12-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mê loạn

Đôimắt đen cực sâu không thấy đáy của Tả Xuyên Trạch,nhìn y một lát bỗng nhiên xoay người đè lên, đôi môinhạt màu gợi lên nụ cười mờ ám giống lúc trước,tay cũng vòng qua phía sau lưng của y bắt đầu chậm rãixoa dần từ xương sống, "Tống thiếu gia, nếu anh đemtôi trêu chọc vậy phải trả một giá tương ứng, huốngchi hiếm khi anh chủ động như thế, tôi không khách sáo."

Hắnnói xong liền cúi đầu hôn lên cổ y, một mực hôn lênvành tai, nhẹ nhàng cắn một chút cười hỏi, "Có cầntôi 'bóc tem' giùm hay không? Hả?"

Bởi vìmới tỉnh ngủ, tiếng của hắn nếu so với thường ngàybiếng nhác hơn, bay vào trong tai như vậy, chậm rãi rungđộng dưới đáy lòng, đậm mùi mờ ám vô cùng. TốngTriết ôm hông của hắn đột nhiên lật người lại,cười nói, "Vẫn là câu nói kia, muốn 'bóc' cũngphải dựa vào kích thước để 'bóc'," y cúi đầuquan sát hắn một lần, nói, "Cậu nhìn qua còn rất cótinh thần, cậu đã muốn chơi tôi cũng không khách sao."Y học theo dáng vẻ vừa rồi của hắn hôn từ cổ đếnsườn bên tai, y biết bên sườn tai là nơi mẫn cảm củangười này.

TảXuyên Trạch không thể ức chế khẽ run lên, vội vàngnghiêng đầu né tránh, Tống Triết lại đem hai tay củahắn đặt chồng lên nhau hướng về phía trước, mộttay đặt ở đầu giường, tay kia nắm cằm hắn không chohắn động, lần thứ hai hôn lên, thậm chí còn lè lưỡinhẹ nhàng liếm liếm.

TảXuyên Trạch lập tức thở dốc một tiếng, dùng sứcvùng ra một chút cũng không vùng ra được, hắn lúc nàymới phát hiện trên người mình không có bao nhiêu sứclực, thoạt nhìn thời gian hắn ngủ cũng không ngắn, hơnnữa thứ thuốc kia ... Hắn ổn định hơi thở của mình,hỏi, "Tôi ngủ bao lâu rồi?" Hắn mới vừa hỏi xongliền cảm giác được vành tai bỗng nhiên bị mút mộtcái, dòng điện tê dại trong nháy mắt truyền khắp toànthân, khiến hắn nhịn không được phát ra khẽ ra mộttiếng rên rỉ.

Thứ âmthanh này giống như thuốc độc, bắt đầu nhẹ nhàng mởra giữa không trung, khiến bầu không khí giữa bọn họtrong giây lát đó trở nên vô cùng mê hoặc. Đàn ông lúcsáng sớm vốn dễ hưng phấn, Tả Xuyên Trạch gần nhưlà trong nháy mắt liền nghe bên tai tiếng hít thở nặngthêm vài phần, tiếp đó chân của mình cũng bị mởra xâm nhập không chút khách khí nào.

"TốngTriết." Tả Xuyên Trạch nhẹ kêu một tiếng, bên tai rõràng đang mút liếm khiến cơ thể hắn vốn đã không cònbao nhiêu sức lực lại giảm thêm một phần, thân thểhắn vẫn như cũ không khống chế được run rẩy, hắnhít một hơi thật sâu, tận lực khiến tiếng nói củamình nghe bình thường, "Tôi bây giờ không có thời gianđâu chơi với anh, tôi rốt cuộc đã ngủ bao lâu?" Hắnnói lời này hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng nào, bởivì hắn biết Tống Triết và hắn là một loại người,bọn họ đều tuỳ ý, nếu ham muốn bị khơi gợi cũngsẽ không uỷ khuất chính mình thu tay lại, huống chi trênngười hắn bây giờ không có bao nhiêu sức lực vừa lúcmặc cho người xâm lược, nếu như đổi lại hắn trongtình cảnh này cũng kiên quyết sẽ không chấm dứt, hơnnữa Tống Triết tuyệt đối không phải là người tốtlành gì, nếu y bằng lòng buông tha mình mới gọi là gặpquỷ!

Quảnhiên, Tống Triết cúi xuống bên tai hắn cắn nhẹ mộtcái, giọng nói phủ một tầng khàn khàn nhàn nhạt, "Cậukhông chơi tôi chơi, cậu nghĩ tôi sẽ cho cậu trốn sao?"

TảXuyên Trạch liền nhịn không được thở dốc một tiếng,tay của Tống Triết dần hướng về phía trước men theobắp đùi trong của hắn xoa từng tấc, chính xác bắtđược trung tâm, đồng thời bắt đầu nhẹ nhàng vuốtve, Tả Xuyên Trạch tiếng nói cũng nhất thời phủ lênmột tầng khàn khàn, "Anh trả lời vấn đề tôi hỏitrước đã, tôi rốt cuộc ngủ bao lâu?"

TốngTriết ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt xếch trong trẻonhưng lạnh lùng không chứa tạp chất, cười nói, "Cậugiống như đối với vấn đề này rất lưu ý, vì sao?"

Tay yvẫn không ngừng, ham muốn của Tả Xuyên Trạch hoàn toànbị y khơi mào, đôi mắt cực đen nhuộm một lớp nướcmỏng, nhìn qua càng phát ra sự mị hoặc, hắn nhìn chằmchằm vào Tống Triết, hỏi, "Có đúng hay không haingày?"

TốngTriết biểu tình không đổi, từ chối cho ý kiến, cườinói, "Cậu nếu đáp ứng tôi hai điều kiện tôi sẽnói cho cậu biết."

TảXuyên Trạch liền nhấc chân đạp, lại nửa đường dễdàng bị Tống Triết nắm cổ chân một lần nữa đè trởlại, tiếp đó cơ thể hắn một lần nữa bị đè xuống,Tống Triết cắn một cái bên tai hắn, thẳng đến khi ynghe được tiếng rên rỉ phát ra không ức chế đượcmới buông hắn ra, cười nói, "Cậu nếu là không muốnthương lượng cũng được, chúng ta tiếp tục."

Đây làlần đầu tiên Tả Xuyên Trạch từ khi xuất đạo tớinay bị người đè trên giường muốn làm gì thì làm, hắnkhông khỏi nghiến răng nghiến lợi, "Anh không cảm thấyđiều kiện của anh nhiều quá sao?"

"Khôngcảm thấy," Tống Triết một bên tiếp tục tỉ mỉ hônhắn, một bên đưa tay lấy một chai bôi trơn ở đầugiường, đẩy ra hai bên một ngón tay chen vào một chút,từ từ khai phá, lúc này mới ngẩng đầu cười nói,"Tôi nghĩ hai cái điều kiện này đối với cậu mà nóiđều rất dễ, ví dụ như điều đầu tiên, tôi muốnmột thẻ vàng của Phùng ma." Ở Phùng Ma khách hàng cầmthẻ vàng sẽ được đãi ngộ ưu tiên, ví dụ như haingười là kẻ thù, song phương đều tìm Phùng Ma muốnthuê sát thủ đem đối phương giết chết, như vậy mộtbên nắm giữ thẻ vàng sẽ được thực hiện ưu tiên.

Chưatừng có bị dị vật xâm lược đến nơi ấy truyền đếnmột trận đau đớn, Tả Xuyên Trạch nhịn không đượchừ một tiếng, chịu đựng cơn giận nói, "Điều kiệnthứ hai là gì?"

"Điềuthứ hai sao," Tống Triết chậm rãi bỏ thêm một ngóntay, nói, "Tôi muốn biết rốt cuộc cậu nói thể chấtkhác người là chỉ cái gì."

Đôimắt yêu mị của Tả Xuyên Trạch lại sâu thêm mộttầng, nhìn chằm chằm vào Tống Triết, không nói lờinào. Tống Triết thấy thế mắt xếch xinh đẹp khôngkhỏi híp một cái, ở trong mắt Tả Xuyên Trạch chuyệnnày so với việc bị hắn đè trên giường ăn sạch sẽcòn chán ghét hơn? Cơ bản có lẽ nói hắn chán ghét làchính bản thân mình đi?

Trongnày rốt cuộc ẩn giấu bí mật thế nào đây?

Cậukhông nói cũng được, tôi sớm muộn gì cũng biết rõràng.

"Đượcrồi," Tống Triết lần thứ hai bỏ thêm một ngón tay,nói, "Chuyện này có thể đợi cậu chừng nào muốn nóithì nói vậy, về phần vấn đề của cậu, cậu đúngthật ngủ trọn hai ngày, hôm nay là buổi sáng ngày thứba."

Đôimắt yêu mị Tả Xuyên Trạch nhất thời hiện lên mộttia sáng khác thường, điều này làm cho cả người hắnđều bao phủ một tầng sắc bén, Tống Triết không khỏihơi dừng lại một chút, Tả Xuyên Trạch lại nhân cơhội tránh thoát sự ràng buộc của y, trực tiếp ngồidậy tay bắt được cổ tay của Tống Triết, hắn nắmrất dùng sức, giống như đem sức lực toàn thân có đượcđem ra hết, Tống Triết thậm chí có thể nghe được âmthanh xương cốt của mình, chỉ nghe hắn gằn từng chữmột, "Địch Hàn bây giờ ở đâu?"

TốngTriết nhìn thấu sự khác thường của hắn, chậm rãiđưa ngón tay từ trong cơ thể hắn rút ra, thở dài mộttiếng, "Loại tình huống này cậu có thể hỏi đếnngười đàn ông khác, không cảm thấy rất không thíchhợp sao?"

TảXuyên Trạch tay cầm cổ tay y càng thêm cố sức, lần thứhai hỏi một lần, "Địch Hàn ở đâu? Anh đem tôi từtrong tay anh ta đoạt ra sau đó anh làm gì rồi?"

"Tôicó thể đối với hắn ta làm gì," âm thanh Tống Triếtdần dần từ khàn khàn biến thành trong trẻo lạnh lùngnhư xưa, "Hắn ta bây giờ chắc còn ở trong phòng củahắn."

TảXuyên Trạch hất tay của y ra không nói hai lời liềnchuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, Tống Triết kéo cánhtay của hắn lại đem cả người hắn đều ôm vào trongngực, cúi đầu liếm vào vành tai hắn một chút, cườinói, "Như vậy liền đi, tôi làm sao bây giờ?"

Y vốnchỉ thuận miệng nói, cũng đoán được Tả Xuyên Trạchnhất định sẽ phản kháng, thế nhưng y không nghĩ tớingười này bỗng nhiên hừ một tiếng, cả người đềumềm nhũn trong ngực của y. Người này vốn cũng rất yêunghiệt rất mảnh mai, mềm xuống như vậy đến ngườibình thường nhìn đi nữa cũng sẽ nhịn không được bốchoả. Tống Triết nhướng mi một chút, cúi đầu nhìnhắn.

TảXuyên Trạch hô hấp trở nên rất gấp rúc, đôi mắtcũng tràn ngập hơi nước, "Chết tiệt ..." Âm thanhcủa hắn vô cùng khàn, lại mang theo một chút hổn hển,"Con mẹ nó anh ... Bôi cho tôi cái gì?!"

"Bôitrơn a," Tống Triết cười nói, tay đưa qua cái chai nhìnmột chút, động tác của y hơi dừng một chút, lúc nhìnvề phía Tả Xuyên Trạch biểu tình thậm chí còn mangtheo một chút vô tội, "Ừm, đây là một ống bôi trơncó bỏ thêm thành phần kích tình, tôi vừa mới thấy,thật đó."

"..." TảXuyên Trạch nghiến răng nghiến lợi, "Khốn nạn!" Hắnlập tức giẫy ra khỏi ngực của y trực tiếp đứng dậyvào phòng tắm.

TốngTriết thong thả ung dung mặc áo ngủ vào, tâm tình rấttốt mở cửa phòng đối thủ hạ Phùng Ma nói, "Chủnhân của các người tỉnh, đi lấy cho cậu ta một bộquần áo, ở bên ngoài chờ."

Y nóixong liền đóng cửa phòng, cởi áo ngủ cũng theo vàophòng tắm, Tả Xuyên Trạch lúc này đang đứng dưới vòihoa sen, ngực phập phồng kịch liệt, hơi nước lạnh nhưbăng bắt đầu lan tràn từng chút, khiến cơ thể hắnvốn đã trắng nõn nhìn qua càng thêm tái nhợt, giốngnhư ngay cả một giọt máu cuối cùng đều chảy hết, màlọn tóc hắn đúng lúc lộ ra trên da lỗ tay cùng cổ lạilặng lẽ xuất hiện nhiều đoá tường vi, xinh đẹp màdiễm lệ.

TốngTriết biết đó là vết hôn y vừa tạo ra, y đi tới đemvòi sen khoá lại, cười nói, "Cậu bây giờ coi như xóinước lạnh cũng vô ích, bên trong Dạ Mị cung ứng nhữngthứ đó đều là tinh phẩm* [đồ tốt]."

TảXuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt hơi cúi đầu, vẫn nhưcũ đang kịch liệt thở dốc không ngừng, giống nhưkhông hề nghe được lời của y nói, từ góc độ củaTống Triết nhìn sang, có thể thấy độ cung gò má tinhxảo cùng lông mi hơi run, nhìn qua vô cùng yếu đuối, làmcho người ta rất muốn hung hăn chà đạp.

TốngTriết bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, tay nâng cằmhắn ép buộc hắn ngẩng đầu lên, lộ ra cần cổ yếuớt, sau đó một tấc hôn lên.

Trong cổhọng Tả Xuyên Trạch phát ra một tiếng rên rỉ bị đènén, nơi phía sau ngứa đến phát điên đột nhiên bịchen vào một ngón tay.

TốngTriết cắn vành tai của hắn, một bên vừa mở rộng mộtbên nhẹ nhàng hỏi, "Ở đây trước kia có người chạmvào chưa?"

TảXuyên Trạch chỉ cảm thấy trong cơ thể dục hoả từngđợt hướng hắn đánh tới, hầu như sắp đưa hắn chônvùi, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục chút ýchí, liếc mắt trừng y, "Không có ai dũng cảm như anh!"

"Thìra con sinh vật không rõ kia không có a, như vậy tôi cóthể coi như cậu đây là đang khích lệ tôi sao?" TốngTriết vói vào ngón tay thứ hai, môi theo cổ hắn chậmrãi chuyển qua vai, lưu lại từng vết hôn đỏ tươi, sauđó y rút ngón tay ra, không cho phép từ chối đem d*c vọngđỉnh đi vào, còn đi vào chỗ sâu nhất.

Trong cổhọng Tả Xuyên Trạch nhất thời tràn ra tiếng rên rỉsay mê, mềm mỏng mà mê người, toàn thân hắn như nhũnra, chống đỡ duy nhất chính là Tống Triết, bởi vậychỉ có thể bị động thừa hưởng tất cả, hắn cảmthấy khoái cảm tê dại trong cơ thể hầu như đều phảiđem hắn ép điên rồi.

"Cậu thậtlà chặt a," Tống Triết nắm chặt hông của hắn, tiếntới hôn môi và vành tai của hắn, cười nhẹ một tiếng,"Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng kêu lên, nếukhông tôi có thể sẽ không khống chế được giết chếtcậu, nếu như vừa nãy cậu không phát ra tiếngđoán chừngvề sau cũng không có nhiều chuyện như vậy."

TảXuyên Trạch gắt gao từ từ nhắm hai mắt, nghe vậy nhịnkhông được trừng y một chút, còn chưa kịp nói, vậtđáng giận trong cơ thể kia hung hăng đánh tới chỗ sâunhất, hắn cả người run lên, nhịn không được phát ramột tiếng rên rỉ kinh ngạc mà mềm mỏng.

TốngTriết cắn lên vành tai hắn một cái, khàn khàn lại mangtheo chút ý cười, "Là ở đây?"

TảXuyên Trạch căn bản là không có biện pháp trả lời,bởi vì Tống Triết đang hỏi hết câu nói kia sau đó lạibắt đầu tuỳ ý động, hắn chỉ có thể bị ngườiđàn ông này đặt trong ngực đối xử thô bạo, bị độngthừa nhận tất cả, tấn công đến đỉnh trong chốc látđầu hắn hiếm thấy hiện ra khoảng không.

Độngtác Tống Triết kịch liệt tấn công đến đỉnh sau đóchuyển qua đầu của hắn cùng hắn triền miên hôn môi,sau đó không có gì ngăn trở đem đồ vật của y lưu lạichỗ sâu nhất trong người của hắn.

TảXuyên Trạch từ đầu đến cuối đều bị y gắt gao kiềmchặt trong lòng, lúc này hô hấp dần dần thở bìnhthường, hắn thử cử động cơ thể, phát hiện sức lựckhôi phục một chút, liền quay đầu giờ tay lên đánh.

TốngTriết nghìn cân treo sợi tóc bắt lại cổ tay của hắnđặt ở bên môi hôn một cái, cười nói, "Cậu cònsức?"

TảXuyên Trạch giãy khỏi ngực của y, đôi mắt yêu mịnhìn y một lát, nói, "Tôi bây giờ còn có việc muốnlàm, nữa trở về tìm anh tính sổ, anh đừng hy vọng tôicó thể đơn giản buông tha anh!" Hắn nói xong liền bắtđầu nhanh chóng tẩy rửa, sau đó quay đầu bước đi,trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài. [o.O]

Ngườicủa Phùng Ma lúc này đã chờ ở ngoài cửa, bọn họthấy trên người chủ nhân cả người ướt nhẹp mangtheo nhiều dấu vết không rõ đi ra, cũng không nhịn đượcbiểu tình cứng đờ, vội vàng cúi đầu đem y phục củahắn đưa tới, trên người có vết hôn cũng có vết bầm,còn mang theo một chút xạ hương nhàn nhạt, căn bản cũngkhông cần tưởng tưởng cũng có thể biết bọn họ vừaở trong phòng làm cái gì.

TảXuyên Trạch tiếp nhận y phục tuỳ ý mặc vào, cũngkhông quay đầu lại hỏi, "Địch Hàn đâu?"

"Ởtrong phòng."

TảXuyên Trạch gì cũng không nói, đi nhanh về phía trước.

TốngTriết lúc này đã mặc áo ngủ vào đi ra, đứng ở cửaphòng nhìn hắn đi xa.

"Đạithiếu gia, tay của ngài ..." Thủ hạ của y do dự mộtchút, còn là mở miệng nhắc nhở.

TốngTriết cúi đầu nhìn một chút, trên cổ tay trắng nõncủa y có một vết ngón tay xanh tím, đó là vừa nãy TảXuyên Trạch hỏi y con sinh vật không rõ kia ở đầu liềnnắm cho xuất hiện, người kia luôn luôn không phải làngười chịu thua thiệt, bị y mạnh mẽ xâm phạm sau đóchuyện đầu tiên chính là đi tìm con sinh vật không rõkia, thoạt nhìn trong này quả thật có chuyện.

TốngTriết híp lại mắt xếch xinh đẹp một cái, trở vềphòng thay đổi đồ, chậm rãi đi theo.

———

Phù,xong chương H đầu tiên =.='

=====================


Hung tàn

Lúc TảXuyên Trạch bị ôm đi Địch Hàn say mèm hết một ngàymột đêm sau đó ngày thứ hai liền không uống rượunữa, gã đã khai thông, gã đang suy nghĩ nếu gã đãthành công qua một lần như vậy sau này nhất địnhcòn có thể thành công lần thứ hai, vì còn nhiềuthời gian, cho nên ngày thứ hai gã liền một thân mộtmình ra ngoài dạo một vòng, sau đó đến Dạ Mị chơimột chút, chơi đến tận khuya, bây giờ còn đang ngủ.

Gã cũngkhông có tìm Tả Xuyên Trạch, nhất là gã không muốnthấy những vết gì đó trên người người này, phảinói một người đàn ông khoẻ mạnh đem Tả Xuyên Trạchôm về gì cũng không làm đánh chết gã cũng khôngtin; hai là gã không muốn thấy người đàn ông đángghét kia ở bên cạnh Tả Xuyên Trạch, khi gã tra rõcái lai lịch người đàn ông kia tên là Tống Triết thìtrước đã không tuỳ tiện hành động. Mà gã cùngTả Xuyên Trạch dù sao cũng là bạn bè, Tả Xuyên Trạchnhất định sẽ tới tìm gã, cho nên gã say hếtmột ngày một đêm, chơi một ngày một đêm, căn bảnkhông biết Tả Xuyên Trạch ngủ hai ngày, bây giờ mớitỉnh.

TảXuyên Trạch từ miệng thủ hạ biết được phòng củagã, trực tiếp đạp cửa đi vào, Địch Hàn lúc này cònđang ngủ, nhưng mà quân nhân rất nhạy bén cho nêngã đang ngủ nghe được tiếng vang thật lớn sau đólập tức từ trên giường nhảy dựng lên, gã cảnhgiác mà nhìn người, thấy là Tả Xuyên Trạch liền buônglỏng cảnh giác, nhưng mà lại nhịn không được nhíumày, nhìn chằm chằm vào cổ cùng một chút vai lộ ra,phía trên hầu như tất cả đều là vết hôn, mà ngườinày tóc và trên người còn ** [dấu * ấy trong QT nó cósẵn nên để nguyên], trên ngực rộng mở còn có thểthấy bọt nước chảy xuống, càng miễn bàn quanh thâncòn phát ra mùi xạ hương nhàn nhạt, nếu như vậy cònkhông đoán ra được người này vừa làm cái gì gã thànhtiểu bạch ngay!

"Trạch..." Ánh mắt Địch Hàn nhìn hắn phức tạp, thầm nghĩcuối cùng vẫn ở trên người hắn thấy được thứkhông muốn thấy, gã đồng thời cũng không cam lòngchút nào, gã thấy lần này thuần tuý chính là giúpkẻ khác lột vỏ, nói tới nói lui đều là bởi vì cáitên Trình Giảo Kim nửa đường xông ra kia!

Gã nhấtđịnh sẽ không bỏ qua cái người gọi là Tống Triết!

TảXuyên Trạch căn bản không cùng gã nói lời vô ích, đitới bóp chặt cổ của gã trực tiếp đưa gã đèvào giường, con ngươi cực đen không thấy đáy, thếnhưng hơi thở yêu mị lại càng ngày càng đậm, chậmrãi từ trên người hắn tràn ra, càng ngày càng nhiều,một lát nữa thôi sẽ nồng đậm gần như thiêu đốt,nhìn qua cực kỳ tà ác, mà lúc hắn cúi xuống trên xươngquai xanh hiện lên vết tích cùng với dấu bầm bên hôngnhìn một cái không xót gì, nhìn qua cực kỳ mê hoặc,hai loại lực lượng tác động chạm vào nhau khiến chocả người hắn mang một tầng xinh đẹp đến mức tậncùng, khiến người ta biết rõ đợi chờ mình là cáichết còn cam tâm tình nguyện vùi mình trong đó.

ĐịchHàn chưa từng thấy qua Tả Xuyên Trạch như vậy, nhấtthời có chút trố mắt.

"Anhnói thật với tôi," Tả Xuyên Trạch nhìn chằm chằmvào gã, gằn từng chữ một, "Cái thuốc kia là từ đâuanh có được?"

Trêntay của hắn vô cùng dùng nhiều lực, thế nhưng ĐịchHàn còn có thể cảm giác được tay hắn run nhè nhẹ,gã biết Tả Xuyên Trạch là đang cố gắng khống chếsự tàn bạo của chính mình. Loại tàn bạo này vô cùngrõ ràng, khiến gã nghĩ người này sau một khắc erằng sẽ không khống chế được mà trực tiếp làm thịtgã.

ĐịchHàn ổn định tâm tình của mình, quay lại suy nghĩ mộtchút nói, "Người khác cho tôi."

"Ai?"Đôi mắt Tả Xuyên Trạch đen đến mực phát ra ánh sángquỷ dị, chữ này phải đặc biệt nặng, chợt khiếnngười ta có ảo giác như một loại phẫn nộ cực kỳ,hắn liền cúi thấp cơ thể xuống phía dưới, hô hấpgần như đều phả lên trên mặt của gã, "Ai cho anh?"

"Mộtngười thầy thuốc bản địa trẻ tuổi, cậu ta nóithuốc này do chính cậu ta phối," Địch Hàn cảm thấycó chút nghi hoặc, chuyện gã ở Tam Giác Vàng thu thậpcác loại thuốc mê thuốc ngủ đến nỗi trên cơ bảnmọi người đều biết, gần như cách vài ngày thì cóngười cầm thuốc tìm tới cửa, gã cũng không có chú ýnhiều đến người kia, gã tiếp tục nói, "Sau đótôi liền lấy đi thí nghiệm thử, xong liền tìm tớicậu."

"Thầythuốc trẻ tuổi?" Trong cơ thể tàn bạo của Tả XuyênTrạch lại tăng thêm một phần, hắn phải đem toàn bộsức lực khống chế chính mình mới có thể không làm ramột số chuyện ngoài dự đoán, ví dụ như trực tiếpbóp chết người này ngay sau đó chạy đi Tam Giác Vàngđem nơi nào đó lật hết lên một lần, đem cái gọi làthầy thuốc trẻ tuổi kia toàn bộ bắt lại hỏi mộtlần nghiêm hình tra tấn, hỏi một chút người kia đếntột cùng ở nơi nào.

Trênngười hắn phát tán ra hơi thở yêu dạ dần dần mangtheo một tia sát khí lạnh như băng, Địch Hàn đưa taybắt lấy cổ tay hắn, nhịn không được hỏi, "Trạch,cậu nói xem rốt cuộc làm sao vậy? Thứ thuốc kia tómlại có vấn đề gì?"

"Anhcòn nhớ hình dáng của thầy thuốc kia hay không?" TảXuyên Trạch mảy may không để ý chút nào đến câu hỏilo lắng của gã, mà tiếp tục hỏi, "Là nam hay nữ? Anhxác định là dân bản địa?"

"Lànam, tôi xác định là dân bản địa," Địch Hànnói, "Tôi có binh sĩ nhận thức cậu ta, còn tìm cậuta xem bệnh nữa, Trạch, cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

TảXuyên Trạch nắm lấy tay gã cái tay đó gân xanh trên mubàn tay đều lộ ra hết, đôi mắt đen của hắn mang đầysự yêu mị không có chút thay đổi nào, trầm mặc hồilâu mới chậm rãi buông gã ra, hít một hơi thật sâu,lúc này mới nói, "Tôi không sao."

"Dángvẻ của cậu như vậy là không có việc gì?" Địch Hàntừ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào hắn,nói, "Cậu rốt cuộc còn có xem tôi là bạn bèkhông? Nói cho tôi biết đi Trạch, rốt cuộc đã xảyra chuyện gì?"

"Khôngcó việc gì." Tả Xuyên Trạch cũng không quay đầu lạiđi ra phía ngoài, nói, "Anh chuẩn bị một chút, tôi phảivề Phùng Ma rồi." Hắn muốn về tổ chức đem ngườibay qua Tam Giác Vàng nhìn một cái.

ĐịchHàn nhìn bóng lưng của hắn, cái bóng lưng kia mơ hồ cònmang theo hơi thở tàn bạo, điều này làm cho gã nhìn quavô cùng nguy hiểm.

TốngTriết lúc này đứng ở ngoài cửa, đối thoại bên trongchỉ nghe một phần, nhưng mà một phần như vậy cũng đủy đoán được mục đích của Tả Xuyên Trạch — cậu tađang tìm người chế ra thuốc kia. Mà người này TảXuyên Trạch tuyệt đối nhận biết, chỉ là cậu ta khôngtìm được, cậu ta có thể bởi vì mục đích nào đótìm người kia rất nhiều năm, chỉ là vẫn luôn tìmkhông được.

Trongđôi mắt xếch của Tống Triết hiện lên một tia lạnhnhư băng, Tả Xuyên Trạch đối với tung tích của ngườikia so với bất cứ chuyện gì đều quan trọng hơn, cóthể là trước mắt hắn luôn mờ mịt cùng bối rốinhưng chỉ duy nhất việc này là không hề mê mang.

TốngTriết nhìn thẳng về hướng Tả Xuyên Trạch đi tới, TảXuyên Trạch đang nhìn y, đôi mắt hết sức mê hoặc.

"TốngTriết," Tả Xuyên Trạch tiến lên đột nhiên dồn sứcép y vào tường, hướng về phía cổ của y liền cắn,thẳng đến khi nếm được mùi máu tươi mới buông y ra,khoé miệng của hắn câu lên một nụ cười nguy hiểm,trên mặt bởi vì dính một chút máu mà có vẻ dị thườngdiễm lệ, chỉ nghe hắn chậm rãi nói, "Nợ nần củachúng ta sau này sẽ tính, anh phải chuẩn bị sẵn sàng."

Trênmặt Tống Triết vẫn như cũ lộ ra vẻ cười nhạt, từchối cho ý kiến, giống như cái cổ bị cắn phá kiakhông phải là của y, "Cậu đồng ý cho tôi thẻ vàngrồi lúc nào mới đưa cho tôi?"

TảXuyên Trạch liếc mắt nhìn thủ hạ, người nọ liềncung kính móc card đưa tới trước mặt y.

TốngTriết phất phất tay để cho thủ hạ nhận, giương mắtnhìn Tả Xuyên Trạch phải đi liền kéo hắn lại, cườinói, "Một chuyện khác nữa cậu cũng đừng quên, lúcnào cậu muốn nhớ kỹ đến tìm tôi."

TảXuyên Trạch vẫy khỏi tay y cũng không quay đầu lại đivề phía trước, âm thanh nhẹ nhàng thổi đến, mang theomột chút lạnh băng, "Đời này anh đừng nghĩ đến."

TốngTriết đứng tại chỗ nhìn hắn đi xa, trên người TảXuyên Trạch có rất nhiều bí mật, mà y có loại dựcảm, nhất định phải cởi bỏ được những chuyệnthen chốt này của người kia.

Y chậmrãi hướng lầu dưới đi, để cho thủ hạ đưa điệnthoại di động tới, sau đó gọi một số điện thoại,một lúc sau thì bên kia liền vang lên một giọng nói,loại giọng nói này nghe qua còn rất trẻ tuổi, mangtheo một ý đau đầu đầy hàm xúc, nhận mệnh nói, "Nóiđi anh trai, tìm em có chuyện gì? Lại muốn em giúp anh tracái gì đây?"

"Emvậy mà rất thông minh đó," Tống Triết nói ôn hoà,"Em biết một số chuyện về Phùng Ma đi?"

"Thếnào, anh hai muốn biết về nó a?" Người nọ khó tinhỏi, sau đó cười ra tiếng, "Vậy anh muốn biết vềnó sao, em cố gắng giúp anh, đương gia của Phùng Ma cũnglà một tên biến thái, hai người các anh đụng nhau tuyệtđối sẽ có kịch vui để xem."

"Emcòn không có nói cho anh biết em biết nhiều ít."

"ChuyệnPhùng Ma em cũng không biết nhiều, nhưng em có thể đemmột phần tư liệu của mấy người quan trọng trong đócho anh," người nọ dừng một chút lại bỏ thêm mộtcâu, "Được rồi, xem anh là anh hai của em, em sẽ giảmbớt cho anh tám phần trăm há, mặc dù em là em trai anh thếnhưng tin tức cũng là cơm để ăn, em mới sẽ không choanh không công, như quy củ, giao tiền trước."

"Baogồm Tả Xuyên Trạch?" Tống Triết không để ý chútnào sau đó y nói một câu, mà là cười hỏi, "Anh muốntài liệu cặn kẽ về cậu ta, bao gồm trước đây, càngkỹ càng tỉ mỉ càng tốt."

"TảXuyên Trạch a ... Phải nói cậu ... Í," người nọ trầmngâm một chút, bỗng nhiên nói, "Em mới vừa nhớ ra,cậu ta nhưng thật ra cùng tiêu chuẩn rất giống với sựhứng thú như tên biến thái của anh ... Ặc, không phảichứ anh hai, anh chẳng lẻ muốn nuôi cậu ta sao?!" [=.=']

TốngTriết đối với giọng điệu sợ hãi của cậu ta khôngthèm để ý chút nào, còn cười hỏi một câu, "Em nghĩthế nào?"

"Cáigì em nghĩ thế nào, em nghĩ anh đúng là điên thật rồi!"Bên kia giọng nói càng phát ra sự sợ hãi, "Tả XuyênTrạch anh cũng dám nuôi, anh đúng thật so với cậu tacàng biến thái."

TốngTriết dáng vẻ tươi cười không đổi, hỏi, "Vậy emrốt cuộc biết bao nhiêu việc của cậu ta?"

"Emchỉ biết chuyện sau khi xuất đạo của cậu ta thôi,"người nọ dần dần thu lại giọng sợ hãi của mình,nói, "Về phần trước kia chúng em không biết, giốngnhư lời đồn trong giới, quá khứ của cậu ta là mộtđiều bí ẩn. Trừ phi tra từ thủ hạ nội bổ củaPhùng Ma, nhưng mà Phùng Ma cũng là tổ chức thần bí,muốn tra quá khó khăn, em nghĩ anh nếu như thật muốn tracó thể bắt đầu từ mấy nhân vật quan trọng xem sao,bọn họ có thể biết."

TốngTriết suy nghĩ một chút, hỏi, "Nếu để cho lão đạiHắc Vũ của em tự mình ra tay, cơ hội thành công baonhiêu?"

Nhữngnăm gần đây Hắc Vu một lực lượng tổ chức tình báongầm toàn cầu, thành lập đến nay chưa từng thất bạiqua một lần làm ăn nào, mà bây giờ cùng y nói chuyệnđiện thoại chính là một thành viên trong Hắc Vũ, đồngthời cũng là em thứ ba của y, Tống Hi.

"Nếuđể cho lão đại em ra tay điều tra khả năng phỏng chứngrất lớn, nhưng mà bởi vì anh ta thận phận tương đốiđặc thù nên em không thể trực tiếp liên lạc với anhta, chỉ có thể thông qua quản lí tìm anh ta," Tống Hinói, "Hơn nữa muốn lão đại em ra tay phỏng chừng cũngkhông lớn, anh ta chỉ làm khi cảm thấy hứng thú, em nghĩanh ta hứng thú đối với Tả Xuyên Trạch không lớn."

"Nhưvậy đi," Tống Triết nói, "Em trước đem tư liệu mấynhân vật quan trọng kia cho anh, anh xem một chút sẽ quyếtđịnh rốt cuộc muốn tìm lão đại em hay không, nếunhư có thể anh hy vọng có thể tự mình cùng cậu ta nóichuyện."

"Tựmình?" Tống Hi kinh ngạc một chút, biết anh hai nhà mìnhđã ra quyết định thì không thay đổi được, liền nói,"Được rồi, em giúp anh hỏi một chút."

"Ừ,em tối nay liền đem tư liệu gửi tới cho anh, anhquyết định rồi sẽ gọi lại cho em."

"Được,gặp lại sau."

TốngTriết tắt điện thoại, đưa điện thoại ném cho thủhạ, nói, "Quay về điều tra tư liệu sinh vật không rõkia, tôi xem một chút."

"Vâng."

Bất kểcái gì có sự uy hiếp tiềm ẩn bên trong vẫn là nhanhchóng loại bỏ cho thoả đáng ... Tống Triết vào thangmáy, đứng vững người.

Cửathang máy chậm rãi đóng, từng chút từng chút đưa khuônmặt xinh đẹp của y che khuất, mắt xếch xinh đẹp trongtrẻo nhưng lạnh lùng như trước, nhìn không ra chút hungác nào.

———

Thắp 1nén nhang cho anh thượng tá Địch, amen!

===================



Hắc Yến

Đêm đóTống Hi đúng giờ giao tư liệu, Tống Triết cẩn thẩnnhìn một lần, ánh mắt chậm rãi chuyển qua mặt củamột người trong đó, người này chừng bốn mươi tuổi,tướng mạo tuy rằng phổ thông lại phảng phất lộ racảm giác không giận mà uy, là đội trưởng độicận vệ của Tả Xuyên Trạch, Vệ Tụng. Địa vị ngườinày ở Phùng Ma gần với Tả Xuyên Trạch, những tài liệunày ghi lại là người theo cạnh Tả Xuyên Trạch sớmnhất.

Ngóntay thon dài của Tống Triết cẩn thận lật nhìn tàiliệu, người này trước kia là một quân nhân, xuất thânbộ đội đặc chủng, đạt được một lần hạng nhất,hai lần hạng nhì, nhưng rất đáng tiếc sau đó bị conông cháu cha dùng để làm thăng quan tiến chức. Kỳ thựcloại sự tình này rất là thường gặp, thiếu gia đưavào tiền tuyến, làm dáng một chút, sau khi bộ đội đạtđược công lao đương nhiên cũng muốn tính vào một phầncủa kẻ kia, sau đó kẻ kia lại danh chính ngôn thuậnquay về Bắc Kinh thăng quan.

Loạisự tình này thường thấy liền cũng nhắm một mắt mởmột mắt, thế nhưng nhiệm vụ lần trước của Vệ Tụnglại đặc biệt gian khổ, ông dẫn đầu ngăn chặn phầntử khủng bố gần như toàn quân bị diệt, sau cùng chỉcòn mình ông còn sống, thế nhưng vị đại thiếu giangồi ở sở chỉ huy ăn không ngồi rồi lại được côngtrạng, điều này làm cho ông vô cùng không phục khôngcam lòng, ông muốn kháng nghị, thế nhưng còn chưa chờông có hành động gì đã bị cấp trên phát hiện, sau đótuỳ tiện tìm một chút chứng cứ vu hãm ông cùng phầntử khủng bố là một phe, liên quan đến việc liên luỵđến tất cả động đội của ông, thậm chí còn gánghép tội danh phản quốc.

Sau đóVệ Tụng liều mạng một hơi trốn thoát, cả người bịthương té trên mặt đất, cũng chính là vào lúc đó ônggặp được Tả Xuyên Trạch, Tả Xuyên Trạch sau lạithay ông giết chết những cấp trên kia, mà Vệ Tụng từđó về sau vẫn đi theo bên cạnh hắn.

Tuy rằngngười này gặp gỡ Tả Xuyên Trạch thì người sau đãxuất đạo, nhưng mà khi đó Tả Xuyên Trạch chỉ vừamới xuất đạo, dùng lời nói của Hiên Viên Ngạo chínhlà đúng lúc, Vệ Tụng này có thể thực sự biết chútít cái gì đó cũng không chừng ...

TốngTriết trầm ngâm trong chốc lát, cầm điện thoại trênbàn gọi một số, "Alo, ông nội, có chuyện muốn xinngười giúp giải quyết nhanh một chút, ừ, là như vậy... Được, con hai ngày nữa liền đem Tử Hạm qua nhìnngười, ừ, cứ như vậy đi."

Y cúpđiện thoại, nhìn thủ hạ đưa tới tư liệu của thứsinh vật không xác định kia, nghiêm túc nhìn.

PhíaĐông thành phố X ở trên ngã ba một trong những con phốthương mại phồn hoa nhất có một quán trà, nếu như ailà người ở đây thì sẽ biết trước kia vốn là địabàn của một ban phái lớn, bên ngoài là quán trà nhưngthực ra buôn bán thuốc phiện, nhưng đoạn thời giantrước kia bang phái bởi vì một bộ đồ rất nổi tiếngmà bị chính chủ nhân của bộ đồ đó diệt, bởi vậynơi này việc buôn bán thuốc phiện liền bị cắt đứt,đang không biết phát triển theo hướng như thế nào liềnbị một người đột nhiên đứng ra mua, bắt đầu nghiêmtúc kinh doanh buôn bán quán trà.

Quántrà thiết kế rất trang nhã, mỗi cái bàn đều đượctách riêng ra, mặt trên còn treo một màn trúc nhỏ, mangđậm nét cổ xưa. Mấy ngày nay mỗi ngày đều có mộtvị khách quý đến uống trà ở vị trí gần cửa sổlầu hai, người này mặc bộ đường trang trước có hoavăn, tướng mạo thanh tú, một đôi mắt xếch đẹp hẹpdài, chính là Tống Triết.

Quántrà này ông chủ phía sau là y, nhưng nơi này người phụcvụ lại không biết, bọn họ chỉ biết là mỗi ngàytrong khoảng thời gian nhất định người đàn ông nàyđều tới, muốn một bình trà, một mình nhìn dòng ngườidưới lầu, trong sương khói mịt mờ ngồi suốt cảngày, trên mặt của y vẫn lộ vẻ cười nhạt, nhìn quaôn nhã như ngọc, khiến người ta không chú ý cũng khó.

Hôm nayy theo thường lệ lại đến, chậm rãi lên lầu hai, vẫnlà vị trí kia, người phục vụ đối với y đều đãquen thuộc, liền lễ phép hỏi, "Thưa ngài, vẫn nhưcũ?"

TốngTriết khẽ gật đầu một cái, dư quang thấy được dướilầu chợt loé lên một bóng người, liền gọi lại ngườiphục vụ muốn đi, nói, "Chờ một chút."

Y nóixong câu nói kia sau đó ánh mắt liền nhìn về phía cửathang lầu tầng hai, chẳng bao lâu sau nơi đó liền xuấthiện một bóng người cao lớn, y nhìn người kia đếngần, cười hỏi, "Muốn uống trà gì?"

Ngườinày chừng bốn mươi tuổi, mơ hồ lộ ra cổ uy nghiêm,chính là đội trưởng đội cận vệ của Tả XuyênTrạch, Vệ Tụng.

"Saocũng được." Người kia nói xong sau đó trực tiếp đitới ngồi xuống đối diện Tống Triết.

TốngTriết đối người phục vụ nói câu "Như cũ" liềnđưa mắt nhìn sang ông ta, đem một cái hộp trên bàn đẩyqua, cười nhạt nói, "Mặc dù biết cái này đối vớichú đã vô dụng, nhưng dù sao cũng là của chú giànhđược, đây, cho chú."

VệTụng trầm mặc một hồi mới hỏi, "Vì sao?"

Đoạnthời gian trước ông cũng đã nhận được tin tức, quânđội cố ý đứng ra vì ông với chiến hữu của ông lậtmình minh oan, cũng đối với bọn họ đưa ra lời khenngợi hết mực dành cho những chiến công của bọn họlàm ra, nhà nước trao tặng một huy chương chiến công,đồng thời vì chiến sĩ đã chết xây dựng mộ liệtsĩ.

"Đâylà chú đáng có được," Tống Triết mỉm cườinhìn ông, nói, "Tôi chẳng qua cảm thấy hẳn là muốncho người bên ngoài biết các chú không có phản bộilinh hồn quân đội trong chú, cũng không có phản bội đấtnước của các chú."

VệTụng thân thể nhịn không được khẽ run lên, lúc trướcnhững người hãm hại ông tuy rằng đã chết, nhưng làtiếng xấu phản quốc vẫn còn, bản thân ông ngược lạilà không thèm để ý, nhưng là lại vì anh em đã chếtcủa ông mà căm hờn bất bình, đây cũng vẫn là tâmbệnh của ông, hôm nay những anh em kia của ông có thểtrầm oan đắc tuyết*, nếu những người anh em trên trờicủa ông có linh cũng nên yên giấc.

[*giảiđược tội oan]

Nghĩtới đây, người đàn ông trầm ổn này nhịn không đượcđưa tay đặt trên lồng ngực ấm áp, im lặng kéo dàicho đến khi Tống Triết nói, "Chúng ta không thể phêphán quân đội của chính chúng ta, cũng không được phêphán đất nước của chúng ta. Lúc trước các chú lòngtràn đầy bầu nhiệt huyết che chở đất nước sẽkhông lại vứt bỏ các chú, các chú đem hết sứclực bảo vệ con dân cũng không lại hiểu lầm các ông.Linh hồn của các ông rốt cuộc có thể cảm thấy anủi."

Lúc nàytrà đã bưng lên, Tống Triết rót hai ly trà, đem một lyđể đổ xuống đất ngay trước mặt ông, cầm một lykhác lên uống nhẹ nhàng, ngón tay của y rất đẹp, lạiđược làm nền trên cái ly tốt nhất liền tăng thêm mộtphần hương vị.

Ngườikia vẫn không nhúc nhích. Tống Triết đem trà đặt nhẹlên bàn, tiếp tục nói, "Mẹ của chú sống cũngtốt, bà được em trai chú trông nom, thời gian trướcngười tổ chức chính phủ có lại an ủi bà cụ, bàcũng biết chú còn sống, nếu như chú bây giờđồng ý lúc nào cũng có thể trở về nhìn bà mộtchút."

VệTụng trầm mặc nghe, nói, "Cám ơn." Sau đó ông đứngdậy, đi ra phía ngoài.

TốngTriết mỉn cười không nói, cũng không có ngăn cản ông.

VệTụng vén màn trúc quay đầu nhìn y một lát, hỏi, "Bọncậu đến đây nhiều ngày như vậy cũng chỉ là vì cùngtôi nói cái này?" Tống Triết thoáng nhướng mi mộtchút, "Chú nghĩ tôi tới đây là vì cái gì?"

VệTụng nhìn y một lát, nói, "Tôi sẽ không phản bội chủnhân." Tống Triết liền uống một ngụm trà, cườinói, "Tôi cũng nghĩ chú không phải một người phảnbội cậu ta."

VệTụng trầm mặc nhìn y, ngày đó Tả Xuyên Trạch lúc trởvề ông cũng nhìn thấy vết tích trên người hắn, vộivàng đi hỏi thủ hạ cùng đi thành phố X, lúc này từtrong miệng thủ hạ ông mới biết được toàn bộ câuchuyện. Trên thế giới này có rất nhiều người muốncó được Tả Xuyên Trạch, thế nhưng chân chính làm đượcviệc này tới này cũng chỉ có một người, hơn nữangười này lại làm được trong thời gian rất ngắn,điều này làm cho người khác không thể không nhìn thẳngvào, huống hồ thực lực của bản thân người này cũngkhông thể khinh thường. Con ngươi Vệ Tụng sâu mộtphần, nếu như người này nói thật hoặc có thể ...

Ông lạitừ từ đi trở về chỗ ngồi xuống, hỏi, "Cậu biếtnhiều ít?"

"Tôichỉ biết cậu ta vẫn đang tìm một người, hơn nữa vẫnluôn không tìm được," Tống Triết cười nhạt, "Ngườinày ở phương diện y học hẳn là rất lợi hại,hơn nữa Tả Xuyên Trạch có thể chất đặc thù cũng cóthể cùng người này có liên quan chút, tôi đoán đúngkhông sai chứ?"

VệTụng tán thưởng gật đầu hỏi, "Cậu đối với đươnggia đời trước của Phùng Ma biết nhiều hay ít?"

"Đờitrước?" Tống Triết cười suy nghĩ một chút, bản thânTả Xuyên Trạch cùng đương gia đời trước của PhùngMa và tổ chức này tương tự như nhau, là vô cùng thầnbí, trong giới chỉ nghe một số ít tin đồn, Tả XuyênTrạch sở dĩ nổi danh như vậy một là cậu ta quá kiêungạo, hai là cậu ta lớn lên thật sự là một tên yêunghiệt, người trong giới nếu muốn không nhìn là điềukhó. Nhưng muốn nói đương gia đời trước lại giốngnhư không khí vậy, ấn tượng gì cũng không có, thậmchí ngay cả một chút nhỏ trong giời cũng chưa bao giờnghe đồn qua, Tống Triết không khỏi lắc đầu, "Khôngbiết, nhưng nếu có thể ngồi trên vị trí gia chủ cólẽ hẳn là không kém chút nào đi?"

"Đúngvậy," ánh mắt Vệ Tụng trở nên có chút trầm, lạichậm chậm mở miệng nói, "Người trong giới không nhớrõ ông ta là bởi vì mọi người đều nhớ một cái tênkhác của ông ta, chỉ là bọn họ không biết người nàycũng là gia chủ của Phùng Ma mà thôi."

"Oh?"Tống Triết hứng thủ, hỏi, "Là ai?"

VệTụng ánh mắt càng sâu thêm một phần, mím môi một cái,gằn từng chữ một, "Hắc Yến."

TốngTriết trên mặt của y vẫn lộ ra nụ cười như cũ, thậmchí cái dáng cười tươi kia còn sâu thêm một chút, chỉlà tay đang cầm ly sứ của y khi nghe cái tên này sau đóchợt căng thẳng, sức lực lớn đến mức ly sứ đãxuất hiện vết nứt, âm thanh của y vẫn là trầm thấpcòn mang theo sự trong trẻo nhưng lạnh lùng, không tăngkhông giảm, "Thì ra là ông ta."

VệTụng nhìn y tán thưởng, sau khi nghe được tên Hắc Yếnmà lại có thể trấn tĩnh như vậy vẫn là người đầutiên. Ở mấy chục năm trước đây, tên Hắc Yến nàyvẫn là ác mộng trong lòng mỗi người, đặc cấp chonhân vật nguy hiểm. Nếu như đem ông ta so sánh cùng mộtchỗ với Tả Xuyên Trạch và Tống Triết, như vậy haingười phía sau không coi là biến thái.

HắcYến đối với y học rất cuồng nhiệt, loại cuồngnhiệt này khiến hắn ta cực kỳ thích lấy người sốnglàm thí nghiệm, đồng thời mỗi lần thực nghiệm đềuphải hi sinh nhiều sinh mạng con người mới có thể hoànthành, người chết trên bàn mổ của ông ta đúng thựclà vô số kể. Lý lẽ của ông ta là nhân loại có thểthông qua gen cải tạo và dụng cụ khoa học cùng sáng tạora một cá thể hoàn mỹ, khả năng của cá thể này cóthể thông qua không ngừng thử điều chỉnh cùng cảithiện trở nên càng hoàn mỹ hơn nữa, hoàn toàn có thểvượt qua người bình thường có khả năng thừa nhậncực hạn, cũng có thể nói chính là người nhân tạo. Đểđạt thành mục đích này ông ta từng bắt vô số ngườicó thể chất bất đồng để ông ta đặt trên giườngmổ, thậm chí ngay cả đứa trẻ đều không tha.

Ôngta đối với y học cuồng nhiệt khiến bản tính con ngườivốn có của ông ta đều mất đi.

Ông nộiTống Triết lúc còn trẻ đã từng bao vây tiêu diệt ôngta một lần, thiếu chút nữa thành công ngắm bắn đượcông ta, đáng tiếc cuối cùng vẫn là để cho ông ta chạythoát, đây cũng là lần duy nhất Hắc Yến bị đánh bạicho tới nay, từ đó về sau hành tung của ông ta càng thêmphiêu hốt bất định* [hành tung không rõ], làm cho khôngngười nào truy tra được, mà ông ta cũng giống như mộtbóng ma thật lớn bao trùm trong lòng mọi người, xua đikhông hết. Thế nhưng từ hơn hai mươi năm trước tronggiới không còn nghe bất luận tin đồn gì về ông ta nữa,mọi người từ lâu cam chịu loại tai hoạ này đã chết.

Lạikhông nghĩ rằng hơn hai mươi năm sau ngày hôm nay còn cóthể nghe được tên này.

TốngTriết tay cầm ly chặt thêm vài phần, mắt xếch xinh đẹpnổi lên một tầng ánh sáng sắc nhọn, Hắc Yến biếnmất hơn hai mươi năm, Tả Xuyên Trạch năm nay hai mươibốn tuổi ... Hắc Yến là gia chủ Phùng Ma đời trước,Tả Xuyên Trạch là gia chủ hiện tại của Phùng Ma ...Điều này quả thật là rất trùng hợp.

"Nóinhư vậy Hắc Yến là ..."

"Ôngấy trên danh nghĩa là phụ thân của chủ nhân," VệTụng biết người này muốn hỏi cái gì liền cắt đứtlời của y, gằn từng chữ một, "Chủ nhân được HắcYến dùng tế bào trên người mình để nuôi hơn nữa còndùng máy móc phức tạp cải tạo, trải qua nhiều lầnthí nghiệm mà chế tạo ra người."

TốngTriết lòng cũng hơi chấn động một chút, không nói gì,y trên cơ bản đã đoán được kế tiếp là thứ gì. HắcYến chính là một kẻ biến thái trăm phần trăm, dựatheo người này đối với y học cuồng nhiệt khi hắn chếtạo ra Tả Xuyên Trạch nhất định sẽ không ngừng tiếntới ở trên người cậu ta nếm thử các loại thựcnghiệm lại thoã mãn hứng thú bản thân, hoặc là ông tacòn có thể hướng cơ thể cậu ta đặt vào thứ gì đó,như vậy Tả Xuyên Trạch rất có thể từ lúc sinh ra chưarời khỏi phòng thí nghiệm Hắc Yến!

Thảonào người này lại chán ghét khi nghe được những từ"Thú cưng", "nuôi dưỡng" như vậy, hay là lúc trướcHắc Yến đối xử với cậu ta như vậy, ở trong mắtHắc Yến Tả Xuyên Trạch giống như một con chuột bạchthí nghiệm.

VệTụng nhìn y một cái, hít sâu một hơi tiếp tục nói,"Tôi không biết Hắc Yên tiêm cho chủ nhân thứ gì hoặccấy ghép gì đó, chủ nhân mỗi lần đến trăng trong đềutrở nên cực kỳ nóng nảy, máu trong cơ thể cậu ấytrở nên vô cùng tàn bạo, điều này làm cho cậu ấykhông khống chế được mà muốn giết người, không kiềmchế được mà đối với máu sản sinh khát vọng, mỗikhi đến lúc đó cậu ấy đều vô cùng gian nan, cậu ấygần như suốt cả đêm đều ngủ không được, khôngngừng cảm thụ được máu trong cơ thể đang va chạm,không ngừng chịu đựng, vẫn chịu đựng đến bây giờ.Tôi cho cậu biết những thứ này là hi vọng cậu có thểnghĩ ra được biện pháp nào đó, nhưng nếu như cậu đốichủ nhân chỉ là hứng thú tôi khuyên cậu còn chưa phảikéo vào liên luỵ, như vậy với cậu ta mà nói là sựthương tổn."

TốngTriết con ngươi không khỏi thâm trầm, giống như TảXuyên Trạch người như vậy nhất định sẽ không cam tâmtình nguyện bị đày đoạ, cậu ta mấy năm đầu nhấtđịnhh sẽ nghĩ hết biện pháp điều trị, thế nhưnglần lượt mong muốn chỉ đổi lấy thêm một lần tuyệtvọng, cho nên đến bây giờ cậu ta không tin những thứnày có hi vọng ...

Sau mộtlần dày vò lại tiếp tục nghênh đón một lần nữa,không ngừng buông tha, không ngừng chịu đựng, giống nhưkhông có giới hạn.

TốngTriết không khỏi nghĩ tới buổi nói chuyện ngày mưakia, tiếp nối trong loại thời tiết tươi đẹp lúc đó,trái tim rốt cuộc không thể không chế đau buốt —-

"... Tôichẳng qua thấy kỳ lạ mà thôi."

"Kỳlạ chỗ nào?"

"Kỳlạ ở chỗ có vài người rõ ràng sống không có giá trịvì sao còn không chịu đi tìm chết."

—— Quáilạ rõ ràng chết mới là kết quả tốt nhất đối vớihắn ta, vì sao còn là — không chịu đi tìm chết nhỉ.

———

====================================




Khúc nhạc dạo [đoạn mở đầu]

TốngTriết trầm mặc chỉ chốc lát, hỏi, "Hắc Yến cònchưa có chết?"

"Chắckhông," Vệ Tụng nói, "Trên thế giời này người hiểurõ thể chất của chủ nhân nhất chỉ có Hắc Yến,chỉ có ông ta biết phải điều chế thuốc như thế nàođể người bình thường uống chỉ ngủ hai giờ mà chủnhân lại có thể ngủ trọn hai ngày."

TốngTriết nhớ lại phản ứng ngày đó của Tả Xuyên Trạchsau khi nghe được y nói ngủ tròn hai ngày, suy nghĩ mộtchút hỏi, "Cậu ta tìm Hắc Yến làm cái gì?"

VệTụng nhìn y, trầm giọng nói, "Chủ nhân muốn giếtông ta, tự tay giết ông ta."

Ngóntay của Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly trà, đây làmột phương thức suy nghĩ của y, ý muốn của Tả XuyênTrạch y hiểu rõ, nếu như đổi lại y bị người dằnvặt nhiều năm như vậy cũng tuyệt đối sẽ làm thịtcái tên đầu sỏ gây nên, nhưng ... Tống Triết ngướcmắt nhìn ông, "Lúc trước cậu ta huyết tẩy [tàn sátđẫm máu] Phùng Ma là chuyện gì xảy ra? Cậu ta là nhưthế nào chạy khỏi sự khống chế của Hắc Yến? Lạinhư thế nào quản lý Phùng Ma? Nếu dựa theo tính tìnhngười này lúc trước đúng thật chiếm ưu thế như thếnào lại đơn giản thả Hắc Yến rời khỏi, cậu ta hẳnlà phải giải quyết Hắc Yến ngay lúc đó mới đúng,trong này nhất định sẽ nảy sinh chuyện gì đó."

"Việcnày tôi không biết," Vệ Tụng trầm giọng nói, "Chủnhân không có nói với tôi, về việc tôi nói cho cậuchính là lúc chủ nhân vừa mới ngồi trên vị trí giachủ trong một lần trăng tròn để cậu ta phân tán lựcchú ý mới kể lại, từ đó về sau cậu ta không đềcập đến những thứ này nữa."

TốngTriết hiểu rõ gật đầu, nghĩ đến Tả Xuyên Trạch lầntrước đi vội vàng như thế, cười nhạt nói, "Vậyhiện tại cậu ta hắn là ở Tam Giác Vàng nhỉ?"

VệTụng gật đầu, "Cậu ấy đã đi một tuần rồi."

TốngTriết bắt đầu uống trà, không nói gì thêm. Vệ Tụngthấy thế cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi.

TốngTriết nhìn một chút huy chương đang đặt trên bàn mà từđầu đến cuối người kia chưa từng liếc mắt nhìn,đặt ly trà xuống cũng đi, tấm huy chương an tĩnh bàytrên bàn, sương mù màu trắng từ nước trà dần dần cóchút không rõ.

Mộttấm huy chương không đem về danh dự cho người này, càngkhông mang về cho ông sự kiêu ngạo.

TốngTriết ra khỏi quán trà, ngồi xe trực tiếp đi về khubiệt thự phía đông ở thành phố X, khu biệt thự nàyđược xây trên núi, hai căn xây cùng một nơi, sau đótách ra một khoảng cách lại xây thêm hai căn, phong cảnhđẹp. Ở đây trước kia vốn là của bang hội kia, TảXuyên Trạch và Tống Triết đều nhìn địa bàn củachúng không thuận mắt, bởi vậy bang hội kia bị diệtsau đó địa bàn của chúng liền bị một ít bang hộiđịa phương qua phân chia, nhưng mà Tống Triết lại bấtngờ phát hiện ở đây. Vì vậy liền mua, đó là bởi vìbiệt thự này liền nhau cùng với người bạn tốt củay đó chính là Hiên Viên Ngạo, cho nên y liền mua.

HiênViên Ngạo thuộc về động vật sinh hoạt về đêm, giữaban ngày phần lớn thời gian anh ta đều đang ngủ, mà anhta ngủ phần lớn địa điểm chính là chỗ này, bởi vìnơi này an tĩnh.

Dĩnhiên, ngày hôm này anh ta đừng mong được ngủ.

HiênViên Ngạo ôm chăn, vẻ mặt đau đầu nhìn người đangngồi trên ghế nhà mình trong phòng ngủ mang kiểu dángcung điện phương tây xa hoa một mình uống hồng trà, bấtđắc dĩ nói, "Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Quấy rốimột người đang mộng đẹp là rất không đạo đức."

TốngTriết ưu nhã uống một ngụm trà, sau đó đặt ly tràxuống hai tay đan chéo nhìn anh ta, cười nói, "Cậu cùngngười Trác gia của thành phố X có quen hay không?"

Trácgia là tập đoàn nổi tiếng toàn cầu về súng ống đạndược, Hiên Viên Ngạo hơi sững sờ, hỏi, "Cậu tìmngười Trác gia làm cái gì?

"Cũngkhông có gì," Tống Triết cười nói, "Tôi chỉ làmuốn cùng bọn họ làm chút giao dịch, từ trong tay bọnhọ mua một lượng lớn súng ống đạn dược, sau nàytôi cũng muốn thử kinh doanh một chút súng ống đạndược."

HiênViên Ngạo nhướng mi, "Sau đó thì sao? Cậu nghĩ đemsúng ống đạn dược bán cho ai?"

Mắtxếch xinh đẹp của Tống Triết cong lên một độ cungđẹp mắt, ôn hoà nói, "Bán cho Tam Giác Vàng."

"TamGiác Vàng?!" Hiên Viên Ngạo bỗng nhiên từ trên giườngnhảy lên, trên người hơi thở điên cuồng dày đặc mộtchút, con ngươi thâm thuý nhìn chằm chằm vào y, "Cậuđiên rồi sao? Tam Giác Vàng là nơi như thế nào trong lòngcậu hiểu rõ, nơi đó có nhiều loạn lạc nhiều nguyhiểm cậu cũng rõ, sơ ý một chút cậu liền có đi khôngcó lại!"

TốngTriết dáng tươi cười không giảm, "Cậu nghĩ tôi sẽlàm việc không nắm chắc?"

"Phải!Cũng ví dụ như chọc phải Tả Xuyên Trạch," Hiên ViênNgạo không chút nào nể tình nói, "Nói đi, cậu lấythân phần người bán súng ống đạn dược đến Tam GiácVàng mục đích thực sự là cái gì?"

TốngTriết thay đổi một tư thế càng thêm thoải mái, cườinói, "Không thể trả lời."

HiênViên Ngạo nhìn y một chút, cuối cùng bi ai thở dài mộttiếng, ném một câu "Chúc cậu nhiều may mắn" liềnnhận mệnh đi gọi điện thoại cho người Trác gia, mộtlát sau mới quay trở lại, nói, "Người bên kia nói cóthể, cậu chừng nào thì muốn?"

"Cònphải qua một đoạn thời gian nữa," Tống Triết cườinói, "Cậu trước hết để cho bọn họ chuẩn bị đi,chờ tôi cùng bên Tam Giác Vàng kia thảo luận được rồisẽ lấy hàng," y nói xong đứng lên đi ra phía ngoài,"Cậu ngủ tiếp, tôi đi."

HiênViên Ngạo thở hắc ra, một bên hướng giường lớn xahoa của mình đi đến, một bên không có thành ý lườibiếng tuỳ ý hỏi một câu, "Cậu đi đâu?" Tiếp theoanh ta liền ngã lên giường, mơ mơ màng màng liền đingủ, trước khi ngủ tựa hồ nghe được tiếng nói ônnhã như ngọc của Tống Triết truyền tới, "Đi đón TửHạm cùng nhau quay về Bắc Kinh nhìn ông nội của tôi."

Buổitối Tống Triết đến Bắc Kinh nhà cũ của Tống gia, yxuống xe mang Cố Tử Hạm chậm rãi đem cửa đẩy ra, ôngnội Tống Triết lúc này đang an vị trên ghế sa lon róttrà ngon chờ bọn họ, thấy bọn họ tiến đến lập tứcnở nụ cười, "Tử Hạm tới rồi, mau tới đây ngồi."

Tốngtư lệnh tuy rằng tuổi tác đã cao thế nhưng thân thểthực khoẻ mạnh, nhìn qua tinh khí thần thái rất tốt,Cố Tử Hạm cười đi tới, kêu một tiếng, "Ông nộiTống."

Tốngtư lệnh lên tiếng, cười nói, "Sau này đều là ngườimột nhà gọi ông nội là được."

Cố TửHam lại khéo nói, Tống Triết cũng đi tới ngồi trên ghếsa lon, nói câu được câu không, mấy người hàn huyênmột hồi liền chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi.

"Ôngnội," Tống Triết gọi lại Tống tư lệnh đang muốnđi, nói, "Con nghĩ có việc tìm người nói chuyện."

Tốngtư lệnh gật đầu dẫn đầu đi vào thư phòng, TốngTriết theo sát phía sau, đem cửa thư phòng đóng lại, đitới đối diện ông ngồi xuống.

Tốngtư lệnh ngồi trên ghế sau bàn đọc sách, dù bận vẫnung dung nhìn y, nói, "Hồi hôn khẳng định không được,những thứ khác nói nghe một chút, con muốn tìm ta nóichuyện gì? Đừng quên lần trước chuyện phản bội concòn không có hướng ta giải thích rõ."

TốngTriết hai tay đan vào nhau, cười nói, "Chuyện hồi hônsau này bàn lại, ngày hôm nay tìm người chính là con biếtngười lúc trước thiếu chút nữa thành công ngắm bắnđược Hắc Yến, như vậy tài liệu về hắn người hẳnlà còn giữ đi? Con muốn nó."

"Giọngnói kia tuỳ ý quả thực giống như là "A, con nghe nóingười ở đây có một quyển sách, đưa cho con xem", ánhmắt Tống tư lệnh nhìn y sắc bén, Tống Triết trên mặtmang nụ cười nhạt, thản nhiên nhìn thẳng ông.

Trầmmặc sau một hồi Tống tư lệnh mới hỏi, "Ông ta khôngchết?"

"Ôngta chết hay chưa người hẳn là rõ ràng nhất," TốngTriết vẫn cười nhạt như trước, mắt xếch hẹp dàitrong trẻo nhưng ánh sự lạnh lùng, "Hắc Yến ngườinày mặc dù là tên biến thái những ông ta ở phươngdiện y học có thành tích đúng thật rất khiến kẻ kháckinh ngạc, cũng làm người ta động lòng, con đoán ngườilúc trước nhận được mệnh lệnh không phải bắt giết,mà là bắt sống," y nhìn chằm chằm vào người trướcmặt, nói chậm rãi, "Con nghĩ người phía trên rất muốncó được người này, bọn họ nếu như bắt đượcngười này nhất định sẽ tuyên bố với bên ngoài ôngta đã chết, thế nhưng trên thực tế bọn họ rất cóthể dự định đưa ông ta nhốt ở một chỗ, thậmchí ——" y nói đến đây rồi dừng một chút, trongđôi mắt trong trẻo càng ánh lên tia lạnh lùng, gằn từngchữ một, "Thậm chí có thể để hỗ trợ nghiên cứucủa ông ta mà hướng ông ta cung cấp một ít tử tù choông ta thí nghiệm ..."

"TốngTriết!" Tống tư lệnh lớn tiếng cắt đứt lời củay, "Con phải biết rằng con nói cái gì!"

"Conđương nhiên biết," âm thanh của y vẫn như cũ khôngnhanh không chậm, "Con đoán người năm xưa cũng là khôngquá đồng ý làm như vậy cho nên mới phải vô tình thảông ta đi? Thế nhưng phía trên truyền đạt mệnh lệnhnhiệm vụ bắt hắn vẫn còn đang tiến hành, hoặc lànhiệm vụ này có thể bây giờ người đang phụ trách,hoặc là trước kia đã chuyển cho người khác, thế nhưngngười nhất định biết người này đến tột cùng chếthay chưa, ừm, con lùi một ngàn bước nói* [iem bó tay],mặc dù ông ta đã chết, như vậy tư liệu về nghiên cứuy học của ông ta người phía trên phỏng chừng cũng sẽkhông bỏ qua, cho nên ít nhất nhiệm vụ tìm tư liệu vẫncòn đang tiến hành, con nói không sai chứ?"

Trongmắt Tổng tư lệnh sự sắc nhọn sâu hơn một phần,lạnh lùng nói, "Con đúng thật là quá hồ đồ! Nếu đãđoán được tầng này con còn dám vào quấy nhiễu làmcái gì?! Sơ ý một chút bị người phía trên biết mộttí con ngay cả cặn dư thừa cũng không có được!"

"Concũng mặc kệ những thứ này cũng không quan tâm kẻ đóđến tột cùng là ai," ánh sáng trong mắt Tống Triếtphát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, gằn từng chữ một,"Chỉ cần là ngăn trở chuyện của con con ngay cả ôngtrời cũng dám trái lại."

Nụcười trên mặt y như trước, âm thanh vẫn như cũ trầmthấp êm dịu, nhưng hơi thở lạnh lẽo lại một chút từtrên người y phát ra, chậm rãi tràn ngập xung quanh, khiếnkhông khí bốn phía đều lây nhiễm một tầng nguy hiểmkhông thể bỏ qua, rắn độc.

Tốngtư lệnh nhìn thật sâu người cháu trai xuất sắc nàymột cái, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói, "Connếu là có tâm theo chính trị, coi như là ngồi trên vịtrí cao nhất là điều có thể, đáng tiếc."

"Đángtiếc con đối phương diện đó không có hứng thú, "TốngTriết nói từng tiếng, "Người sống chính là vì vuivẻ, nếu như không thể tuỳ tâm sở dục* [tuỳ theo ýmình] còn không bằng đi tìm chết cho rồi, nhưng có đôikhi để đạt được mục đích này nhất định phải nỗlực tương xứng với cái giá đó là được, chỉ là cóngười trả nổi, có người lại không trả nổi, mà convừa vặn thuộc về người trước."

Tốngtư lệnh lại nhìn y một lát, lúc này mới khom lưng kéocửa bên hông bàn đọc sách ra bên trong là tường kép,lại mở tủ sắt bên trong tường kép, sau đó lấy ra mộtusb ném lên bàn, "Đây là lúc trước ta phòng bị, ngườicủa phía trên cũng không biết ta có cái này, con đem điđi." Ông nói xong liền đứng dậy vòng qua bàn đọcsách chuẩn bị đi ra ngoài, đi qua bên cạnh y thì trầmgiọng nói, "Con tốt nhất cẩn thận một chút, đừnglàm cho phía trên biết con cùng ông ta có dính dáng đến,ta sẽ không động thủ phía trên mà trước tiên pháingười đem con trói về cho con một viên đạn tiễn lênTây thiên, đỡ khỏi cho con đến lúc đó ngay cả toànthây đều không có!"

Ông nóixong câu đó liền cũng không quay đầu lại đi, TốngTriết đem cái usb cầm trong tay trầm ngâm chỉ chốc lát,sau đó cũng đứng dậy đi ra thư phòng, sau đấy trựctiếp xuống lầu lái xe đi khỏi.

Lúc nàyđã đến nửa đêm, phần lớn người ta đều đã đi vàogiấc ngủ hoặc chuẩn bị đi ngủ, nhưng y biết bác sĩtư nhân thiên tài hiện tại khẳng định còn đang trongphòng thí nghiệm tinh thần phấn chấn nghiên cứu lungtung.

"Cậuđúng thật còn chưa ngủ." Tống Triết đẩy cửa phòngthí nghiệm ra, cười nhìn về phía người ở bên trong.

Ngườikia cả người mặc áo dài trắng, lớn lên rất anh tuấn,đang đứng ở trước một đống lớn máy móc cúi đầunghiên cứu gì đó, nghe vậy ngẩng đầu nhìn y một cái,tiếp tục cúi đầu, cười nói, "Sau anh lại tới đây?Có việc?"

TốngTriết chậm rãi đi tới, nhìn cậu ta nghiên cứu gì đó,cười hỏi, "Đây là cái gì? Một con thỏ dài có lỗtai heo? Cậu làm?"

"Đúngvậy, thần kỳ không?" Người kia cười nói, đem vậttrong tay để qua một bên, sau đó cởi bao tay đi tới róthai ly hồng trà để trên bàn, nói, "Anh rốt cuộc tớitìm tôi làm gì?"

TốngTriết chậm rãi bưng ly hồng trà uống một ngụm, cườinói, "Tôi nghĩ dẫn cậu đi Tam Giác Vàng, sau đó cho cậuđi bên kia phát huy y thuật tuyệt vời của cậu mộtchút, giải quyết một ít người mấy nơi nào đó cóchứng khó chửa, làm cho bọn họ một truyền mười, mườitruyền trăm nói cho mọi người biết ở Tam Giác Vàng nơiđó có một thần y."

"TamGiác Vàng?" Người nọ nhướng đôi mi xinh đẹp, ôngngồi xuống đối diện, "Mục đích của câu là gì?"

"Thườngmà nói một người đối y học cuồng nhiệt để đạtđược mục đích của mình, ngoại trừ cần tiền tàimáy móc và tài liệu ngoài ra muốn có nhất đó là cóthể có trở thủ thật tốt," khoé môi Tống Triếtnhếch lên cười nhạt, ôn hoà nói, "Tôi nghĩ dùng cậulàm mồi nhử bắt một con cálớn."

"Hửm?"người kia hăng hái, "Người đối y học cuồng nhiệt?Ai a? Tôi biết sao?"

"Cậuhẳn là nghe qua ông ta," Tống Triết cười cười, nói,"Hắc Yến."

"HắcYến?!" Người nọ ngạc nhiên, "Ông ta còn sống?!"

TốngTriết gật đầu, người nọ lập tức hưng phấn nói,"Tốt, tôi đi cùng anh, tôi đã sớm muốn nhìn qua ngườinày một chút, nhưng," ông ngẩng đầu nhìn y, cườinói, "Anh sẽ không sợ tôi chạy cùng ông ta? Còn có a,cậu tìm ông ta làm gì?"

"Nếucậu muốn cùng ông ta chạy đến lúc đó tôi tuyệt đốikhông ngăn cậu, " Tống Triết cười nói, "Mục đíchtôi tìm ông ta rất đơn giản, chính là muốn mời ông tauống chén trà mà thôi."

"Sauđó?" Người nọ hoài nghi nhếch mi.

"Sauđó?" Tống Triết cười đến rất khoái trá, chậm rãinói, "Sau đó tôi muốn cùng ông ta nói chuyện vấn đềquyền sở hữu một người."

———



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro