26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn nhu đêm trăng tròn

Đườngven biển gần thành phố S có rất nhiều làng chài, trongđó có một thôn nhỏ, thôn này dựa vào núi mà xây, xâyở sườn núi hơi nghiêng, có một đường quốc lộ quanhco xuôi thẳng lên núi, chạy xe hơn mười phút sẽ gặpmột mảnh đất tương đối bằng phẳng, lại hướngphía trước mà đi sẽ thấy ven đường dựng một tấmbia đá, mặt trên tấm bia đá viết rõ ràng đất này đềulà lãnh địa tư nhân.

Trongthôn từng có trẻ con nghịch ngợm theo quốc lộ hướnglên phía trước mà đi, đi thật lâu mới có thể thấytrên đỉnh núi có một toà nhà lớn, cạnh toà nhà cócây cối cao to che phủ, xa xa nhìn qua hình dáng có chútkhông rõ. Trẻ con hơi lớn có can đảm đi qua rừng câyuốn quanh để nhìn cho rõ, chỉ thấy cửa toà nhà to lớnkhí thế đóng chặt, muốn gần thêm một chút nữa sẽgặp vài người từ bên trong đi ra đem bọn nhóc đánhđuổi.

Bọnnhóc trở lại trong thôn thật hưng phấn nói với ngườilớn, thấy chuỷ bát thiệt* [bảy miệng tám lưỡi ?!],như nói chỗ đó một đám người mặc đồ đen hung thầnác sát, có đứa lại nói đã từng thấy qua một ngườiđàn ông mặc hồng y, người kia lớn lên rất đẹp, thếnhưng xinh đẹp giống như yêu tinh, tà trong tà khí vừanhìn không giống như người tốt. Nói chung mọi ngườinói xôn xao, người dân trong làng đối với chỗ đó tòmò đồng thời cũng dạy dỗ con của mình không đượcphép trở lại.

Nơi đóđương nhiên chính là tổng bộ Phùng Ma, trước kia tổngbộ ở một hòn đảo tư nhân, thời gian Hắc Yến thượngvị* [thượng: trên, vị: vị trí] dọn đến nới này,đến bây giờ Tả Xuyên Trạch thượng vị vẫn không cóđổi qua. Hắc Yến rất thích yếu tố Phương Đông, bởivậy toà nhà này kết hợp phong cách Trung Nhật, trong sânrường cột chạm trổ* [ví với nhà cửa hoa lệ], cầulàm bằng đá còn có một dòng suối cạn xuyên suốt cảtoà nhà, hành lang thì toàn bộ dùng những tấm ván gỗloại tốt để lót, cửa phòng dùng cách thức kéo ngang,nhẹ nhàng kéo ra liền mở.

TảXuyên Trạch lúc này chính là đi chân trần ở trên hànhlang chậm rãi mà đi, tiếng chuông ở cổ chân thanh thuýêm tai, giống như có thể nhẹ lướt qua lòng người ta,hắn chậm rãi vòng qua khúc quanh, đi qua một cánh cửa tòvò [1] nửa hình tròn liền tới sân sau, tiếp đó là hànhlang ở ngã ba, bên phải có một đường thông qua tiểuviện* [sân nhỏ] đóng kín, từ nơi này nhìn sang còn cóthể thấy đại thụ trong sân, Tả Xuyên Trạch nhớ kỹmỗi lần đến thu cây đại thụ kia lá rụng lại rơiđầy cả sân, một tầng thật dày đạp lên nghe xào xạc,dưới táng cây còn buộc một đu dây, đó là lúc nhỏhắn được chính tay Hắc Yến làm cho, nhưng sau khi hắnthượng vị cửa tiểu viện kia đã bị hắn phòng toảrồi, đến bây giờ cũng không có đi vào.

Hànhlang bên trái đi thông qua một mảnh tưởng đổ, nơi đóđã từng là phòng thí nghiệm Hắc Yến quý nhất, TảXuyên Trạch mười sáu tuổi thượng vị trong một đêmđó dùng một gói thuốc nổ trực tiếp đem nó nổ thànhtro tàn, sau đó vẫn để nó sụt lở, không cho người xửlý. Mà chính giữa con đường kia thông tới một tiểuđình tử [2], ở đó là đại trạch* [nơi ở chính], đìnhtử trước mặt đã bị đại thụ san bằng, khoảng đấttrống trải kéo dài thẳng đến phía trước đoạn nhai[3], dưới đoạn nhai lại là biển rộng cuộn trào mãnhliệt, trước đây Hắc Yến chính là bị hắn ép đếnnơi này sau đó nhảy xuống, tám năm liên tiếp chưa từngcó bất cứ tin tức gì, nếu như không phải lần nàyĐịch Hàn bỏ thuốc hắn ngay cả hắn đều cho rằngngười đàn ông kia đã chết.

TảXuyên Trạch đứng ở tiểu đình tử nhìn về phía trước,xa xa trên mặt biển một vành mặt trời đỏ đang từ từchìm xuống, đêm tối sắp phủ xuống, trong cơ thể máuđã có xu thế nổi dậy, đêm nay trăng tròn.

"Chủnhân," nhưng Vệ Tụng đã đứng đợi ở phía sau, trầmgiọng nói, "Quản gia Trác gia tới."

"Hửm?"Tả Xuyên Trạch hơi nghiêng đầu, mặt trời chiếu từkhoé mắt xẹt qua như máu, đem con ngươi yêu mị của hắnlàm cho càng thêm tà khí, khoé miệng hắn câu lên ý cườinghiền ngẫm, nói, "Đem hắn ta tới đây."

"Vâng."Vệ Tụng gật đầu một cái, cho thủ hạ gọi điệnthoại để cho người kia vào, lúc này mới lần thứ hainhìn về bóng lưng Tả Xuyên Trạch, nói, "Gia chủ Trácgia phía sau màn không đơn giản."

TảXuyên Trạch nhẹ "Ừ" một tiếng, không quay đầu lại.Trước mắt hắn hợp tác với đối tượng nội bộ chithứ của Trác gia, những người nằm vùng của hắn trảiqua nhiều năm nỗ lực ở các phạm vi nội bộ Trác gia,nếu như lại thêm hắn từ trong hỗ trợ phần thắng làrất lớn. Kế hoạch của hắn vốn là chờ những ngườinày thành công đoạt vị sau đó lại đem bọn họ giếtsạch, tiếp đó để cho cái kẻ ngu ngốc kia thượng vịlàm một con gối thuận lợi cho bản thân chậm rãi chiếmđoạt, thế nhưng đoạn thời gian trước những ngườinằm vùng đó lại bị một người không biết tên bí mậttrừ khử, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơingay cả thi thể đều không phát hiện, hắn khi đó liềnmơ hồ cảm nhận thực lực người phía sau màn, hiệntại thủ hạ trực tiếp của gã ta vậy mà có thể tìmtới tổng bộ Phùng Ma thì càng nói rõ người kia khôngđơn giản.

TảXuyên Trạch híp con ngươi yêu mị lại, nói, "Đoạntuyệt quan hệ với nội bộ Trác gia, trước tiên chúngta yên lặng theo dõi kỳ biến* [thay đổi ngoài ý muốn]."Bất kể việc gì vượt qua phạm vi khống chế đều nêulên có nguy hiểm tồn tại.

VệTụng thấy giọng xác nhận, vừa đợi chỉ chốc látliền từ phía sau truyền đến một loạt tiếng bướcchân, Tả Xuyên Trạch xoay người nhìn người đến, chỉthấy người này tuổi còn rất trẻ, dáng vẻ lạnh lùngnghiêm nghị.

"NgàiTả," người nọ lễ phép gật đầu chào hỏi, sau đótừ trong lòng lấy ra một tờ thiệp mời cung kính đưatới nói, "Khoảng một thời gian nữa là đại thọ nămmươi tuổi của gia chủ chúng tôi, mời ngài đến làvinh hạnh của chúng tôi."

TảXuyên Trạch dương cằm để cho Vệ Tụng nhận lấy, cườinói, "Nhất định đi."

Ngườikia cười nói, "Vậy tôi đây liền xin tạm biệt."

TảXuyên Trạch híp mắt một cái, phất tay để thủ hạ dẫngã đi ra ngoài.

VệTụng thấy người kia đi xa sau đó mới hơi nhíu mày,"Gia chủ Trác gia để hắn ta qua đây chính là vì đưathiệp mời?"

"Khôngđâu nhỉ? Thị uy?" Sự nghiền ngẫm đầy thú vị nơikhóe miệng của Tả Xuyên Trạch lại dày thêm một chút,nói, "Mặc kệ nói như thế nào lần này thọ yến nhấtđịnh phải đi xem, trông thấy vị gia chủ trong truyềnthuyết cũng tốt."

VệTụng gật đầu, nhìn trên mặt biển bằng phẳng còn sótlại một chút ánh nắng chiều cuối cùng, đáy lòng cũngtheo đó trầm xuống, lúc này mới nhìn về phía bóng lưngxoay qua chỗ khác lần thứ hai.

TảXuyên Trạch cũng nhìn bầu trời trước mặt, con ngươicực đen không có chút gợn sóng nào, chậm rãi nói, "Điđi, đêm nay không có việc gì không nên tới."

"Vâng."Vệ Tụng nhẹ nhàng lên tiếng, thật sâu liếc hắn mộtcái rồi rời đi.

TảXuyên Trạch vẫn như cũ nhìn chân trời phương xa, đợiđến một tia sáng cuối cùng trút khỏi tận lúc bắt đầuxuất hiện những vệt sao liền cầm rượu đỏ trên bànrót một ly, một mình dựa vào cây cột ngồi xuống, chậmrãi uống.

Máutrong cơ thể chậm rãi dâng lên, bắt đầu ở trong cơthể đấu đá lung tung, trực tiếp làm cho người ta phảilàm những chuyện gì kịch liệt mới có thể giảm bớt,Tả Xuyên Trạch không có để ý nó, tiếp tục uốngrượu. Đây chỉ là bắt đầu, còn chưa tới lúc khóchịu đựng nhất, khó khăn thật sự còn ở phía sau.

Kỳthực cả toà nhà này nơi đây là nơi dễ khiến hắnnóng nảy nhất, vì trong sân sau ghi lại gần như toànbộ sinh hoạt trước đây khi hắn mười sáu tuổi. Hắnở chỗ này chờ đợi bình minh, những ký ức xưa cũkhông ngừng đánh thẳng vào trong óc, khiến hận ý củahắn dâng lên, không nghĩ qua là sẽ không khống chếđược.

Có thểhắn hết lần này tới lần khác liền chọn ở chỗ này,vì ở chỗ này hắn giống như có thể cảm nhận đượcgiết chết mấy tên bác sĩ, quá khứ sinh động cùng vớingười đàn ông kia như đang nhìn hắn, nhìn hắn chậmrãi chịu đựng, nhìn hắn thống khổ, hắn nghĩ nếu nhưhắn thực sự ở chỗ này không khống chế được chẳngkhác nào thua, bại bởi bọn họ, bại bởi giãy dụa đêmđó, như vậy từ đêm đó đến bây giờ hắn làm tấtcả liền cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, hắn vẫnmặc cho người kia định đoạt, không hiểu được phảngkhán của trẻ con, những năm hắn nỗ lực này đều đemnước chảy về biển Đông*. [công giả tràn]

Nếunhư hắn ngay cả niềm kiêu hãnh vốn có nhất cũng bịmất, cả đời này hắn hoàn toàn không đạt được.

Trong cơthể sát ý càng ngày càng mãnh liệt, Tả Xuyên Trạch lắcly rượu, nhìn chất lỏng trong ly rượu ở trong ánh trăngnhàn nhạt khúc xạ ra màu sắc giống như yêu mị, sau đótiến đến bên môi nhạt màu uống một ngụm, hắn chỉcó lúc ban đầu vài lần lộ ra bộ dạng thống khổ, vàilần sau mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh.

Máu lạibạo ngược* [hung tàn, hung ác] thêm một phần, Tả XuyênTrạch hít sâu một hơi chậm rãi phun ra, tiếp tục uống.

Đúnglúc này cuối cùng thủ hạ đi theo cạnh hắn đi vào sânsau, bước nhanh đi tới, thấp giọng nói, "Chủ nhân,điện thoại."

TảXuyên Trạch đưa tay tiếp nhận, ý bảo cậu ta rời khỏi,lúc này mới nói, "Alo."

Bên kiatruyền tới một tiến cười ôn hoà, "Lâu như vậykhông gặp, có nhớ tôi không?"

Khóemiệng của Tả Xuyên Trạch trong nháy mắt câu lên ýcười, chậm rãi mở miệng, "Dĩ nhiên nhớ, nhất làvào loại thời điểm thế này, thể lực của tôi so vớingười bình thường tốt hơn vài lần, ngoại trừ HắcYến người tôi muốn gặp nhất ngoài ra chính là anh,Tống đại công tử."

Thanh âmTống Triết ôn nhã như ngọc, "Hửm? Vì sao?"

"Anhđừng giả ngu cho tôi, Vệ Tụng nói cho anh nhiều íttrong lòng tôi đều biết," Tả Xuyên Trạch quơ quơ lyrượu trong tay, cười nói, "Ông ta mặc dù không nói chotôi biết toàn bộ nhưng tôi có thể đoán, ông ta nếu cóthể nói cho anh biết quan hệ của tôi với Hắc Yến, tấtnhiên cũng đem thứ trọng yếu nhất nói cho anh biết, tôithật muốn biết anh ở trong mắt ông ta coi là gì, kýthác hy vọng sao?"

"Tuỳcậu muốn nghĩ như thế nào," Tống Triết cườinói, "Kế hoạch cậu chiếm đoạt Trác gia thế nàorồi?"

"Gặpchút phiền phức nhỏ," Tả Xuyên Trạch cười nói, "Tôinghĩ gia chủ Trác gia phía sau màn không đơn giản, hắnta giống như còn có một cổ thế lực ẩn núp."

"A?"nhất thời trong giọng nói Tống Triết mang theo ý tánthưởng, nói, "Còn gì nữa không, nói tiếp đi."

TảXuyên Trạch kinh ngạc một chút, ánh mắt yêu mị híp mộtcái, từ từ nói, "Tống Triết, anh sẽ không phải làbiết chút ít gì đó không nói cho tôi biết đi?"

TốngTriết lại cười nói, "Việc tôi biết đến có rấtnhiều, trong đó phần lớn đều là cậu không biết, cậubây giờ muốn nói việc gì nào?"

TảXuyên Trạch cười nhạo một tiếng, "Anh bớt đi, tôihỏi cũng vô ích, dù cho anh thực sự biết chút gì cũngchắc là sẽ không nói cho tôi biết, tôi nếu như cốngngầm lật thuyền người vui mừng nhất chính là anh."

GiọngTống Triết nghe rất vô tội, "Có sao?"

"A,anh biết không Tống Triết," Tả Xuyên Trạch cản bảnkhông để ý tới lời của y, khoé miệng ý cười câulên càng sâu, giọng nói cũng hạ thấp xuống, âm thanhduyên dáng sang trọng vô cùng từ tính, hắn chậm chậmmở miệng, "Anh tuy rằng rất dối trá, nhưng khi anh ởTam Giác Vàng sau đêm đó ánh mắt anh nhìn tôi chính làkhiến cho tôi rất thoải mái."

TốngTriết trầm mặc một chút liền bất đắc dĩ nói, "Cậutừ khi đó cũng đã biết?"

"Đólà đương nhiên," Tả Xuyên Trạch cúi đầu nở nụcười vài tiếng, "Người như anh vậy cũng có thể nằmtrong tay của tôi, tôi thật là rất có cảm giác thànhtựu đó."

"Vậyđược rồi, cậu đã biết tôi cũng không có cái gì đểgiấu giếm được nữa rồi." Tống Triết cười nói,tiếp đó thay vào một giọng nói so với bình thườngcàng thêm ôn nhu, "Tả Xuyên Trạch, tôi yêu em."

[vâng,mị sẽ đổi xưng hô từ đây :3]

TảXuyên Trạch hơi kinh ngạc một chút, không thể tin cườinói, "A, anh tiếp đó sẽ không phải là muốn đi gặptôi cầu hôn chứ?"

"Đúngvậy," Tống Triết trả lời rất sảng khoái, cườinói, "Em không cảm thấy hai người chúng ta kết hôn đốivới hai bên đều có được chỗ lợi sao? Không suy nghĩmột chút sao?"

TảXuyên Trạch không nhúc nhích chút nào, "Tôi chỉ cảmthấy cùng con rắn độc như anh ở chung với nhau có thểtốn thất lợi ích rất là lớn, tôi tại sao muốn suynghĩ?"

TốngTriết tiếc hận nói, "Không nghĩ tới tôi lần đầutiên hướng người khác bày tỏ đã bị vô tình từchối."

TảXuyên Trạch ý cười dạt dào, "Đây đối với anh mànói là một điềm báo tốt."

"Cólẽ vậy ..."

Haingười tâm bình khí hoà lại trò chuyện một hồi, nửađêm đã tới, trăng tròn lên tới đỉnh, Tả Xuyên Trạchthân thể khẽ run lên, trong cơ thể máu bạo ngược đạttới đỉnh, hắn chậm rãi để ly rượu xuống, hai tay cóchút khẽ run, hắn hít một hơi thật sâu, dựa vào câycột ở phía sau, tất cả ý chí sức lực của hắn đềudùng để cùng máu trong cơ thể đối kháng, không có biệnpháp mở miệng.

TốngTriết đã nhận ra hắn trầm mặc, nhẹ giọng hỏi mộtcâu, "Làm sao vậy?" Y đợi một hồi không có đượccâu trả lời liền cười nói, "Không muốn nói chuyện?"

TảXuyên Trạch lại hít một hơi thật sâu, tiếng "Ừ"gần như không thể nghe thấy, trên trán đã dần dần ứara một tầng mồ hôi lạnh rồi.

"Đượcrồi," Tống Triết giọng ôn hoà nghe đặc biệt êm tai,"Vậy em nhắm mắt lại đi, hãy nghe tôi nói."

Khóemiệng Tả Xuyên Trạch không khỏi hướng về phía trướccong lên một độ cung, người này thật đúng là cố ývào đêm trăng tròn gọi điện thoại tời bồi hắn? Hắnkhông nói gì, nhắm mắt lại lẳng lặng nghe xong mộthồi, chỉ cảm thấy giọng nói của y như ngọc cũngkhông làm cho người ta chán ghét.

Ngườinày tuy rằng âm hiểm dối trá, thế nhưng một ngày ônnhu thật đúng là làm cho có chút chịu không được.

———

[1] Cửatò vò:

[2] Tiểuđình tử:

[3] Đoạnnhai:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro