bắt gặp anh quấy rối tôi."

Park Jaehyuk nhìn cậu như nhìn một tên ngốc: "Em có thể thông minh hơn chút không? Chuyện này có thể trùng hợp như vậy sao? Trong phòng bao tự nhiên đốt hương thúc tình? Jeong Jihoon đuổi tới đúng lúc em phát tình? Đã lớn vậy rồi, ra ngoài cũng không biết mang theo não sao?"

Han Wangho như bị sét đánh, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

"Không... không thể nào! Điều đó là không thể nào!"

Nhìn thấy dáng vẻ không thể tin nổi của cậu, Park Jaehyuk vừa căm hận vừa đồng tình.

Ban đầu anh ta cũng không nghĩ rằng đây là cạm bẫy nhằm vào anh ta, về sau anh ta phát hiện Jeong Jihoon nhân cơ hội này chèn ép anh ta, không cho anh ta tranh cử nghị sĩ, lúc này anh ta mới phát hiện ra điểm không thích hợp.

Anh ta và anh họ Jeong Jihoon là đối thủ cạnh tranh, hai người đồng thời tranh cử nghị sĩ.

Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt, anh ta dính phải scandal, điều này vô cùng có lợi cho anh họ của Jeong Jihoon.

Ban đầu anh ta cho rằng Han Wangho là trợ thủ Jeong Jihoon tìm tới, lại không ngờ cậu chỉ là con cờ.

"Jeong Jihoon không đơn giản như em nghĩ." Park Jaehyuk nói: "Em nghĩ kỹ một chút, tại sao trong phòng lại có hương thúc tình?"

Sắc mặt Han Wangho nghiêm lại: "Yoo Hwanjoong!"

Park Jaehyuk cười lạnh: "Em cũng không phải quá ngốc! Tôi đã thẩm vấn Yoo Hwanjoong, anh ta đã khai nhận tất cả."

Han Wangho siết chặt nắm đấm, lúc này trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ kia đau đớn không thôi.

Cậu ưỡn thẳng lưng, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại. Nhưng mà không được! Trái tim cậu đau đớn khôn nguôi!

Cậu chẳng thể ngờ được, Jeong Jihoon vẫn luôn dịu dàng lại là một kẻ đáng sợ như vậy.

Tính kế Park Jaehyuk!

Đánh dấu cậu!

Thật sự là một mũi tên trúng hai con chim!

Han Wangho cong môi, gượng cười một tiếng.


Park Jaehyuk trông thấy khuôn mặt tràn đầy đau đớn của cậu, thở dài nói: "Bây giờ biết Jeong Jihoon là hạng người gì rồi chứ? Về sau cách xa anh ta một chút, đừng để bị bán rồi còn đếm tiền cho anh ta."

Han Wangho cúi đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tất cả mọi người đều biết bộ mặt thật của Jeong Jihoon, chỉ có cậu như một tên ngốc lao vào yêu anh.

"Này này này, không phải em muốn khóc đấy chứ!"

Park Jaehyuk thấy vành mắt cậu ửng đỏ, luống cuống tay chân nói: "Em có phải đàn ông hay không? Em khóc cái gì? Có ai mà chưa từng gặp phải kẻ cặn bã? Tôi nói em này, đừng khóc chứ! Người không biết còn tưởng rằng tôi bắt nạt em!"

Han Wangho buồn buồn nói: "Tôi không khóc!"

"Nhìn đôi mắt đỏ như con thỏ này của em, còn nói là không khóc."

Thật ra Park Jaehyuk rất đồng tình với Han Wangho: "Tôi khuyên em sớm ngày rời khỏi Jeong Jihoon, anh ta nhất định phải kết hôn với em gái tôi. Mặc dù tôi không thích anh ta, người này lòng lang dạ thú không phải thứ tốt lành gì. Nhưng hết cách rồi, em gái tôi thích anh ta, cha mẹ tôi cũng rất hài lòng về anh ta. Cho dù tôi nói gì bọn họ cũng không nghe theo. Hôn sự đã định, nói là tháng sau bọn họ sẽ cử hành hôn lễ. Em... em nói đi, em ở bên ai chẳng được, sao cứ phải ở bên một tên khốn kiếp!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro