Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng của Lee Sanghyeok đang ngồi chờ giám đốc đến, Jeong Jihoon sẽ đi tham quan các phòng một lượt để chào hỏi.

Đang lúc mấy người nói chuyện trên trời dưới đất thì có tiếng ngoài cửa, bọn họ còn lạ gì cái giọng nói ấy, là trưởng phòng của bọn họ chứ ai.

"Giám đốc, đây là phòng làm việc của nhóm thiết kế. Mọi người mau lại đây chào giám đốc đi" Không còn giọng nói đanh thép như mọi ngày, là giọng nói ngọt ngào như kẹo ngọt, làm ai nghe vào cũng sợ nổi cả da gà.

"Chào giám đốc" Mọi người trong phòng đứng lên, chào giám đốc.

"Chào mọi người" Jeong Jihoon gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua Lee Sanghyeok. Con mèo kia vẫn như vậy, không thay đổi mấy, chỉ có cao hơn thôi. Cái bộ mặt ngốc ngốc kia là sao đây?!

"Giám đốc, anh đẹp trai hơn cả lời đồn" Kim Hyukkyu chân chó lại gần vuốt mông ngựa, làm Lee Sanghyeok trong lòng khinh bỉ.

"Cậu Lee Sanghyeok, có gì không hài lòng với tôi hay sao mà cười khẩy thế?" Jeong Jihoon vừa nói, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu, làm cậu sợ hãi giật mình, sao vậy, cậu chỉ khẽ cười khinh Kim Hyukkyu thôi mà, nào dám đắc tội vị giám đốc trẻ đẹp trai này đâu.

"Không có, tôi cười vu vơ vậy thôi" Lee Sanghyeok dưới áp lực bao ánh mắt vây hãm, vội cười xuề xoà rồi xua tay.

"Đừng căng thẳng, dù sao chúng ta cũng từng học cùng trường mà" Jeong Jihoon khẽ cười.

"A..." Từ khi nào mà cậu trở thành học sinh cùng trường với giám đốc mới rồi?

"Không phải trước đây cậu từng học trường A sao? Còn tham gia câu lạc bộ kịch, đúng không?" Mặc kệ mọi ánh mắt tò mò của mọi người, hai người cứ như vậy qua lại nói chuyện.

"A đúng vậy, anh không phải là Chovy đó chứ?" Lee Sanghyeok lúc này chợt nhớ ra, hồi cấp 3 trường cậu có một nhân vật cực kì nổi tiếng tên Chovy Jeong Jihoon điên tình, vì sao thì cậu cũng không rõ nữa.

Lee Sanghyeok còn nhớ là nhà Jeong Jihoon giàu có, lại đẹp trai và học giỏi. Có rất nhiều bạn học hâm mộ, còn có fanclub, nhiều mỹ nữ trong trường còn vì tranh giành Jeong Jihoon mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

"Đúng vậy, may mà cậu còn nhớ" Jeong Jihoon vui vẻ, cười một cái. Nhưng là nụ cười thật lòng, không phải nụ cười giả tạo dành cho mọi người.

"Làm sao có thể quên được, anh nổi tiếng khắp cả trường, nam sinh bọn tôi ai cũng ghen tị với anh muốn chết" Lee Sanghyeok càng nói càng vui vẻ, như là lâu ngày mới gặp lại bạn cũ, nói chuyện thoải mái.

"Haha, ra Sanghyeok là bạn cũ của giám đốc, thật khéo" Trưởng phòng cười, làm mọi người cũng cười theo.

"Đúng vậy, chúng ta thật có duyên, như là định mệnh vậy" Jeong Jihoon gật đầu.

"Haha đúng vậy" Lee Sanghyeok có cảm giác Jeong Jihoon nói câu vừa rồi như là hàm ý gì vậy, ánh mắt nhìn cậu cũng rất sủng nịch ngọt ngào, hay là mắt cậu có vấn đề rồi?

Sau đó, cả công ty đều truyền tai nhau là Lee Sanghyeok của phòng thiết kế là bạn cũ của giám đốc, giao tình rất tốt. Kết quả, ngày hôm đó Lee Sanghyeok bị một đống người chạy đến hỏi han về chuyện trước đây của Jeong Jihoon. Cậu khẽ mếu, là bạn cùng trường với giám đốc là may mắn hay xui xẻo đây.

Cuộc sống của Lee Sanghyeok quay cuồng với công việc còn chưa yên, lại còn thêm chuyện nhiều người vô tình cố ý đến thăm hỏi thông tin của giám đốc, Lee Sanghyeok cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo.

"Sanghyeok, trưa nay mời cậu đi ăn nhé. Bạn tôi mới mở nhà hàng lẩu, nghe nói cậu rất thích ăn món đó" Jeong Jihoon lướt qua phòng làm việc của Lee Sanghyeok, rồi tự nhiên mà bước vào thông báo.

"À không được, tôi phải làm nốt mấy thứ, chiều có cuộc họp rồi" Chuyện là bọn họ đang hoàn thành nốt để giới thiệu sản phẩm, cậu cũng tiếc lắm, được ăn chùa mà lại bị lỡ.

"Trưởng phòng nói không gấp, họp ban thì mai họp cũng được, tôi nói có phải không trường phòng Im?" Jeong Jihoon đánh ánh mắt chăm chú nhìn trưởng phòng, làm cô vô thức gật đầu. Trái tim cô mong manh lắm có được không, bị giám đốc nhìn như vậy, thật muốn rụng luôn tim ra ngoài mà.

"Vậy trưa nay tôi chờ ở hầm để xe nha" Jeong Jihoon hài lòng gật đầu bỏ đi.

"Sanghyeokie, quan hệ cậu với giám đốc tốt ghê nha, thật ghen tị" Kim Hyukkyu nói thầm.

"Cũng tạm thôi" Lee Sanghyeok haha cười, cậu cũng không hiểu sao Jeong Jihoon lại như này, ngày trước học chung cũng không thân quá. Thậm chí bọn họ còn không nói chuyện quá 10 câu.

"Cũng tạm? Năm ba hôm lại đi ăn với nhau một bữa, bộ dạng băng lãnh của giám đốc chưa từng thể hiện khi nói chuyện với cậu đâu đó" Kim Hyukkyu bĩu môi nói.

"Vậy sao" Lee Sanghyeok cũng cảm thấy lạ. Chỉ vì học chung trường trước đây mà Jeong Jihoon đối xử với cậu tốt như vậy? Hay anh ta lợi dụng cậu? Cũng không phải, cậu nghèo kiết xác, có gì mà lợi dụng. Hẳn là giám đốc quý mình mà thôi. Lee Sanghyeok chặc lưỡi, lại tập trung làm việc. Nghĩ đến lát nữa được ăn ngon là tâm trạng tốt lắm.

Jeong Jihoon hài lòng lắm, mèo con của hắn vừa ngốc vừa dễ dụ. Chỉ với mấy món ăn ngon đã có thể kéo gần khoảng cách, bây giờ công ty ai mà không biết Lee Sanghyeok là người của hắn. Tuy không phải bọn họ nghĩ cậu là người của hắn nhưng cũng biết cậu là bạn thân hắn, như vậy cậu mới không bị khi dễ.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Jeong Jihoon lập tức vụt tắt khi trưa hôm đó, thấy có tên đáng ghét cười nói thân mật với Lee Sanghyeok.

"Sanghyeok" Jeong Jihoon tiến lại gần Lee Sanghyeok.

"À, giám đốc" Lee Sanghyeok bước đến chỗ Jeong Jihoon, trước khi đi còn quay lại nói với người kia.

"Tạm biệt anh, hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp"

"Được, tạm biệt cậu" Nam nhân kia gật đầu, môi khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười hết sức ưa nhìn.

Jeong Jihoon nhìn từ xa đánh giá, hắn mới đến công ty một thời gian, nhưng trí nhớ rất tốt, gặp ai một lần là nhớ mặt. Người kia nhìn rất lạ.

"Người lúc nãy, là ai vậy?" Trong lúc chờ đèn đỏ, Jeong Jihoon bâng quơ hỏi.

"À, anh ấy là khách hàng của dự án sắp tới, anh ta khá thân thiện" Lee Sanghyeok hơi ngạc nhiên khi Jeong Jihoon tò mò chuyện này.

"Vậy sao" Hừ, ánh mắt tên kia nhìn Lee Sanghyeok của hắn, không đơn giản là ánh mắt nhìn đối tác chút nào, ánh mắt đó làm hắn có chút khó chịu, hắn phải đề phòng cái tên này mới được. Jeong Jihoon teong lòng âm thầm nghĩ, phải chặt đứt mọi mầm mống xung quanh Lee Sanghyeok, cậu chỉ có thể là của mình hắn thôi. Người khác nghĩ cũng đừng hòng động đến được.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro