Chương nhạc thứ 4: Cá tháng tư.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Tình yêu tôi trao cho cậu chính là thứ hủy hoại cuộc đời tôi. ”
                        | Taylor Swift.|
. . .

Đã qua ngày cá tháng tư một hôm rồi, đã tiến đến một nửa của mùa xuân. Hết tháng 5 này, mùa xuân chính thức khép màn, đón chào mùa hạ vào tháng 6. Nói vậy, mùa xuân vẫn còn dài, hãy tận hưởng sự nhộn nhịp của mùa xuân cho đến khi với tay tới những ngày hè cùng Vũ Phong và Dương Kỳ nhé.

. . .

Mở đầu cho buổi sáng mệt mỏi, Dương Kỳ được chào đón bởi đôi mắt sưng húp đến trường.

Dương Kỳ à, trông cậu mệt mỏi quá ”

“ Có chuyện gì sau khi cậu thuyết trình à? ”

“ Không có.. Chỉ là tớ khóc rất nhiều, như tên điên vậy. ”

“ Hể.. Sao cậu lại khóc? ”

“ Tớ.. Không biết.”

Trở lại ngày cá tháng tư, có chuyện gì đây nhỉ?

. . .

Hôm nay là thứ hai, ngày Dương Kỳ bắt đầu buổi thuyết trình.

Chào mừng các cậu đến với buổi thuyết trình, trước tiên, hãy đến với khái niệm âm nhạc nhé. ”

“ Âm nhạc, có thể gọi ngắn là nhạc, nhạc chính là một loại hình nghệ thuật dùng âm thanh để diễn đạt cảm xúc của người hát hoặc người nghe. ”

“ Các yếu tố chính của nó là cao độ, nhịp điệu, âm điệu, và những phẩm chất âm thanh của âm sắc và kết cấu bản nhạc. ”

Trong lúc Dương Kỳ thuyết trình. Đám đông bên dưới liên tục bàn tán thật sự ồn ào. Bất chợt, một tiếng rầm vang lên.

Yêu cầu giữ im lặng! ”

Ra là giáo viên ra hiệu im lặng lắng nghe buổi thuyết trình.

Bên dưới đám đông ồn ào, náo nhiệt, có một người âm thầm nhìn lấy Dương Kỳ mà ngưỡng mộ.

Cậu ấy giỏi thật. ”

Trạch Dương mở to mắt nhìn Dương Kỳ đang phát biểu bên trên.

Hừm. Mình không nghĩ cậu ấy có bạn gái. ”

“ Nhưng lỡ đâu.. ”

Dương Kỳ thấy Trạch Dương đang lẩm bẩm nói gì đó trong miệng, liền mời cậu đứng lên.

Xin cho hỏi, cậu có thắc mắc gì sao? ”

Trạch Dương bối rối, nghĩ trong đầu rằng chắc hỏi bừa một câu cho qua chuyện thôi.

C..Có những loại nhạc cụ nào n..nhỉ? ”

“ A, cậu hỏi hay lắm ”

“ Cậu ấy đã phát hiện ra điểm từ đầu đến giờ mình chưa đề cập đến ”

“ Cảm ơn vì câu hỏi, mời cậu ngồi. ”

Trạch Dương thở phào, may mắn thoát nạn. Được ngồi xuống, cậu vẫn dõi theo Dương Kỳ từng li từng tí.

. . .

Buổi thuyết trình sắp kết thúc rồi. ”

“ Các cậu có muốn hỏi gì hay không? ”

Đám đông im phăng phắc.

Nếu không còn câu hỏi gì nữa.”

“ Buổi thuyết trình này, xin phép khép màn. ”

Buổi thuyết trình chính thức kết thúc sau một khoảng thời gian dài.

Dương Kỳ sau khi kết thúc buổi thuyết trình, cậu liền đi đâu đó chơi.

“ Ơ.. Kia phải anh Vũ Phong không nhỉ? ”

“ Cơ mà, người phụ nữ bên cạnh là ai vậy? ”

Dương Kỳ lon ton bước đến.

Em chào anh ạ! ”

“ Ưm.. Người bên cạnh anh là ai vậy? ”

“ Bạn gái tôi đấy. ”

“ Hả gì? ”

Người bên cạnh Vũ Phong tên là Ngụy Minh, cô đứng ngơ ra nhìn Dương Kỳ.

A! Cậu là nhóc mà Vũ Phong kể nè! ”

“ Đáng yêu quá! ”

“ V..Vâng, em cảm ơn. ”

Ngụy Minh đưa hai tay lên má Dương Kỳ.

“ Oái! Mềm quá nè! ”

“ Ư.. Buông em ra đi ạ. ”

Vũ Phong đánh vào đầu Ngụy Minh một cái mạnh.

A! Đau đấy! ”

“ Đủ rồi, đi thôi. ”

Vũ Phong kéo tay Ngụy Minh vào một chỗ vắng vẻ ít người qua lại để mặc Dương Kỳ đôi chút chết lặng nơi kia.

Nè, bạn gái gì vậy? ”

“ Hôm nay là ngày cá tháng tư. ”

“ Nếu đủ để ý, thì nhóc ấy sẽ nhận ra thôi. ”

Nhóc ấy đáng yêu mà. ”

“ Ác quá đi! ”

“ Có cành vàng lá ngọc mà không giữ à. ”

“ Để tôi giữ cho nè ”

“ Đồ điên. ”

. . .

Dương Kỳ chết người một chút rồi về nhà, mắt thì hơi rưng rưng.

Gì vậy nè.. Điên sao.. ”

“ Mình, không là gì cả. ”

Đang trấn an bản thân, tiếng điện thoại vang lên bất chợt. Chủ của cuộc gọi là Vũ Phong.

A.. Anh ấy gọi. ”

“ Lạ quá, anh ấy có bao giờ chủ động gọi hay nhắn tin đâu. ”

Dương Kỳ giữ bình tĩnh, chấp nhận cuộc gọi đến từ Vũ Phong.

C..Có chuyện gì ạ? ”

“ Cậu khóc à? ”

“ V..Vâng? Không có ạ. ”

“ Giọng cậu run rẩy như vừa bị ai đấm ấy. ”

Dương Kỳ một mực khẳng định bản thân không rơi xuống một giọt lệ nào. Rồi bỗng Vũ Phong tắt cuộc gọi.

Thấy chưa! Nhóc ấy không nhận ra được đâu! ”

“ Im đi. ”

Vũ Phong nhăn mặt rồi một mạch bỏ đi. Ngụy Minh bị chửi vào mặt, đôi chút cáu gắt.

Lêu lêu, thằng mất ghệ. ”

. . .

Một hồi lâu, tiếng bấm chuông inh ỏi ngoài cửa phòng Dương Kỳ. Cứ tưởng dì hàng xóm bên cạnh sang hỏi gì đó, Dương Kỳ nói vọng ra bên ngoài.

Dì ở bên ngoài ạ? Đợi cháu một tí. ”

Dương Kỳ mắt có đôi chút mờ đi, cậu bước xuống giường, mở cửa để xem có đúng là dì nhà bên hay không.

“ Có chuyện gì vậy ạa.. ”

Dương Kỳ đơ mặt ra nhìn thấy Vũ Phong đang đứng với nét mặt nhăn nhó bên ngoài.

Cậu, là tên nói dối.

“ Mắt của cậu vừa mơ hồ, vừa ướt đẫm. ”

“ Còn cậu thì một mực chối bỏ. ”

“ Đôi mắt của cậu sẽ ghét bản thân cậu lắm đấy. ”

“...”

Dương Kỳ im lặng, không nói gì khác. Nước mắt của cậu đang đọng lại trong mắt đến nổi mọi thứ nhoè hết đi.

“ Em.. Không là gì của anh cả. ”

“ Em không có quyền lên tiếng. ”

“ Nếu không còn gì, mời anh về ạ. ”

“ Cậu còn nói nữa, tôi sẽ không về. ”

“...”

Dương Kỳ vẫn im lặng. Rồi gục đầu vào lòng Vũ Phong.

Em xin lỗi. Em mệt quá. ”

. . .

“ Cuộc đời đã thực sự đổi thay. Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra. ”
                       | Sách Mắt Biếc.|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro