10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuồng nhiệt

ĐịchHàn nhận biết Tả Xuyên Trạch đã lâu, ngày này trôngchờ bao lâu, mà bây giờ lại đi được nửa đường lạibị một người phá huỷ chuyệt tốt của gã tấtnhiên là không cam lòng, gã dù sao ở trên chiếntrường lăn lộn bao năm, lúc này không có chút sợ hãinào, liền thấy người kia khom lưng muốn đem Tả XuyênTrạch ôm đi rồi gã đột nhiên lấn người tới câysúng đang chĩa vào người mình, ra tay nhanh như chópdùng khuỷ tay hướng về phía trước đánh trúng đầungười kia, đồng thời tay kia vươn ra cầm cổ tay của ydùng sức xoay một cái, cây súng kia liền thuận lợi rơivào trong tay gã, sau đó hắn ta bước nhanh về phía trướctrực tiếp cầm súng chỉa vào đầu Tống Triết, lạnhlùng nói, "Mày buông tay ra."

Thủ hạcủa Tống Triết đã ào ào kéo tới, lúc này thấythế liền vội mang súng vây xung quanh người kia.

TốngTriết mặt không đổi sắc, chậm rãi đứng dậy phấttay để cho thủ hạ thu súng lại, cười nhạt, "Cho dùbây giờ tôi buông tay hoặc là anh trực tiếp làm thịttôi, anh ngày hôm nay tuyệt đối cũng đứng nghĩ đếnviệc đụng đến cậu ta một chút, ở đây dù sao cũngkhông phải Tam Giác Vàng, thực lực của tôi so với anhlợi hại hơn."

ĐịchHàn sắc mặt phát lạnh, quan sát tình huống trước mắtmột chút, súng trên tay lại nhích lên phía trước, khoémiệng câu ra một nụ cười ngoan lệ, "Vẻ ngoài củamày đúng là giống với một cậu ấm sống trong đùmbọc, thật ra mày không biết tao hoàn toàn không ngại đemmày trói ở đây làm con tin sau đó ở trước mặt màytrực tiếp yêu Trạch, chờ tao hưởng thụ xong Trạchcũng tỉnh, đến lúc đó mày còn có thể làm gì tao? Bâygiờ, ra lệnh thủ hạ của mày đều đi ra ngoài! Nhanhlên một chút!"

TốngTriết gật đầu tán thưởng, phất tay cho thủ hạ lui vềphía sau, cười nói. "Anh nếu như làm vậy ngược lạicũng không phải không được, nhưng mà quả thật rấtđáng tiếc, anh còn quên một việc."

ĐịchHàn ngừng lại, "Cái gì?"

TốngTriết ưu nhã nói, "Tôi."

Tiếngnói của y vừa dứt Địch Hàn chỉ cảm thấy hoa mắt,mới vừa rồi còn cùng chuyện trò vui vẻ ngay sau xuấthiện bên cạnh mình, mà cổ tay cằm súng cùngvới vai của mình bị y đồng thời nắm lấy, bên tai chỉnghe hai tiếng trong trẻo "Răng rắc", cổ tay gã cùngvai và xương các đốt ngón tay đồng thời bị ngườinày bóp sai vị trí.

ĐịchHàn kêu một tiếng đau đớn, cũng không lui về phía sau,mà là rất nhanh vươn tay kia thẳng đến cổ họng củay, Tống Triết cũng không cuống quít, dễ dàng tránh thoátsau đó bắt chước theo đem cánh tay kia cũng gỡ xuống.Địch Hàn vừa kêu đau một tiếng, kinh nghiệm tác chiếncủa gã tương đối phong phú, lúc này liếc thấy thủđoạn của Tống Triết trong nháy mắt trong đầu hiệnlên ba chữ: Bộ đội đặc chủng.

Thủ hạcủa Tống Triết ở phía trước tiến lên một tay đègã lại, Tống Triết không thèm nhìn gã, mà là tiếpnhận khăn mặt từ thủ hạ bắt đầu cẩn thận chà lautay của mình, nếu như có thể y thật sự là không muốntiếp xúc tay chân cùng thứ sinh vật không rõ kia.

ĐịchHàn sắc mặt tái nhợt, trong mắt vẫn không có chút vẻsợ hãi nào, gã nhìn chằm chằm vào Tống Triết,hỏi, "Mày rốt cuộc là ai?" Mới vừa rồi thấy đượcbản lĩnh cận chiến của người này rất tốt tuyệt đốilà bộ đội đặc chủng cấp cao, cùng với biểu hiệnnho nhã quả thực hoàn toàn không hợp.

"Tôilà Tống Triết," Tống Triết lau xong đem khăn mặt đưacho thủ hạ liền đi tới bên giường đem Tả Xuyên Trạchbế lên, cơ thể Tả Xuyên Trạch không ngờ lại nhẹthế, Tống Triết đem hắn vững vàng ôm vào ngực, chốnglại mặt âm trầm Địch Hàn, cười nhạt nói, "Anh tốtnhất nhớ kỹ, bởi vì nếu như anh vẫn còn chưa từ bỏý định đối với cậu ấy, tên này đúng là ác mộngmãi mãi của anh."

Y nóixong câu đó thì không quay đầu lại, trước khi đi cònkhông quên dặn dò, "Thả hắn ta, hắn như thế nào cũnglà bạn bè của thú cưng tôi, chúng ta không được đốiđãi thô lỗ với bạn bè." Những lời này trực tiếpchọc giận Địch Hàn, thiếu chút nữa lại nhào lên,nhưng gã vẫn còn phân rõ tình hình lúc này, cũnghiểu được còn nhiều thời gian, nhưng mà món ngon đãnằm sẵn trong tay cứ như vậy bay đi mất vẫn là khiếngã rất không cam lòng, nhưng lại không thể trựctiếp tới cửa uy hiếp, ở đây quả thực không phảiTam Giác Vàng. Vì vậy gã nghĩ tới nghĩ lui chỉ cómột biện pháp có thể giảm bớt đau buồn hiện tại,đó chính là đi uống rượu.

TốngTriết đương nhiên không biết sau khi y đi Địch Hànthành một con sâu rượu, mà tâm tình rất tốt về tớiphòng của mình, sau đó trực tiếp vào phòng tắm, y vẫnôm Tả Xuyên Trạch, đứng ở một bên phân phó thủ hạvặn sẵn nước nóng lại đem vào hộp y tế, lúc này mớiđể cho bọn họ đều đi ra ngoài.

"Cậuthật đúng là nhẹ a." Tống Triết cười lẩm bẩm mộtcâu, trọng lượng cơ thể Tả Xuyên Trạch tuyệt đốinếu so với người bình thường thì nhẹ rất nhiều, cáinày chẳng lẻ cùng với thứ gọi là thể chất khônggiống nhau trong miệng cậu ta chăng? Trên người của cậuta bí mật đúng là nhiều thật ... Tống Triết một mìnhsuy nghĩ một chút liền cẩn thận đưa hắn đặt vào bồntắm, sau đó đem khăn tắm trên người cùng quần áo củahắn toàn bộ cởi bỏ lại đem quần áo của mình cũngbỏ đi rồi theo vào bồn, y từ phía sau đem Tả XuyênTrạch ôm vào trong ngực, mở hộp y tế bên cạnh, bắtđầu cẩn thận thay hắn xử lý vết thương.

"Tốtthật khi bóp nát cái ly, làm cho đều là máu, tôi cókhiết phích đó," Tống Triết khẽ lẩm bẩm một câu,cuối cùng nói, "Quên đi, xem cậu là thú cưng của tôinên sẽ không cùng cậu so đo."

Y đemtay Tả Xuyên Trạch cẩn thận băng bó kỹ, thận trọngkhông cho nó đụng tới nước, lúc này mới bắt đầuthay hắn tắm.

Hừm —Tống Triết nhìn Tả Xuyên Trạch trong lòng mình, bỗngnhiên nở nụ cười, âm thanh trầm thấp dễ nghe cùngtheo sương mù trắng xoá chậm rãi tản ra, "Đúng thậtlà khó có được nhu thuận a ..."

HiênViên Ngạo nhiều lần suy nghĩ làm một phen giãy dụa rốtcuộc sau đó vẫn phải quyết định từ trên giườngđứng dậy đi xem náo nhiệt, thế nhưng anh không nghĩ tớichờ anh ta chạy đến thì người ta đã chiến tranhkết thúc. Vì vậy anh chỉ có thể sai người đem vàichai rượu phục vụ cho tốt con sâu rượu kia, an ủi tâmhồn nhỏ bị tổn thương của người ta một chút, lúcnày mới đi tiếp tới phòng Tống Triết, anh nhìn nhữngthủ hạ ngoài cửa kia một chút, không ôm hy vọng hỏi,"Thiếu gia nhà các cậu ở bên trong làm gì vậy?"

Sở dĩkhông ôm hy vọng là vì anh vô cùng biết rõ sở thíchbệnh hoạn gần như biến thái kia của Tống Triết. Quảnhiên, chỉ nghe thủ hạ một mực lễ phép nói, "Thiếugia nhà tôi đang tự ... đang cho thú cưng của ngài ấytắm." Cậu ta ngược lại rất muốn ăn ngay nói thật"Tự tắm cho ngài Tả Phùng Ma" thế nhưng như vậy nhưthế nào cũng khiến người nghe cảm thấy buồn nôn, chỉcó thể tạm thời đổi giọng.

HiênViên Ngạo bi ai thở dài một hơi, "Tôi liền hiểu, quênđi, tôi đi, một hồi nếu cậu ta đi ra không cần nóicho cậu ta biết tôi đã tới."

"Vâng."

HiênViên Ngạo vì vậy lười biếng hướng đi trở về, trướckhi đi còn không quên quay đầu lại liếc mắt nhìn cửaphòng đóng chặc, lần thứ hai bi ai thở dài một hơi,thầm nghĩ Tả Xuyên Trạch nếu cậu lớn lên như vậycũng đừng trách Tống Triết có thể coi trọng cậu, vậychỉ có thể nói rõ vận khí của cậu xui xẻo mới gặpđược tên biến thái kia. Tống Triết người này tuy rằngbình thường nhìn qua là một quân tử nhẹ nhàng khiếnngười khác cảm thấy rất bình thường, thế nhưng mộtngày thấy mặt làm mắt y coi trọng vật nào y liền trởnên vô cùng cuồng nhiệt, nhất là đối với thú cưngmới nắm trong tay, cậu sẽ không có cách nào tưởngtượng được y có thể cuồng nhiệt đến trình độ nàođâu.

Nhưngmà hiện giờ điều đáng mừng duy nhất chính là TốngTriết còn chưa làm lồng sắt tốt, nếu không người nàyđã sớm ôm Tả Xuyên Trạch đem cậu ta nhốt vào tronglồng sắt trực tiếp không cho trở về.

HiênViên Ngạo nghĩ không sai, Tống Triết đối đãi thú cưngcủa mình đúng thật đã đến mức cuồng nhiệt, nhớ kỹy lần đầu tiên lúc nhận được Tiểu Đào cũng là vôcùng cao hứng, một hồi sờ sờ lỗ tai của nó, một lúcsờ sờ đuôi, sau đó sờ sờ móng vuốt, lại ôm vàotrong lòng ôm hôn một cái.

TảXuyên Trạch đương nhiên cũng tuyệt đối trốn khôngthoát được số phận này, bởi vì thái độ của TốngTriết đối với hắn rõ ràng nếu so với đối đãi TiểuĐào thì nhiệt tình hơn. Bởi vậy người này ở trongphòng tắm gần như bị Tống Triết sờ một lần từtrên xuống dưới tỉ mỉ toàn bộ, chẳng qua còn bị ynâng cằm lên ở trên mặt hôn mấy cái đến nghiện, lúcnày mới hài lòng ôm hắn lên đặt trên giường cẩnthận.

TảXuyên Trạch nhắm chặt hai mắt, giống như đối với tácđộng bên ngoài một điểm cũng không cảm giác, lúc hắnnhắm mắt lại tạo cảm giác rất yếu đuối cho ngườikhác, giống như là búp bê lưu ly dễ vỡ, cho nên khi thânthể hắn được vùi lấp sâu trên giường rộng lớn đầyxa hoa thì nhất thời tạo cảm giác hết sức tinh xảođầy yêu chiều.

Kính DạMị đã được xử lý, hoàn toàn không cần lo lắng sẽcó người khác từ bên ngoài nhìn thấy bên trong, cho nênTống Triết cũng không có kéo rèm cửa sổ, lúc này ánhdương quang buổi sáng xuyên thấu qua cửa số sát đấtdần dần tiến vào, làm cho cơ thể Tả Xuyên Trạch hiệnlên một tầng sáng nhu hoà, vốn da thịt đã trắng nõnnhìn qua gần như giống như là trong suốt, chẳng qua ởdưới lớp mảnh dẻ đó, trên xương quai xanh của hắncó một dấu màu hồng nhưng thật ra nhìn qua càng phát ravẻ yêu mị.

TốngTriết rất thích vẻ yêu dã như vậy, chỉ có điều làdấu màu hồng đó đáng tiếc không phải y làm ra. Vì vậyy cúi đầu nhìn một hồi liền đột nhiên tiến tớitrên xương quai xanh của hắn mút một hơi thật mạnh,tiếp đó hài lòng nhìn dấu hôn kia một chút, lúc nàymới thay hắn đem chăn đắp kín sau đó đi tới trướcbàn ăn giải quyết bữa sáng của y đem lên một lầnnữa.

Dựatheo lời nói của thứ sinh vật không rõ kia có thể TảXuyên Trạch ngủ một lát, Tống Triết nhìn đồng hồ,từ lúc y ôm hắn trở về tới bây giờ đã qua ba tiếng,người này hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh. Vì vậy y liềnvừa ăn điểm tâm sáng một bên chờ hắn tỉnh dậy,nhưng khi y ăn điểm tâm xong sau đó còn đọc một tờbáo người này vẫn không có tỉnh, nhưng ngược lại vệthồng kia cùng dấu hôn đã tan đi không ít, gần như rấtnhanh sẽ biến mất, Tống Triết đối với lần này cảmthấy vô cùng không hài lòng, liền muốn tiến tới dựđịnh ở trên người hắn một lần nữa làm ra dấu hôn.

Da TảXuyên Trạch vô cùng nhặn nhụi, giống như chỉ cần dùngsức một chút là có thể để lại dấu, Tống Triếtnâng cằm hắn, môi chậm rãi chuyển qua bên tai dùng sứchút vài cái, lại ngoài ý muốn phát hiện người dướithân đột nhiên run nhè nhẹ. Tống Triết cho là hắn muốntỉnh lại liền ngẩng đầu dù bận vẫn thoải mái đốimặt với đôi mặt đen như mực kia, thế nhưng y đợimột lúc Tả Xuyên Trạch vẫn là không có mở mắt ra.

"Hừm..." Tống Triết mắt xếch xinh đẹp hơi híp một cái,thấp giọng cười nói, "Việc này ... sẽ không phải lànơi mẫn cảm của cậu chứ?"

Giốngnhư để chứng minh điểm này, y lại một lần cúi đầucẩn thận hôn lên, thậm chí còn lần đầu tiên lè lưỡiliếm liếm.

Thânthể Tả Xuyên Trạch lại bắt đầu run nhè nhẹ, rốtcuộc chịu không được từ trong cổ họng phát ra mộttiếng rên nhẹ.

Âmthanh của hắn rất đặc biệt cũng rất êm tai, ung dunghoa lệ còn mang theo một chút giọng mũi, giống như là từtrong địa ngục vang lên rất câu hồn rất thoải mái,rót vào trong tai, trong nháy mắt như thuốc độc xâm nhậpvào tâm can.

TốngTriết chỉ cảm thấy trái tim dường như bị một cái gìđó cào nhẹ, một luồng điện xa lạ trong nháy mắt ởkhoang ngực nổ tung, nhanh chóng tiếp tục chạy xuốngphía dưới, y cả kinh, lập tức đứng dậy lui về phíasau hai bước, mắt xếch y loé ánh sáng khác thường, trầmmặc thật lâu sau mới chậm rãi từ ngực phun ra mộthơi.

Ngoạitrừ thỉnh thoảng giải quyết nhu cầu sinh lý cần thiếtở bên ngoài, đây là lần đầu tiên y đối với thúcưng, không, lần đầu tiền đối với một người, chủđộng sinh ra giống như tình d*c gì gì đó.

Mà bêntai là lời cảnh cáo rõ ràng của Hiên Viên Ngạo: TảXuyên Trạch nhất định sẽ khiến cậu bị nghiện, khôngđược chạm.

—— Khôngđược chạm.

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro