11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hãm tình

Tự chủcủa Tống Triết rất mạnh, y cực ít để cho mình phạmsai lầm. Bởi vậy y không hiểu được sao lại sinh ra cảmgiác không giống với tình cảm của thú cưng cùng chủnhân đối với Tả Xuyên Trạch, y trước tiên lựa chọnchính là tạm thời rời khỏi, yên tĩnh một chút.

Y sửasang trang phục xong, lần thứ hai nhìn thoáng qua Tả XuyênTrạch trên giường liền không quay đầu lại đi ra.

"Trừphí chính cậu ta từ bên trong đi ra, bằng không không chophép bất kỳ kẻ nào với bất kỳ lý do gì đi vào quấyrối cậu ta, bao gồm cả người Phùng Ma." Tống Triếthướng thủ hạ ngoài cửa phân phó.

"Vâng."

NgườiPhùng Ma hiện giờ đang đứng bên cạnh, nghe thế mà nhịnkhông được hỏi, "Chủ nhân cậu ấy ..."

"Cònđang ngủ." Tống Triết ném những lời này liền đi, ymuốn đi Cố gia, nơi đó còn có rất nhiều chuyện chờy.

Cố TửHạm nhìn vị ôn nhã bên cạnh này đang đứng ở linhđường cùng cô thím của cô nói chuyện, thầm nghĩ nếulà bác cô biết người kìa ngoài mặt đang cố gắng trấnan người nhà của bọn họ, chu đáo an bài sinh hoạt saunày của bọn họ, thực ra đang trắng trợn đem quyềnnắm cổ phần của bọn họ khi còn sống thuộc về Cốgia toàn bộ chuyển ra ngoài, có thể hay không tức giậntừ trong mộ bò ra đem người kia cùng kéo xuống địangục.

TốngTriết từ những ánh mắt của mấy người đó hờhững đi tới cạnh Cố Tử Hạm, cùng cô đi khỏi linhđường, chậm rãi tản bộ, cười nhỏ giọng hỏi, "Nhưthế nào?"

Cố TửHạm lắc đầu cười khổ, "Em nghĩ nếu ai cùng anh đốiđầu đó mới là đang tìm chết."

"Ngườiđồi đấu với anh rất nhiều, trong đó khó đối phốinhất chính là ông nội anh." Tống Triết cười nói,"Nhưng mà chúng ta có thể mượn chuyện này chống đỡmột thời gian, chờ qua một thời gian anh lại nghĩ biệnpháp ứng phó ông."

Cố TửHạm cười nói, "Em đây liền chuẩn bị xem kịch vui,anh nhất định phải thắng a, nhưng mà em tương đốihiếu kỳ là anh rốt cuộc mượn dao của người nào."

"Emkhông phải người trong tổ chức cho nên không biết,"Tống Triết điềm đạm nói, "Trong tổ chức bây giờđều đã truyền ra, phỏng chừng từ nay về sau cũngkhông có người dám bàn luận về hồng bào* của TảXuyên Trạch."

[*hồngbào = áo dài màu đỏ, không biết kêu bằng gì nênđể nguyên T^T]

Cố TửHạm nhướng mi, "Anh mượn dao Tả Xuyên Trạch? Cậu tacam tâm tình nguyện bị anh lợi dụng?"

"Chuyệnnày nói rất dài dòng," Tống Triết mỉm cười đơngiản đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần,lúc này mới nói, "Cho nên nói cho dù anh không đến chenmột chân cậu ta cũng muốn tiêu diệt cái bang hội kia,anh chăng qua là nắm điểm ấy lợi dụng một chút màthôi."

"Vậycậu ta phản ứng ra sao? Không tức giận?"

TốngTriết suy nghĩ tình hình lúc đó một chút, cười nói,"Cậu ta a, hiện giờ theo anh biết được người chủmưu, trước mắt người cậu ấy ghét nhất chính làanh."

"Bịthú cưng của mình ghét a," Cố Tử Hạm đôi mắt giảohoạt nhìn y một lát, cười nói, "Thực ra em muốn thấynhất chính là anh thua bởi trong tay của cậu ấy, em nghĩnhư vậy nhất định vô cùng thú vị."

TốngTriết theo bản năng nhớ tới tiếng rên rỉ đã thấmsâu vào xương lúc sáng, thân thể vừa dừng lại, mắtxếch trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi nổi lên mộttia sáng khác thường, nói rằng, "Nếu quả thật có mộtngày như vậy anh cũng nhất định sẽ kéo cậu ta cùngxuống, anh vừa ý người nào đương nhiên muốn tìm mọicách nắm trong tay."

Cố TửHạm nhất thời nheo mắt lại, nhìn y một lát mới lêntiếng, "Anh xong rồi Tống Triết, nếu như là trướcđây anh nhất định sẽ cười lắc đầu nói một câu'Anh làm sao có thể đối với thú cưng của mình sinh raloại tình cảm gì đó', mà bây giờ anh ngay cả phủnhận cũng không liền trực tiếp nghĩ tới chuyện saunày, cho nên nói anh bây giờ đã đối với cậu ta độngtâm ở phương diện kia rồi."

"Đâylà nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê?" TốngTriết cười nhạt, cũng không phủ nhận, "Anh ngày hômnay đối với cậu ta thiếu chút nữa không khống chếđược, cho nên anh nghĩ lời của em cũng không phải làkhông thể được."

Cố TửHạm trợn to hai mắt, tò mò hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

"Bímật," Tống Triết cười nói, nhìn đồng hồ nói, "Anhcần phải trở về, có chuyện gì gọi điện thoại choanh, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đến."

"Được."

TốngTriết vốn cho là lúc y trở về Tả Xuyên Trạch đã sớmtỉnh đồng thời đã đi rồi, nhưng khi y thấy trướccửa gian phòng của mình chính là thủ hạ thì chỉ biếty đã đoán sai, "Cậu ta còn chưa tỉnh?"

"Khôngbiết ạ," thủ hạ cung kính đáp, "Nhưng bên trong mộtchút động tĩnh cũng không có."

TốngTriết liền không hỏi thêm nữa trực tiếp đẩy cửa đivào, Tả Xuyên Trạch vẫn tư thế như cũ nằm trên giườnglớn lúc y đi, ngoại trừ lồng ngực phập phồng nhè nhẹngoài ra vẫn không nhúc nhích, Tống Triết nhìn đồng hồđeo tay một cái, bây giờ là buổi chiều hai giờ bốnmươi phút, từ lúc hắn hôn mê đến bây giờ đã qua hơntám tiếng, y vốn cho là người này như thế nào đi nữangủ cũng tuyệt đối không vượt qua năm tiếng, khôngnghĩ tới có thể ngủ đến bây giờ.

TốngTriết từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn không có ngủ,hiện giờ nhìn người này ngủ ngon như vậy bản thâncũng nghĩ hơi mệt chút, liền đi vào phòng tắm tắm mộtcái sau đó trực tiếp lên giường, y từ phía sau đem TảXuyên Trạch ôm vào lòng, khiến lưng cùng ngực bản thândán cùng một chỗ, trước khi y ngủ cũng có tự hỏi lỡnhư người này trong lúc chính mình đang ngủ say tỉnh lạirồi đem mình cường thượng* [cường bạo] hoặc làmthịt thì nên làm cái gì bây giờ, thế nhưng nghĩ lạimột chút hình như không thể xui như thế được, liềnan tâm đi ngủ.

Ômngười trong lòng là thú cưng của mình, Tống Triết ngủmột giấc đặc biệt sâu, chờ lúc y tỉnh bên trong phòngtừ lâu đã biến thành một mảnh mờ tối, y cũng khôngcó mở mắt ra, da thịt dính xác nhau khiến y cảm thấyvô cùng thoải mái, Tả Xuyên Trạch vẫn không có độngtĩnh gì, tay Tống Triết chậm rãi di chuyện sang tay bịthương, cầm trong tay dùng ngón cái chậm rãi vuốt nhẹda tay của hắn, cảm nhận được sự mềm dẻo nhẵnnhụi của hắn, tâm tình nhất thời trở nên sung sướngkhông gì sánh được.

Y tỉmỉ xoa, ngón tay từ từ trợt đến bên tai, nhẹ nhàngbắt đầu vuốt ve qua lại, tiếp đến không ngờ lạinhận được sự run rẩy nhè nhẹ của người trong lòng,Tống Triết đem thân thể hắn điều chỉnh lại, lầnthứ hai hôn lên bên tai hắn, y muốn thử xem một chút,lần trước rốt cuộc có đúng hay không.

TốngTriết một bên nhẹ nhàng hôn hắn, một bên tay đếntrước ngực của hắn vân vê chơi đùa một chút, TảXuyên Trạch bị y làm như vậy lập tức thở dốc mộttiếng, cái âm thanh này so với buổi sáng còn muốn rõràng hơn một phần.

Độngtác Tống Triết chợt ngừng lại, lập tức bi ai thở dàimột hơi, đã không cần lại thử đi dò xét, lúc trướcTả Xuyên Trạch không phát sinh ra âm thanh thì ham muốntrong cơ thể đã bắt đầu dâng lên, tuy rằng không rõràng nhưng y vẫn là có thể cảm giác được. Y đem đènđầu giường bật lên, cúi đầu cẩn thận nhìn gươngmặt này, y thực sự là không nghĩ ra bộ dạng này củay hiện giờ rốt cuộc yêu thích thân thể hắn hay là yêumến con người hắn.

TốngTriết vừa nhìn vừa nghĩ, ánh mắt không tự chủ lạibị hắn hấp dẫn, "Đúng thật là một cây anh túc đầygây nghiện ..." Y thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhìnmôi hắn không có bao nhiêu huyết sắc, từ từ hôn lên.Đây là lần đầu tiên y hôn người khác, y hồi tưởnglại lần trước, đầu lưỡi chậm rãi cạy ra hàm răngcủa hắn, đi vào dò xét một chút.

Làmngười ta không ngờ, lần này hoàn toàn không có cảmgiác khó chịu, thậm chí còn nghĩ rất tốt, Tống Triếtấn đầu hắn chậm rãi làm sâu nụ hôn này.

Thếnhưng dần dần, động tác của hắn bắt đầu trở nênkịch liệt, hô hấp cũng nặng hơn một phần, càng hôncàng sâu, tay cũng không tự chủ bắt đầu ở trên ngườihắn chậm rãi vuốt ve, thẳng đến khi từ trong cổ họngTả Xuyên Trạch phát ra một tiếng rên rỉ y mới chợtgiật mình, gần như không chút suy nghĩ liền lập tứcđứng dậy rời khỏi giường.

TốngTriết chỉ cảm thấy nhịp tim của mình chưa bao giờ đậpnhanh như vậy, y khẽ nhắm mắt lại, sau đó hít một hơithật sâu lại chậm rãi thở ra, nghĩ thầm bản thân vẫnnên là đi chỗ nào đó yên tĩnh một chút sẽ khá hơn, ybây giờ ở dạng này đúng là ma chướng mà.

"NgàiTống," thấy y đi ra, một thủ hạ của Phùng Ma lậptức bước lên trước hỏi, "Chủ nhân còn chưa tỉnhsao?"

TảXuyên Trạch người này rất biến thái, hắn thích tấtcả thủ hạ của hắn gọi hắn là "Chủ nhân", cũngkhông biết lúc đó trong đầu hắn nghĩ như thế nào,Tống Triết trong lòng có chút muốn cười, một bên khôngquên hồi đáp, "Không có, sinh vật không rõ kia rốtcuộc đã cho cậu ta ăn cái gì? Cậu ta đã ngủ hơn mườibốn tiếng rồi."

Ngườinọ mặt nhăn mày nhíu, đã không quan tâm đến xưng hôcủa Tống Triết đối Địch Hàn, chỉ nói, "Lúc đóchúng tôi ở bên cạnh, Thượng tá Địch nói qua hiệulực thuốc này chỉ có hai tiếng."

Hiệulực chỉ có hai tiếng mà có thể khiến cậu ta ngủ đếnbây giờ ... Tống Triết suy nghĩ một chút, hỏi, "Cóliên quan đến thể chất của cậu ta?"

"Thếnhưng chủ nhân đề kháng với thuốc luôn luôn tốt ..."Người nọ nhỏ giọng thầm thì một câu, nhìn về phíacửa đóng chặt, trong mắt lộ vẻ lo âu.

TốngTriết nhìn cậu ta một cái, nói, "Cậu có thể đi vàoliếc cậu ấy một cái, thế nhưng không nhất định đemcậu ta ôm đi, tôi tin tưởng cậu là người thông minh."

Ngườinọ gật đầu, lấy tình trạng của Tả Xuyên Trạch hiệngiờ vẫn là người Tống gia và Phùng Ma cùng nhau bảo vệcàng an toàn hơn, đạo lý này cậu ta hiểu.

TốngTriết thấy cậu ta hiểu rõ gật đầu liền đi cũngkhông quay đầu lại.

HiênViên Ngạo ngồi trong quán bar ở phòng VIP tại Dạ Mị,nhìn người bên cạnh, nói một cách không hiểu, "Thếnào, cậu nhìn qua giống như cũng không phải rất mãnnguyện a, theo lý mà nói sau đó cậu cùng thú cưng mớisẽ rất vui vẻ mới đúng, chẳng lẻ thú cưng chạy?Không thể a, tôi thế nhưng thời thời khắc khắc vẫnchú ý tới các cậu a ~, cậu ta chạy nhanh như vậy tôiđi đâu xem chuyện vui chứ?"

TốngTriết mỉm cười nhìn người bạn tốt trước mắt đây,nhìn thẳng đến khi đem anh ta nổi hết da gà mới thu hồiđường nhìn, lạnh nhạt uống một ngụm rượu, cũngkhông nói gì.

HiênViên Ngạo nhướng mi, "Cậu chẳng lẻ đem cậu ta tróitrên giường hả?" Anh dựa theo tính cách biến thái củangười này đối với chuyện đó tuyệt có thể xảy ra.

TốngTriết lắc đầu, "Cậu ta còn chưa có tỉnh."

"Cònchưa có tỉnh?" Hiên Viên Ngạo liền nhường mi mộtchút, "Cậu ta rốt cuộc uống cái gì?"

"Tôitạm thời chưa biết rõ," Tống Triết cười nói, "Nhưngmà khiến cậu ta ngủ như thế cũng không có gì khôngtốt, ít ra có thể để cho tôi muốn làm gì thì làm."

"Cậuquả thật rất biến thái," Hiên Viên Ngạo buồn nôn lắcđầu, "Vẫn là câu nói kia, tôi từ tận đáy lòng mongmuốn hứng thú của cậu đối với cậu ta chỉ dừng lạiở mặt này thôi."

TốngTriết ưu nhã hướng anh nâng ly rượu đế cao lên, uốngmột ngụm liền đem đặt ly xuống, cười nhạt nói, "Đãchậm."

HiênViên Ngạo động tác dừng lại, Tống Triết đứng lêntrực tiếp đi ra ngoài, âm thanh trong trẻo nhưng lạnhlùng dần thổi qua, "Tôi nghĩ tôi có thể đã rơivào rồi."

Khôngphải chứ? Hiên Viên Ngạo lần thứ hai trừng mắt vàocánh cửa đã đóng, qua một lúc lâu mới lấy lại tinhthần, thầm nghĩ yêu nghiệt quả thật đúng là yêunghiệt, thậm chí ngay cả người như Tống Triết vậy đãsa vào, nhưng anh nghĩ lại một chút, hai người kia nếunhư họp lại thật thì đúng là một chuyện khiến kẻkhác lạnh sống lưng?! Tống Triết có thể thành côngsao? Không, không đúng, Hiên Viên Ngạo bỗng nhiên lạnhrun lên, Tả Xuyên Trạch bây giờ không phải vừa lúc nằmđó chờ cậu ta muốn làm gì thì làm sao?! Ông trời củatôi, điều này thật sự là quá đáng sợ đi.

TốngTriết tự nhiên không biết bạn tốt của y suy nghĩ cáigì, y trực tiếp về tới khách phòng, Tả Xuyên Trạchvẫn nằm ngủ như cũ, Tống Triết nhìn dáng vẻ nhu thuậncủa hắn ngược lại có chút hoài niệm dáng vẻ thườngngày của hắn, người như vậy mới là Tả Xuyên Trạch,lúc này tình cờ nhìn một chút thật là tốt, một lúcsau liền cảm giác có ý gì đó.

"Tôibây giờ lại bắt đầu hoài niệm sự gian ác của cậurồi ..." Tống Triết sờ sờ mặt của hắn, lần thứhai lật người lên giường ôm hắn, trong bóng tối thâmtrầm đi ngủ.

Thếnhưng đến ngày thứ hai rồi Tả Xuyên Trạch vẫn chưatỉnh. Nếu như không phải ngực người này vẫn còn khẽphập phồng, Tống Triết thực sự hoài nghi người nàycó đúng hay không đã chết.

TốngTriết nhìn thủ hạ Phùng Ma ngày hôm qua nói chuyện vớiy, "Sinh vật không rõ kia đâu?"

Thủ hạPhùng Ma tự nhiên biết Tống Triết chỉ là ai, nhưng mànghe xưng hô từ hôm qua thẳng đến bây giờ vẫn làkhông nhịn được khoé miệng giật một cái, "Ngày hômqua uống rượu nguyên ngày, đến bây giờ còn chưa cótỉnh."

TốngTriết nhìn người trên giường đang ngủ say một chút,đối thủ hạ của mình nói, "Đợi một ngày nữa, nếunhư ngày mai cậu ta còn không tỉnh các cậu phải đi đemtrói con sinh vật không rõ kia qua đây."

"Vâng."

TốngTriết liền phất tay để cho bọn họ đều đi ra ngoài,ngồi một mình ở trên giường vừa nhìn Tả Xuyên Trạch,y đang suy nghĩ nếu như người này vĩnh viễn cũng khôngtỉnh lại y phải nên làm như thế nào, y nghĩ tới nghĩlui cũng chi có hai loại khả năng, y sẽ nhân cơ hội nàyđem cậu ta bắt về đem nhốt vào trong lồng, y sẽ đemcậu ta ôm về để cho những bác sĩ tư nhân tốt nhấttrị liệu, nhưng bất kể chọn cái nào đều có thểkhẳng định một điểm, đó chính là y tuyệt đối sẽkhông đem người này giao cho Phùng Ma.

Nhưngrất đáng tiếc hai cái kế hoạch này của y không thựchiện được, bởi vì Tả Xuyên Trạch tỉnh. Hắn lúctỉnh đã là buổi sáng ngày thứ ba, ánh nắng sáng sớmvừa chiếu vào phòng ngủ, hắn chậm rãi mở mắt ra, đầutiền nhìn thấy chính là một đôi tay xinh đẹp, cái taynày chính là đang nắm một tay của mình, từ từ thưởngthức ngón tay của hắn, duoừng như nó là một món rấtđáng để nghiên cứu.

Đôitay này trắng nõn thon dài, khớp xương hiện rõ, nếu nhưdùng đàn dương cầm hoặc cầm súng đều vô cùng tốt,nhưng những thứ này đều không phải là trọng điểm,trọng điểm là đôi tay này là từ phía sau thân mìnhtới, mà hắn lúc này cũng có thể cảm giác rõ ràng dathịt ấm áp ở phía sau dán vào nhau, nói cách khác hắnhiện tại đang bị người ta lột sạch ôm từ phía sau.Hắn cảm thụ một chút, không nhận thấy được thânthể có cái gì không khoẻ, điều này nói rõ chính mìnhkhông có bị người ta cưỡng bức, mà người hứng thúđối với mình có suy nghĩ biến thái lại không sản sinhở phương diện kia cho tới bây giờ cũng chỉ gặp đượchai người, một người trong đó là tuyệt đối sẽ khôngôm giống như vậy, cũng chỉ còn lại có một người.

"TốngTriết." Tả Xuyên Trạch men từ hai tay của mình trênngón tay đang di chuyện chậm rãi vuốt ve đến một ngóntay khác liền vươn tay gắt gao bắt được một tay củay*, sau đó hắn chậm rãi xoay người, đôi mắt cực đennhìn chằm chằm vào người trước mắt.

[*có 1sự ko hiểu nhẹ ở đây, tay vs chả chân T^T]

Khóemôi của Tống Triết nhếch lên mỉm cươi vẫn là trướcsau như một, từ từ mở miệng nói, "Buổi sáng tốtlành."

———

Chươngnày dài quá ợ, 8 trang word đó =3=

Chươngsau HHHHHHHHHH ~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro