2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai nói mình không tới?"

Choi Hyeonjoon kinh hãi nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Là của chiếc ghế xoay phía bên phải đối diện bàn em xoay lại, Jeong Jihoon khoanh tay ngồi đó, mặt sa sầm.

"Cậu tới từ khi nào?" Hyeonjoon lo lắng hỏi.

"Mình vẫn luôn ở đây." Jeong Jihoon nghiến răng nghiến lợi, "Nghe hết từ miệng tên đại ngốc cậu, từ đầu đến cuối."

"Sao cậu lại ở đây?" tên ngốc Doran bối rối hỏi, không để ý Hong Chang Hyeon cúi đầu áy náy và nhấp một ngụm lớn Americano đá.

"Bởi vì mình muốn đón cậu! Bốn năm mình đều đón! Lần nào cũng vậy! Cậu còn dám nói với Chang Hyeong là không phải lần nào cũng đến, nhưng lần nào mình cũng đến! Chỉ có cậu vĩnh viễn không để trong lòng! Giống như việc mình đã yêu cậu tròn bốn năm, nhưng ở trước mặt ông anh này thì cậu lại nói mình chỉ bạn cùng phòng!" Jeong Jihoon lớn tiếng.

"Lại nữa! Cậu yêu mình từ khi nào mà bốn năm vậy đại ca!" Vẻ mặt của Hyeonjoon suy sụp.

"Từ lần đầu tiên tụi mình thuê căn hộ chung, cậu không từ chối thẻ ngân hàng mình đưa cho cậu, vậy là chúng ta đã ở cùng nhau rồi chứ?"

"Hả? Cậu đang nói cái gì?" Choi Hyeonjoon ngẩn ra.

"Là cậu đã chấp nhận mình bao dưỡng cậu." Jeong Jihoon tự tin nói.

"Phụt." Đây là tiếng sặc cà phê của Hong Chang Hyeon, Hyeonjoon và Jihoon cùng nhau nhìn sang, Chang Hyeon luống cuống tay chân: "Anh không sao, không việc gì, hai bây cứ tiếp tục đi."

Quá bùng nổ rồi. Hong Chang Hyeon trong lòng thầm mắng. Cứ nghĩ hai đứa này là loại tình yêu thuần khiết giản đơn. Nhưng hoá ra một đứa ở trên kênh thiếu nhi một đứa ở trên kênh người lớn.

"Cậu bao dưỡng là có ý gì? Tại sao mình nghe không hiểu cậu đang nói cái gì? Cái thẻ đó không phải là thẻ trả tiền thuê nhà của mình sao? Cậu cũng bảo mình gửi tiền vào đó."

"... Ý mình là, mình sẽ gửi tiền cho cậu! Không phải cậu gửi tiền!" Jeong Jihoon dường như sắp ngất đi vì tức giận.

Choi Hyeonjoon cũng giống như sắp ngất đi, bởi vì bị dọa đến ngất đi: "Cậu, cậu, cậu, cho nên mỗi lần mình mua quần áo, cậu đưa thẻ chính là cho mình tiền sao?"

"Chứ sao? Cậu không nghĩ là mình muốn cậu mua dùm quần áo đấy nhé? Y chang như một học sinh cấp 2 chỉ biết áo len, áo phông và quần polyester. Mình nhịn đã lâu rồi! "

"Này! Không yêu thì thôi chứ sao lại đột nhiên công kích tôi ! Nói không thích đi, chẳng phải cậu còn mặc quần áo tôi mua cho cậu sao?"

"Tao mang là vì sợ mày thấy tao không mặc thì sẽ buồn, hiểu không?"

"Vậy cậu cho rằng việc nói quần áo của tôi là của cấp hai thì tôi sẽ không buồn sao?" Choi Hyeonjoon cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm.

Jihoon mở miệng, muốn nói gì đó lại không nói được, một lúc lâu sau mới lúng túng nói: "... Thực xin lỗi."

Hong Chang Hyeon nhớ lại một câu mà Jo Geon Hui chồng yêu, mỹ diệu của em lên sàn đã nói với anh ta là "ngốc đả bại ngạo kiều", anh trai Geon Hui thực sự là một cao thủ hàng đầu nhìn thấu mọi thứ, ngay cả câu thần chú năm ký tự có vẻ kỳ lạ này cũng có thể được phản ánh trong cuộc sống. Hong Chang Hyeon không khỏi khâm phục Jo Geon Hui.

Chồng yêu anime chứng tỏ lá đỏ. Trong anime, nữ chính ngốc nghếch với nam chính stundere.

Chơi Hyeonjoon cúi đầu không nhìn Jeong Jihoon, lẩm bẩm: "Vậy thì, đây có thể coi là hiểu lầm. Bao, Bao dưỡng không thể coi là yêu..."

"Cho nên sau này mình mới nói với cậu, mình không muốn bao nuôi nữa, muốn nghiêm túc với cậu, cậu có đồng ý không?" Nói đến đây, Trịnh Chí Huân lại nổi giận, "Cậu đúng là đồ trở mặt không nhận người!"

"Lại là khi nào? Tại sao mình lại không biết?" Doranie kinh ngạc ngẩng đầu kêu oan.

"Vào ngày sinh nhật cậu một năm trước! Khi cậu say bét nhè và mình đã cõng cậu về."

"A..." Hyeonjoon bắt đầu hồi tưởng lại, "Tựa hồ có chút ấn tượng? Cậu nói không muốn chiếu cố nữa? Mình cảm thấy thật buồn cười. Nói cho cậu biết là ai chiếu cố ai? Ai hả. Rõ như ban ngày là ông anh lớn này đã chăm sóc cậu, bất kể việc nhà hay việc nước."

"Đúng vậy! Cậu xem, mình không nói dối."

"Sao đó thì không nhớ gì nữa, vậy có tính không?"

"? Tên tồ này đang nói cái gì a!"

"Tại sao mình không có trí nhớ đoạn này?" Choi Hyeonjoon bối rối.

"E hèm, anh có chuyện muốn nói." Hong Chang Hyeong cắt ngang chủ đề với ánh mắt muốn giết người của Jeong Jihoon: "Hyeonjoon nếu uống quá nhiều sẽ không nhớ gì cả, nhưng nó có thể đồng ý với bất cứ điều gì bạn nói với nó."

Hong Chang Hyeong cảm thấy rằng Jeong Jihoon thực sự sẽ khiến ai đó xanh cỏ ngày hôm nay. Hắn nắm chặt tay điên cuồng hít một hơi thật sâu, Choi Hyeonjoon bất đắc dĩ nhìn hắn, không biết nên làm như thế nào.

"Cho nên, tất cả đều là hiểu lầm." Jeong Jihoon đột nhiên nói.

"Đều là mộng tưởng của tôi à?" Jeong Jihoon cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình của hắn.

"A... gần như vậy... uh... có phải không?" Choi Hyeonjoon liếc nhìn Hong Chang Hyeong, người đang giả vờ chết lâm sàng, ánh mắt cầu xin.

"Vào ngày đầu tiên khi bài tập của Học viện điện ảnh và truyền hình được công bố, có người đến mời tôi nhưng tôi nói với mọi người rằng tôi đã hứa với người khác rồi, nhưng cậu chỉ thèm đến mời tôi khi chỉ còn một tuần để nộp bài." Giọng của Jeong Jihoon rất bình tĩnh. Tuy nhiên, Hong Chang Hyeong có cảm giác không thể giải thích được rằng cơn bão sắp ập đến.

"Uh... bởi vì mình khá thích trì hoãn..." Choi Hyeonjoon ngượng ngùng nói.

"Tuần đó tôi cũng có bài tập về nhà. Bạn lôi tôi ra ngoài lúc 3:00 sáng và hạn nộp bài là 12:00 trưa. Lúc 7:00 sáng bạn quay về. Vì máy tính của bạn không thể xử lý tài liệu, nên tôi đã cho bạn mượn máy tính. Tôi đã không nộp bài tập về nhà." Jeong Jihoon tiếp tục.

"Trời ạ... Thực xin lỗi, mình thật sự không biết... Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." Choi Doran dường như bị cảm giác tội lỗi lấn át.

"Tôi đặt pháo hoa một tháng trước khi rủ bạn ra biển, và tôi tự mình chọn bảng màu."

"Thật sao? Làm sao có thể ... chờ đã, những pháo hoa đó là dành cho mình?" Bây giờ trên khuôn mặt Choi Hyeon Joon tràn ngập các cảm xúc khác nhau: đầy bối rối, sốc, tội lỗi và bối rối.

"Kết quả là hôm trước bắn pháo hoa, bạn nhất quyết muốn làm công chúa, ngủ trên cái ô cửa sổ lồi chết tiệt đó rồi phát sốt. Tôi đã ngồi chờ bạn ngồi trên chiếc ghế đẩu trong bệnh viện truyền dịch trong khi đám pháo hoa được đốt." Jeong Jihoon nói xong, hít sâu một hơi.

"..." Choi Hyeonjoon không nói nổi gì nữa.

Jeong Jihoon đột nhiên cười: "Không sao, dù sao thì bạn cũng không quan tâm, bạn chỉ là tìm được một người bạn cùng phòng mà thôi. Tôi không phải bạn trai hay con mèo của bạn, tôi chẳng là gì cả. Câu được tôi rất vui, lừa dối cảm xúc của tôi cũng thật tuyệt. Bạn không chỉ không thích tôi mà còn ghét tôi."

"Không phải, không, không, mình không có ý đó... đừng như vậy mà... mình thực sự xin lỗi... Tôi không oán giận cậu, cũng không có ghét cậu..." Choi Hyeonjoon giải thích một cách không mạch lạc.

Jihoon chỉ lấy tay che mặt không nói gì.

"Cậu đang khóc sao? Trời ạ, đừng khóc, mình, mình thật không biết dỗ người khóc, đừng khóc, đừng khóc mà..." Choi Hyeonjoon vẻ mặt thất thần, trong khi đó điện thoại của Hong Chang Hyeong vang lên , có một tin nhắn mới, anh nhấn vào.

"Tôi không muốn thích bạn nữa, dù sao bạn cũng chưa từng thích tôi." Giọng Jeong Jihoon đã có chút khóc.

"Bạn dọn ra ngoài cho tôi. Tôi chỉ sống với người tôi thích. Tôi không thích bạn nữa. Không muốn ở chung một chỗ với bạn."

Jeong Jihoon ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe: "Mặt dây chuyền mèo con trên túi của bạn cũng là của tôi, hiện tại bạn có thể trả lại cho tôi."

"Còn chiếc vòng trên tay bạn, cũng là tôi mua. Tôi hối hận rồi. Bạn cởi ra đưa cho tôi đi."

"Tôi cũng sẽ xóa tất cả tài nguyên phim ảnh mà bạn đã lưu trong máy tính của tôi."

Jeong Jihoon bĩu môi, đau lòng vươn tay: "Trả lại đây."

"Trả lại sự chân thành cho tôi. Vì dù sao bạn cũng đâu có muốn, cũng đâu có thèm để ý đâu. Sau hết thảy, bạn cũng không thích tôi."

Choi Hyeonjoon ngồi tại chỗ bất động, Jeong Jihoon cũng không thu tay về, hai người họ bế tắc tại một chỗ. Chỉ có Hong Chang Hyeong lặng lẽ thở dài và bật camera điện thoại.

"...Em thích bạn mà." Choi Hyeonjoon thì thầm.

"Lại lừa tôi, bạn lại tiếp tục lừa tôi." Jihoon bĩu môi, trông buồn chết đi được.

Hyeonjoon hít một hơi thật sâu.

"Em không lừa bạn mà."

Em nắm lấy tay Jihoon , cả người nhào vào trong vòng tay của cậu ấy, sau đó vươn người muốn hôn. Nhưng vì dùng lực quá mạnh nên chóp mũi của họ va vào nhau, kêu lên một tiếng đau đớn.

Sau khi Choi Hyeonjoon cắn vào miệng Jeong Jihoon một cách bừa bãi, em ngước nhìn vào mắt Jeong Jihoon. Khuôn mặt đỏ bừng, mắt thỏ long lanh, nhưng giọng nói lại rất kiên quyết: "Từ giờ trở đi tụi mình hãy nói chuyện yêu đương nhé."

Jihoon nhìn chằm chằm vào mắt em một lúc lâu, rồi nói: "Lần này cậu không uống rượu, cậu hoàn toàn tỉnh táo và trong giao tiếp của chúng mình không có sự mập mờ nào đúng không?"

"Đúng vậy." Choi Hyeonjoon như con thỏ nhỏ gật gật đầu.

"Được rồi, Choi Hyeonjoon , cậu có muốn làm người yêu mình không?"

"Mình có, mình có."

Jeong Jihoon rướn người hôn thỏ nhỏ.

Hong Chang Hyeong bất lực vuốt trán, đành phải tiếp tục quay phim. Có vẻ như những gì anh Geon Hui nói không ổn rồi, một đồ ngốc đúng có thể đánh bại đồ ngạo kiều, nhưng ngạo kiều Jeong Jihoon có thể đả bại đại ngốc Choi Hyeonjoon.

Vài phút trước, tin nhắn anh nhận được là từ Jeong Jihoon

"Anh lôi điện thoại ra để chút nữa quay phim nhé. Sau này em sẽ chiếu video này vào đám cưới đó nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro