3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng phòng

TảXuyên Trạch đeo cái vòng chân tên là "Nghiệt duyên",gặp được người cho rằng là nghiệt duyên của hắncùng uống rượu cả đêm, đến cùng hai người đều cóchút men say.

TốngTriết cách ngọn đèn mờ ảo nhìn về phía hắn, TảXuyên Trạch môi vốn đã nhàn nhạt lại nhờ rượu đỏlàm ướt có vẻ cực kỳ diễm lệ, tựa như máu, ngượclại bộ áo ngủ màu trắng của hắn lại không hợp, ygiờ mới hiểu được chỉ có màu đỏ mới hợp vớingười này.

"Aimua đồ của cậu?"

TảXuyên Trạch không thèm để ý nói, "Đại ca của banghội lớn nhất thành phố X," hắn nói khoé miệng câulên lộ ra nụ cười có chút nguy hiểm, "Nhưng mà tôicòn chưa có tra rõ ràng."

TốngTriết hiểu rõ gật đầu, "Chờ cậu đã điều traxong, bang hội kia phỏng chừng cũng đã xong rồi," y mỉmcười suy nghĩ một chút, nói, "Tôi nghĩ nếu là nhanhthì, sẽ không quá năm ngày."

TảXuyên Trạch đôi mắt yêu dã* lại mang theo ý cười,hướng y nâng chén lên, từ chối cho ý kiến.

[*Yêudã: diêm dúa lẳng lơ. Tác giả sẽ tả đôi mắt củabạn TXT như vậy suốt hà, nên nếu đâu đâu cũng đểdiêm dúa rồi lăng lở sẽ cảm thấy bạn TXT như gái gọivậy a :v, nên đôi lúc sẽ để y như bản gốc cho lành:3]

TốngTriết liền cũng nâng chén lên, động tác của y vừa mớibắt đầu cũng rất ưu nhã, khiến người ta thấy đượcbất luận cái gì cũng không thất lễ, chuyện trái vớilệ thường cũng sẽ không ở trên người y nảy sinh,dạng này người khác sẽ xem là cảnh đẹp ý vui, thếnhưng Tả Xuyên Trạch nhìn như thế nào lại bỗng nhiênnghĩ muốn thử xem có thể hay không phá huỷ nó.

Hắnmuốn thử một chút, người này và hắn đều là ngườinổi tiếng rốt cuộc thì ai so với người kia lợi hạihơn, đến cùng ai có thể đem mặt nạ của đối phươngkéo xuống trước đây!

TốngTriết mơ hồ nghĩ lúc này trong không khí tràn ngập hơithở mị hoặc, liền nhếch đôi mắt xếch xinh đẹpnhìn hắn một chút, nét mặt vẫn như cũ nụ cười nhạtnhư gió.

TảXuyên Trạch ánh mắt cùng hắn chạm nhau, thờ ơ hỏi,"Không biết ngài Tống đây đêm nay có tính toán gìkhông?"

TốngTriết nét mặt lộ vẻ cười đúng lúc nói, "Không cótính toán gì, tôi chuẩn bị trở lại tầng trên đểchọn một phòng."

"Thậtlà đúng lúc," Tả Xuyên Trạch để ly rượu xuống,đứng lên từ trên cao nhìn y, "Tôi cũng đang có ý nghĩnày, không bằng cùng đi?"

Lúc hắnnhìn xuống như vậy lông mi thật dài lại hơi rũ xuống,che một phần đôi mắt đen như mực, nhưng mà là như vậychẳng những không để cho loại hơi thở tà ác giảm bớtđi trái lại bởi vì viền mắt thay đổi khoảng cách hẹpđi, không những tập hợp sự yêu mị mà lạicàng tăng thêm, được tôn lên bởi khung xương tinh tế,làn da trắng bệch ——

Trờisinh hơi thở yêu mị đầy quyến rũ, báu vật. Nên cấtgiấu.

Đôimắt xếch xinh đẹp của Tống Triết không khỏi nổi lênmột tầng ánh sáng xinh đẹp, cười đứng lên, "Đithôi."

Thủ hạcủa bọn họ từ lâu đã tìm được bọn họ, lúc nàyđều cung kính đứng ở bên ngoài phòng ghế lô chờ, lúcthấy lão đại nhà mình đi tới đều lặng lẽ theo phíasau, đi thang máy lên tầng khách sạn.

Quảnlí khách sạn thấy hai tôn phật cùng đi ra khỏithang máy liền lập tức nghênh đón, vẻ mặt tươi cười,"Ngài Tống, ngài Tả khoẻ."

TốngTriết hơi gật đầu một cái, nói đơn giản, "Cho tôimột phòng."

"Mộtphòng." Còn chưa chờ quản lí đáp lời người bên cạnhliền vang lên, từ tính lại mang theo hơi thở duyên dángsang trọng, êm tai cũng không từ chối được.

TốngTriết nét mặt không thay đổi, nụ cười trên mặt mảymay không giảm, y quay đầu đầu nhìn Tả Xuyên Trạch,chỉ thấy Tả Xuyên Trạch tiến lên một bước, tới gầnquản lí kia, mỉm cười thấp giọng nói, "Hai ngườichúng tôi cùng một phòng, hiểu chưa?"

Dạ Mịnày không phải nơi trong sáng, hai người thậm chí là vàingười cùng một phòng đơn giản là không cần suy nghĩcũng có thể đoán được như vậy rốt cuộc đại biểucho cái gì, thế nhưng cũng phải phân biệt đối tượnglà ai được không?! Quản lí kia lòng run lên, chỉ cảmthấy khí lạnh chậm rãi lan ra, hai người kia nếu nhưsáp lại với nhau là một việc đáng sợ đến cỡ nào?!

Kỳthực nếu như Tả Xuyên Trạch ngày hôm nay mang theo mườingười có vẻ ngoài xinh đẹp thậm chí là càng nhiềuhơn nữa để cùng hắn thuê phòng cũng sẽ không cảmthấy kinh ngạc chút nào, thế nhưng hết lần này tớilần khác đều là Tống Triết. Ông có thể nói đã nhìnqua biết bao mặt thói đời nóng lạnh* cũng không nhịnđược cứng đờ, một lát sau mới họ nhẹ một tiếng,như vậy giống như là đang cứng rắn ép mình phải nuốtmột con ruồi, ông gật đầu nói, "Vâng, mời theo tôi."

[*lòngngười dễ thay đổi]

TốngTriết ôn nhã cười cười, đi theo về phía trước, ybiết Tả Xuyên Trạch còn đang canh cánh trong lòng việcmới vừa bị y ép vào tường, biết hắn muốn trả thùlại, nhưng mà y đối với lần này cũng không thèm đểý, trái lại còn cảm thấy hứng thú. Mà Tả Xuyên Trạchlại càng không thèm để ý, việc này cơ bản chính làhắn đề nghị trước tiên, lúc này liền cũng lườibiếng bước đi về phía trước.

Thủ hạcủa bọn hắn mấy năm nay vẫn đi theo phía sau bọn họ,đã từ lâu luyện được bất kỳ việc làm nông nỗinào của lão đại mình cũng không ngạc nhiên, thế nhưnglúc này nhìn thấy tình cảnh này cũng nhịn không đượcthân thể cứng đờ trong chớp mắt, lúc này mới vộivàng đi theo, vào khách phòng.

Khôngcó ý của lão đại mình phân phó bọn họ sẽ không luira ngoài, mà khi hai người kia vừa mới vào cũng không cóý định để cho bọn họ đi ra, quản lí sau cùng nhìnthoáng qua hình ảnh quỷ dị bên trong, yên lặng mà đira.

Cửaphòng răng rắc một tiếng đóng lại, Tả Xuyên Trạchnhất thời nheo mắt lại, trong nháy mắt lắc mình đếnbên cạnh Tống Triết, không nói câu nào đẩy ngã y xuốnggiường, nhảy lên ngồi ở trên người y đem tay nâng cầmy, ngón cái chậm rãi xoa bờ môi của y, môi hồng hơi khẽnhếch, "Ngài Tống, đêm còn dài, không bằng —" khoémiệng của hắn cười lộ vẻ mập mờ, đem âm thanh đènén lại, nói ra mỗi một chữ đều giống như từ kẽrăng mà ra, khiến người nghe cảm thấy không hiểu được,"Không bằng chúng ta làm một chút việc có ý nghĩa,sao?"

"Tốt,"Tống Triết biểu cảm vẫn không thay đổi chút nào, chodù bị người đẩy ngã y vẫn mang dáng vẻ điềm tĩnh,hình như loại tình huống này không làm ảnh hưởng đếny chút nào, ngón tay trắng thon dài của y chỉ chỉ ngườiphía sau hắn, cười tủm tỉm hỏi, "Nhưng mà cậu dựđịnh để cho bọn họ xem đông cung sống, sao?"

"Đúngvậy, có cái gì không được sao?" Tả Xuyên Trạch nóitay thì cởi cà vạt của y, kế tiếp là nút áo, thẳngđến khi hắn bắt đầu đem dây nịt cởi bỏ thì TốngTriết mới bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của hắn.

TảXuyên Trạch khoé miệng trong nháy mắt nhếch lên, ánh mắtmị hoặc cũng càng biến đổi thất thường, "Thế nào,ngài Tống đây chẳng lẻ là xấu hổ sau? Hoặc là —"hắn vừa nói vừa chậm rãi cuối thân người xuống, đôimắt mị hoặc nhìn chằm chằm vào y, hơi thở ấm áptoàn bộ đều phả vào mặt y, bầu không khí nhất thờitrở nên bắt đầu mở ám, hắn vẫn duy trì khoảng cáchnhư vậy, gằn từng chữ một, "Hay là nói, ngài Tốnganh đây —— sợ?"

Âmthanh của hắn tràn đầy mùi vị duyên dáng sang trọng,chờ khi nói xong mấy lời cuối cùng cũng cố ý kéo dài,rõ ràng cho thấy hắn đang cố ý, đơn giản là muốn làmy tức giận.

"Tôicó gì phải sợ." Tống Triết cười ôn nhã, đưa tayvòng qua đầu hắn sau đó cởi ra dây buộc tóc, trong nháymắt mái tóc dài mềm mại rũ xuống phía trước, che đihơn phân nửa khuôn mặt của hắn, Tả Xuyên Trạch hơidừng lại một chút, chỉ nghe Tống Triết tiếp tục nói,"Tôi chẳng qua là cảm thấy cậu trước tiên tốt nhấtđi tắm đã, tôi có khiết phích."

TảXuyên Trạch nằm ở trên người y nhất thời một trậncười nhẹ, cười đến cả người run nhè nhẹ, nhưng màâm thanh kia nhưng thật dị thường êm tai, hắn cười mộtlúc lâu mới ngẩng đầu lên, đôi con ngươi cực đen vẫnbiến ảo thất thường, "Thú vị, thú vị," hắn chỉvào đồ vật ở đầu giường được khách sạn cung cấp,tà cười nói, "Ngài Tống tiếp theo sẽ không nói mờitôi nhân tiện khui hộp kia dùng luôn nhỉ? Nếu không mangbao sẽ không cho tôi tiến vào thân thể anh như vậy chẳngphải sẽ khiến anh cảm thấy ghê tởm." [nói thiệt mấycái ấy ấy QT nó dịch ra gì đâu hog à, đọc kĩ lắmmới hiểu nó chỉ cái gì :v]

"Nhưngthật ra," mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết mang theotiếu ý nhè nhẹ, tay y đem vạt áo cởi ra lập tức xoayngười đè lên, lại cười nói. "Nhưng mà thời điểmkhai bao phải dựa vào kích thước lớn nhỏ để chọn,ngài Tả đây chỉ cần ngoan ngoãn nằm hưởng thụ làđược." [muốn đổ mồ hôi với mấy cái này ghê, nênchém ><]

Quầnáo Tống Triết đã bị Tả Xuyên Trạch cởi bỏ, mà bâygiờ dây lưng áo ngủ của Tả Xuyên Trạch cũng bị hắncởi ra, hai người có thể nói da thịt là trực tiếpdính vào nhau.

Đôimắt yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhìn y một chút, tiềntới thấp giọng hỏi, "Thế nào, ngài Tống đối vớitôi có —— 'Tính' thú?" Hắn cố ý nói nhấn mạnhtừ "Tính" kia, dường như rất sợ người khác hiểulầm hắn dùng từ sai lệch.

"Thậtđáng tiếc, không có," Tống Triết tiếc hận lắc đầu,cười nói, "Nhưng mà nếu như cậu đồng ý chơi, tôicũng không ngại chơi với câu."

TảXuyên Trạch khoé miệng cười lại nhếch lên đầy mờám, không quan tâm nói, "Nếu như anh nằm ở dưới chotôi đùa vui một chút thì được, những thứ khác khôngbàn tới."

TốngTriết tiếp tục tiếc hận nói, "Thật đúng là đángtiếc."

"Quảthực đáng tiếc," Tả Xuyên Trạch đẩy y ra đứng lên,trực tiếp đem áo ngủ ném xuống thảm trải sàn, nóivới thủ hạ hắn, "Đều đi ra ngoài, tôi muốn tắm,sáng sớm ngày mai đem một đồ của tôi đến."

Nhữngthụ hạ kia cuối cùng từ trạng thái cứng ngắc lấylại tinh thần, đồng thanh nói, "Vâng, chủ nhân." Vừadứt lời liền hành động nhanh chóng đi ra ngoài.

TốngTriết cũng giống vậy đối những thụ hạ của y dặndò vài câu sau đó phất tay để cho bọn họ rời khỏi,đợi được y lần thứ hai đưa mắt quay về, Tả XuyênTrạch đã vào phòng tắm.

Y cầmáo khoác tây trang đã cởi của mình, cài lại mấy cúcáo trên người y, còn cố ý đem cổ áo đã vò nát cùngquần tây chỉnh sửa lại một chút, lúc này mới tựavào đầu giường chờ hắn đi ra sau đó sẽ đi vào tắm—— tuy rằng y hoàn toàn có thể đem quần ào trực tiếpcởi bỏ để đợi lát nữa, nhưng mà y tính cách lễ độnên không cho phép y làm như vậy, bởi vậy y tình nguyệnmột hồi đi vào phòng tắm lại cởi một lần nữa chứkhông muốn bây giờ.

Mà đúnglúc này đầu giường điện thoại nội bộ bỗng nhiênvang lên, Tống Triết động tác ưu nhã tay cầm lên nghe,còn chưa chờ người bên kia nói y đã mở miệng trước,lại cười hỏi, "Thế nào, nhanh như vậy liền đã nhậnđược tin báo?"

Bên kiađầu tiên là yên lặng trong nháy mắt, lúc này mớitruyền đến một trận cười nhẹ vô cùng từ tính, "Tôicó quấy rầy đến các vị không?"

"Tạmthời không," Tống Triết nói, "Cậu ấy đang tắm."

"A?"Bên kia lại một trận cười nhẹ, "Bây giờ có cầnhay không tôi gọi điện thoại cho hoả táng hoặc nhàtang lễ để hẹn sớm một chút? Nói như thế nào cáccậu đều là đang thuê phòng của chỗ tôi a, tôi chămsóc khách hàng làm ăn rất chu đáo mua một tặng một."

TốngTriết thần sắc không thay đổi, "Vậy thì thật là cảmơn ý tốt của cậu, nếu như có thể tôi càng hy vọngcậu đưa tôi một cái lồng sắt thật lớn, tốt nhấtlà làm lộng lẫy một chút."

Ngườibên kia lúc này mới ngưng cười, thấp giọng nói, "Tôichỉ biết về điểm đặc biệt thích gây chuyện củacậu, lúc trước tôi đã muốn nói với cậu nghìn vạnlần đừng đụng đến Tả Xuyên Trạch, không chỉ nghĩtới chính là cậu đụng phải, thật không biết đây làcậu bất hạnh hay là bất hạnh của cậu ta."

"Cậucó loại ham mê gần như là bệnh hoạn," Người kia nói,"Cậu nuôi mèo nuôi báo nuôi xà, đem việc buôn bán đồcổ làm kiêu ngạo, này cũng thôi đi, thế nhưng đâychính là không phải người bình thường, cậu cần phảibiết, người kia thế nhưng là Phùng Ma Tả Xuyên Trạch,hắn không phải cứ như vậy bị cậu tuỳ tiện là cóthể đem bắt đi nhốt vào lồng như nuôi thú cưng vậy!"

"Cóquan hệ gì," Tống Triết ý cười không giảm, gằn từngchữ một, "Tống Triết tôi muốn có được món gì chotới bây giờ chưa từng thất bại, hơn nữa hiện tôicoi như là muốn thu tay cũng không kịp rồi."

Ngườinọ sửng sốt, thốt ra, "Cậu không biết là ..."

"Ừ,"Tống Triết biết người này muốn nói cái gì liền nhànnhạt lên tiếng cắt đứt lời người nọ, nói từngtiếng, "Tôi lần đầu tiên trông thấy hắn lúc nhìnánh mắt của hắn — như nhìn một món hàng mà nhiềungười muốn làm của riêng, cho nên trực tiếp làm chohắn — chọc cho xù lông rồi."

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro