7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở mắt ra nhìn thấy trần nhà trắng xóa, Hyeonjoon chỉ cảm thấy ánh nắng chói mắt, hôm qua bác sĩ nói bé con không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm, choáng váng ngủ thiếp đi trên ghế.

Anh động đậy ngón tay, trên mu bàn tay trái có chất lỏng từ mạch máu chảy ra, chất lỏng lạnh lẽo khiến tay anh cứng ngắc không thể động đậy. Anh định giơ tay phải lên thì phát hiện tay phải của mình đã bị bao lấy bởi bàn tay mềm của người khác.

Là Jeong Jihoon , hắn đang nằm ngủ bên cạnh tay Hyeonjoon, tay còn nắm chặt Choi Hyeonjoon, cho dù là trong mơ hắn cũng sợ anh chạy mất. Nhìn mái đầu đầy tóc của hắn, anh thấy như đang ở một thế giới khác, như thể quay trở lại thời điểm hai người họ ôm nhau trên chiếc giường nhỏ một mét hai và ngủ một giấc trong ký túc.

Jihoon khi đó khác hẳn bây giờ, hắn thu mình lại, ngại nói chuyện, sự lo lắng và quan tâm tràn ra từ đôi mắt. Jihoon không còn bóng dáng tự cao tự đại năm xưa, có lẽ mọi chuyện không tệ như anh nghĩ.

Jihoon cảm thấy tay mình động đậy, liền ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Choi Hyeonjoon đang yên lặng nhìn mình, hắn xoa xoa cái cổ đau nhức, tay vẫn không buông anh, mở miệng nói:

"Anh à, sao anh không biết mình ốm sốt, hôm qua sốt tận ba mươi chín độ?"
Giọng điệu than thở nhưng không giấu được sự xót xa
Choi Hyeonjoon giỏi nhất là giả bộ.
"Hả? Có à? Anh không để ý"

Jeong Jihoon không trả lời, buông tay anh ra, đi tới bên bàn lấy ra một lồng cơm, "Anh ăn chút gì đi. Anh Wangho vừa đưa tới sáng nay, bác sĩ nói anh cần bồi bổ sức khoẻ."

Choi Hyeonjoon muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân tê dại không đứng dậy nổi. Jeong Jihoon vội vàng đỡ anh dậy, mở nắp lồng cơm cho anh, lau thìa. Lại thấy hắn đi ra ngoài với một giỏ trái cây, khi Jihoon quay lại thì trái cây đã được cắt thành từng miếng nhỏ.

Choi Hyeonjoon đột nhiên muốn cười, cái gì đây, thật sự là Jeong Jihoon sao? Anh như thấy một đứa trẻ đã lớn.

Jeong Jihoon yên lặng nhìn Choi Hyeonjoon húp cháo chẳng có vị gì, trệu trạo như đang nhai sáp, cắm một miếng táo vào que tăm đưa lên miệng anh: "Bác sĩ nói anh ốm không ăn cay được, chịu khó đi, anh khỏe hơn chút mình đi ăn đồ ngon nhé."

Hyeonjoon chớp chớp mắt không nói gì, ăn trái cây được đút cho, đột nhiên căng thẳng ngồi dậy như bị điện giật.
"Bé thỏ! Bé thỏ! Nó"

Jihoon vỗ vỗ cánh tay anh, làm mặt mèo cười nói: "Bé thỏ không sao, em vừa mới từ chỗ bé con tới, cho bé ăn, uống thuốc dỗ dành một hồi, sau đó liền ngoan ngoãn ngủ, yên tâm đi. Chờ cho đến khi truyền xong chai cuối, em dẫn anh đi gặp, đừng lo".

Choi Hyeonjoon nhìn hắn như nghe thấy một bí mật kinh hoàng nào đó, cái gì, Jeong Jihoon đã biết chuyện rồi sao?

Jeong Jihoon xé giấy giúp anh lau miệng, dọn bát thìa, ngồi ở bên giường, nghiêm mặt hỏi anh.
"Choi Hyeonjoon, mặc dù cả anh và con đều may mắn không có việc gì, nhưng em vẫn muốn hỏi ba của đứa trẻ đâu?"

Choi Hyeonjoon lặng lẽ cúi đầu.

Jeong Jihoon có chút tức giận, tiếp tục nói: "Hắn không phải nên ở đây để chăm sóc đứa trẻ mắc bệnh hiểm nghèo như vậy sao?! Anh kết hôn với loại khốn nạn gì! Vợ con hắn cũng không thèm quan tâm! Còn eo của anh nữa! Có biết bác sĩ nói gì không, có biết phần trăm sẽ bị liệt nếu không được điều trị đúng cách là bao nhiêu không. Anh sẽ làm gì nếu hôm qua em không nhận cuộc gọi của anh!" Jeong Jihoon đau lòng đến nghẹn ngào, nhưng nhìn xuống Hyeonjoon thấy anh đang vùi đầu run rẩy, còn tưởng anh lại khóc nên lập tức tiến lại gần ôm anh, vỗ nhẹ vào lưng anh nói lời xin lỗi.

Có trời mới biết Choi Hyeonjoon đang nhịn cười muốn chết. Bao nhiêu năm trôi qua, Jeong Jihoon vẫn như học sinh cấp hai, cớ sao có thể mắng mình mạnh mẽ như vậy. Anh mỉm cười và tựa đầu vào vai Jihoon, tất cả những gì anh nghĩ là

"Thật tuyệt, bé thỏ nhỏ nhà chúng ta sắp có một mái nhà"

Anh cố nén tiếng cười "À, anh và ba bé chia tay nhau từ lâu rồi"
Jeong Jihoon ngẩng đầu hỏi: "Từ khi nào?"

"Khi anh đang mang thai"

Ngọn lửa trong lòng lại bắt đầu bùng cháy, tên đàn ông này thật tệ hại, "Thằng đó bị điên rồi, em sẽ giết nó" Mồm miệng thì nói những lời hung ác nhất, nhưng tay lại nhẹ nhàng vỗ lưng Choi Hyeonjoon.

Mẹ hắn dạy khi nói chỉ nói một nữa, cũng là cho mình một đường lui. Nhưng hình như hắn đã nhầm rồi, trong đầu còn nửa câu, nhưng vẫn không nói ra.

Cảm ơn Hyeonjoon đã vất vả rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho anh và Tokki trong tương lai.

Sau khi truyền thuốc xong, hắn cùng Choi Hyeonjoon đi thăm thỏ nhỏ. Bé con vẫn còn đang ngủ say, có lẽ cảm nhận được Doran đến, đôi lông mày vốn đang cau có giãn ra, Choi Hyeonjoon cúi xuống hôn con.

Jeong Jihoon ở bên cạnh lẩm bẩm, "Con chuột hề, giống như ba nó, hoàn toàn không di truyền được miếng nào của anh cả."
Khi Choi Hyeonjoon nghe thấy thì quay lại nhìn chằm chằm vào hắn, ngay khi Jihoon nghĩ rằng mình sắp bị mắng, anh đột nhiên cười:

"Ừ, giống ba nó y chang, vừa vô lý lại dữ dằn hiếu chiến."

Jeong Jihoon cong môi, như đứa trẻ "hả"

Hắn phải ra ngoài để trả lời cuộc gọi từ đội, và khi quay lại, Choi Hyeonjoon đang ngồi bên giường nhìn bé con, Jihoon đã hiểu ra ngay lập tức.

Choi Hyeonjoon ở bên cạnh hắn thì thật là tốt, bé thỏ nhỏ cũng chính là bé thỏ nhỏ của Hyeonjoon, cũng có nghĩa đây cũng chính là bé thỏ nhỏ của hắn, ai cũng không còn quan trọng.

Chỉ cần Choi Hyeonjoon vẫn còn ở đây.

Hắn đi tới, đặt tay lên vai anh quan sát phản ứng của Hyeonjoon, thấy anh không có hất tay hắn cũng không chống cự, bèn đem thân thể Choi Hyeonjoon quay lại. So với lần ở nhà anh Siwoo khác hẳn, Jihoon có thể cảm nhận rõ ràng Choi Hyeonjoon của ngày trước, Hyeonjoon dũng cảm trung thực, không còn dáng vẻ cẩn trọng nữa, mà là Choi Hyeonjoon nhu hòa của mình.

Choi Hyeonjoon vẫn nhìn hắn với ý cười trong mắt.
"Anh ơi, em phải lên đội tuyển có việc, buổi chiều sẽ về, anh Wangho và anh Siwoo sắp tới rồi, lưng anh bị thương nên đừng gắng ép bản thân, phải nghỉ ngơi thật tốt, chỉ cần nhớ cho bé thỏ uống thuốc đúng giờ."
Hắn ổn định lại hơi thở, vẫn còn hơi lo lắng, giọng run run hỏi.

"Chiều em về sớm, anh đợi em được không?"

Thông qua Jeong Jihoon, Hyeonjoon như nghe được những lời anh mắng hắn vào đêm họ cãi nhau ở DRX, lại nhìn thấy bó lan hồ điệp trắng, khi đó anh cũng chẳng thèm đợi tin nhắn của hắn nữa.

Thứ tình yêu mà anh nhất quyết phải đấu tranh rốt cuộc là gì?Anh có thể bao dung cho lỗi lầm của Jihoon nhưng bản thân lại không tin vào tình cảm của hắn. Mọi người luôn nói rằng anh là một người vô cảm, nhưng thực sự thì anh rất nhạy ý nên không ngừng kiểm tra mục đích và động cơ của Jeong Jihoon trong nhiều năm. Hôm nay anh phải thừa nhận rằng bản thân không đủ can đảm để thừa nhận tình yêu của Jihoon.

Vào khoảng khắc cả hai gặp lại nhau tại ký túc xá GenG, Hyeonjoon đã tự kết mình vào bản án chung thân. Cơ chế phản ứng tự vệ đã tồn tại trong anh tám năm, và đến hôm nay anh cuối cùng cũng hiểu rằng Jihoon yêu anh, chỉ thuần túy yêu thương, giống như anh yêu hắn.

Lời hứa mười năm chờ đợi cuối cùng cũng được thực hiện vào lúc thời hạn kết thúc, Choi Hyeonjoon cuối cùng cũng nhẹ lòng, không còn vướng vào lời hứa và ý nghĩa của những yêu thương kia nữa.

"Tình cảm tôi u mê như căn nhà đóng kín cửa. Dù tôi có nghe thấy tiếng bước chân của tình yêu đi qua đi lại trước cửa nhà, nhưng tôi cảm thấy rằng họ đang đi ngang qua, đi về phía những người khác. Cho đến một ngày, tiếng bước chân dừng lại ở đây, sau đó chuông cửa vang lên. "
Ngày thứ bảy - Dư Hoa

Bây giờ vẫn chưa muộn, chữ yêu hay không, dùng cả đời để tường tận.

Choi Hyeonjoon nắm tay Jeong Jihoon và mỉm cười chân thành

"Được, em nhanh nhé, mọi người đợi em"

Cũng không có nhiều việc để làm sau mùa giải trừ việc xem xét lại tổng quan cũng như các chiến thuật của mùa giải trước. Thường vào khoảng thời gian này, Jihoon sẽ cùng đàn em chơi vài ván sau khi hoàn thành recap, rất ít khi hắn về nhà sớm. Tuy nhiên hôm nay Jihoon lại vội vội vàng vàng thực hiện bảng xét điểm rồi chạy đi, xạ thủ của đội vừa bước ra phòng tắm thì bắt gặp hắn hớt hải ra ngoài. Cậu lớn tiếng đùa: "Sao hôm nay Chovy về sớm thế? Không phải là vội về với bạn trai chứ?"

Xạ thủ định rời đi, bởi vì Jeong Jihoon không để ý tới lời cậu, lại không ngờ hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn xạ thủ cười.

"Ừ, bà xã với con trai đang đợi ở nhà."

Trên đường về nhà, Jeong Jihoon đi chợ mua một ít rau, nấu một ít cháo rau nhạt cho Hyeonjoon, làm món trứng hấp và sữa gạo cho bé con, rồi vội vã đến bệnh viện.

Jihoon đến gần phòng của bé con, thấy Hyeonjoon đang ôm ấp và chơi với con trên giường, trái tim hắn như muốn tan chảy. Bước vào với cà mên cách nhiệt, Choi Hyeonjoon cũng chú ý đến hắn, "Ơ? Sao em về sớm vậy?"

Hắn đặt lồng cơm lên tủ đầu giường bệnh, đưa tay bế bé con từ tay Hyeonjoon.
"Em cũng không có gì làm sau mùa giải. Thế nên em tới ngay sau khi luyện tập với đội. Hôm nay eo anh còn đau không?"

Bé thỏ có chút bị sợ người lạ, khi những người mà bé không biết bắt đầu bế hay ôm ấp bé, thì thỏ con sẽ làm ầm lên, nhưng lại đối xử với Jeong Jihoon như đã quen biết từ lâu, ngoan ngoãn nằm vào vai hắn chảy nước miếng, nước bọt dính đầy quần áo Jihoon "Gì đây? Thỏ nhỏ của chúng ta có nhớ chú không? Hôm nay cục cưng có uống thuốc giỏi không?"

Thỏ con nói chuyện vẫn còn ngọng nghịu, chưa biết nói rõ ràng, chỉ có thể ngửa người ra sau kêu "thuốc thuốc"

Nhìn thấy thỏ nhỏ ngoan ngoãn nằm trên vai Jihoon, Hyeonjoon bắt đầu suy nghĩ xem khi nào là cơ hội tốt để minh bạch mọi thứ cho Jihoon, nhưng Nhưng hai người vẫn chưa quá thân thiết, đau đầu quá!

Anh mải mê suy nghĩ đến mức không nghe thấy Jihoon đang nói chuyện với mình, Jihoon ôm con đi tới, véo vào mặt anh trước khi anh kịp nhận ra.
"Anh Choi, đang nghĩ gì vậy? Có nghe em nói không?"

"Không đau nữa, không đau nữa, buông mặt anh ra đi, anh đau mà." Choi Hyeonjoon tùy tiện nói, giọng nũng nịu, sau khi ý thức được cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Nhưng Jihoon thì vẫn chỉ là Jihoon.

"Sao anh Choi lại đỏ mặt thế này? Lại sốt à?" Hắn ghé đầu lại gần anh, cười tinh quái, vừa định hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Hyeonjoon thì bé con trong lòng liền làm ầm làm ĩ. Jihoon thất bại, chỉ có thể ôm và bắt đầu dỗ dành thỏ con, vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Chuột nhỏ ơi, nếu con cứ quấy rầy chuyện tốt của chú như vậy, thì sẽ giống như thằng cha mắc dịch của con mất. Sau này chú sẽ dạy dỗ con thật tốt, nhất định sẽ dạy dỗ con trở thành người đi đường giữa giỏi nhất quả đất."

Choi Hyeonjoon cười tịt cả mắt, sau đó anh mới nhớ mà trả lời câu hỏi của Jihoon, vừa mở cà mên hắn mang tới vừa trả lời: "Hôm nay anh không thấy đau ở thắt lưng. Bác sĩ nói thỏ nhỏ là do cảm mạo, sau này chỉ cần cẩn thận một chút, nằm viện mấy ngày là sẽ không sao."

Jihoon ôm bé thỏ ngồi ở bên kia giường bệnh, yên lặng nhìn Choi Hyeonjoon ăn cháo, hồi lâu mới nói: "Anh à, anh có trở về Changwon không?"

Choi Hyeonjoon đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, "Anh không về, chờ con lớn lên khỏe mạnh rồi anh sẽ về."

Khóe miệng hắn nhếch lên, anh không rời đi thật là tốt, nghĩ chút thì lại đổi ý, có muốn đi thì cũng vô dụng, hắn không thể lại để anh đi được nữa.

Sau khi ăn miếng cuối cùng, Choi Hyeonjoon giả vờ nói: "Nhưng anh nên làm gì đây? Anh không có việc làm ở Seoul, anh không nghĩ mình có thể sống sót ở đây được!"

Jihoon dễ dàng rơi vào bẫy, ôm con dỗ nó ngủ rồi nói: "Choi Hyeonjoon, anh đừng nói vậy! Anh muốn đến đội tuyển nào? Mùa tới em sẽ không ở đây nữa. Anh muốn đi đâu, em đi cùng anh."

Choi Hyeonjoon lao từ giường xuống và chạy đến chỗ Jeong Jihoon, người đang đứng ở cửa sổ dỗ dành con, và ôm hắn từ phía sau. Đây là lần đầu tiên Choi Hyeonjoon ôm hắn như thế. Cũng là lần đầu tiên anh hoàn toàn để lộ cái bụng mềm mại của mình trước mặt Jihoon. Jeong Jihoon cứng người và nói một cách gượng gạo, "Nếu anh không muốn làm huấn luyện viên cũng không sao. Trước hết anh cứ chăm sóc bản thân và con đã nhé.

Phơi bụng ở đây ý chỉ như con nhím. Nhím có toàn thân đầy gai, dùng để tấn công. Chỉ khi nào nó thấy an toàn mới ngửa bụng ra.

Hyeonjoon ôm chặt hơn. "Không muốn"

Jihoon muốn quay lại và ôm anh, nhưng trên tay hiện giờ đang còn con, không tiện di chuyển. Hắn nhận thấy anh đang vùi mặt lên lưng mình. Rồi Jihoon nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹn phát ra từ phía sau.

"Em trước kia không phải mở quán cà phê sao? Không phải đang thiếu ông chủ sao? Anh làm ông chủ của em, em trả lương cho anh."

Hắn biết mình nợ anh quá nhiều, thời gian, tuổi trẻ, tình yêu, những lời đó bị trì hoãn nhiều năm vì sự ngại ngần của bản thân. Phải mất đến hai năm Jihoon mới tìm ra tình cảm của mình đối với anh nhưng khi đó, Choi Hyeonjoon đã đến KT mà không ngoảnh lại. Jihoon đã dành 6 năm để cố gắng bù đắp 2 năm thiếu thốn tình cảm nhưng vô ích, vết nứt giữa cả hai ngày càng lớn.

Bây giờ Jihoon phải dành cả cuộc đời để bù đắp những món nợ, thực hiện những lời hứa của mình và nói đi nói lại câu "Em yêu anh" bên tai Hyeonjoon mỗi khoảnh khắc dù nó có ý nghĩa hay không.

Bây giờ hắn chần chậm quay lại và ôm người yêu vào lòng, họ đang cùng nhau ôm đứa con của Hyeonjoon, đây cũng sẽ là con của hắn. Jihoon đắm đuối hôn môi người mình yêu.

Người với người là như thế, phải nợ nhau cái gì thì mới còn liên lạc.
Con tin - Trương Huệ Muội

Còn yêu và không yêu thì phải dùng cả đời để giải thích.
Sau khi bé con xuất viện, về cơ bản Jihoon không đặt chân về nhà nữa. Mỗi ngày hắn đều đi làm sớm, rồi về nhà Hyeonjoon trước giờ cơm tối, vô số lần Hyeonjoon đuổi khách đều không đuổi được. Đêm đến hắn từ phòng ngủ khách lẻn vào phòng ngủ của Hyeonjoon , ôm anh cùng thỏ nhỏ vào trong lòng mơ đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro