20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặc quyền

Trênngười Tả Xuyên Trạch phát tán ra mùi hormone quá nồngnặc, khiến người luôn không tự chủ được muốn nhàoqua. Mà so với trên người Tống Triết lại không có loạihơi thở này, trái lại làm người khác cảm giác cấmdục, mắt xếch của y mang theo ánh sáng trong trẻo lànhlạnh, trên mặt luôn lộ vẻ cười vừa phải, lễ phépmà xa cách, làm người khác sinh ra hảo cảm đồngthời cũng không có cảm giác thân cận.

Nhưngviệc đó cũng không đại biểu cho người này không cóngười thích, Tống Triết lớn lên rất thanh tú, y dángngười ôn nhã chung quy cũng khiến người ta có ảo giácmột loại văn nhược, mà loại ảo giác này sẽ làm chongười ta đối với y nảy sinh hai loại ý tưởng cựcđoan, hoặc là nhất định vô cùng thương yêu bảo hộ,hận không thể mỗi ngày đem y phủng ở trong lòng bàntay, rất sợ chạm hư; hoặc là càng muốn thô bạo chàđạp thêm, hận không thể đưa y cởi bỏ vẻ ngoài ônnhã, nhìn y thống khổ nhìn y cầu xin tha thứ. Đươngnhiên, với dấu hiệu hiện tại cho thấy, thái độ củaTả Xuyên Trạch đối đãi với Tống Triết rõ ràng thuộcvề người sau.

TốngTriết quan sát người kia một chút, xuất hiện ở TamGiác Vàng với khuôn mặt phương Tây lại có vệ sĩ cóđạn thật, có thể có khả năng là trùm buôn thuốcphiện lớn nhất. Thực sự là phiền phức.

Ngay lúcy lặng lẽ quan sát tự hỏi đối sách đối phó, có mộtnhóm người hướng y đi tới, người dẫn đầu nhóm kiatrực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh y, cười nói,"Nhìn anh không giống như là người địa phương a, anhlà từ đâu tới?"

Ngườinày là dân bản xứ, trong giọng nói mang theo sự lưu mạnhnồng đậm, Tống Triết chậm rãi đưa mắt quay lại, đầutiên nhìn một chút đám ăn mặc côn đồ phía sau gã sauđó mới đưa ánh mắt về người vạm vỡ bên cạnh,hình xăm kín người. Y không khỏi lại muốn nhu nhu cáitrán, dựa vào thứ gì người kia có thể tìm tới trùmma tuý, còn mình lại nhất định là kẻ cầm đầu lưumanh?

Y đươngnhiên không có thực sự đưa tay che trán, mà là dùngtiếng địa phương lưu loát nói, "Đều không phải, tôitừ Trung Quốc tới, tới nơi này du lịch."

Ngườikia dùng ánh mắt lom lom nhìn y, chỉ cảm thấy nhìn khoémiệng cười khẽ của người này trong nháy mắt khiếngã ngay cả họ mình là gì cũng không biết, cả ngườichoáng váng, hận không thể lập tức đem người này mangvề nhà yêu thương cả đời, gã không tự chủ đượcđi về phía trước tiếp cận càng gần, cười nói, "Tạisao muốn tới Tam Giác Vàng du lịch? Ở đây không yênổn."

TốngTriết không thích cùng người khác tiếp cận quá gầnnhư vậy, liền không biến sắc hướng phía sau di dời,lông mi hơi rũ, "Vẫn luôn nghe nói nơi này phong cảnhtốt liền tới xem một chút, nhưng tôi biết hiện giờ ởđây không yên ổn."

Lúclông mi y rũ xuống hơi thở nho nhã yếu đuối lại nặngthêm một phần, nhìn qua còn có chút u buồn, người kiathấy thế hận không thể lập tức đánh mình một cái,thằm mắng mình biểu hiện quá rõ ràng khiến người đẹpsợ hãi, nói cũng thay đổi thành lắp ba lắp bắp, "Khôngkhông không, anh không nên hiểu lầm, tôi, tôi không có ýgì khác, chính là muốn cùng anh giao, kết giao bạn bè, làthật."

Biểutình thụ hạ phía sau gã lập tức vặn vẹo một chút,lão đại bọn họ ở vùng đất này cũng coi như là cóchút danh tiếng, giết người cũng không nương tay, khi nàotừng có loại phản ứng này?

TốngTriết đáy lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếukhông phải thời gian có hạn tôi thật nên để cho cậugiải thích chuyện giấu đầu loài đuôi như vậy, y kỳquái nhìn gã, hỏi, "Cậu làm sao vậy? Tôi không có hiểulầm, tôi nói đều không phải cậu, mà là bên kia kìa,gã ta vừa đem bạn của tôi cưỡng ép đi qua đó."

Ngườinọ theo phương hướng y chỉ nhìn sang, thì lập tức thấytình huống ở một góc quán bar, đáy lòng cũng đã đemthân phận của người kia đoán đại khái một chút.

"Rấtlợi hại đúng hay không?" Tống Triết rất nhanh khiếnánh mắt gã quay lại đây, nếu không liền bại lộ, dùsao người đàn ông yêu nghiệt ngồi bên kia biểu hiệntrên mặt thế nhưng một chút cưỡng ép cũng không nhìnra được, ngược lại vẫn cùng cái người đàn ôngphương Tây kia trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Thậtkhiến cho người ta khó chịu.

Ngườikia mờ hồ nghĩ không khí người bên cạnh lạnh đi mộtphần, gã rụt cổ một cái, nhìn người đẹp trướcmắt. Tống Triết lông mi lại rủ xuống, nói, "Cậucũng không có cách nào đúng hay không? Tôi chỉ biết,những người đó đều mang súng nhỉ, trách thì trách tôikhông nên lôi kéo bạn tôi tới nơi này, cũng không phảiphát sinh loại chuyện kia."

Ngườinọ vừa nghe bỗng nhiên lập tức đứng dậy, đây làviệc gì? Đây là cơ hội biểu hiện của gã ở trướcmặt người đẹp a! Nói không chừng người đẹp nhấtthời cảm động sẽ không tốt sao? Gã tại sao lại cóthể buông tha? Gã nhìn người trước mặt, hiên ngang lẫmliệt nói, "Không có việc gì, tôi giúp đem bạn anh cứutrở về, ở đây nói như thế nào cũng là địa bàn củatôi, hắn ta chỉ là một con trym ngoại quốc tôi cònkhông để vào mắt!"

TốngTriết ngẩng đầu lên hỏi, "Thật? Người Trung Quốcchúng tôi có một câu gọi là 'Tri ân báo đáp' cònmột câu nói là 'Lấy thân báo đáp', cậu nếu đúngthật như có thể đem bạn của tôi cứu ra muốn tôi làmgì tôi cũng đồng ý."

Lấythân báo đáp! Người nọ lập tức kích động, adrenalin[1] tăng vọt, mà Tống Triết mặc chính là đường trangcổ cao, lúc này ngẩng đầu lên vết thương trên cổ lộra, người nọ thấy vậy lập tức đem chuyện này đổlên đầu trym ngoại quốc kia, lửa giận trong nháy mắtliền nổi lên, cho nên đồng thời dưới sự kích thíchcủa người này, nghĩa vô phản cố* [làm việc nghĩakhông được chùn bước], hiên ngang lẫm liệt, cả ngườisát khí dẫn đầu thủ hạ chạy vội qua.

Hai phetrong nháy mắt đánh nhau, trong lúc nhất thời bên trongquầy bar loạn thành một đống, Tống Triết thấy TảXuyên Trạch ung dung xuyên qua đám người hướng y đi tớiliền đem ly rượu để xuống quầy bar, đứng dậy đi rangoài.

Ngườiphục vụ một bên nhìn vội vàng nhắc nhở, "Thưa ngài,ngài còn chưa có trả tiền."Đượcrồi, tuy rằng tình huống bây giờ đã rất rối loạn,nhưng cũng không thể bỏ qua khách hàng có thể bồithường.

TốngTriết còn chưa kịp trả lời đã nhìn thấy phía sau TảXuyên Trạch vẫn có thủ hạ của trùm buôn thuốc phiệntheo sát, nhìn qua giống như là muốn bảo vệ hắn màcũng giống như là muốn bắt hắn trở về, Tống Triếtđáy lòng cười lạnh một tiếng, nhìn người càng ngàycàng gần, thuận tay cầm lên cây bút của người phụcvụ quầy bar trực tiếp ném tới, lần này y dùng mườiphần sức lực, cây bút chính xác đánh trúng yết hầungười kia, trong nháy mắt vào hơn phân nửa, người đótiếng chưa phát ra ngoài liền ngã xuống, thân thể coquắp một chút liền không còn tiếng động.

TốngTriết lúc này mới đứng vững quay đầu lại nhìn ngườiphục vụ, hỏi ôn hoà như thường ngày, "Cậu mới vừarồi cùng tôi nói việc gì?"

"..." Ngườiphục vụ kia giống như bị sét đánh giữa mặt đứngngẩn ngơ ở đó, đáy lòng nhịn không đước rít gàora, người này không phải rất nhu nhược rất u buồnsao?! Nhu nhược của y đi đâu rồi?! U buồn của y đi đâurồi a ~ !

TốngTriết thấy cậu ta không đáp liền kiên nhẫn hỏi mộtlần, "Cậu mới vừa rồi cùng tôi nói việc gì?"

Ngườiphục vụ lập tức quay lại đứng nghiêm, vẻ mặt thànhkhẩn vẻ mặt nghiêm túc nói, "Thưa ngài, tôi muốn nóiquán bar chúng tôi tròn một năm thành lập, tất cả mọithứ đều miễn phí."

"A,tôi đây thực sự là quá may mắn." Tống Triết ôn hoànói xong câu đó Tả Xuyên Trạch cũng chạy tới trướcmặt, hai người liền cũng không quay đầu lại ra quánbar.

Phụcvụ nhìn một chút thân ảnh hai đầu sỏ gây nên từ từbiến mất ở cửa, lại nhìn một chút thảm trạng bêntrong quầy rượu, đem cả sự kiện thu hết vào đáy mắthắn ta lập tức chạy vội tới một góc tường, haingười kia là ác ma là ác ma (gàokhóc – ing).

TốngTriết theo Tả Xuyên Trạch ra quán bar, hỏi, "Bây giờđi đâu?"

"Cònphải hỏi sao," Tả Xuyên Trạch quay đầu lại nhìn ymột cái, trong tay quơ quơ ví tiền dưới tình huống hỗnloạn thuận lợi mò được, cầu vồng dưới đường phốrất nhu hoà, mơ hồ tản ra một tầng hơi thở quyến rũ,làm khoé miệng hắn vốn là nụ cười không mang theo ýtốt nhuộm ánh sáng yêu mị, giống như độc dược nguyhiểm mê người, chỉ nghe hắn chậm rãi nói, "Đươngnhiên là đi thuê phòng."

Bênngoài quốc lộ Thiện bang trong rừng rậm vẫn như cũ mờmịt một mảnh, trong rừng căn bản còn có thể thỉnhthoảng vang lên một hai tiếng côn trùng kêu, thế nhưngnhận thấy được bụi rậm đang có tiếng động ầm ĩmà im bật.

ĐịchHàn nhìn rừng rậm đen kịt trước mắt, ánh mắt âmtrầm, tuy rằng đến bây giờ gã không nghe được tiếngnổ địa lôi, nhưng tim của gã vẫn đang nhịn không đượchoảng sợ, không tự chủ được suy nghĩ miên man, nghĩTrạch có thể hay không bị thương, có thể hay không gặpdã thú rắn độc, mà quan trọng chính là Tống Triếtcùng hắn một chỗ, gã chỉ cần suy nghĩ một chút đãcảm thấy như nghẹn ở cổ họng.

Trênđời này rất nhiều người tìm cách đối với Trạch,nhưng cho tới bây giờ duy nhất đắc thủ chính là TốngTriết, người đàn ông này quá mạnh mẽ cũng quá âmhiểm, điều đó làm cho gã cảm nhận được nguy cơtrước đây chưa từng cảm nhận, nếu như không giếtngười đàn ông này cuộc sống mai sau củagã nhất định sẽ ăn ngủ không ngon.

Đanglúc gã xuất thần từ xa xa binh sĩ đang lục sót chạytới, "Thượng tá, phía trước vừa phát hiện mộtchiếc dù nhảy, đồng thời phát hiện thứ này." Ngườiđó vừa nói vừa đưa băng gạc dính máu trong tay.

ĐịchHàn vội vàng nhận lấy, phía trên máu đã sắp đônglại, nhưng cùng giống lúc trước phát hiện ba dù nhảy,vẫn như cũ nhìn không thấy một bóng người, gã nắmchặc miếng băng gạc, trầm giọng nói, "Tiếp tụctìm."

"Vâng."

Trạch,cậu rốt cuộc ở nơi nào.

ĐịchHàn ở chỗ này càng ngày càng hoảng sợ, tay chân lạnhlẽo. Mà giờ phút này trong một quán rượu cao cấp ởThiện bang, Tả Xuyên Trạch tốn gấp hai lần giá tiềnđể tránh một đống giấy tờ chứng nhận phiền phức,thuận lời mà lôi kéo Tống Triết tiến vào khách sạn.

TốngTriết không nói hai lời lập tức đi vào phòng tắm, TảXuyên Trạch con ngươi cực đen nhìn cánh cửa phòng tắmđóng chặt, khoé miệng câu ra một nụ cười tà, cởihồng bào* [bào = áo dài chấm gót, hồng = màu đỏ] củamình cũng đi vào.

TốngTriết lúc này đang đứng ở dưới vòi sen, nghe đượcâm thanh hơi nghiêng đầu một chút, cười nói, "Thếnào, không đợi kịp?"

TảXuyên Trạch cười đi vào, từ phía sau ôm lấy y, môi dánvào bên tai của y thấp giọng nói, "Tống đại công tử.lẽ nào chưa từng nghe qua một phút giá ngàn vàng sao? Hơnnữa anh xem một chút tình cảnh này, không giống hình ảnhtrước đây anh đối phó tôi sao, hử?"

TốngTriết gần như khi giọng nói của hắn cất lên liềntrong chốt lát đã nhận ra ý đồ của người sau lưngnày, y lập tức tránh ra khỏi ngực của hắn xoay ngườinhìn hắn, cười nói, "Thế nào? Cậu ngay cả đoạn mởđầu cũng không làm?" Y mới vừa rồi tuyệt đối khôngcó cảm giác sai, người này căn bản ngay cả bôi trơnđều không chuẩn bị liền đã nghĩ trực tiếp đi vào.

TảXuyên Trạch lấn người tiến lên, tay vòng qua phía sau ytheo lưng y chậm rãi xoa, con ngươi yêu mị nhuộm mộttầng sáng nguy hiểm, giống như dã thú để mắt tới conmồi, hắn thấp giọng nói, "Anh quan tâm thật đúng lànhiều ..." Hắn nói xong ánh mắt chậm rãi dừng lại ởcổ của Tống Triết, nơi đó có một đường vết thươngdài một tấc* [1 tấc = 10cm], tuy rằng đã không chảy máunữa, thế nhưng vẫn có thể thấy bên ngoài làn da trắngnõn có vết tích vỡ ra, được làn da hoàn hảo ở xungquanh làm nền nên nhìn qua rất doạ người. Hắn nhìn mộthồi, bỗng nhiên tiến tới hôn một cái, tiếp đó chậmrãi chuyển qua vành tai của y, tay ở sau người cũng bắtđầu trượt xuống giống như chuẩn bị dò một ngóntay.

"Này,"Tống Triết bắt được tay hắn, nói, "Cậu tốt nhấtđem chính mình tắm rửa sạch sẽ rồi cùng tôi làm."

TảXuyên Trạch cắn lên vành tai của y một cái, cười nhẹ,"Tống Triết, anh biết tôi nói qua là tôi tuyệt đốisẽ không buông tha cho anh, cho nên đêm này bất kể giãydụa như thế nào đều vô dụng, hiểu không?"

"Hiểu,"Tống Triết mỉm cười gật đầu, nói, "Vậy cậu cũngphải trước đem mình tắm rửa sạch sẽ hơn nữa."

"Tốt,"Tả Xuyên Trạch thẳng thắn mà đáp ứng, buông y ra nói,"Vậy anh tắm cho tôi đi, tắm đến tiêu chuẩn của anhmuốn."

TốngTriết kinh ngạc cười nói, "Ý của cậu là nói tôi tắmcho cậu xong sau đó còn phải nằm ở trên giường cho cậulàm?"

TảXuyên Trạch sung sướng hỏi, "Có vấn đề gì không?"

"Khôngcó." Tống Triết bất đắc dĩ mở miệng, đem ngườinày kéo qua hai người thay đổi vị trí, y để Tả XuyênTrạch đối mặt vòi hoa sen, mình từ phía sau đem hắn ômtiến vào lòng, bắt đầu gội đầu cho hắn, ánh mắtcủa y không khỏi híp một cái, ừm, đây mới là tư thếlúc trước.

"Tốngđại công tử, anh cũng không nên suy nghĩ thứ gì đó kỳlạ." Tả Xuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặtthoải mái hưởng thụ phục vụ cao cấp, chẳng qua khoémiệng câu ra một nụ cười vô cùng nguy hiểm.

TốngTriết cười nhạt không đáp, Tả Xuyên Trạch tóc dàivừa qua vai, rất thẳng cũng rất mềm mại, chất tóc vôcùng tốt, đúng thật có thể đi quay chụp quảng cáotóc, y nhẹ nhàng sờ hai cái, bỗng nhiên nói, "Từngcùng nhau ngủ, nảy sinh quan hệ, chung hoạn nạn, bây giờtôi ngay cả tắm đều tắm cho cậu, sau này cần gọi cậulà gì?" Ừ, tuy rằng y trước cũng tắm cho hắn, thếnhưng người này căn bản cũng không biết.

"Trạch,"Tả Xuyên Trạch vẫn không mở mắt, nói chầm chập, "Nếunhư anh nguyện ý."

TốngTriết tay ngừng lại, tuy rằng thứ sinh vật không rõ kiacũng gọi hắn như vậy, nhưng không phải không thừa nhậngọi như vậy nghe có vẻ thân thiết, y không khỏi hípmắt một cái, mắt xếch hẹp dài cũng theo đó nổi lênmột tia lạnh như băng.

Khôngsao, tôi sẽ đem nhưng người có thể gọi em như vậytrên thế giới này toàn bộ làm thịt là được, kể từđó cách gọi này chỉ chính là của mình tôi ...

——

[1]arelanin: đôi khi gọi là "epinephrin" hay "adrenalin",là một hormone. Là một loại hormone có tác dụng trênthần kinh giao cảm. (nguồn wiki)

———

AnhTriết diễn quá sâu :))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro