6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeong Jihoon là con mèo được chiều chuộng từ khi còn nhỏ. Mở miệng là có người đút nước, chỉ cần làm nũng là có được hằng hà đa số những món đồ chơi phiên bản giới hạn và hàng đống bức thư tình màu hồng xịt nước hoa thơm ngát trong ngăn bàn. Khi đi học, hắn không cần phải lo lắng về việc đi trễ, mẹ sẽ luôn chuẩn bị bữa sáng phong phú và dỗ hắn ăn đúng giờ, sau đó mẹ đeo cặp sách lên tay và dắt Jihoon đến trường. Sau này đi thi đấu chuyên nghiệp, tuy đi làm từ khi còn nhỏ nhưng lại được các anh chăm sóc tí một, dường như văn hóa tiền bối không được áp dụng lên Jeong Jihoon. Hắn luôn ôm tay Lee Seungyong một cách nũng nịu và năn nỉ anh đi đánh đôi, gọi tên Son Siwoo bất chấp lớn hay nhỏ.

长幼尊卑的文化: chỉ kiểu ma cũ bắt nạt ma mới.

Không có gì hắn muốn vượt ngoài tầm tay, không, thậm chí không cần nhấc ngón tay để đạt được thứ mình muốn.

Duy chỉ có Choi Hyeonjoon.

Jihoon đã hoàn thành đoạn review lại trận trước, ngày mai là các tuyển thủ bắt đầu vào việc. Với tư cách là một nhà phân tích, hắn cuối cùng cũng nghỉ ngơi và lái xe từ trụ sở về nhà. Cơn mưa mùa hè bất ngờ ập đến, không bao lâu từ khi lái sẽ ra khỏi bãi đỗ của công ty, trời bắt đầu có sấm, một lúc sau thì đổ mưa to. Những chiếc xe trên đường giống như kiến ​​​​xuống núi sau khi mặt trời lặn, vội vã về nhà.

Hắn lái xe chậm rãi trong đêm mưa. Khi lái ngang qua khu chung cư của Choi Hyeonjoon, lại dừng lại một lúc. Hôm nay đèn tại tầng hai mươi mốt không bật, liếc nhìn thời gian trên màn hình xe hơi, một giờ khuya. Hắn tự giễu mình đần độn, giờ này anh phải ngủ từ lâu rồi. Anh thức để làm cái gì?

Sau đó hắn khởi động xe trở về nhà, ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cửa ra vào thay giày, vứt chậu lan hồ điệp đã héo úa và già cỗi trong bình, định ngày mai sẽ mua một bó mới.

Hắn ngồi trên ghế sô pha thừ người nhìn chú thỏ nhồi rơm trên bàn cà phê, chú thỏ này được mua ở một làng du lịch dân tộc khi hắn và Choi Hyeonjoon đến Trung Quốc tham dự Giải vô địch thế giới bốn năm trước. Hyeonjoon đã thích mê con thỏ rơm ngay lần đầu tiên nhìn thấy, Jihoon nói anh thích thì mua nó đi nhưng Hyeonjoon lại nói không. Rõ ràng là tình yêu trong mắt tràn đầy, thích lắm nhưng lại cứng miệng từ chối. Cuối cùng, Jihoon lặng lẽ quay lại cửa hàng và mua nó. Đêm bay về Seoul, hai người nằm trên sô pha ở nhà mệt chết lâm sàng. Jihoon trở về phòng thu dọn hành lý, lặng lẽ đi ra với một con thỏ rơm đưa cho anh

Hyeonjoon đang nhắm hờ mắt cảm thấy có một cái gì nhọn nhọn chọc vào lòng bàn tay, mở mắt ra thì thấy Jihoon đang nhẹ nhàng dùng góc của con thỏ rơm chọc vào mình.

"Oa!" Choi Hyeonjoon nhảy cẫng lên, "Sao em lại mua nó rồi!"

Jihoon vòng tay qua đầu anh quàng vai anh và nói: "Bởi vì em mơ thấy có anh Choi đây nói anh thích nó lắm."

Choi Hyeonjoon ôm lấy con thỏ rơm cười toe, "Em đi guốc trong bụng anh có đúng không! Lúc lên máy bay anh hối hận lắm luôn!"

Jeong Jihoon ôm con thỏ bự ngốc, không cần biết là trước đây hay bây giờ, những người quen biết họ đều miêu tả Choi Hyeonjoon là mềm yếu nhút nhát, trước đây hắn cũng rất đồng tình với miêu tả này. Anh chỉ chịu đựng một cách mù quáng, khi bị bắt nạt cũng không kháng cự. Jeong Jihoon rất muốn xem giới hạn chịu đựng của anh, vì vậy hắn đã làm rất nhiều điều tồi tệ khiến bản thân hối hận.

Sau này hắn mới phát hiện ra rằng Choi Hyeonjoon là người dũng cảm nhất trên thế giới. Jihoon luôn lo lắng về những gì người khác nghĩ về mình, vì vậy ngay cả khi hắn tự hào như vậy, đôi lúc cũng thu mình lại. Trong nhận thức của bản thân, điều mà mẹ luôn dạy hắn phải làm người khôn khéo.

Có lẽ đây là câu trả lời chuẩn mực cho cách sống nhưng không ai dạy hắn phải thật thà.
Choi Hyeonjoon lại khác, anh thẳng thắn như vậy, thẳng thắn thừa nhận sai lầm trong trận đấu, thẳng thắn nói yêu hắn, cũng thẳng thắn rời đi.

Ai cũng nói Choi Hyeonjoon nhu nhược nhút nhát, nhưng chỉ có Jeong Jihoon biết anh là người cứng rắn nhất thế giới. Hắn thấy được lòng khoan dung của anh, nhưng lại coi sự khoan dung đấy như sự không có giới hạn mà buông thả.

Chỉ khi Choi Hyeonjoon thực sự rời đi, hắn hoảng rồi, vì vậy Jihoon tìm mọi cách để kết nối lại với anh trong phòng luyện chung. Mẹ đã không dạy Jeong Jihoon yêu một người đúng cách là như thế nào, những cách hắn áp dụng lên người khác lại không thể khiến Hyeonjoon quay lại với mình.

Vì vậy, ngày qua ngày, Jihoon bắt đầu lo lắng về được gì và mất gì, và kết quả là trở nên thận trọng. Hắn cũng không dám nói lời yêu thương, ánh mắt Hyeonjoon quá nóng bỏng.

thành thật một cách đáng sợ.

Hắn sợ khi vừa mở miệng, thì anh sẽ cười mà nói: "Không sao đâu Jihoon, em không cần nói như vậy, anh hiểu suy nghĩ của em mà."

Hắn chỉ có thể dùng tình bạn để biểu đạt câu nói yêu thương kia mà thôi, ôm con thỏ trong tay Choi Hyeonjoon , thành kính như người xưa đối xử với hắn.

Choi Hyeonjoon thân mến, tôi yêu bạn.

Trước đây khi nhìn thấy con thỏ rơm hắn tôi chỉ nghĩ con thỏ Hyeonjoon ngốc nghếch, nhưng bây giờ khi cầm thỏ rơm, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là con chuột con chỉ gây rắc rối là giỏi nằm trong lòng anh. "Choi Tokki" hắn cay đắng véo tai thỏ rơm, "Ai đặt tên vậy, xấu muốn chết."

Sau khi tắm xong, cầm chiếc điện thoại di động trên tủ đầu giường lên xem, giờ là 2 giờ 30 sáng, có mười hai cuộc gọi nhỡ. Khi nhìn thấy dãy số này, đúng vậy, là của Hyeonjoon. Hắn đã gọi hàng trăm cuộc vào cái tuần Hyeonjoon nghỉ hưu. Không nhầm đâu, chuyện khẩn cấp nào gì vậy?

Vừa định gọi lại, bên kia đã gọi đến, Jeong Jihoon bình tĩnh lại, tiếp điện thoại: "Alô?"
Đầu bên kia điện thoại hòa lẫn tiếng sấm sét cùng tiếng mưa rơi cùng tiếng trẻ con khóc, Hyeonjoon nghe được kết nối, lập tức nói: "Jihoon à? Xin lỗi đã quấy rầy em nghỉ ngơi muộn như vậy."
Jihoon có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy run lên vì khóc, phớt lờ lời nói lịch sự của anh ấy, "Sao vậy, anh? Đã xảy ra chuyện gì?"

Choi Hyeonjoon dường như không thể kìm nén được nữa nấc lên: "Yeomhoon, Yeomhoon đột nhiên khóc không ngừng, nhịp tim càng ngày càng yếu. Anh chỉ có ở đây một mình, Jihoon làm ơn tới đây đi."
Những sợi dây trong lòng Jihoon sắp đứt, cầm chìa khóa xe lao ra khỏi nhà, vừa đi vừa an ủi Hyeonjoon: "Anh đừng lo, em đang tới đây. Đợi em một chút, em đến ngay."

Choi Hyeonjoon ôm con, bé con đang khóc ngày càng yếu đi, anh ngồi ở sảnh tầng trệt của chung cư, nước mắt gần như cạn khô, nhớ lại lời cảnh báo của bác sĩ, ông đã nói rằng kết quả siêu âm cho thấy đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh; anh nhớ đến hơi thở yếu ớt trong lồng ấp sau khi sinh Choi Yeomhoon, nhớ lần đầu tiên ký giấy báo bệnh hiểm nghèo trước cửa phòng cấp cứu, anh không màng đến bất cứ điều gì, chỉ muốn bảo vệ đứa con mình có với Jihoon.

Jeong Jihoon, tại sao em vẫn chưa đến, tại sao em cứ luôn bảo anh đợi.

Lần đầu tiên Jihoon lái xe nhanh như vậy từ sau khi lấy bằng lái, chân ga gần như bốc khói, chỉ mong có thể đi nhanh hơn, nhanh hơn nữa, để ôm lấy Choi Hyeonjoon trước khi anh ngã xuống.

Xe dừng ở cửa, phát ra tiếng rít, khi hắn cầm ô xuống xe, nhìn thấy Choi Hyeonjoon đang ngồi dưới đất ôm chặt đứa trẻ, khuôn mặt mờ mịt đầy nước mắt. Jeong Jihoon nhanh chóng đến gần, và Choi Hyeonjoon chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn đã nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của anh, linh động, buồn bã, thậm chí khóc lóc, hắn đã thấy rất nhiều, duy chỉ chưa bao giờ thấy anh như thế này, tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Jeong Jihoon quỳ xuống đỡ anh. Vừa cúi xuống, Hyeonjoon ấm ức khóc lớn, lúc trước chỉ thầm lặng thút thít, đây là lần đầu tiên anh khóc oà lên như vậy.
"Jihoon, cuối cùng em cũng đến, anh đã chờ em rất lâu."

Jihoon lúng túng như gà mắc tóc, nhưng điều quan trọng bây giờ là phải đưa đứa trẻ đến bệnh viện trước, hắn lặng lẽ ôm Hyeonjoon và đứa trẻ vào lòng và an ủi, "Em đây rồi, em đây rồi, anh đừng sợ , đừng sợ, trước hết đưa Tokki đi bệnh viện đã nhé?"

Choi Hyeonjoon tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt tựa hồ sáng lên, ôm con đứng lên, "Được được, trước tiên đưa bé con đi bệnh viện."
Jeong Jihoon lái xe với tốc độ chưa từng có, may mắn là ban đêm không có nhiều xe nên không mất nhiều thời gian để đến bệnh viện, và bé con được đưa vào phòng cấp cứu.

Choi Hyeonjoon không nhớ mình đã ký vào tờ đơn ở cửa phòng cấp cứu bao nhiêu lần, nhưng lần này cuối cùng cũng có người đi cùng anh. Jeong Jihoon giúp anh ký tên rồi đi thanh toán phí, anh ngồi trên chiếc ghế ở cửa phòng cấp cứu, trong lòng vẫn còn run sợ, không dám nghĩ nếu không có con thì bản thân sẽ ra sao.

Trong cơn mê man, anh cảm thấy có người phủ áo khoác lên cho mình, ngẩng đầu lên thì thấy Jeong Jihoon đang ngồi bên cạnh. Khi anh rời đi, anh chỉ chạy ra ngoài với chiếc áo phông và ôm con trong lòng. Vì nửa đêm nên không bắt được taxi, trong cơn tuyệt vọng nghĩ tới Jihoon như cọng rơm cứu mạng.

Chỉ Jihoon mới có thể cứu bé thỏ của mình.

Jihoon nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của anh nói: "Anh yên tâm, bé con sẽ không sao." Choi Hyeonjoon chỉ gật đầu, hắn thấy anh không trả lời cũng không nói nữa. Chỉ thấy Thôi Huyền Chương cau mày thật chặt, trong mắt tràn đầy đau khổ đè nén. Trong cơn đau như vậy, hắn rất muốn ôm anh vào lòng, vuốt ve đầu anh, hôn anh, an ủi anh đừng sợ.

Khoảng thời gian dài chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu đau đớn đằng đẵng. Đầu óc Hyeonjoon chỉ còn bé con. Anh cảm thấy chóng mặt và suy nghĩ của anh bắt đầu phân tán. Anh nhớ đến lúc sinh Yeomhoon đã thiếp đi hai ngày liền, được mẹ của anh dìu đến lồng ấp để nhìn Choi Yeomhoon, trông giống như một chú mèo con mới sinh ở bên trong lồng ấp. Vết mổ khiến anh không ngủ được, mẹ ôm Hyeonjoon vào lòng dỗ dành hết lần này đến lần khác "Bé con đừng sợ, mẹ ở đây". Bé thỏ liệu có sợ hãi khi vào phòng cấp cứu? Có nhớ Doran không?

Não bộ nhảy đến ngày anh ôm thỏ nhỏ xuống lầu đi dạo bên bờ biển. Mùa đông ở Changwon rất ấm áp, anh ôm thỏ nhỏ đi trên con đường dài vô tận bên bờ biển. Vì bệnh, thỏ nhỏ trông bé xíu, ôm cổ Choi Hyeonjoon và phun nước miếng vào mặt anh
"Do do doran doran"

Choi Hyeonjoon đột nhiên dừng lại, bế thỏ nhỏ lên phía trước, bởi vì chậm phát triển, một tuổi con mới bập bẹ ưm a, "Cục cưng nói cái gì? Cưng ơi?" Choi Hyeonjoon mừng như sắp bay lên, khao khát muốn con kêu nữa.
"Lan lan dolan, sữa sữa"
Choi Hyeonjoon ôm con, suýt chút nữa vui mừng nhảy dựng, "Ba đây, ba đây"

Cuộc chia tay rồi tệ và những ràng buộc trước đây không còn là gì cả, Hyeonjoon chỉ còn biết đến bảo vệ con mà thôi.

Ôm thỏ nhỏ vừa biết gọi ba đi dạo trong ánh hoàng hôn. Hyeonjoon nhớ lại khi còn nhỏ, mẹ anh luôn đưa các con đến bãi biển này để chơi đùa. Mẹ chỉ kê một chiếc ghế nhỏ ngồi trên bãi biển đọc sách, thỉnh thoảng lại ôm anh vào lòng đọc cho Hyeonjoon nghe, anh nghe nhưng lại không hiểu những chữ đó nên lại nhảy khỏi lòng mẹ chạy vào biển, không bao giờ ngoảnh lại nhìn mẹ.

Lúc đầu Hyeonjoon vẫn nghĩ trưởng thành là quá trình nói lời tạm biệt với mẹ, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng mẹ đã luôn đứng đó nhìn anh từng bước rời đi, nhìn anh ra đi không ngoảnh lại nhưng vẫn nói rằng hãy cẩn thận.

Nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang mút chùn chụt của bé thỏ, gió biển thổi vào mặt. Anh cảm thấy như chiếc khăn quàng đỏ từ ngày đầu tiên đi học tiểu học được thắt gọn gàng quanh cổ, cùng cơn gió ấm áp ở Changwon.

Hai mươi năm sau, Choi Hyeonjoon cuối cùng cũng hiểu được bài thơ mà mẹ đọc.

"Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng.
Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ,
Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm."
Mây và sóng - Tagore Rabindranath

Hyeonjoon rồi sẽ trưởng thành và trở thành một làn sóng, sẽ có nhiều người trên mây vẫy tay nhấc bổng anh lên vùng mây mới. Nhưng con đã thấy trăng sáng, mẹ vẫn đợi con ở nhà, nên con phải về nhà.

Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu, Choi Hyeonjoon giật mình chạy lên, Jihoon lập tức theo sau, bác sĩ xua tay nói: "Bệnh nhi vẫn ổn, xin đừng quá lo lắng, chỉ là cảm lạnh dẫn đến tái phát viêm phế quản phổi. Ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, bố mẹ hãy chú ý hơn, đừng để em bé bị cảm lạnh." Bác sĩ nhìn Choi Hyeonjoon đã quá mệt mỏi, quay sang Jeong Jihoon và nói: "Bố bé, đến đây với tôi và ký giấy tờ."

Jeong Jihoon muốn mở miệng phản bác, nhưng rồi ngậm miệng, vỗ vỗ lưng Choi Hyeonjoon, "Anh ơi, chờ em một chút, tụi em sẽ quay lại ngay, sau đó đi đưa Tokki nhập viện."

Sau khi Jihoon ký vào giấy tờ và nghe theo lời dặn của bác sĩ, hắn lập tức quay lại cửa phòng cấp cứu để tìm Hyeonjoon. Từ xa đã nhìn thấy anh ngồi trên ghế, dựa đầu vào tường, trái tim hắn như muốn vỡ nát. Choi Hyeonjoon đã phải vất vả như thế nào suốt những năm qua. Hắn không muốn quấy rầy anh, đến bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống.

Choi Hyeonjoon vốn luôn vô tâm cười đùa, giờ phút này đang ngồi yên ổn bên cạnh hắn ngủ ngon lành, cau mày thật chặt, như thể đang chịu đựng đau đớn vô tận. Nỗi đau đó như kiến ​​bò, gặm nhấm trái tim hắn, từ khi nào mà Hyeonjoon yêu dấu của mình tại sao có thể trở nên tả tơi như vậy?

Hai mắt trong nháy mắt đỏ lên, đưa tay lau nước mắt ướt át trên mặt anh, nhưng sờ vào lại thấy nóng, hắn cảm giác có gì đó không đúng nên lại sờ lên cổ anh, nóng quá.

"Anh, anh, anh Hyeonjoon, anh Choi, Choi Hyeonjoon, Choi Doran! CHOI HYEONJOON." Hắn lắc vai Hyeonjoon, gọi anh mấy lần, nhưng anh không tỉnh, nỗi sợ hãi sự ra đi của Choi Hyeonjoon lại bắt đầu lan tràn trong lòng hắn.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Cứu với!" Hắn ôm lấy Choi Hyeonjoon mà khóc lớn.
Doran, Doran, em còn chưa nói nhớ anh, anh đừng đi vội thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro