064 - "Hải vương" Jihoonie!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Han Wangho nửa tin nửa ngờ dùng chìa khóa mở ra căn phòng của chính mình.

Ở Vân Kinh, 6000 đồng tiền chỉ có thể thuê được một cái phòng ước chừng khoảng 30m2, khi hai người đàn ông bước vào cùng một lúc, căn phòng tức khắc trở nên nhỏ hẹp.

Thời điểm Jeong Jihoon nhìn thấy cái phòng nhỏ này, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng.

Khó có thể tưởng tượng được, dựa vào tính cách của Han Wangho, làm sao có thể sống trong không gian sinh hoạt nhỏ bé như vậy.

Tuy nhiên, căn phòng dù nhỏ, nhưng khắp nơi lại bố trí vô cùng ấm áp.

Trên bệ cửa sổ có một cây xương rồng mọng nước do Han Wangho nuôi dưỡng, bàn làm việc nhỏ có một số cuốn sách liên quan đến đầu tư mạo hiểm, một chiếc đèn bàn nhỏ, phía dưới treo treo mặt dây chuyền trang sức hình con mèo không biết lấy được từ đâu.

Sạch sẽ ngăn nắp, trong phòng tràn ngập cỗ ngọt hương nhàn nhạt đặc trưng chỉ trên người của Han Wangho mới có.

Hầu kết của Jeong Jihoon khẽ nhúc nhích. 

Han Wangho từ trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc nhỏ.

Thực lòng mà nói, cậu cũng không biết đối với miệng vết thương như này thì nên thoa loại thuốc như nào, thuốc hạ sốt? Thuốc mỡ erythromycin có được không nhỉ?

"Cậu vén quần áo lên đi, tôi xem một chút cho."

"......"

Jeong Jihoon do dự một lát, nhấc lên một góc.

Miệng vết thương đã cắt chỉ, chỉ còn lại một đạo vệt đỏ rất nông rất nông.

Han Wangho nhìn nó, hoài nghi trong lòng càng thêm sâu sắc.

Bộ dáng này, nhìn thế nào cũng không giống như bộ đáng vết thương cũ tái phát?!

"Miệng vết thương không phải đã tốt hơn rất nhiều rồi sao, nơi nào đau?"

"Vừa rồi có đau một chút." Jeong Jihoon mặt không đổi sắc: "Có lẽ hiện tại đã khỏi rồi."

......

......

Han Wangho đỡ trán, bắt đầu tự trách nội tâm của bản thân không kiên định.

Đột nhiên nhớ tới, miệng vết thương của cẩu nam chủ rõ ràng nằm ở bụng mà, hắn vừa rồi che ngực làm cái gì?!

Đừng nói với tôi là loại miệng vết thương này còn có thể khuếch tán đấy nhé : )

"Anh trai tôi thế nào rồi."

Han Wangho nói sang chuyện khác.

Jeong Jihoon nhàn nhạt nói: "Han gia giống như trước đây, nhưng sau khi anh rời khỏi, anh ấy rất đau khổ."

Không hỏi còn đỡ, vừa mới hỏi đã khiến Han Wangho cảm thấy hơi hơi khó chịu, trái tim đau như là bị ai đó nhéo nhéo một cái.

Jeong Jihoon giống như không giống với Jeong Jihoon trong tiểu thuyết, hướng về phía Han gia trả đũa.

Chẳng lẽ là bởi vì Han Sungmin sao?

Han Wangho không muốn tiếp tục suy nghĩ, bắt đầu thu thập vài món quần áo.

Tuy nhiên, cậu chỉ là một tiểu thiếu gia tự phụ, sao biết được thu thập quần áo như thế nào chứ, dù đã ở bên ngoài sinh hoạt độc lập nhiều năm, nhưng quần áo trong tủ vẫn bị xếp rất lộn xộn.

May mắn là còn biết để riêng quần áo sạch và quần áo bẩn.

Han Wangho tìm vài món dùng để tắm rửa, trực tiếp ném ở trên giường.

"Thầm thì" một tiếng, trong quá trình sửa sang lại, bụng của cậu mất mặt kêu lên. Ở trong căn phòng đặc biệt nhỏ hẹp khiến cho tiếng kêu ấy trở nên cực kỳ rõ ràng.

Lỗ tai của Han Wangho nhất thời đỏ lên, ngồi xổm xuống, mở ra cái tủ lạnh chỉ có cao bằng nửa thân người.

Mấy ngày nay không về nhà, tủ lạnh trống rỗng, chỉ có mấy bình nước chanh Khai Phong chưa mở.

"Cậu muốn ăn cơm hộp không." Han Wangho lấy ra di động, tìm mấy cửa hàng cơm hộp mà bản thân mình thường ăn.

"Anh ngày thường đều ăn cơm hộp sao ?"

Nếu không thì ăn cái gì : )

Hắn cảm thấy căn phòng nhỏ 30 mét vuông này có thể nấu cơm sao : )

"Thích ăn thì ăn." Han Wangho nói thầm một câu, tự tặng điểm cộng cho chính mình.

Tiền lương của cậu không đủ để mời khách ăn cơm đâu!

Ai biết rằng ngay khi vuốt điện thoại xuống, Jeong Jihoon đã duỗi tay đem di động của cậu cầm lấy.

Han Wangho vừa ngẩng đầu, đối phương liền chốt hạ: "Đi thôi. Em mời anh ăn cơm."

Không thể đi.

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, Han Wangho không phải loại người vì năm đấu gạo mà phải khom lưng: )

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có bữa trưa nào miễn phí trên thế giới và không có lợi ích nào không cần trả giá

Jeong Jihoon không chút để ý nói: "Trung tâm tài chính mới mở một cửa hàng bếp riêng, anh không phải rất thích ăn món ăn Quảng Đông sao."

Sâu trong nội tâm của Han Wangho dao động kịch liệt.

Điều này không tốt lắm đâu, không thể vô duyên vô cớ ăn đồ ăn linh tinh gì đó của người khác.

Tuy rằng hôn nhân của bọn họ vẫn được bảo đảm trên mặt pháp luật, nhưng trên thực tế đã bằng mặt mà không bằng lòng từ lâu!

Jeong Jihoon chậm rãi mở miệng: "Coi như đó là sự bồi thường đối với hành động chiếu cố em của anh."

Han Wangho không có lý do gì để cự tuyệt.

Dưới sự dỗ dành nửa hống nửa lừa của Jeong Jihoon, Han Wangho ăn xong rồi mới kịp phản ứng, hóa ra bản thân tiếp tục thiếu Jeong Jihoon một ân tình.

Chỉ là sập bẫy vào cái miệng mềm mại của người ta, lúc này cũng nói không nên lời những câu nói đuổi Jeong Jihoon đi.

Jeong Jihoon liền cứ như vậy tiếp tục cùng cậu trở về với căn phòng cho thuê 30 mét vuông, rõ ràng mới tới lần thứ hai, nhưng hắn đã thập phần quen thuộc nhặt đám quần áo bị ném lung tung rối loạn trên giường lên, gấp cho gọn từng cái từng cái một.

Han Wangho yên lặng co người trên ghế sô pha chơi game, nghĩ thầm nếu Jeong Jihoon nguyện ý giúp cậu xếp đồ, thì đó cũng là tự hắn làm.

Chuyện đó không liên quan gì tới cậu cả : )

Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com

Sau khi Jeong Jihoon sửa sang quần áo cho gọn gàng, liền đứng thẳng người hỏi Han Wangho: "Anh hiện tại sống ở chỗ nào, em đưa anh qua đó."

Ha hả, giả vờ cái gì chứ.

Han Wangho nghĩ thầm, cậu không xếp bảo tiêu vào bên người tôi sao?

"Mingchen International."

Thời điểm lên xe, Han Wangho đứng ở ngoài xe do do dự dự, sau đó quyết đoán kéo ra cửa xe chỗ ghế sau.

Vô nghĩa, ai muốn ngồi vào vị trí ghế phụ chứ.

Gần như vậy (. .)

Đang chuẩn bị chui vào, ánh mắt của Jeong Jihoon đột nhiên tối sầm lại, lạnh lùng nói: "Anh là coi em như tài xế sao?"

"Bằng không thì sao." Han Wangho dừng một chút.

"Anh đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng của anh sao."

Jeong Jihoon rũ lông mi xuống, thanh âm ẩn chứa một tia ủy khuất không dễ phát hiện.

......

Cậu bắt đầu từ khi nào đã tự thêm cho chính mình cái biệt danh ân nhân vậy : )

Nhắc tới chuyện ân nhân cứu mạng này, trong lòng Han Wangho liền có cảm giác áy náy.

Jeong Jihoon cũng xác thật bởi vì cứu cậu nên mới bị thương, vừa rồi còn ăn cơm của người ta nữa, nhất thời nửa khắc, Han Wangho thật không có biện pháp kiên cường đối với Jeong Jihoon.

Cuối cùng cậu từ bỏ vị trí ghế sau, tự sa ngã ngồi trên ghế phụ.

Jeong Jihoon từ bên kia lên xe, tâm tình của Han Wangho cũng bất tri bất giác bắt đầu khẩn trương.

Vừa rồi ở trong phòng cho thuê không hề cảm thấy, lúc này không gian càng nhỏ, đã nhỏ đến mức vượt qua giới hạn an toàn mà Han Wangho ước tính.

Cẩu nam chủ sẽ không đối với tôi làm cái gì chứ, tuy rằng cái ý niệm này xuất hiện rất kỳ lạ, nhưng nội tâm của Han Wangho lại xuất hiện một loại cảm nhận cảnh giác thực vi diệu.

Vợ chồng hợp pháp, ai cũng đã trưởng thành.

Ở trong một cái không gian nhỏ hẹp nếu như có phát sinh điều gì đó thì cũng không quá kỳ quái.

Han Wangho tinh thần căng chặt, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Sau khi Jeong Jihoon lên xe, thân hình vừa động, liền hướng về phía cậu dựa lại đây.

Chuông cảnh báo của Han Wangho xao vang, Jeong Jihoon lại càng dựa càng gần, gần đến mức dường như sắp hôn đến nơi, cậu rốt cuộc nhịn không được đột nhiên dùng tay bưng kín nửa dưới khuôn mặt của Jeong Jihoon.

"Cậu muốn làm gì?!"

Không cần phải nói, Han Wangho cũng biết bộ dáng như lâm đại địch của chính mình cực kỳ rõ ràng.

Jeong Jihoon dừng lại, như là đang tự hỏi cái gì, sau đó nhướng mày, lấy qua đai an toàn từ eo sườn của Han Wangho.

" Nhắc anh nhớ thắt dây an toàn."

"......"

......

......

Thật là an tĩnh.

An tĩnh như một vũng nước đọng.

A a a a a a a a!!!!

Han Wangho xấu hổ đến mức ngón chân co chặt.

Tay phải trên môi của Jeong Jihoon vội vàng buông xuống, hai tai đỏ bừng.

Xã chết*, hoàn toàn xã chết*.

*社死,完全社死了:

: xã trong xã hội (社会)

Cảnh này đề cập đến khoảnh khắc xấu hổ, vì đã làm một điều rất xấu hổ ở nơi công cộng, dẫn đến việc gần như không còn mặt mũi nào. Đầy đủ là: "社会性死亡": hàm ý là làm cho bản thân trở nên ngu ngốc trước công chúng. Nó đã xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ trên mặt đất để chui xuống

"Bằng không anh nghĩ là cái gì."

"Tôi, cái, gì, cũng, không, nghĩ, cả."

Câu này nói đến nghiến răng nghiến lợi.

Han Wangho mặt đỏ như máu, tự hỏi tại sao bản thân lại tự mình đa tình như vậy T.T!!

Xem CHƯƠNG MỚI NHẤT Tại: quanvuthienha.com

"Ừm." Jeong Jihoon ngồi lại, đôi tay xoa tay lái, nhàn nhạt mà mở miệng: "Em còn tưởng rằng, anh đang hy vọng em hôn anh."

"......"

Nói cậu nói thêm một câu nữa, tôi hiện tại liền cùng cậu đồng quy vu tận : )

Jeong Jihoon tạm dừng một lát, nghiêm túc nói: "Lần sau nhất định sẽ thế."

"......"

Lúc sau Han Wangho vẫn luôn ở trong trạng thái xã chết*, mặc kệ Jeong Jihoon nói cái gì, cậu đều không nghe, không xem, không trả lời.

Đơn phương chiến tranh lạnh với Jeong Jihoon.

Khi xuống xe, Jeong Jihoon giúp cậu lấy hành lý, Han Wangho cũng dùng bạo lực lạnh lùng cự tuyệt hắn.

Hình như đã trêu đùa hơi quá đáng rồi?

Jeong Jihoon thở dài.

Da mặt vẫn mỏng giống như trước kia, tính tình cũng không có nửa điểm thu liễm.

Rõ ràng nơi nào cũng không dễ hầu hạ, nhưng Jeong Jihoon không biết vì sao, lại cảm thấy thích thú.

"Anh hiện tại đang ở nhà của bạn sao?"

"."

"Wangssi?"

"."

Ha hả, đi chết đi.

Tôi sẽ không mở miệng nói chuyện đâu : )

"Nếu cứ ở tại nhà của bạn sẽ không tiện cho lắm đâu." Jeong Jihoon châm chước một chút, mở miệng.

Han Wangho rốt cuộc không nhịn xuống được nữa: "Liên quan gì đến cậu?"

Jeong Jihoon nhẹ giọng nói: "Em là muốn hỏi anh, chuẩn bị khi nào về nhà?"

Han Wangho dừng lại bước chân.

"Em nhớ rõ anh cực kỳ thích xem cực quang, em đã cho người mua một cái đảo tư nhân nhỏ rồi, anh muốn đi xem khi nào thì có thể đi xem lúc ấy."

"Anh trước kia không phải nói, nếu em phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, phải mua cho anh mười cái đảo sao. Còn tính không?"

Ha hả, tính cái em gái nhà cậu ấy.

Hiện tại phải mua cho tôi một trạm không gian du hành vũ trụ mới tính : )

"Phanh ——" một tiếng, Han Wangho đóng lại cửa lớn.

Mặc kệ tên cẩu nam nhân kia.

Ai biết khi đến tầng 24, thang máy vừa mở ra, Cho Miyeon liền bay ra ngoài, bát quái đầy mặt: "Nam nhân đưa anh trở về kia là ai thế?"

Han Wangho:......

"Tôi đều ở trên lầu thấy được hết rồi! Thành thật trả lời đi! Anh có phải đang phản bội chúng tôi để thoát kiếp độc thân hay không!"

Vốn dĩ đã không độc thân rồi mà.

Theo nghĩa pháp lý (. )

"Ô ô ô, anh đã không còn là tiểu tiên nữ của Mingyu nữa QvQ."

"Ai là tiểu tiên nữ của cô? Ra nhanh."

Han Wangho vô ngữ, đem hành lý ném lên trên mặt đất, thật khó chịu.

Cho Miyeon ghé vào trên vai cậu, tuy rằng động tác thân mật, nhưng hoàn toàn nhìn ra được là tỷ muội tình thâm.

Han Wangho hiện tại đã đối với sự câu kết làm bậy của các cô của miễn dịch luôn rồi!

Nội tâm thậm chí còn không dậy nổi một tia gợn sóng.

"Ai, anh còn chưa nói ra người vừa rồi mới đưa anh trở về kia là ai?"

"Không có ai. Một ... người bạn trước đây mà thôi."

"Ừm."

Cho Miyeon vẻ mặt khó tin nói: "Bạn đơn thuần bình thường?"

Han Wangho trầm mặc.

"Cô cảm thấy như thế nào là bạn bình thường?"

"Dù sao tôi cảm thấy người đưa anh về nhà rất không giống như bạn bình thường." Cho Miyeon nói: "Hắn có phải muốn theo đuổi anh hay không?"

Han Wangho lại trầm mặc một trận, nhớ tới đủ loại hành vi cổ quái của Jeong Jihoon.

Trước kia, cậu còn có thể dùng lý do cẩu nam chủ nhẫn nhục vì em gái ruột để che giấu một chút đi hành vi của hắn.

Nhưng hiện tại thân thể của Jeong Ju eun đã khỏe mạnh, Han Wangho thật sự tìm không ra lý do giải thích cho việc Jeong Jihoon vì cái gì mà lại đối với cậu ân cần như vậy.

Sẽ không phải thật sự muốn theo đuổi cậu chứ.

"Tôi cũng không biết." Han Wangho đờ đẫn nói: "Cậu ta có tiền án."

"Tiền án gì thế?."

"Trước kia cậu ta đã từng lừa gạt tôi." Han Wangho tạm dừng một chút: "Nhưng tôi cũng đã từng lừa gạt cậu ta."

Cho Miyeon sửng sốt một chút: "Các người đã từng ở bên nhau rồi sao?"

Dựa vào phương thức biểu đạt này của Han Wangho, rõ ràng là bạn trai cũ mà?!

Cho Miyeon nhớ tới trước kia cậu nói chính mình đã từng yêu một lần, nháy mắt cảm thấy đã đúng tám chín phần.

Ở bên nhau?

Bị bắt kết hôn có tính là ở bên nhau không?

"Xem như vậy đi."

Miễn cưỡng (. .)

"Cậu ta sẽ không lại muốn theo đuổi anh nữa chứ?" Cho Miyeon kinh ngạc: "Vậy anh nghĩ thế nào, anh còn thích cậu ấy không?"

Thân thể của Han Wangho nháy mắt căng thẳng, sau một lúc lâu mới nói một câu: "Tôi cảm thấy cậu ta hẳn không phải đang theo đuổi tôi."

"?"

Han Wangho do dự một chút, mở miệng: "Cô không biết đâu, hắn trước kia có người mình thích rồi." Đó là em cùng cha khác mẹ với tôi : )

"???"

"Thời điểm hắn có bạch nguyệt quang trước kia, liền đối xử với tôi như vậy." Han Wangho buồn bực nói: "Cho nên tôi cảm thấy hắn có thể là đang nuôi cá."

"Mẹ nó...... thật cặn bã." Cho Miyeon khiếp sợ: "Bạn trai cũ của cậu là hải vương ư?"


—-----------------
mặt trời nhỏ của em thắng rồi huhu bé đã khóc😭😭😭😭

ôm chobi mụt cái (⊃。•́‿•̀。)⊃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro