19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Được gọi là tình yêu

Bêntrong rừng cây rậm rạp một mảnh tối đen, chỉ có vàikhe hở ngẫu nhiên mới có thể thấy vài cột sáng từmặt trăng, từ không trung thẳng tắp chiếu xuống, đemrừng cây âm ú xé rách thành từng lổ hổng.

TảXuyên Trạch lúc này thì đứng vào một trong cột sángđó, con ngươi của hắn vốn là màu đen lại nhuộm vàomột tầng sáng mơ hồ, nhìn qua lại có vẻ có chút trongsuốt, điều này làm cho Tống Triết theo phản xạ nhớlại một đêm trời mưa kia, khi y tiếp cận người nàylà lúc ánh mắt tâm hồn của hắn trong sáng.

Tâm hồncủa Tả Xuyên Trạch bị chính hắn phủ lên tầng tầngxiềng xích, một mực giam giữ vào chỗ sâu nhất trong cơthể, khiến người ta ngay cả tìm tòi cũng không thể nàora tay.

TảXuyên Trạch thấy y không đáp liền tiến lên một bước,vẫn như cũ nhìn y chằm chằm, lần thứ hai hỏi mộtlần, "Tống Triết, mục đích của anh là cái gì? Anhtốt nhất đừng đổi chủ đề cho tôi, Vệ Tụng từlâu đã nói với tôi, ông ta nói cho anh biết về chuyệnHắc Yến, anh hao tổn tâm sức chạy đến nơi này rốtcuộc là muốn làm cái gì?"

TốngTriết cười cười, lại nói, "Tôi đột nhiên phát hiệntôi vẫn rất thích nghe cậu gọi tên của tôi, vậy tôiđây, tôi cần phải gọi cậu cái gì, nói như thế nàochúng ta coi như là chung hoạn nạn, dù sao sẽ vẫn khônggọi cậu là 'Ngài Tả' nữa nhỉ?"

TảXuyên Trạch con ngươi yêu mị nhìn y một lát, bỗng nhiênkhông thể tin cười ra tiếng, "Tống thiếu gia anh tớinơi này —— sẽ không phải là vì tôi đi?"

TốngTriết khoé môi nhếch lên cười nhạt, hào phóng thừanhận, "Đúng vậy."

Đôimắt của bọn họ đều có thể xem thấu linh hồn củacon người, lúc đối mắt nhìn nhau mặc dù biết khôngthể lừa gạt đối phương lại cũng không thể dễ dàngtừ trong mắt đối phương đọc lên thứ gì, giống nhưbây giờ. Tả Xuyên Trạch híp mắt một cái, người trướcmặt mắt xếch hẹp dài trong trẻo nhưng lạnh lùng nhưtrước, lời nói của người này mới vừa rồi không cónói dối, thế nhưng trong này nhất định còn có thứ gìđó, hắn nhướng mi, "Sau đó?"

TốngTriết mỉm cười đi về phía trước, đường đi trongrừng thật không tốt, cỏ dại mọc thành bụi, y đốiloại tình huống này cực kỳ bất mãn, nhưng nét mặtkhông có biểu hiện ra chút nào, vừa đi vừa nói, "Cậucó biết hay không ông nội tôi đã từng vây giết qua HắcYến."

TảXuyên Trạch theo đi về phía trước, nói, "Nghe nói qua."

"Kỳthực lúc đó là ông nội tôi cố ý đưa ông ta thả ra,"Tống Triết nói, "Lúc đó cấp trên ra lệnh là bắtsống, cậu nên biết mục đích là gì nhỉ?"

TảXuyên Trạch gật đầu, "Có thể đoán ra đại khái,nhưng tôi có phải hay không còn muốn cảm ơn ông nộianh, nếu như không có ông ta sẽ không có tôi về sau đi?"

TốngTriết bình tĩnh nhìn hắn một cái, mắt xếch mang theoánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng như lúc ban đầu,"Cậu thực sự nghĩ như vậy?"

"Đólà đương nhiên," Tả Xuyên Trạch dời qua dời lạithiết bị trên tay, "Vẫn là không có phản ứng gì, xemra chúng ta thực sự đã đi qua khu địa lôi, tôi nhìn quamột chút lúc hạ xuống, nếu như không có gì bất ngờxảy ra, chúng ta lại hướng về phía trước xuống phíadưới đoán chừng sẽ đến một quốc lộ."

"Nhưvậy tốt nhất, nhẫn nãi của tôi đã muốn đến cựchạn." Tống Triết cẩn thận nhìn tình huống xung quanh,tận lực tránh né những chỗ khó đi.

"Nếunhư bây giờ là ban ngày thì tốt rồi, tôi có thể cảmnhận gươngmặt chán ghét của anh nhất định sẽ rất sinh động,"Tả Xuyên Trạch nhìn có chút hả hê cười cười, nóitiếp, "Trọng tâm câu chuyện hình như mở rộng ra, anhnói tiếp."

"Vềlệnh đuổi bắt kia đến bây giờ còn chưa huỷ bỏ, cấptrên đối với sự nghiên cứu y học của ông ta gần nhưcố chấp, cho nên tôi đã tới," Tống Triết cườinhạt, "Thứ nhất là tôi cảm thấy hứng thú với thiêntài y học của Hắc Yến, thứ hai sao, tôi biết cậu cùngHắc Yến có quan hệ, nếu để cho người của phía trênbiết được chút gì đó nói không chừng bọn họ sẽđem cậu nhốt lại một lần nữa ném lên bàn mổ, vậytôi còn có thể nào đem đi cất giấu?"

TảXuyên Trạch trong mắt nổi lên một tầng sáng yêu mị,không hề để ý tới từ cất giấu trong miệng y, màsuy nghĩ nhìn y, "Cho nên anh tới đây giúp tôi giết HắcYến?"

"Đúngvậy," Tống Triết cũng nhìn hắn, nói, "Chỉ có ởđây bí mật giết chết người này không khiến ngườicủa phía trên biết được tình huống là cách duy nhấtđể giải quyết vấn đề, cho nên mục tiêu của chúngta giống nhau."

TảXuyên Trạch tầng sáng yêu mị ở đáy mắt càng nặnghơn, khó khăn lắm mới đem tà khí của hắn vừa làm nổibật vừa một phần sắc nhọn, "Tôi muốn đích thângiết người đó."

"Tôicũng chưa nói không cho cậu giết," Tống Triết cườinhạt như trước, ánh mắt xinh đẹp nhìn hắn lom lom,hỏi, "Thế nhưng cậu đã chuẩn bị làm gì để giếtông ta?"

TảXuyên Trạch đang bước về phía trước bỗng dừng lại,con ngươi cực đen dại ra một chút, qua một lúc lâu lạithở dài một tiếng, "Tôi cũng không biết."

TốngTriết trầm mặc nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch trước mặtmê mang mục tiêu duy nhất trong đời là Hắc Yến, nếunhư hắn thực sự đạt được mục tiêu này nói khôngchừng cuộc sống sau này sẽ trở nên hỗn độn khôngchịu nổi, kết quả cuối cùng rất có thể chính là hắncũng theo Hắc Yến cùng nhau ... Chết.

"Chonên nói cậu đạt thành tâm nguyện sau này sẽ không còngì để bận tâm, vì vậy tôi cũng có thể như mong muốnđem cậu nhốt lại nuôi trong lồng," Tống Triết tiếnlên một bước nâng cằm hắn lên, lại cười nói, "Nóicách khác sau khi cậu giết Hắc Yến tốt nhất đem toànbộ tinh lực [tinh thần và thể lực] đặt ở trên ngườitôi, chỉ cần không cẩn thận để cho tôi nắm đượcmột sơ hở cậu đời này cũng đừng nghĩ chạy thoát."

Conngươi tà mị cura Tả Xuyên Trạch nhìn y một lát, mởtay y ra nói, "Cũng được, dù sao nợ nần chúng ta cònchưa có tính toán rõ ràng, chờ tôi giết chết ông ta lúcđó lại tới chỉnh anh."

"Tôiđây xin đợi ngài," Tống Triết cười đi về phíatrước, nhìn phía trước một mảnh tối đen, có chútnhứt đầu nói, "Chúng ta còn bao lâu thì có thể đi rangoài?"

"Đừnghỏi tôi," Tả Xuyên Trạch nhìn về phía sau một chút,ngẹo đầu nhìn y, "Anh không định chờ thủ hạ củaanh sao?"

TốngTriết cười khẽ, "Cậu cũng chớ xem thường bọn họ,bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, sẽ tìm đượcchúng ta."

"Tuỳanh," Tả Xuyên Trạch nhún nhún vai đi về phía trước,trầm mặt chỉ chốt lát bỗng nhiên nói, "Kỳ thực nếunhư để cho tôi chọn tôi thà rằng ..."

Hắnnói đến đây liền bỗng nhiên dừng lại, chỉ cườicười liền không tiếp tục nói nữa, Tống Triết nóitiếp, "Thà rằng chưa từng tới thế giới này, hoặcnói thà rằng lúc trước Hắc Yến bị bắt, như vậycũng sẽ không có cậu về sau, đúng không."

Y dùngchính là câu khẳng định, Tả Xuyên Trạch từ chối choý kiến, lại cười nói, "Tôi thật là càng ngày càngghét anh."

TốngTriết không thèm để ý ồ một tiếng, "Cũng bởi vìtôi hiểu cậu?"

"Anhcảm thấy thế nào?"

"Tôihiểu được."

"Vậyanh còn hỏi cái gì?" Tả Xuyên Trạch nhìn thiết bịkhông có chút phản ứng gì, thẳng tay ném về phía trước,cười nói, "Kỳ thực hiểu biết của anh cũng khôngtệ."

"Chỗnào không tệ?"

"Cóthể có cơ hội làm anh sẽ khiến tôi cảm thấy rấtkhông tệ."

"Lýdo của cậu thật đúng là kỳ lạ ..."

Haingười càng chạy càng xa, thân ảnh dần dần biến mấttrong chỗ sâu rừng rậm.

Cây cốicao lớn ngã một mảnh, xác trực thăng còn bốc cháy,Địch Hàn theo dây thừng xuống tới thì thấy chình làtình cảnh này.

"Trạch!"Gã đối bốn phía hô, đợi một hồi vẫn là không cóhồi đáp.

"Thượngtá," binh sĩ phụ trách tuần tra chạy đến trước mặtgã nói, "Mặt trên không có ai, tôi đoán bọn họ cóthể đã nhảy dù ở trên không."

"Nhảydù ..." Địch Hàn cảm thụ hướng gió một chút, quyếtđoán hạ lệnh, "Bắt đầu lục soát phía trước! Còncó, nếu như nhìn thấy một người đàn ông tóc ngắnmặc đường trang bắn chết tại chỗ không cần báo cáocho tôi!"

"Vâng!"

ĐịchHàn nhìn rừng rậm đen đặc trước mắt, ánh mắt âmtrầm, đây là lần thứ hai Tống Triết đem Trạch mang đidưới mí mắt gã, gã tuyệt đối không tha cho người đànông này!

Thủ hạTả Xuyên Trạch lúc này cũng ở đây, bọn họ nhìn âmngoan [âm: chỉ hai mặt đối lập âm dương, ngoan: hung ác,tàn nhẫn] trong mắt Địch Hàn, cũng không có qua nhiềubiểu hiện, hai người kia giết thế nào cũng không cùngbọn họ quan hệ, chỉ cần chủ nhân nhà bọnhọ không có việc gì là được. Bọn họ quan sátrừng rậm trước mắt một chút, thầm nghĩ nếu không cóđịa lôi bọn họ có thể hoàn toàn yên tâm, chủnhân bọn họ không phải như người bình thường,loại rừng rậm này còn không làm khó được hắn.

"Tốngđại công tử, tôi có một tin tốt muốn nói cho anh,chúng ta rốt cục đi ra rừng rậm." Tả Xuyên Trach haichân đạp lên quốc lộ, quay đầu lại nhìn người saulưng nói, Tống Triết cũng theo sát phía sau đi tới, bởivì ven đường có đèn đường mờ mờ, cho nên mặt củay lúc này biểu hiện rõ ràng ra, chỉ thấy nguyên bản độcung của nụ cười ôn nhu đã sắp nhìn không thấy, cònsót lại một chút vẫn lộ ra vẻ miễn cưỡng, có thểthấy được bây giờ người này tương đối khó chịu,Tả Xuyên Trạch thấy thế trong nháy mắt cười ra tiếng,"Tôi đã nói biểu cảm của anh nhất định sẽ rấtđẹp mắt."

TốngTriết nhu nhu cái trán, bất đắc dĩ nói, "Tôi hiện tạivô cùng rất muốn tắm."

"Nhữnglời này anh đã nói qua rất nhiều lần," Tả XuyênTrạch nhìn quốc lộ trống trải, nói, "Làm sao bâygiờ?"

"Từnơi này phải đến Thiện bang còn cách một đoạn, nếunhư không có phương tiện giao thông chúng tả đoán chừngphải đi đến hừng đống," Tống Triết cũng đi trênđường quốc lộ, nhìn xa xa một chút, hỏi, "Bây giờmấy giờ?"

"Đừnghỏi tôi, tôi không có điện thoại di động cũng khôngcó đồng hồ đeo tay," Tả Xuyên Trạch nói nhìn vềphía Tống Triết, lập tức nhún vai, "Không cần hỏi,anh nếu là có mấy thứ kia đoán chừng cũng sẽ khônghỏi tôi."

"Chúngta không cần mấy thứ không quan trọng kia," TốngTriết nhìn phía xa xe hơi đang lái qua, cười nói, "Nhưngmà có một số việc nếu như chúng ta không có vật đóthì lại vô cùng quan trọng."

TảXuyên Trạch đi tới bên cạnh y cũng nhìn chiếc xe kia,hỏi, "Thứ gì vậy?"

"Vítiền." Tống Triết nhàn nhạt phun ra hai chữ, nhìn chiếcxe hơi càng ngày càng gần, đẩy đẩy Tả Xuyên Trạch đểcho hắn đi đón xe.

TảXuyên Trạch vô cùng kinh ngạc, "Tại sao là tôi?" Tuyrằng hỏi như vậy, hắn vẫn đi về phía trước chuẩnbị đưa tay.

"Mặtcủa cậu so với vẻ mặt của tôi dùng được, nếu muốnđi xe nhờ đương nhìn là cậu tới cản," Tống Triếtnhìn thân ảnh trước mặt, thuận tiện bỏ thêm mộtcâu, "Cậu sẽ nói tiếng địa phương sao?"

TảXuyên Trạch vươn tay, cười nói, "Phải."

Vì vậyhai người thành công quá giang xe, nửa giờ sau cuối cùngđã tới Thiện bang, lúc này đã một giờ sáng, nhưng cómột câu nói Tống Triết nói đúng, đó chính là bọn họkhông có ví tiền.

TảXuyên Trạch cười nói, "Tống thiếu gia, là anh bán haylà tôi bán?"

TốngTriết nhìn quán bar trước mặt, nhu nhu cái trán, bất đắcdĩ nói, "Tôi có một dự cảm xấu."

"Tôiđây thật đáng tiếc nói cho anh biết, dự cảm của anhchính xác." Tả Xuyên Trạch không quan tâm lôi kéo TốngTriết vào quán bar, bọn họ đi trong rừng hồi lâu, khótránh khỏi sẽ bị cành cây cào trúng, nhưng cũng may haingười mặc vật liệu cao cấp, lúc này nhìn qua ngượclại cũng coi như sạch sẽ.

Haingười nay vốn lớn lên cũng rất yêu nghiệt, dù chokhông nói đến khuôn mặc thì quần áo "cá tính" haingười mặc cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của ngườikhác, cho nên bọn họ vừa mới vừa vào cửa lập tứcđưa tới sự chú ý của mọi người, mà sau phút chốcthì có người qua nói với Tả Xuyên Trạch, "Thưa ngài,ông chủ chúng tôi rất thưởng thức ngài, muốn mờingài uống ly rượu."

TảXuyên Trạch theo phương hướng gã chỉ nhìn sang, chỉthấy quầy rượu trong góc phòng trên hàng ghế sa lon cómột người phương Tây tây trang giày da, người nọ thấyhắn nhìn sang cười hướng hắn giơ ly rượu, mà ở xungquanh hắn còn một số thủ hạ bảo vệ có không ít súngthật đạn thật, vừa nhìn người này liền biết khôngđơn giản.

Vốnbọn họ còn tưởng rằng ở bên ngoài sẽ không đụngphải cá lớn chứ, bây giờ xem ra cũng không đúng nhưvậy.

"Thưangài, ông chủ chúng tôi luôn không thích mướn phòng uốngrượu, nhưng ông ta nói nếu như ngài thích ông ta có thềvì ngài ngoại lệ." Người nọ thấy hắn không đápliền bỏ thêm một câu.

"Khôngcần, ở nơi này uống đi." Tả Xuyên Trạch bình tĩnhnhìn thoáng qua Tống Triết, sau đó cùng người kia đi.

TốngTriết ở trên quầy bar ngồi xuống, liền không khỏi nhunhu cái trán, vừa rồi ý tứ nơi đáy mắt của Tả XuyênTrạch rất rõ ràng —— thoạt nhìn tôi có giá hơn sovới anh.

Y muốnmột ly rượu, liếc mắt hướng bên kia nhìn một chút,thì thấy đáy mắt người kia không che giấu sự tham lam,giống như hận không thể lập tức đem quần áo của TảXuyên Trạch xé bỏ, đáy lòng của y nhất thời hiện lênmột tia ưu tư rõ ràng: Y khó chịu, vô cùng, cực kỳ khóchịu.

Y cónăng lực tự kiềm chế luôn luôn tốt, điều này làmcho y bình thường hiểu rõ tâm tình không ổn, nhưng khi ythấy tình cảnh bên kia thì rõ ràng cảm thấy đáy lòngtuôn ra âm ngoan ngay cả mình cũng không cách nào khôngchế. Đây không giống với thú cưng của mình hoặc làvui vẻ khi thân thể bị người khác đụng chạm khóchịu, mà là càng thêm lạnh buốt càng thêm sát ý bạongược, hơn nữa cổ sát y này càng ngày càng rõ ràng,càng ngày càng không cách nào khống chế.

Y biếtrõ điều này đại biểu cho việc gì, tuy rằng lần trướcy cùng Tả Xuyên Trạch xảy ra quan hệ, nhưng sau đó y từtừ tĩnh táo lại, liền quy thuộc về do nhu cầu sinh lýhoặc là thích thân thể người này, cho tới bây giờ ycảm giác được buồn phiền dưới đáy lòng mình tràolên, y mới rốt cục khẳng định nhìn thẳng vào một sựthật: Y, Tống Triết, yêu một người đàn ông tên là TảXuyên Trạch.

Khôngchỉ muốn bắt giữ cất giấu, cũng không chỉ là thíchgiữ lấy, mà là loại việc y trước đây vẫn khônghiểu, bây giờ lại có thể cảm nhận được rõ ràng ...Thứ gì đó gọi là "tình yêu".

———

Và đãiu :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro