Chương 9: Tôi chơi chưa chán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jaehyuk phát hiện Han Wangho bị Jeong Jihoon đánh dấu rồi, hẳn là bị đánh dấu vào ngày phát tình kia.

Liên hệ trước sau, Park Jaehyuk lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Jeong Jihoon vừa tính toán anh ta lại vừa tính toán Han Wangho.

Han Wangho nhìn kết ấn màu lam trên cổ tay, hận không thể cầm dao khoét phần da thịt này đi. Kết ấn này từng giây từng phút nhắc nhở cậu rằng cậu ngu ngốc cỡ nào.

Thấy sắc mặt Han Wangho tái nhợt, Park Jaehyuk khuyên nhủ: "Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau khi Jeong Jihoon kết hôn với em gái tôi, chắc hẳn sẽ không tìm em nữa."

"Cậu Park, chuyện ngày đó rất xin lỗi anh." Han Wangho đứng dậy khỏi giường, nhanh chóng nói ra: "Tôi đi trước! Không làm phiền anh nữa, chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh."

Cậu không muốn ở lại nơi này của Park Jaehyuk. Dù sao hai người không thân cũng chẳng quen, bởi vì Jeong Jihoon mà cậu gián tiếp hại Park Jaehyuk, Han Wangho không còn mặt mũi nào ở lại nhà anh ta.

Vừa sải bước đi, cánh tay chợt bị nắm chặt.

Han Wangho quay đầu, đối mặt với Park Jaehyuk: "Bên ngoài vẫn đang mưa, em muốn đi đâu? Nếu như không phải tôi đưa em về, chỉ sợ em đã phơi thây đầu đường rồi."

"Tôi bắt xe về khách sạn." Han Wangho giãy khỏi tay Park Jaehyuk, lùi về phía sau mấy bước.

Nhìn thấy hành vi xa lánh của cậu, Park Jaehyuk bật cười thành tiếng: "Tôi là thú dữ à! Em phải tránh tôi xa như vậy sao? Nếu tôi muốn làm gì em, em tránh được sao?"

Han Wangho cúi thấp đầu, cũng không tranh luận.

"Em ở nhà tôi một đêm, ngày mai tôi cho tài xế đưa em về."

Park Jaehyuk vừa dứt lời đã nghe thấy Han Wangho nói: "Cậu Park, cậu có thể để tài xế đưa tôi về luôn không?"

"Bây giờ tài xế không có ở đây." Park Jaehyuk nói: "Sau khi em hôn mê, tôi cũng không biết khi nào em tỉnh, bèn để tài xế trở về rồi."

Han Wangho không biết nên làm sao bây giờ. Jeong Jihoon không phải người tốt, thoạt nhìn Park Jaehyuk cũng không giống người tốt. Cậu không muốn vừa vào hang sói lại vào hang hổ.

Park Jaehyuk không cho Han Wangho thời gian do dự, đẩy cậu vào phòng ngủ: "Trở về nghỉ ngơi đi, tôi ngủ ở phòng bên cạnh, có việc gì gọi tôi."

Không đợi Han Wangho trả lời, Park Jaehyuk đã đóng cửa lại.

Han Wangho nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt lộ vẻ ngập ngừng. Cậu đi đến trước cửa sổ, vén màn cửa sổ lên, nhìn mưa như trút nước bên ngoài.

Park Jaehyuk không nói dối, mưa rất to, mặt đường bị hơi nước phủ kín, ngay cả cảnh vật nơi xa cũng không nhìn rõ.

Han Wangho chỉ có thể ở lại, cậu khóa trái cửa rồi nằm lên giường. Vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, cậu vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.

Một đêm không xảy ra chuyện gì.


Hôm sau, khi Han Wangho thức dậy, Park Jaehyuk cũng đã thức dậy, đang ăn sáng bên trong nhà ăn.

Hôm qua Han Wangho không xuống tầng, không biết trong biệt thự này còn có người hầu.

Sau khi nhìn thấy cậu, người hầu mỉm cười chào hỏi: "Tiên sinh, buổi sáng tốt lành!"

Han Wangho dè dặt mỉm cười: "Buổi sáng tốt lành!"

Park Jaehyuk chỉ vào cái ghế đối diện: "Ngồi xuống ăn sáng đi, lát nữa tôi đưa em trở về."

Han Wangho nói một tiếng cảm ơn với anh ta, sau đó ngồi xuống đối diện.

Bữa sáng rất ngon, nhưng Han Wangho không có tâm trạng ăn uống, cậu ăn rất ít.

"Không phải em vẫn đau lòng vì tên khốn kiếp kia đấy chứ?" Park Jaehyuk hừ lạnh: "Loại người như Jeong Jihoon cũng xứng để em như vậy sao? Trên thế giới này có vô số Alpha ưu tú, em nhất định muốn treo cổ trên thân cây Jeong Jihoon này à?"

Han Wangho giật giật khóe miệng: "Tôi biết chênh lệch giữa tôi và anh ta. Trước kia tôi không nên mơ mộng hão huyền, tôi nào xứng với cậu Jeong cao xa vời vợi?"

Câu nói cuối cùng ngập tràn tự giễu.

"Biết là tốt rồi!" Park Jaehyuk nói: "Ăn cơm đi! Xem em gầy như vậy, một cơn gió cũng có thể thổi ngã được."

"Cảm ơn!" Han Wangho vùi đầu ăn cơm.


Sau khi ăn cơm xong, Park Jaehyuk lái xe đưa Han Wangho về khách sạn.

Dọc đường đi Park Jaehyuk không ngừng lải nhải, hệt như một người đàn bà lắm lời, hầu như Han Wangho không lên lên tiếng, chỉ khi không thể nào né tránh được, cậu mới lên tiếng trả lời.

Sau khi xe dừng trước cửa khách sạn, Han Wangho nói: "Cậu Park, hôm nay cảm ơn anh!"

"Ghi nhớ lòng tốt của tôi là được!" Park Jaehyuk đánh giá Han Wangho: "Em đấy, về sau cẩn thận một chút, tránh xa tên khốn kiếp Jeong Jihoon kia ra."

Han Wangho giật giật khóe miệng, gượng cười: "Tôi biết rồi."

Sau khi xuống xe, Han Wangho đưa mắt nhìn Park Jaehyuk rời đi.


Cậu đang định đi vào khách sạn, bỗng có một người từ bên đường đi tới. Không đợi Han Wangho phản ứng, cánh tay đã bị người ta bắt lấy.

Jeong Jihoon kéo cậu đến bên cạnh, tiếp đó tức giận hét lên: "Tối qua em đi đâu?"

Trải qua nhiều chuyện như vậy, biết rõ bộ mặt thật của Jeong Jihoon, Han Wangho không cách nào thản nhiên đối mặt với anh.

Thậm chí cậu không thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với Jeong Jihoon.

"Hình như tôi đi đâu không cần báo cáo với anh. Cậu Jeong sắp kết hôn với cô Park rồi, xin đừng dây dưa với tôi nữa."

Lời nói của Han Wangho chọc giận Jeong Jihoon, anh giận quá hóa cười, sắc mặt cực kỳ đáng sợ: "Em không cần biết tôi kết hôn với ai. Tối qua em ở cùng với Park Jaehyuk?"

"Anh cũng không cần biết chuyện của tôi!"

Han Wangho còn chưa nói hết lời, cằm dưới đã bị Jeong Jihoon nắm lấy. Sức lực của anh rất lớn, gần như muốn bóp nát mặt Han Wangho.

"Buông tay!"

Hai mắt Han Wangho đỏ lên vì đau đớn, hai tay liên tục đánh vào lồng ngực của Jeong Jihoon.

Cánh tay dài của Jeong Jihoon quấn lấy eo cậu, kéo cậu vào trong ngực: "Em thử náo loạn nữa xem! Tôi lập tức lột sạch quần áo của em ở chỗ này."

Cửa lớn của khách sạn hướng ra đường lớn, người đến người đi nối liền không dứt. Nếu Jeong Jihoon lột quần áo cậu ngay chỗ này, quả thật là nhục nhã cực độ đối với Han Wangho cậu.

Đây chính là người đàn ông cậu một lòng một dạ yêu thương, lại chỉ muốn giẫm đạp và nhục nhã cậu.


Chờ bên ngoài khách sạn cả một đêm, lại chờ được cảnh tượng Han Wangho bước xuống xe của Park Jaehyuk.

Jeong Jihoon trút hết tức giận ngút trời trong lòng mình lên người Han Wangho: "Tối qua em lên giường với Park Jaehyuk? Han Wangho, em đê tiện như vậy sao? Em rời khỏi đàn ông là không sống nổi sao? Em bị tôi đánh dấu rồi mà còn dám đi tìm đàn ông khác! Em quả thật không biết liêm sỉ!"

Han Wangho cho rằng khi ở đại nhà họ Jeong, mình đã phải chịu đựng nhục nhã lớn nhất đời này, nhưng bây giờ cậu mới biết được, là cậu quá ngây thơ. Jeong Jihoon đáng sợ hơn cậu tưởng tượng nhiều, mỗi câu mỗi chữ anh nói ra đều giống như một con dao đâm xuyên trái tim cậu.

"Anh dựa vào cái gì nói tôi như vậy?" Han Wangho nghẹn ngào gầm lên: "Tôi không hề có lỗi gì với anh, trái lại là anh... anh làm chuyện gì, trong lòng anh rõ nhất. Jeong Jihoon, anh chính là một tên khốn nạn. Tôi đúng là mù rồi, nên mới thích một người như anh."

Tình cảm nhiều năm như vậy, anh chỉ coi như cho chó ăn.

Han Wangho ra sức đẩy anh: "Anh cút đi! Bây giờ lập tức cút đi!"

"Bảo tôi cút rồi, em sẽ có thể thông đồng làm bậy với Park Jaehyuk?"

Jeong Jihoon bắt lấy cánh tay Han Wangho, kéo cậu tới bãi đỗ xe.

Han Wangho đá chân giãy giụa, nhưng căn bản không cách nào thoát khỏi giam cầm của anh. Cậu bị nhét vào trong xe, xe con phóng nhanh ra ngoài.

"Anh thả tôi xuống xe!"

Cậu muốn mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị khóa lại.

Jeong Jihoon không nói một lời, sầm mặt lái xe thật nhanh.


Xe dừng trước một căn biệt thự, Jeong Jihoon kéo Han Wangho vào trong cửa.

Rèm cửa che kín, ánh nắng không cách nào chiếu vào trong biệt thự, cửa phòng đóng chặt, ngăn chặn tia sáng cuối cùng ở bên ngoài.

Đáy mắt Jeong Jihoon tràn ngập tức giận, toàn thân tỏa ra lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. Han Wangho bắt gặp ánh mắt đáng sợ của anh, vô thức lùi về phía sau... Khi chân đụng vào ghế sofa, cậu mới đứng vững lại.

Jeong Jihoon đi tới trước mặt cậu, từ trên cao cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt kia giống như một đôi tay bóp chặt cổ họng cậu, khiến cậu hít thở không thông.

"Tối qua em lên giường với Park Jaehyuk?"

Nghe thấy câu hỏi của anh, Han Wangho vừa xấu hổ vừa giận dữ. Hóa ra ở trong lòng Jeong Jihoon, cậu là người đê tiện như vậy.

"Trả lời tôi!" Jeong Jihoon quát chói tai, đồng thời nắm lấy cằm Han Wangho: "Có phải hai người lên giường rồi?"

Chỉ cần nghĩ tới Han Wangho bị Alpha khác chạm vào, đáy lòng Jeong Jihoon vô cùng khó chịu.

Anh quy kết cảm giác này là ham muốn chiếm giữ của đàn ông.

Khuôn mặt Han Wangho đau đớn khôn cùng, cậu đau khổ nhíu chặt lông mày: "Buông ra! Tên khốn kiếp nhà anh mau buông tay ra cho tôi!"

Jeong Jihoon đã không còn kiên nhẫn chờ đợi, anh đẩy Han Wangho ngã xuống ghế sofa, dùng sức xé rách quần áo cậu.

"Cút! Cút ngay!"

Han Wangho đá chân, không cho Jeong Jihoon tới gần.

Jeong Jihoon chịu mấy cú đá, vô cùng nóng nảy.

Anh rút dây lưng ra trói hai tay Han Wangho, không để ý đến phản kháng của cậu, kéo quần áo cậu xuống.

Nhục nhã như vậy khiến Han Wangho đỏ mắt, cậu vùi mặt vào trong ghế sofa, cả người đều đang run rẩy.

Nhìn thấy cơ thể của cậu, hô hấp của Jeong Jihoon trở nên nặng nề. Anh không muốn thừa nhận, nhưng sự thật rõ ràng, anh chỉ mới nhìn cậu như vậy mà đã có phản ứng rồi.

Tầm ảnh hưởng của Han Wangho đối với anh càng ngày càng lớn, lớn đến mức khiến anh không biết phải làm sao. Jeong Jihoon bực bội giật cổ áo ra, đổ hết tất cả những cảm giác khác thường này lên người Han Wangho.

"Có phải Omega các em đều đê tiện như vậy? Chỉ biết làm điệu làm bộ dụ dỗ đàn ông." Trong miệng anh phun ra những lời trào phúng, mà tay lại rất vội vàng cởi quần mình ra.

Mùi hương trên người Han Wangho vô cùng dễ chịu, lần lượt chui vào trong khoang mũi anh, khiến cả người anh bốc hỏa. Ngoài việc tìm cậu dập lửa, anh không tìm được cách nào tốt hơn.


Han Wangho bị giày vò vô cùng thê thảm, Jeong Jihoon sớm đã không còn dịu dàng khi xưa. Lúc này anh hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ dịu dàng kia, trở nên vô cùng tàn ác. Có lẽ, đây mới là bộ mặt chân thật nhất của anh.

Hung ác làm trên ghế sofa rất lâu, ban đầu Han Wangho còn có sức mắng chửi, đến cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé. Khi kịch liệt nhất, cậu hôn mê bất tỉnh.

Chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ mưa rơi mịt mờ, càng lúc càng lớn, hạt mưa đập vào cửa sổ sát đất, phát ra tiếng vang lộp bộp.

Han Wangho bị tiếng mưa đánh thức, cậu mở mắt ra, phát hiện xung quanh tối đen như mực. Đây là nơi nào?

Sau mấy giây sững sờ, cậu nhớ ra mình bị Jeong Jihoon mang tới biệt thự.

Cảnh tượng khuất nhục vừa rồi in sâu trong tâm trí, đáy lòng Han Wangho tràn đầy đau đớn, cậu phải cắn răng nhẫn nhịn, mới khiến cho nước mắt không rơi xuống.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Jeong Jihoon không có ở đây. Han Wangho muốn rời giường, ấy vậy mới phát hiện, chân của cậu bị xích sắt xích lại.

Xích sắt phát ra tiếng vang lạch cạch khiến cậu cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Sao có thể như vậy? Cậu không làm chuyện tội ác tày trời, vì sao lại đối xử với cậu như vậy? Nếu Jeong Jihoon đã muốn kết hôn, vì sao không buông tha cho cậu?

Rốt cuộc Han Wangho không kìm nén được nữa, cậu vơ lấy đèn bàn đập mạnh xuống đất.


Sau tiếng đập mạnh, cửa phòng được người bên ngoài mở ra.

Jeong Jihoon chậm rãi đi tới đứng ở trước mặt Han Wangho. Anh không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn chàng trai đang cáu giận trên giường.

"Tại sao anh lại muốn nhốt tôi? Anh mau thả tôi ra!"

Han Wangho điên cuồng hét lên: "Jeong Jihoon, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Jeong Jihoon nhìn cậu chốc lát rồi quay người ra khỏi phòng ngủ.

Mấy phút sau trở lại, trong tay anh có thêm một cốc nước và một hộp thuốc.

Jeong Jihoon lạnh lùng đặt cốc nước và hộp thuốc trên tủ đầu giường, giọng điệu không cho phép làm trái: "Uống thuốc!"

Không cần nhìn Han Wangho cũng biết đó là thuốc gì.

"Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?"

Không thích tôi, tôi có thể đi, đi rất xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Nhưng tại sao anh cứ muốn tổn thương tôi hết lần này đến lần khác? Trái tim tôi, bị anh tổn thương cũng sẽ biết đau.

Vành mắt Han Wangho đỏ bừng, trái tim như bị dao cắt, nhưng cuối cùng không chảy một giọt nước mắt nào, cậu đã hiểu rõ ràng rồi, khi con người ta bi thương nhất, căn bản không khóc nổi.

"Thân phận này của em sao xứng sinh con của tôi? Tôi không muốn xảy ra phiền toái không cần thiết. Nghe lời một chút, uống thuốc đi!" Jeong Jihoon đã không còn kiên nhẫn đợi cậu chủ động uống thuốc, anh bóp cằm ép miệng Han Wangho mở ra, sau đó nhét viên thuốc vào.

Nước lạnh trong cốc rót xuống cổ họng, viên thuốc hòa tan trong miệng, cảm giác đắng chát chạy từ miệng vào tim, khiến trái tim cậu đau đớn cực độ.

Sau khi ép cậu uống thuốc xong, Jeong Jihoon đẩy mạnh một cái, Han Wangho ngã lên trên giường.

Trong lòng ngập tràn cay đắng, cậu siết chặt tay nói: "Anh đánh dấu tôi chỉ là vì tính kế Park Jaehyuk, anh cũng không thích tôi, vì sao muốn giữ tôi lại?"

Sắc mặt Jeong Jihoon âm u lạnh lẽo, đáy mắt chợt lóe chột dạ không dễ dàng nhận ra: "Ai ăn nói lung tung trước mặt em?"

"Anh không cần che giấu nữa, tôi biết cả rồi. Anh muốn tính kế Park Jaehyuk, thuận tiện đánh dấu tôi." Han Wangho cười tự giễu: "Chỉ trách tôi ngu ngốc, còn tưởng rằng anh thật sự thích tôi. Bây giờ tôi hiểu rõ rồi, tôi căn bản không xứng với cậu Jeong cao xa vời vợi. Tôi sẽ không dây dưa với anh nữa, tôi sẽ lập tức dẫn Han Taehoon rời khỏi thủ đô, về sau sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Cậu Jeong, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói lung tung ra ngoài..."

Cậu còn chưa dứt lời đã bị Jeong Jihoon cắt ngang: "Tôi còn chưa chơi chán, chờ tôi chơi chán rồi, tự nhiên sẽ thả em rời đi. Trước lúc đó, em ngoan ngoãn một chút."


Han Wangho bị nhốt trong biệt thự, mỗi ngày Jeong Jihoon đều sẽ tới.

Tới nơi này chỉ để làm chuyện đó. Han Wangho bị ép làm đủ loại tư thế xấu hổ, bị anh dày vò hết lần này đến lần khác.

Trước kia Jeong Jihoon còn dùng bao, từ sau khi đánh dấu Han Wangho, mỗi lần làm tình anh đều không dùng bao nữa. Sau khi kết thúc sẽ để Han Wangho uống thuốc tránh thai.

Trong biệt thự có hai người hầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho Han Wangho, ngoài biệt thự có vệ sĩ canh giữ 24/24.

Chân Han Wangho bị một dây xích rất dài trói lại, cậu không thể ra khỏi căn biệt thự này.


Sau lần gặp mặt trong đại trạch hôm đó, Han Wangho không gặp lại chú út nữa.

Gọi điện thoại cho Han Wangho cũng không có người nào bắt máy, Han Taehoon vô cùng nhớ nhà, không muốn ở lại nhà họ Jeong nữa.

Cậu bé bắt đầu bỏ ăn, không vui chơi gì, chỉ ngồi trước cửa sổ sát đất, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Han Taehoon là một cậu bé rất hoạt bát, đột nhiên trở nên im lặng ít nói khiến bà cụ Jeong sợ hết hồn.

Bà ta chống gậy đi đến bên cạnh Han Taehoon, nhìn thấy trên mặt cậu bé giàn giụa nước mắt.

"Taehoon à! Cháu sao vậy? Sao lại khóc? Cháu ngoan, mau nói cho cụ nội nghe đã xảy ra chuyện gì?"

Bà cụ Jeong lau nước mắt trên mặt cậu bé, ôm lấy bờ vai nho nhỏ của cậu bé, ân cần hỏi thăm.

"Cụ nội, cháu nhớ chú út! Cháu muốn về nhà!"

Han Taehoon òa khóc: "Hu hu hu! Cháu muốn về nhà! Cháu muốn chú út."

"Chú út cháu về rồi, về sau cháu sẽ sống cùng cụ nội và cha cháu."

Bà cụ Jeong ra sức an ủi: "Cụ nội mua cho cháu đồ chơi, mua rất nhiều rất nhiều, còn có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon nữa."

"Cháu không cần! Cháu muốn về nhà! Cháu muốn chút út, cháu còn muốn Khoai Tây nữa."

Bả vai Han Taehoon co rúm lại, khóc vô cùng đau lòng, khiến cho trái tim bà cụ Jeong tan nát.

"Khoai tây là cái gì? Cháu muốn ăn khoai tây sao?" Bà cụ Jeong nói với nhà bếp: "Mang một rổ khoai tây tới."

"Không phải khoai tây để ăn, mà chó nhà cháu tên là Khoai Tây."

"Muốn chó à! Cụ nội mua cho cháu."

Bà cụ Jeong gọi quản gia tới: "Mua chó đến! Mau đi mua chó!"

"Cháu không cần chó khác, cháu chỉ cần Khoai Tây."

Han Taehoon không ngừng khóc lóc, bà cụ Jeong làm thế nào cũng không dỗ được, đúng lúc Park Nayeon tới, bà ta lập tức gọi: "Nayeon à! Cháu khuyên nhủ Taehoon giúp bà, đừng để thằng bé khóc nữa. Thằng bé đã khóc nửa tiếng rồi, bà thật sự không dỗ được."

Park Nayeon không thích Han Taehoon, dù sao đây cũng là con riêng của Jeong Jihoon, cũng không phải con trai ruột của cô ta. Nhưng bà cụ đã lên tiếng, cô ta cũng không tiện từ chối.


Trên mặt Park Nayeon treo nụ cười giả dối, đi về phía Han Taehoon: "Taehoon à, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cháu lại khóc?"

Han Taehoon không quen thân với Park Nayeon, nhưng vẫn rất lễ phép: "Chào dì, cháu muốn về nhà!"

Park Nayeon: "Ở nơi này tốt biết bao! Cháu ở lại cùng cụ nội. Cháu xem cụ nội thương cháu cỡ nào."

"Nơi này không có chút út của cháu, cháu muốn chú út..."

Han Taehoon lại bắt đầu khóc, lần này cậu bé không khóc rống lên, mà chỉ im lặng rơi nước mắt.

Khiến cho người thấy vô cùng đau lòng, bà cụ Jeong sốt ruột muốn chết: "Bà tìm chú út cháu tới, bà tìm chú út cháu tới, cháu ngoan ngoãn đừng khóc nữa!"

Han Taehoon lập tức lau nước mắt, dùng sức gật đầu.

Park Nayeon nhíu chặt đôi mày, chuông báo động trong lòng vang lên inh ỏi.

Mời thần dễ tiễn thần khó, nếu như đưa Han Wangho vào cửa, về sau sẽ không dễ đuổi cậu đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro