Tôi viết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cuộc đời này là vòng luân chuyển không ngừng bao giờ đâu ai, đừng cứ ngoảnh đầu tìm lại những quá khứ đau thương đã mất, đừng tự dối lòng rằng ai đó đã bỏ ta, chắc vì lí do gì bất đắc dĩ thôi. Ba từ bất đắc dĩ nghe vang lên sao đáng chê trách ấy, kiểu như từ bỏ mọi trách nhiệm. Ý là bất đắc dĩ anh mới phải chia tay em, à là sau mấy từ nói giảm nói tránh cho lòng người con gái khỏi tổn thương dữ dội là cả một ngàn lí do anh không muốn hai ta cùng bước chung nữa. Thời gian rồi sẽ giúp em quên đi hình bóng anh trong lòng em, nói thì hay đấy, nhưng cái bóng anh quá lớn, thì quên làm sao đây? Đi đến chỗ nào cũng nhớ có anh chở đến cùng, nghĩ đến thứ gì cũng liên tưởng đến anh, nghe bất kì bài hát nào cũng miên man lòng này mà đem mà quặn mà thắt,... Đến những món đồ hoài cổ khi xưa anh tặng cũng gói ghém cẩn thận, đạt trong một chiếc hộp mà mãi mãi chẳng dám mở ra, sợ kí ức trong đó bay đi mất theo dấu chân người ta, thật khổ sở.

Người ta bảo em hạnh phúc lắm mới quen được một người như anh, em đã rất vui, và dĩ nhiên, hãnh diện lắm vì điều đó. Thế đấy, anh hiền lành đến nhu nhược, và khi sự chịu đựng của anh với em chạm tới bước cùng của giới hạn, anh gật đầu ừ thì mình làm bạn nhé. Hồi ấy em hay nghĩ, rồi tào lao viết câu chuyện hai ta tan vỡ kiểu này, thế mà tan thật, tan thật anh nhỉ, em nghe anh có người mới, cô ấy đẹp, lại hiền lành hơn em nhiều lần... Em cũng thấy mừng thay, dưới tư cách là kẻ xa lạ mừng cho người bạn đã từng thương.

Người ta bảo tôi ngốc, khi tôi không đủ dũng cảm quên đi mối tình học trò thơ dại thuở nào, người ta mắng vào mặt tôi rằng thằng đó có còn gì đâu mà mày cứ nhớ nhớ thương thương, tiếc vơ tiếc vẩn, khi tôi thi thoảng lại lên facebook người ta, xem để an tâm tấm hình hai đứa chụp khi nào mới bị xóa vào dĩ vãng, người ta buồn khi tôi không chịu mở lòng mình thêm một lần nào nữa, khi cái câu "Làm con gái phải lẫm liệt kiêu sa, và trái tim phải hóa thành sỏi đá" đã như thấm vào tôi từ ngày buông tay kẻ cũ, người ta cười khi tôi post stt đại loại như "Ghiền cô đơn, nhưng sống vẫn vui", nhưng mà người ta đâu biết rằng, thực chất là tôi vẫn chưa bao giờ ngưng đau được, tôi là vậy, kẻ hướng ngoại với niềm hoài cổ, lúc viển vông khó chấp nhận, lúc thực tế thì còn khó chấp nhận hơn, có khi tôi muốn dựa vào vai người ta mà khóc nấc lên, khóc cho hả hê, khóc cho qua luôn mọi ám ảnh, có khi tôi muốn thế, nhưng mà trớ trêu quá người ạ, tôi lại ghiền cô đơn, tim hóa đá rồi thế nào đây? Chẳng thể chạy nhanh đi tìm ai khác thay thế khi vết thương mình vẫn chưa lành lặn, như thế chẳng khác nào thử thách sự chịu đựng của bản thân lần nữa. Là vì thứ tôi muốn, nhưng tôi chả thể làm gì, không thể nào có được.



Có những thứ cảm tình không thể lần một lần hai mà dứt ra được. Có những thứ cảm tình không thể đi theo ta cả đời rạo rực, mà cứ im lìm nằm đó, đợi lúc tim quá yếu mềm, buông lơi đôi tay, chợt bùng phát, như cứa những phát thật đau thật sâu vào vết thương lẽ ra chẳng hề tồn tại.

Người ta buông bỏ mình, thảng hoặc là có hay không có lí do cụ thể rõ ràng, thảng hoặc buông bỏ là buông bỏ thế thôi. Mình cứ nghĩ, thời gian dần qua sẽ kéo cả kỉ niệm về sau, cẩn thận gói ghém kí ức vào một góc nhỏ của tim, rồi sống tiếp, vậy mà mấy phút thấy kẻ cũ nắm tay người thương mới, hỏi làm sao mà không đau không khổ? Bởi cái thân này, trao nặng tình rồi biết phải làm sao, khóc quá nhiều rồi nước mắt đủ đâu mà rơi nữa, chỉ có thể đáp lại bằng câm lặng thẫn thờ, thế thôi.

Lại đôi ba mẩu chuyện dài dòng về chuyện kẻ cũ và cái sự ghét.

Có người chia nhau rồi vẫn đau đáu mang nỗi đau kẻ cũ, chẳng qua là vì quá thương, tình trao đi quá nặng.

Có người chia nhau rồi lại mang niềm chì chiết, căm ghét có khi là thù hằn kẻ đã từng thương, chẳng qua, cũng chẳng qua thôi, là vì quá thương, tình trao đi hết cả.

Vậy mà,...

Có khi nhìn thấy người cũ có người mới, kìm lòng lắm không tức òa lên mà khóc tràn, người mới của anh có gì hơn tôi, hay tại tình tôi trao anh chưa đủ để rã băng trái tim cứng nhắc của anh, trái tim vốn dĩ đào hoa chất chứa, mang thứ tình cảm đại trà gặp ai cũng muốn trao. Có khi tôi không dám khóc, khi sợ anh nhìn mấy dòng nước mắt của tôi anh lại cười, rồi anh lại nghĩ thiếu anh tôi như diều đứt dây, lao đao chẳng thể sống. Có lần tôi biết anh chia tay kẻ mới, mặt tôi cười như thể nhặt được vàng, toe toét đến thảm thiết, sao anh, câu chúc anh hạnh phúc tôi chúc chẳng thật lòng, tôi cứ chúc, mà lòng cứ gào thét kiểu, làm sao anh hạnh phúc được đây, khi anh làm tôi thương tổn thế này.

Vậy mà, tôi cười đấy, tôi ra vẻ vui đấy, mà trầm lặng nhìn lại, tôi không sao quên nụ cười ánh mắt anh. Tôi lụy quá anh nhỉ, tôi lụy kẻ khốn như anh, trót đem tim mình đặt vào tim anh, để anh mang vất đi không thương tiếc, chỉ có tôi đau.

Như đời đã bảo, tình cũ khó phai.

... Người đi, ai cản được người đi, tôi biết tìm yêu thương nào níu giữ tình anh bấp bênh tạm bợ.

3 năm cho thanh xuân trải dài gặm nhấm nỗi tư lự mang tên mông lung

Lần đầu gặp gỡ, thương nhau rồi tự hứa chắc bản thân mình đi đúng đường, tìm đúng nửa mảnh ghép còn lại. Rồi ai ngờ dòng đời đẩy đưa đau thấu ruột gan, buộc mình chia li mà tâm không cam không vững. Sự đời trắc trở trớ trêu, nên lòng người cũng từ đó mà thay đổi. Nhẹ thì mình giật mình một cái rồi thôi, nặng thì cả đời chỉ có giật mình mụ mị trong mơ, bật tỉnh trong thinh không thấy lòng nặng trĩu. 

Tôi nói bạn nghe, hãy mừng khi bạn tìm được đúng trái tim đồng điệu, dù chưa biết sau này thế nào, hãy cứ mừng vì chí ít ta đang sống cho hiện tại, cho những rung động thơ ngay và quãng thời gian đẹp đẽ của tuổi trẻ không mòn phí. Hãy cứ khóc khi bị tổn thương, vì cất giữ mãi trong lòng như bản thân tôi ngày trước, đạt đến đỉnh điểm của  lại chỉ im lặng không cất nổi câu đau quá, đó là lúc mình cảm nhận mình thực sự yếu ớt, không gánh vác nổi cả một chuyện tình dài lâm li bi đát thoáng chốc hóa hư vô. Cứ say đi vì có ai cấm cản, nhưng hãy chịu trách nhiệm với con say của mình, cứ yêu đi rồi thức giấc lúc nào, phải đủ tĩnh tâm mà nhận ra thế là hết, gác qua bước tiếp đừng mãi u mê, như tôi, như tôi của ngày cũ.

Tìm một quán cà phê mới không có hình bóng kẻ cũ, uống một thức uống lạ, rồi xem một bộ phim hay, tuyệt nhiên thấy đời vẫn còn thú vị chán, tình yêu, lúc đó thấy có cũng được, không cũng chả làm khó được mình, giữ lòng như vậy, lạc quan lên, ắt hẳn ông trời cũng cho ta quên, ông trời có đôi mắt tinh thường, sẽ thấy, cũng sẽ xót. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro