065

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho nói xong, trong phòng một trận trầm mặc.

Cậu quay đầu, biểu tình của Cho Miyeon thật một lời khó nói hết.

"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"

"Không phải." Cho Miyeon mở miệng: "Tôi cảm thấy ít nhiều, bạn trai cũ của anh có chút không biết tốt xấu."

Han Wangho thập phần đồng ý.

Cho Miyeon: "Bảo bối, không phải tôi lự kính* đâu, nhưng tôi thật sự không thể tưởng tượng được, dựa vào điều kiện của anh, đàn ông thế nào mà không tìm được, bạn trai cũ của anh thế mà lại dám coi anh thành cá để nuôi sao?"

*Lự kính (滤镜): Định kiến ​​khiến người ta nhìn mọi thứ một cách thiếu khách quan. Ví dụ: Bạn trai của bạn không tốt nhưng bạn lại nghĩ rằng anh ấy rất hoàn hảo

Đàn ông trong cả nước hẳn là phải đứng lên diễu hành kháng nghị.

Loại cặn bã này đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, đàn ông bại hoại nên lập tức cút đi!

"Cũng không hẳn." Han Wangho chần chờ trong chớp mắt: "Tính cách của tôi rất kém, hơn nữa còn khá tự phụ."

Cậu vẫn còn một chút nhận thức về bản thân (. .)

"Công chúa có tính cách kém liền có thể gọi là tính cách kém được sao? Cái đó gọi là gì biết không?" Cho Miyeon đề cao thanh âm: "Đó chính là đáng yêu! Người ta làm vậy cũng là vì mặt mũi của đàn ông! Bọn họ nên mang ơn đội nghĩa quỳ xuống đi giày cho anh mới đúng!"

Han Wangho:......

Câu văn quen thuộc này sao lại giống như câu văn trước kia cậu từng nghe như đúc ấy nhỉ?

Xin chào Kim Yoojung, tạm biệt Kim Yoojung : )

"Thật là khó chịu." Han Wangho ngã vào trên sô pha.

"Bằng không anh nói với rõ ràng cậu ta đi." Cho Miyeon ra chủ ý nói: "Anh nói anh không thích cậu ta, cảm thấy cậu ta thực phiền, sau đó tát cho hắn hai cái tát để cho hắn cút."

"Tại sao lại phải tát cho hắn hai cái tát?"

"Chỉ là cảm thấy phù hợp với tính cách của anh mà thôi (. )"

"......"

"."

"Vô dụng." Han Wangho nắm lên một cái gối ôm ôm vào trong ngực chà đạp: "Cậu ta là cái loại người nhìn thấy Hoàng Hà cũng chưa từ bỏ ý định. Tôi trước kia cũng đã từng tát cậu ta vài cái, để cậu ta cút đi."

...... Anh thật đúng là đã tát qua người ta, không hổ là anh, Jeong "công chúa điện hạ" Wangho.

"Sau đó thì sao?"

"Người ta đem tôi giam lại."

"?"

"Ha ha."

"Mẹ nó." Cho Miyeon trừng lớn đôi mắt: "Bây giờ đã là xã hội pháp trị rồi mà cậu ta còn có thể đem anh nhốt lại sao? Chơi cầm tù play à?! Bạn trai cũ của anh có phải tinh thần không bình thường hay không?! Anh có báo cảnh sát không?!"

"Cô căn bản không biết cậu ta có bao nhiêu biến thái đâu." Han Wangho nhớ tới liền cảm thấy không nói nên lời: "Báo cảnh sát cũng vô dụng, cậu ta có rất nhiều tiền, cảnh sát cũng không thể kiểm soát được."

"......"

"Biểu tình của cô bị sao vậy?"

"Thực xin lỗi, tôi thế mà lại cảm thấy có điểm cảm khái." Cho Miyeon yên lặng sám hối: "Hắn có đẹp trai không? Hẳn là rất đẹp trai đi, nếu không đẹp trai chắc chắn sẽ không dám tới đây theo đuổi anh. Vừa đẹp trai lại có tiền, đây là phiên bản người thật của bá đạo tổng tài sao?"

"......"

"Bá đạo tổng tài?" Han Wangho cẩn thận tưởng tượng, tựa hồ rất giống.

Không đúng, Jeong Jihoonie có khởi điểm là người ở rể mà!

"Vậy anh cảm thấy cậu ấy thế nào?" Cho Miyeon lại đem đề tài vòng đã trở lại: "Nếu đã phiền như vậy, bằng không anh liền nói với cậu ấy anh đã có người mình thích rồi, để cậu ấy nhân lúc còn sớm từ bỏ anh?"

"Không được." Han Wangho vô ngữ: "Tôi đây cũng quá tự mình đa tình, vạn nhất cậu ta không phải là cái ý tứ đó thì sao?"

Hơn nữa cậu lại nghĩ tới sự kiện chính mình ở trên xe tự mình đa tình kia.

Rốt cuộc là mạch não nào bị nhầm, còn cảm thấy Jeong Jihoon muốn hôn bản thân vậy, respect : )

"Sao có thể chứ?!"

Trên thế giới này còn có đàn ông đối với gương mặt anh không háo sắc nảy sinh lòng tham sao, tôi không tin.

Nửa câu sau vẫn chưa kịp nói ra.

Cho Miyeon: "Vậy thời điểm bạn trai cũ của anh hiện tại theo đuổi anh, bạch nguyệt quang kia còn liên hệ cùng cậu ta không?"

"Không biết." Han Wangho nhớ tới, Kinh Vũ cùng hạng mục của Han gia đều là do Han Sungmin phụ trách, trên phương diện công tác hẳn là có liên hệ đi: "Khả năng còn có. Bọn họ có mối liên hệ trong công việc."

"Đồng nghiệp?" Cho Miyeon hơi hơi chần chờ: "Không phải, bảo bối, anh để ý tới câu hỏi của tôi sao, anh sao lại biết cậu ta có bạch nguyệt quang? Anh nghe chính cậu ta thừa nhận ư."

......

......

"Tôi tự mình đoán."

Dù gì cũng không thể nói bản thân xem trong tiểu thuyết được!

"......"

Thế thì không phải là do một mình anh overthinking sao?!

"Tôi cảm thấy." Cho Miyeon châm chước một chút: "Nếu không phải là do bạn trai cũ của anh chính miệng thừa nhận, anh vẫn nên cùng người ta xác nhận lại một chút, vạn nhất có hiểu lầm gì đó thì không tốt cho lắm."

"Có thể có hiểu lầm gì được chứ?"

Thời điểm nhảy xuống biển hắn cũng chọn Han Sungmin!

Đôi mắt của Han Wangho không có sạn, chẳng lẽ không nhìn thấy Jeong Jihoon ôm y sao, ha hả.

Quên đi, cậu nhớ tới chuyện này, lại cảm thấy vừa rối rắm vừa mất mặt.

Dù sao cũng là do cậu tự đạo tự diễn lật xe, nếu trách Jeong Jihoon vì sao lại chọn Han Sungmin thì giống như bản thân cậu có vẻ quá trà xanh rồi?

Han Wangho đỡ trán, loại kịch bản nam thứ ghen ghét ác độc, có tiền kiêu căng tùy hứng với vai chính ân ái này có thể không cần cho cậu hay không : )

"Hơn nữa tôi vì sao lại phải cùng cậu ta xác nhận?"

Han Wangho toàn thân đều tràn ngập cự tuyệt.

"Bởi vì anh thoạt nhìn còn rất thích người ta."

"?"

Han Wangho trừng lớn đôi mắt, giống như con mèo bị dẫm phải đuôi, nếu như có lông, hẳn là toàn thân của cậu đều đã dựng lên.

Cho Miyeon bị động tĩnh của cậu làm cho sửng sốt, mở miệng nói: "Loại biểu tình khó có thể tin này rốt cuộc có ý tứ gì, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi nói sai sao?"

"Nếu không cần đôi mắt nữa thì cô có thể tặng cho người khác." Han Wangho đầy mặt hắc tuyến: "Cô không chỉ sai bình thường, mà là mười phần sai, sai thái quá!"

Thở không ra hơi nói xong câu đó, Han Wangho vẫn cảm thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của chính mình nhanh đến mức không bình thường.

"Không phải." Cậu khó hiểu mà mở miệng: "Cô rốt cuộc là từ đâu nhìn ra được tôi vẫn rất thích cậu ta?"

Cho Miyeon yên lặng mở miệng: "Đúng vậy, anh nếu không thích cậu ấy, cần gì phải khó chịu như vậy. Lại còn rối rắm về chuyện bạn trai cũ của anh cùng bạch nguyệt quang nữa chứ."

"."

"Hơn nữa, anh xem, anh còn rất để ý đến việc cậu ta có bạch nguyệt quang."

Han Wangho bị Cho Miyeon kinh thiên động địa lên tiếng, khiến cậu chấn động suốt cả đêm.

Thời điểm rời giường vào ngày hôm sau, trước mắt còn có điểm màu xanh lá.

Cho Miyeon vừa trang điểm xong, nhìn thấy làn da thức đêm nhưng vẫn trắng nõn tinh tế của Han Wangho, hâm mộ duỗi tay sờ soạng hai cái.

Trong khoảng thời gian này, Han Wangho ở trong nhà cô, đi làm tan tầm đều tự mình lái xe của Cho Miyeon.

Không giống như ngày thường chính là, hôm nay khi ra khỏi tòa nhà, liền thấy trong tiểu khu đỗ một chiếc Maybach quen thuộc.

Han Wangho cảm thấy Jeong Jihoon đối với cái thương hiệu này thực chấp nhất, giống như mỗi lần đều ở trạm phạt dưới lầu của nhà cậu đỗ chiếc xe này, thứ kia có cái gì cổ quái sao?!

Cậu trực tiếp làm lơ Maybach, mắt nhìn thẳng về phía xe của Cho Miyeon.

Khoảng thời gian trước bởi vì chuyện Jeong Jihoon nằm viện, Han Wangho xin nghỉ tương đối thường xuyên, Kang Gun bắt được cái nhược điểm này, đã rất nhiều lần tìm đến Han Wangho gây phiền toái.

Thẳng đến thời điểm tan tầm hôm nay, Kang Gun bỗng nhiên ngăn lại Han Wangho, mở miệng: "Jeong Wangho, thái độ công tác gần đây của cậu rất có vấn đề, nội dung công tác cũng thực không bão hòa, tôi cảm thấy hẳn là nên cùng cậu tâm sự một phen."

Han Wangho không nghĩ nhiều, Kang Gun muốn nói thì cho hắn nói chán là xong, vì thế cậu chào Cho Miyeon, cùng Kang Gun đi tới trong phòng họp.

Không nghĩ tới cuộc trò chuyện này, thế mà tốn ba giờ liền.

Từ 6 giờ rưỡi buổi chiều cho tới 8 giờ rưỡi buổi tối, sắc trời bên ngoài đã tối mịt, Han Wangho vẫn chưa ăn cơm chiều.

Kang Gun nhìn thời gian: "Sao lại đã muộn thế này rồi? Như vậy đi, chúng ta đi ăn cơm chiều trước, những tình huống công tác khác tôi vừa ăn vừa cùng cậu nói sau."

"Không cần đâu." Han Wangho lạnh mặt cự tuyệt: "Có nói cái gì thì hãy nói rõ ràng ở phòng họp, tôi ăn cơm không thích nói chuyện." "Bây giờ còn có người ăn cơm không nói lời nào ư?" Kang Gun cười thanh: "Cậu lo lắng sợ rằng chính mình phải trả tiền ư. Yên tâm, tôi đường đường là một giám đốc, còn chưa nghèo đến mức ngay cả một bữa cơm cũng không mời cậu được."

Thần sắc của Han Wangho đã có chút không kiên nhẫn.

Kang Gun hạ quyết tâm muốn cùng cậu cùng nhau ăn cơm, thấy Han Wangho thái độ kiên định, hoàn toàn không muốn đáp ứng ý tứ của hắn.

"Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cậu sẽ không cho rằng tôi muốn theo đuổi cậu chứ?" Kang Gun cười cười: "Cậu cũng không nghĩ tôi cái dạng người gì mà chả thấy qua, cô đơn đến nỗi phải theo đuổi một thực tập sinh như cậu sao?"

Han Wangho:......

Cứu mạng với, trên thế giới này sao lại có một sự tự tin não tàn như vậy?!

"Hơn nữa tôi lớn lên đẹp trai như vậy, muốn kiểu người yêu như thế nào mà không có được."

"......"

"Quản lý Kang." Han Wangho sắc mặt một lời khó nói hết: "Anh đã từng đi lên Zhifu rồi tìm kiếm thử xem những người cho rằng bản thân đẹp trai, thì trông như thế nào không?"

"?"

Han Wangho: "Kiến nghị anh đi tìm một chút đi."

Cậu kéo cửa ra, cũng không thèm quay đầu lại.

Đều do cái tên ngốc bức não tàn Kang Gun này, thời điểm Han Wangho đi ra khỏi cao ốc tài chính, lại là thời gian cao điểm của việc gọi taxi.

Cậu vốn dĩ chiều nay còn hẹn người môi giới đi xem phòng, hiện tại ngay cả xem phòng cũng phải ngâm nước nóng*.

* Ngâm nước nóng: Có nghĩa là mọi thứ hoặc hy vọng đã thất bại

Han Wangho tháo xuống chiếc thẻ công việc đang treo trên cổ, vừa đi vừa gõ gõ vào sau lưng của chính mình.

Ở phòng họp ngồi ba giờ liền, lắng nghe cái những bài phát biểu đầy tự tin của tên dầu mỡ Kang Gun, Han Wangho cảm thấy chính mình đã gặp phải ô nhiễm tinh thần nghiêm trọng.

Cậu sờ sờ bụng, đi vào một cửa hàng tiện lợi.

Cửa hàng tiện lợi này nằm ở dưới lầu của cao ốc tài chính, Han Wangho đi làm ở bên trong, thời điểm giữa trưa cũng thường xuyên chạy xuống tới mua đồ ăn vặt.

Gần đây, cửa hàng tiện lợi có thêm một nhân viên mới, mỗi lần Han Wangho tới mua bữa sáng, hắn đều nhét thêm cho Han Wangho mấy viên kẹo.

Vừa đẩy cửa vào, ánh mắt của nhân viên cửa hàng đã sáng lên: "Sao tối nay anh tan tầm muộn như vậy? Đang tăng ca sao?"

Han Wangho cũng rất quen mắt hắn, thuận miệng trả lời: "Mở họp."

"Còn chưa cơm nước xong sao?"

Han Wangho hữu khí vô lực gật gật đầu, tùy tay lấy một chiếc bánh sandwich trong tủ bảo quản đồ tươi.

Kẹp giăm bông, cậu ngày thường rất thích ăn cái hương vị này.

Nhân viên cửa hàng như đang suy tư gì đó, đun nóng một ly sữa bò.

Chờ thời điểm Han Wangho quét mã trả tiền, hắn lấy hết can đảm mở miệng: "Không cần trả tiền, coi như tôi mời anh là được rồi."

"Không được."

Han Wangho đang muốn đáp ứng, phía sau lại truyền đến một cái giọng nam trầm thấp thanh lãnh.

Một nguồn nhiệt đến gần sau lưng chính mình, Han Wangho lòng có dự cảm, quay đầu nhìn qua.

Jeong Jihoon không có biểu tình gì, ngữ khí lãnh đạm nói: "Ông chủ của cậu có biết cậu làm ăn như vậy không?"

Nhân viên cửa hàng xấu hổ cười một chút, Han Wangho vô ngữ: "Cậu sao lại ở chỗ này?"

" Đón vợ tan tầm đi ăn cơm."

"......"

"Ai là vợ của cậu?"

"Xem ra lần sau ra ngoài em nên mang theo giấy đăng ký kết hôn rồi. Bao nhiêu tiền thế?"

Nhân viên cửa hàng cho dù có không hiểu biết cỡ nào cũng sẽ đoán ra quan hệ giữa Jeong Jihoon cùng Han Wangho.

Hắn không nghĩ tới Han Wangho thoạt nhìn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, mà lại kết hôn quá sớm?

Tâm tư nhỏ kiều diễm toát ra trong lòng hắn lại bị chồng của người ta bắt ngay tại chỗ, nhân viên cửa hàng nháy mắt liền cúi đầu, chột dạ cắn rứt.

"Tổng cộng là mười sáu tệ năm."

Sau khi quét mã tính tiền, ra cửa, Han Wangho trừng mắt với Jeong Jihoon: "Cậu có bệnh à!"

Cậu ở một địa phương nào đó, phá lệ sĩ diện: "Xong rồi, nhân viên cửa hàng người ta khẳng định cảm thấy hai chúng ta đầu óc có bệnh. Buổi tối chạy đến cửa hàng tiện lợi ân ân ái ái, sản phẩm phim truyền hình trong nước cũng không quay ra được cốt truyện não tàn như vậy."

"Ha."

"Cậu cười cái gì? Cậu còn cười được à?"

"Không có." Jeong Jihoon thanh âm rất thấp: "Anh nói ân ân ái ái."

"......"

Không! Biết! Xấu! Hổ!

Han Wangho nháy mắt liền câm miệng, một câu cũng không muốn nói cùng Jeong Jihoon.

Cậu lập tức nghĩ lại một chút lời nói mới rồi của chính mình, phát hiện lại bị Jeong Jihoonie xoay vòng vòng.

Han Wangho không nói lời nào, Jeong Jihoon đành phải chậm rì rì mở ra sandwich cho cậu, sau đó đưa tới trước mặt cậu.

"Không ăn."

Han Wangho tức giận nói.

"Không phải đói bụng sao?"

"Tức no rồi."

"Thật sự không ăn?" Jeong Jihoon giữ sandwich trong tay quơ quơ: "Vậy đi ăn cái khác đi?"

Han Wangho thật sự đói bụng, nghĩ thầm giận dỗi cũng không thể chiếm tiện nghi của cẩu nam chủ, không thể ủy khuất chính mình.

Suy nghĩ một chút, vẫn là cắn một ngụm sandwich trên tay Jeong Jihoon.

Ô, ngon quá TvT.

Cậu giữa trưa không ăn uống gì, chỉ ăn một chút thức ăn chay, uống thêm một chén nhỏ canh.

Buổi chiều cũng không cùng đám người Cho Miyeon gọi trà sữa, mãi cho đến khi tan tầm lại bị Kang Gun lấy cớ sự tình công tác trì hoãn đến 8 giờ rưỡi buổi tối.

Hiện tại đã là 9 giờ, mới được ăn miếng đầu tiên.

Han Wangho ngăn cản không được dụ hoặc của sandwich, một ngụm rồi lại một ngụm, ăn hết từng chút một.

Jeong Jihoon ném túi đóng gói trong suốt, sau đó lại mở nắp hộp sữa bò ra, sau khi cắm ống hút vào mới đưa tới bên miệng của Han Wangho.

Người kia lập tức thuần thục cúi đầu, uống một ngụm.

Han Wangho ăn uống no đủ, nhìn thấy Jeong Jihoon đang thong thả ung dung lau tay, tức khắc liền cảm thấy hối hận.

Cậu trước kia ăn cơm đều được Jeong Jihoon đút cho, nhất thời không kịp phản ứng.

Hiện tại quan hệ của bọn họ lúng ta lúng túng, còn để người ta đút cho ăn là có ý gì thế?!

Cậu trấn định làm rõ cảm xúc của chính mình, sau đó mở miệng: "Vừa rồi cậu thanh toán bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại cho cậu."

Jeong Jihoon vi diệu mà nhìn cậu.

Han Wangho hợp tình hợp lý nói: "Tôi không thích thiếu nhân tình của người khác, nhanh lên nói xem bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."

"Cũng đúng."

Jeong Jihoon bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy di động ra, gật gật đầu.

"Hiện tại vợ em cũng không cho em tiền tiêu vặt, em phải tiết kiệm một khoản mới được."

"......"

Cậu lừa quỷ à? Chủ tịch Kinh Vũ?

Cậu có thể thiếu mười sáu tệ năm này ư?!

Hơn nữa, tiền tiêu vặt mà tôi từng cho bạn mỗi ngày cũng là 100 tệ đó, đừng nói giống như tôi keo kiệt lắm không bằng : )

Han Wangho lấy ra di động chuyển khoản, Jeong Jihoon liếc liếc một cái tới giao diện của WeChat cậu.

Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt của hắn hơi hơi đình trệ.

Biệt danh mà Han Wangho đặt cho hắn, hắn xem rất rõ ràng.

"Sắc tình nam chủ?"

......

......

Han Wangho trấn định tự nhiên rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm: "Cậu nhìn lầm rồi."

"Ừm." Jeong Jihoon ngữ khí thực bình tĩnh: "Thì ra em ở trong lòng anh là loại hình tượng này."

"Không có. Cậu nhìn lầm rồi."

Han Wangho thà chết không khai, nhưng bên tai đã thấy thẹn đến phiếm hồng.

Liền ở thời điểm Han Wangho chết không thừa nhận, Kang Gun cùng người quản lý bộ phận tài chính đã cùng nhau xuống lầu, đi trên quảng trường trung tâm.

"Trước đây, tôi thực sự sẽ không coi trọng một tên nhóc như vậy." Kang Gun vừa đi vừa nói chuyện: "Nhưng cậu ta lại không chống đỡ được sự khao khát đối với loại "anh chú" như tôi."

Quản lý bộ phận tài chính khóe miệng vừa kéo, vừa rồi cùng Kang Gun tiện đường đi một đoạn, đề tài bất tri bất giác liền hướng đến trên người của Jeong Wangho, nhân viên mới chuyển đến của Kang Gun.

Jeong Wangho ở trong công ty rất nổi danh, ngay ngày đầu tiên đến đã có rất nhiều người tới bộ phận quản lý kiến thức để xem bộ dạng của cậu.

Nhóm bên trong công ty cũng có một ít ảnh chụp lén của Jeong Wangho được gửi vào, quản lý bộ phận tài chính đối với vị mỹ nhân này cũng đã từng nghe nói.

Tuy thế khi Kang Gun nói Jeong Wangho thích hắn, gã một chữ cũng không tin.

Người ta vừa trẻ tuổi lớn lên đẹp lại là du học sinh, thích Kang Gun làm cái quái gì? Chỉ vì tuổi tác của hắn lớn nên quyết định tin tưởng hắn hay sao?

Kang Gun hàn huyên nói chuyện suốt đường đi, quản lý bộ phận tài chính cũng phải vì thể diện mà không thể không phụ họa vài câu.

"Cậu ta chính là khẩu thị tâm phi, mạnh miệng. Trước đây còn cùng tôi chơi vài trò dục tình nho nhỏ, tuy thế tôi đành phải thừa nhận một chiêu này của cậu ta xác thật làm cho tôi cảm thấy rất hứng thú."

Quản lý bộ phận tài chính nghe không nổi nữa, ngẩng đầu vừa thấy, liền sửng sốt: "Kia không phải Jeong Wangho sao?"

Kang Gun đang thao thao bất tuyệt thì bị đánh gãy, cũng ngẩng đầu theo, cách đó không xa, Jeong Wangho cùng một đàn ông dáng người đĩnh bạt đang đứng chung một chỗ.

Tư thái thân mật, không coi ai ra gì nói chuyện.

Quản lý bộ phận tài chính giống như vô tình nói: "Không phải là bạn trai của cậu ta ấy chứ? Oa, người ta lái chính là siêu xe mà, chiếc Lamborghini kia chắc phải hơn một ngàn vạn ấy nhỉ? Thực sự có tiền, tuy vậy điều kiện của bản thân Jeong Wangho cũng không kém là bao, cảm giác rất xứng với bạn trai của cậu ấy."

Ha ha, vui chết mất.

Sắc mặt Kang Gun cực kỳ khó coi, dừng một chút: "Không phải là được bao dưỡng chứ? Tất cả những người trẻ đẹp trai bây giờ đều đắm mình trụy lạc như vậy sao?"

Quản lý bộ phận tài chính trợn trắng mắt trong lòng, nhưng không biểu hiện ra, cố ý nói: "Tôi cũng muốn đẹp trai như vậy, tôi cũng nguyện ý bị bao dưỡng, ai mà muốn đi làm chứ? Nhưng cho dù có muốn bao dưỡng Jeong Wangho cũng phải là tư bản mới bao dưỡng được, xem chiếc xe kia của ta kìa, có bao nhiêu người làm cả đời cũng mua không nổi đâu."

Kang Gun nặn ra một nụ cười: "Cái này thì tính là gì. Tiền bạc vẫn phải tự mình kiếm được mới coi là bản lĩnh của đàn ông, những loại người như này, hơn phân nửa đều là mấy phú nhị đại có đồng tiền dơ bẩn mà thôi."

Hai người nói chuyện, cách đó không xa, hai người Jeong Jihoon cùng Han Wangho đã đi ra từ trong bóng tối, lên xe.

Chỉ là nhìn thấy một cái bóng dáng, nhưng quản lý bộ phận tài chính bỗng nhiên cảm thấy cái bóng dáng này có điểm quen mắt.

Làm đại biểu công ty, thường xuyên tham gia hội nghị tài chính, tựa hồ như ở địa phương nào nhìn thấy qua bạn trai của Jeong Wangho, ẩn ẩn suy đoán, nhưng cái suy đoán này quá kinh thế hãi tục, quản lý bộ phận tài chính không dám nói ra miệng.

Có thể là ảo giác.

Gã thế nào mà lại cảm thấy cái bóng dáng kia giống như người cầm quyền Kinh Vũ, Jeong Jihoon?

Jeong Jihoon vẫn mang Han Wangho đi ăn một bữa tối phong phú, sau đó mới đưa cậu về nhà.

Sau khi Han Wangho về đến nhà, Cho Miyeon lại đối với cậu làm mặt quỷ: "Lại là bạn trai cũ của anh đưa anh trở về ư?"

"......"

"Bạn trai cũ của anh cũng thật có tiền nhỉ, không hổ là hải vương, chỉ với hai ngày ngắn ngủn liền thay đổi ba chiếc siêu xe."

Có tiền cái quỷ.

Ngay cả sandwich mười sáu tệ năm cũng cảm thấy đắt : )

Han Wangho không có gì để nói với Cho Miyeon, cậu cầm di động vào phòng tắm, tắm rửa xong liền mặc áo ngủ bằng tơ lụa, nằm ở trên giường xem tình hình cho thuê nhà trong app.

"Ong ong" chấn động một tiếng, tin tức WeChat nhảy ra.

Han Wangho click mở liền thấy, là tin tức mà Jeong Jihoon phát tới.

【 Ngủ rồi sao? 】

Thật là một lời mở đầu nhàm chán.

Han Wangho căn bản không muốn trả lời hắn chút nào.

Ai biết được Jeong Jihoon lại đã phát tới một cái tin tức nữa qua đây.

Lúc này là hình ảnh.

Trong phòng tắm rộng rãi và sáng ngời, Jeong Jihoon đại khái là vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn đang ướt, bọt nước theo đuôi tóc rơi xuống, phác họa ra vân da rõ ràng của nửa người trên.

Làn da hắn tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ vô cùng, mắt đào hoa hơi hơi rủ xuống, lông mi tinh tế rõ ràng.

Nhưng mà trọng điểm ở đây đó là, hắn thế mà lại chỉ quây mình bằng một cái khăn tắm?!!!

Có cần lả lơi chụp ảnh trước gương như vậy không hả?!

Han Wangho khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Sau đó gửi liên tiếp nhãn dán biểu tình đậu nhỏ nghi hoặc qua đó.

【????? 】

【???? Cậu có sao không?? 】

【???? Bị trộm tài khoản rồi ư?? 】

Jeong Jihoon: 【 Đạo đức nghề nghiệp. 】

Han Wangho: 【?? Đạo đức nghề nghiệp của cậu là gì thế? Kinh Vũ hiện tại đã phá sản đến mức muốn chủ tịch là cậu ra đây bán thịt sao? ( Mặt mèo nghi hoặc ) 】

Han Wangho: 【 Còn nữa, tôi không có tiền mua đâu : ) 】

Jeong Jihoon rụt rè trả lời: 【Đạo đức nghề nghiệp của sắc tình nam chủ. 】

Han Wangho: 【......】

【 Còn có vài tấm khác nữa, anh có muốn xem không. 】

【......】

【 Là phúc lợi của fans, không thu phí đâu. ( Đậu mỉm cười ) 】

【......】

Han Wangho: *Đã báo cáo

Tác giả có lời muốn nói: Anh rể không tuân thủ nam đức =)))

—————————
Định đêm học xong mới zô up chap mới nhưng anh iêu hỏi nên lên tạm 1 chap trước he🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro